Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Văn án

(1)

Trong lúc dọn dẹp các mảnh kính vỡ, tay của Rin vô tình bị cắt phải. Nó muốn tìm gì đó để băng lại vết thương nhưng lại phải dọn dẹp mớ hỗn độn này vì bố mẹ nó sẽ về nhà vào sáng sớm, nó phải dọn chúng càng sớm càng tốt. Chắc là không sao đâu dù gì chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng nó không ngờ vết thương máu chảy không ngừng, máu chảy thành dòng từ đầu ngón tay đến cổ tay, màu máu đỏ chói mắt.

Khoảnh khắc Rin tìm thấy một miếng băng cá nhân để quấn vết thương lại thì nó cảm giác nhói đau cũng đã biến mất từ lâu.

Những chiếc cúp thủy tinh, khung ảnh bị Rin đập vỡ tan tành, huy chương và ruy băng khen thưởng thì bị cấu xé đến rối tung lên. Bằng chứng chiến thắng của hai anh em trên sân giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát, giấc mơ dở dang vẫn tỏa sáng dường như đang chế giễu sự cố gẳng của Rin trong bốn năm là vô ích.

"Tại sao... mình là người duy nhất phải đối mặt với chuyện này..." Rin nghiến răng, cay đắng nghĩ, "phải cho anh ta xem nữa", vì vậy nó đã chụp một bức ảnh và gửi cho Sae.

Trong bốn năm Sae ở Tây Ban Nha, các bản ghi hình được anh ghi lại khá nhiều, hầu hết là hình ảnh chứ không có âm thanh. Vì Sae rất kín tiếng nên anh thường chỉ chụp một số bức ảnh và chia sẻ chúng với Rin, để người em trai yêu dấu của anh cũng có thể nhìn thấy phong cảnh của những đỉnh núi cao hơn. Anh đã chụp những cánh đồng xanh tươi của sân vận động Hoàng gia Madrid, anh cũng chụp cảnh biển dưới ánh nắng rực rỡ miền nam Tây Ban Nha. Khác với biển ở Nhật Bản mà Rin có thể nhìn thấy hàng ngày, những con sóng vàng lấp lánh mang màu sắc nước ngoài, được đóng băng trong máy ảnh khiến trái tim Rin xao xuyến không thôi.

Khi Rin năn nỉ anh hai mua máy ảnh, Sae đã từ chối vì học nhiếp ảnh sẽ rất rắc rối và tốn thời gian. “Sau này khi Rin tự đến, mang theo máy ảnh không phải tốt hơn sao?” Lúc đó anh đã nói như vậy nên Rin cũng vui vẻ nhận lời.

Ban đầu, Rin hỏi về từng bức ảnh không ngừng, nhưng sau khi phát hiện ra anh hai mình không có đủ kiên nhẫn trả lời từng bức ảnh một, nó đã dần dần học cách thấu hiểu suy nghĩ của Sae thông qua các bức ảnh, và đôi khi trả lời lại bằng những bức ảnh tương ứng. Nếu Sae gửi cho nó ảnh nửa đĩa khoai tây chiên còn thừa thì Rin sẽ bắt chước lấy nửa ổ bánh mì yakisoba và chụp ảnh gửi cho anh ngay, ngay cả khi làm thế thì nó sẽ phải nhịn đói trong giờ học vào buổi chiều. Rin cảm thấy rằng đây là một sự hiểu biết ngầm giữa hai anh em, và nó tự hào về điều đó.

Rin thường xem qua các đoạn ghi âm trò chuyện khi xưa của cả hai để bản thân không cảm thấy cô đơn mỗi khi nó nhớ anh.

Sae không viết thư về nhà, những cuộc điện thoại anh gọi về thì lại ngắn ngủi đến đáng thương, chỉ có những bức ảnh và hoạt động của anh trên bản tin mới khiến Rin cảm thấy như anh vẫn ở bên cạnh nó—cho đến tận tối nay thì Sae, người mà Rin đã không gặp trong bốn năm, hiện đang ở rất gần, và khoảnh khắc anh rê bóng lướt qua người nó, nó không thể cảm nhận được một chút hơi ấm quen thuộc nào từ anh cả.

Anh lướt qua nó như cơn gió lạnh thấu xương, anh bỏ mặc nó nơi xứ người, một mình bước đi xa dần. Hơi ấm cuối cùng, giống như những bông tuyết rơi chậm, lướt thoáng qua.

(2)

Rin đã trằn trọc suốt hai tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng lại kiểm tra xem tin nhắn nó gửi đã được anh đọc chưa. Khi nó đã hơi chóng mặt vì buồn ngủ, thì cuối cùng nó cũng nhìn thấy bức ảnh về đống đổ nát nó gửi đã được anh seen.

Anh ơi, em muốn xem những gì anh muốn nhắn. Rin cảm thấy có chút tia thù hận len lói ở trong lòng. Tuy nhiên, cuối cùng nó cũng chìm vào giấc ngủ khi không thể chờ được nữa, đợi đến vào ngày hôm sau, sau nữa, đợi đến ngày thứ ba, ngày thứ tư... Mục cuối cùng trong hộp trò chuyện vẫn là bức ảnh mà người kia đã seen và không có một lời hồi đáp.

Rin đã kìm nén cơn giận bao trùm nó cả ngày nay, không biết trút giận ra sao ngoài đến tìm cánh đồng xanh mướt. Vào thời điểm đó, Rin khó có thể tìm được niềm vui nào khác ngoài bóng đá, tính tình nó ngày càng hung bạo, không bao giờ chịu phối hợp với đồng đội, nhưng kỹ năng của nó lại ngày càng tinh vi. Lời nhắc nhở khéo léo và sự cẩn thận của huấn luyện viên không gây được ấn tượng với Rin nên nó đã mở điện thoại để kiểm tra tin nhắn. Huấn luyện viên lại bắt đầu nói lảm nhảm về mái tóc của nó, nói rằng tóc mái của nó đã quá dài và sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn chơi bóng đá của nó, vì vậy ông ấy đề nghị nó nên cắt ngắn hơn.

Rin đang lật lại lịch sử trò chuyện với Sae, có hai tin nhắn trông có vẻ đặc biệt và bắt mắt:

"Anh hai à, em đã thấy anh trên TV rồi! Kiểu tóc của anh hình như thay đổi rồi nhỉ? Tại sao vậy? Nhưng không sao cả, kiểu tóc mới đó khiến anh trông rất đẹp trai, rất hợp với anh hai của em."

"Phần tóc mái sẽ cản trở tầm nhìn của anh nên khi chúng mọc dài, anh đã cắt chúng và chải ngược chúng ra sau."

Trong khi lật qua các đoạn tin nhắn, Rin định xóa tất cả các tin nhắn trò chuyện trong quá khứ. Lướt ngón tay nhẹ nhàng trên màn hình đã lâu nó không làm. Trong vô thức, nó đi đến bờ kè bên bờ biển nơi hai người thường lui tới, đối mặt với gió biển lạnh lẽo vào mùa đông, Rin buồn bã phát hiện ra rằng cuối cùng thì nó cũng không nỡ xóa những đoạn tin nhắn ký ức đó. Nó đang đắm chìm trong tâm trạng cay đắng thì một giọng nữ đột nhiên vang lên sau lưng nó.

"Thật trùng hợp, Itoshi-san!"

Rin quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái trông khá quen mắt với hai bím tóc đuôi ngựa, cô ấy phồng má, và phong thái hoạt bát, có vẻ như cô ấy học cùng lớp với nó.

"Xin lỗi, cho hỏi bạn là...?"

"Này, Itoshi-san, cậu quá đáng lắm đó..." Cô gái mở to mắt, "Ngay cả tên các bạn cùng lớp cậu cũng không nhớ sao?"

Có chuyện gì với con nhỏ này vậy, tôi có quen biết hay phải có nghĩa vụ nhớ tên người khác à? Rin lầm bầm trong lòng. Mặc dù hơi khó chịu nhưng nó cũng thành thật xin lỗi người kia: "Thật xin lỗi, vậy bạn tên gì?"

Cô gái lại xua tay nói: "Không sao, tên của tôi không quan trọng. Tôi chỉ vừa mới nói chuyện với cậu, và tôi chỉ muốn hỏi cậu một số chuyện thay cho bạn của tôi—Itoshi-san, cậu đã chia tay bạn gái chưa?"

“Tôi chưa bao giờ có bạn gái.” Rin cau mày, những người này đang nghĩ gì vậy.

“Thật sao?” Cô gái nghiêng đầu, có vẻ không hài lòng với câu trả lời này, “Trước đây tôi luôn thấy cậu nhìn vào điện thoại rồi cười cười, mỗi lần nhắn tin với ai đó đều có tâm trạng rất tốt, nhưng dạo nay tôi thấy tâm trạng của cậu có vẻ không bình thường. Nhắn tin trên điện thoại cũng không còn cười nữa, trông cậu có vẻ khá buồn rầu, nên tôi nghĩ cậu vừa chia tay với bạn gái."

"...Cô được mấy người kia thuê để săn ảnh của tôi à, lén lút quan sát người khác từ xa như vậy chẳng bình thường chút nào." Rin nheo lại hai mắt lại, tức giận nói: "Chẳng lẽ cô muốn nói tôi trông giống như một tên vô dụng rác rưởi bị người khác vứt bỏ à?"

"Đừng tức giận, tôi không có ý đó! Tôi xin lỗi, tôi thật bất lịch sự khi hỏi điều đó." Cô gái cúi đầu thật sâu, "Chỉ là...bạn tôi rất thích Itoshi-san! Cô ấy là một người rất nhút nhát, và tôi hy vọng mình có thể làm điều gì đó cho cô ấy. Đây là socola tình nhân năm nay đã được Itoshi-san sẽ trả lại. Liệu năm sau, cậu có thể chấp nhận tình cảm của cô ấy không?"

"..." Đây không phải là lần đầu tiên Rin gặp phải một cô gái đối xử với mình như vậy, nhưng Rin vẫn có chút lúng túng, "Tôi không định có bạn gái, vì vậy năm sau tôi sẽ không. .. Chấp nhận mong muốn của bất cứ ai, và xin đừng để bạn bè của cô thích tôi, lãng phí thời gian lắm vì tôi sẽ không bao giờ đồng ý đâu."

"Thật là..." Cô gái có vẻ hơi thất vọng, "Cậu ở một mình nên cũng không có bạn gái. Itoshi-san... cậu không thấy cô đơn sao?"

“Tôi không có thời gian để cảm thấy cô đơn hay gì cả,” Rin cứng nhắc nói.

Để che giấu lương tâm cắn rứt, Rin quay người bỏ đi, không muốn nói nhảm với người này nữa. Trời đã khuya, gió đã lạnh lại càng lúc càng buốt, nhưng hai bàn tay được đút trong túi quần của nó lại lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

(3)

Trận U20 kết thúc với chiến thắng thuộc về Blue Lock, Rin trở về nhà sau kỳ nghỉ, bố mẹ nó rất vui mừng, họ đã chuẩn bị một bàn tiệc ăn mừng cho đứa con út lâu ngày không gặp, cũng như tổ chức sinh nhật cho Rin.

“Mẹ, anh hai cũng đang ở Nhật, anh ấy không về sao?” Rin ngập ngừng hỏi sau khi nuốt xuống một ngụm cá ngừ.

"Sae trở về vào ngày hôm kia và chỉ ở lại một đêm. Hôm nay, nó đã bắt máy bay và rời đi rồi."

"Con trai à con nên cố gắng chăm chỉ hơn khi còn trẻ, đặc biệt là những cầu thủ bóng đá như con, hãy chăm sóc thật tốt cho sự nghiệp của mình." Bố nhắc lại.

Đừng giống như Sae, một gã vô tâm là được, nuốt hận nuốt cơm vào trong bụng, Rin rủa thầm.

"Nhân tiện, Sae cũng có gửi một món quà đến cho con đó, Rin có vẻ mong chờ quà của Sae nhất nhỉ? ."

Hệ thống sưởi trong nhà được chỉnh ở nhiệt độ vừa phải, cả bố và mẹ đều đang nhìn Rin mỉm cười, trên bàn có một dãy bát đĩa rất rực rỡ, món quà sinh nhật lần thứ mười sáu đang ở trong phòng, chỉ chờ được mở ra, nhưng Rin lại có cảm giác buồn nôn vô cớ trong bầu không khí hạnh phúc này.

Itoshi-san...cậu không cảm thấy cô đơn sao?

(4)

Trở lại căn phòng một mình, Rin cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái và dễ thở hơn một chút. Trong ba món quà trên sàn, có một món mà nó muốn vứt đi, nhưng lại là món khiến nó tò mò nhất, đó là lời chúc mừng và quà sinh nhật của Sae cho nó.

Có một cơn gió mạnh thổi vù vù bên ngoài ngôi nhà, luồng không khí tạo ra những tiếng ồn chói tai qua các khe hở trên cửa sổ. Mùa đông năm nay khô và lạnh bất thường, ít tuyết hơn năm ngoái. Rin nghĩ cũng tốt vì nó ghét tuyết.

Cuối cùng Rin không thể kìm lòng được và mở món quà của Sae. Món quà được đóng gói trong một hộp quà bằng gỗ khá trang nhã, đó là một bộ bát khắc gỗ. Trong hơn 4 năm, Sae luôn gửi nhiều loại nhu yếu phẩm hàng ngày như thế này cho gia đình, món quà này cũng là phong cách thường ngày của anh.

Thằng anh óc bả đậu này..., Sae, anh luôn giả vờ là một người yêu thương gia đình, Rin không thể không chế nhạo, và nhặt một cái bát ở giữa hộp quà.

Bát gỗ này có chất gỗ ấm áp và rất tuyệt vời. Cái bát lớn hơn kích thước bình thường, mặt trong của chiếc bát được bôi sáp và đánh bóng, còn thành ngoài của chiếc bát không có gì nổi bật, chỉ có một con cú nhỏ được khắc một cách xiêu xiêu vẹo vẹo, với một mắt mở và một mắt nhắm, trông có vẻ bất cần và gian xảo.

Nếu như trước đây Sae vẫn là người anh trai dịu dàng nhất quả đất, thì Rin sẽ hiểu món quà này tượng trưng cho một tấm lòng rất đơn giản là anh muốn nó được mạnh khỏe ấm no. Nếu Rin là Rin của quá khứ thì nó chắc chắn sẽ thích những thứ này và ước sẽ có thể dùng chúng trong mỗi bữa ăn.

Nhưng giờ đây, Rin càng thích món quà này bao nhiêu thì nó lại càng căm hận Sae vì đã bỏ rơi nó và ước mơ thuở nhỏ bấy nhiêu. Trong hộp quà cũng có một mảnh giấy nhưng Sae chỉ viết mỗi dòng chữ "Rin, chúc mừng sinh nhật" bằng vàng rất nổi bật. Nhìn nét chữ nắn nót quen thuộc, suy nghĩ của Rin lại trôi về thời thơ ấu của mình.

Hai anh em đã từng cùng nhau tham gia một lớp học dạy thư pháp, và Sae viết được những nét chữ rất đẹp, anh thường được giáo viên khen ngợi. Tuy nhiên, ngược lại với Sae, Rin lại ghét những học thư pháp và bài tập chép cứng nhắc, nó thích sự tự do vui chơi, có lần nó cáu kỉnh đến nỗi lật đổ cả mực.

Trẻ em luôn hối hận chỉ khi chúng biết rằng chúng đã thực sự gây ra rắc rối. Mực chảy khắp bàn, thấm qua mấy tờ giấy, làm vấy bẩn trang bài tập anh nó viết lúc nãy, Rin sững người tại chỗ, hai mắt đỏ hoe, chực khóc.

“Rin đừng khóc” Anh hai ngồi bên cạnh đột nhiên gọi nó, “Tay em cũng bị bẩn, mau đi rửa tay trước đi.”

"Nhưng……"

“Không sao đâu, anh sẽ nói với giáo viên, anh sẽ sớm thu dọn sạch sẽ mọi thứ thôi.” Sae bình tĩnh xoa đầu cậu em trai, “Rin, đừng khóc vì chuyện vặt vãnh như vậy.”

"Dạ…anh, em xin lỗi.” Rin sụt sịt.

"Đừng xin lỗi... đó không phải lỗi của Rin," Sae nói.

Rin nhớ đó là thời điểm anh hai nó đột nhiên nói với bố mẹ rằng anh không muốn học thư pháp nữa sau khi họ trở về nhà. Kể từ đó, hai người họ không còn phải đến những lớp học thư pháp nhàm chán nữa, và Rin cũng không còn khóc vì những chuyện vặt vãnh nữa.

Khi định thần lại, Rin phát hiện ra mình đã mang lọ mực đổ vào hộp quà của Sae tặng một cách vô thức. Chất lỏng màu đen thấm sâu vào bề mặt bộ bát bằng gỗ, nếu không được đem đi ngâm kịp thời thì sẽ để lại vết mực không thể rửa sạch.

Rin chà đạp lên điều đó, nó cảm thấy tốt hơn bao giờ hết. Chuyện này bắt đầu từ khi nào nhỉ, dường như chỉ hủy hoại gì đó từ anh, nó mới có thể thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.

(5)

Tiếng gió ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã dừng lại, Rin quỳ xuống sàn để lau vết mực bị đổ, trong đầu có một kế hoạch.

Gần một năm sau, nó lại gửi tin nhắn cho Sae.

Rin chụp ảnh món quà sinh nhật đẫm mực và gửi cho Sae, sau hơn một giờ chờ đợi, nó thấy tin nhắn đã được anh seen. Rin sẽ theo đuổi chiến thắng và hỏi anh hai nó rằng anh cảm thấy thế nào về điều này. Tuy nhiên, tin nhắn không thể gửi đi.

- Không thể gửi vì bên kia đã chặn bạn.

Chúc mừng, em Rin đã quay vào ô bị anh Sae bờ-lóc.

Rin lau khóe mắt và khẽ mỉm cười trong căn phòng tối om. Lần này, cuối cùng có lẽ cũng đã phần nào động đến cảm xúc của anh ta. Đây không phải là kết thúc của sự trả thù, mà là sự khởi đầu. Trong tương lai, Rin sẽ đứng trên chiến trường hết lần rồi này đến lần khác nó sẽ đánh bại anh một cách trang nghiêm bằng thứ bóng đá của riêng nó. Khi nhắm đến vị trí tiền đạo số một thế giới, Rin đã quyết tâm rằng mình sẽ không bao giờ lùi bước và sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được ước mơ của mình.

Chỉ là mỗi khi nghĩ tới con cú nhỏ được Sae chạm khắc trên thành bát, lòng quyết tâm ban đầu của nó khó tránh khỏi có chút lung lay và chua xót trước thân phận người em trai.

Note:

Easter Egg 1:
Một ngày sau khi trở lại Blue Lock, sau khi luyện tập xong, Rin nằm trên giường và trầm tư chơi với một cái bát gỗ trông có vẻ hơi bẩn thỉu.

"Đó là cái gì vậy~ một cái bát gỗ lớn à! Cậu có thể cho tôi xem không♪"

"Cái này trông cũng được đấy"

"Trông có vẻ đẹp đấy? Chỉ là hơi bẩn thôi"

"Ồ, đó là một cái bát (không quan tâm lắm chỉ quan tâm đến việc chơi game)

"Công chúa Điện hạ Rin Rin chắc sẽ không ăn trong một cái bát bẩn như vậy đâu nhỉ~~"

"Này mày làm gì vậy? Lấy hết đồ đạc trên giường đi rửa đi, cái bát trông bẩn quá!"

Rin chẳng muốn đáp lại bất kì ai, chỉ muốn giết hết lũ ồn ào này đi cho rồi.

Easter egg 2:
Shidou gửi bức ảnh lén chụp Rin cho Sae.

"Cho anh xem nè, là ảnh Rin Rin~ đang nằm trên giường và đang nghịch chiếc bát gỗ do anh tặng đó."

Lo lắng cho tinh thần của Sae, Shidou nhắn tiếp "Cái bát bị vỡ là do tôi. Haha, mối quan hệ giữa hai anh em anh xem ra có vẻ tốt nhỉ."

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro