Văn án
(1)
Ngay khi Rin về đến nhà, một mùi ngọt ngào nồng nặc đập thẳng vào mặt nó. Mùi vị này quá quen thuộc, không chỉ là hương kem cam mà nó đã ăn khi còn nhỏ, mà đó còn là hương pheromone của anh trai nó-Sae Itoshi.
Mùi ngọt ngào tràn ngập khắp cả căn nhà, thấm sâu vào từng ngóc ngách. Điều này không ổn chút nào, Rin bắt đầu đỏ mặt và tim thì đập loạn nhịp trong pheromone nồng độ cao của người Omega. Sae đang làm gì vậy? Pheromone rò rỉ như thế này, đây chẳng lẽ là kỳ phát tình của Omega sao...
Nó theo bản năng đi theo mùi hương về phòng ngủ, mở cửa ra và nhìn cảnh tượng trước mắt, nó hoàn toàn không nói nên lời. Nó chưa bao giờ nhìn thấy Sae trong bộ dạng đau khổ và gợi dục như thế này — người con trai với mái tóc rối bù đang quấn mình trong tấm ga trải giường ướt đẫm mồ hôi này là anh trai của nó thật sao? Rin gần như ngừng suy nghĩ trước sự tấn công ngọt ngào từ Pheromone của Sae.
"Anh hai! Anh hai " Nó cố gắng giữ mình tỉnh táo, hai tay chống lên tường lớn tiếng nói: "Anh để thuốc ức chế ở đâu? Để em đi lấy cho anh!"
Alpha không thể tiếp xúc gần với một Omega đang trong thời kỳ phát tình như này được, đôi bên thường sẽ có xu hướng phát sinh quan hệ mất kiểm soát nếu không tỉnh táo, nếu bị thắt nút thì sẽ gây ra phiền phức lớn. Nhờ những lời dạy lặp đi lặp lại của Eixin và Anli, Rin vẫn ghi nhớ kiến thức sinh lý quan trọng này.
Sae vùi mặt vào gối, phớt lờ nó.
“Anh ơi, trả lời em đi!” Rin trở nên lo lắng, nó không thể kiểm soát được pheromone của mình. Nếu cứ như thế này...
"..." Pheromone Alpha của Rin khiến Sae có vẻ phấn khích hơn một chút. Anh chậm rãi đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng, tai ửng hồng, nhưng anh vẫn tỏ ra bình thường, khuôn mặt lạnh lùng nói: "Thật khó chịu... Anh không muốn dùng thuốc ức chế, nó có tác dụng phụ..."
"Anh nói chuyện này khi nào! Thuốc ức chế anh để ở đâu?!" Rin sắp nổi giận, sao lúc này anh nó lại có thể ngây thơ đến như vậy được cơ chứ.
"Đến đây và đánh dấu anh đi, rồi chuyện này sẽ kết thúc, Rin không phải là một Alpha sao." Sae nhẹ nhàng nói, "Đánh dấu tạm thời thôi, anh thường làm điều này để không phải sử dụng thuốc."
Chuyện này thật lố bịch. Rin sững sờ nhìn anh, đánh dấu tạm thời cũng cần làm tình nữa hả anh?
Tuy nhiên, những gì Sae nói không phải hoàn toàn là vô lý. Thuốc ức chế là loại thuốc có thể ức chế hoạt động của các hormone, không những làm dịu đi sự ham muốn mà còn làm suy giảm chức năng sinh lý. Đối với một cầu thủ theo đuổi sự hoàn hảo như anh thì dù chỉ là một tuần, sự gò bó gượng ép như vậy là không thể chấp nhận được. Nhiều vận động viên hàng đầu đã tuyên bố một cách công khai rằng họ sẽ không sử dụng thuốc ức chế để vượt qua giai đoạn phát tình này. Có vẻ như Sae cũng là một trong số họ.
Sae bước xuống giường và từng bước từng bước đến gần Rin. Rin tuyệt vọng và khó cưỡng lại sự gần gũi của anh, cả về thể chất lẫn tâm lý. Nó nắm chặt tay, móng tay vốn được cắt tỉa gọn gàng cắm sâu vào lòng bàn tay, liều mạng chịu đựng sự cám dỗ này.
“Rin…” Sae thì thầm, đưa tay vuốt tóc Rin. Bây giờ nó đã cao hơn xưa rất nhiều.
Trong giai đoạn này, mỗi động tác của Omega đều tỏa ra Pheromone mạnh mẽ, đó là một sự cám dỗ lớn, những sợi tóc mà anh chạm vào sẽ làm kích thích các tế bào thần kinh trong vỏ não của Rin. Nó cắn môi lo lắng, một giọt máu chảy ra.
"Anh hai... Anh hai," Rin nhịn không được, thống khổ nói "Đừng như vậy mà... chúng ta không thể... Em...em..."
Sae bàng hoàng nhìn chằm chằm vào vết máu chói lọi.
Người em mắt màu xanh, môi chảy máu màu đỏ tươi, mặt mày tái nhợt, tóc đen óng. Một sự kết hợp dữ dội hoàn hảo của màu sắc.
"Thuốc ức chế của anh ở trong túi bên hông của balo..." Anh nhắm mắt lại nói: "Là kim tiêm khẩn cấp, nó chỉ tiêm vào được tĩnh mạch thôi."
Khi Rin lao ra khỏi cửa để lấy thuốc ức chế, cuối cùng anh không thể không quỳ xuống bên tường. “Thật ghê tởm…” Omega thân thể yếu ớt như vậy, sao không thể không đầu hàng trước Pheromone Alpha được. Sae đã lâu không cảm thấy xấu hổ như vậy, đối với cái thân thể thối rữa này, cả đời anh đã dùng nó để kiếm được rất nhiều tiền.
(2)
Sau khi Rin trở lại, nó nhanh chóng tiêm cho Sae, đỡ anh nằm lại trên giường và cho anh uống một ít nước muối nhạt. Quả nhiên là tiêm kim khẩn cấp có khác, pheromone của anh nó nhanh chóng dịu xuống, nó cũng không còn bối rối như trước nữa. Sae nhắm mắt nằm nghiêng bên giường, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, đôi gò má phúng phính có những đường nét mềm mại, trông thật đáng yêu và dễ thương.
“Chết tiệt, tại sao mình vẫn còn cảm thấy phấn khích như vậy…” Rin nguyền rủa cái đũng quần vẫn đang hếch lên của mình. Một cá thể dễ bị kích thích như Alpha thật sự là không thể chịu nổi, ngoại trừ ưu thế về thể chất ra thì so với Omega căn bản không có gì khác biệt.
Có vẻ như nó cũng phải uống thuốc giảm đau nữa... Rin liếc nhìn Sae đã ngủ rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Nghĩ về tất cả những gì vừa xảy ra, suy nghĩ của nó dâng trào và nó đã không thể bình tĩnh được trong một khoảng thời gian.
"Anh hai... vừa rồi anh ấy chủ động mời mình đánh dấu tạm thời."
Rin che khuôn mặt nóng bừng và cúi đầu. Rin, người lẽ ra phải may mắn vượt qua cơn cám dỗ, giờ đây lại hối hận vì đã bỏ lỡ mùi pheromone quyến rũ vừa mới tràn ngập căn phòng trong sự luyến tiếc.
Sau khi Sae trở thành một ngôi sao lớn, mọi thông tin về cuộc sống của anh ấy đều được đưa tin và có rất nhiều lượt truy cập, ngay cả Pheromone của anh cũng trở thành chủ đề bàn tán của thiên hạ, thật nực cười thay. Pheromone của Sae có mùi như kem cam từ một cửa hàng dim sum cũ ở Kamakura, các phương tiện truyền thông đã có những bình luận trái chiều về nó: người nói rằng hương vị đó thật ngọt ngào và sảng khoái, cảm giác trẻ trung và phù hợp với lứa tuổi của anh, người thì nói đó là mùi của sự rẻ tiền và bủn xỉn, vừa nghe đã biết xuất thân chủ nhân ra sao, cũng không có tư cách ngôi sao tầm cỡ thế giới... Rin làm ngơ trước những lập luận kỳ lạ và loại bỏ chúng. Pheromone của anh trai nó lấy đâu ra cái thứ hai, những người đó không đáng để thưởng thức nó.
Rin rất khác ở tuổi mười bốn-cùng tuổi với Sae khi anh sang Tây Ban Nha. Vào thời điểm đó, chiều cao của nó đã tăng vọt lên 1m75 và nó đã đáp ứng được kỳ vọng của ba mẹ là trở thành một Alpha xuất sắc. Có vẻ như Sae ở đầu bên kia của điện thoại không ngạc nhiên lắm khi biết Rin là Alpha.
"Anh hai, em đã phân hóa thành Alpha!"
"Hừm, thật à?"
Câu trả lời đầu tiên của Sae là thế, với giọng điệu giễu cợt quen thuộc. Đó là giọng điệu của Rin khi nó nhận được "chúc mừng bạn đã trúng thưởng" và tất cả những gì anh nhận được là "chúc bạn may mắn lần sau".
“Có vẻ như vận may của Rin luôn tốt hơn của anh nhỉ.” Anh bình tĩnh nói.
"Anh à, anh nói đúng đấy. May mắn nên được giữ lại, không nên sử dụng lãng phí." Rin nóng bừng nói. Alpha luôn chiếm thế thượng phong trong các cuộc đối đầu trên sân cỏ, với thể chất vượt trội này thì đẳng cấp thế giới chỉ cách nó vài bước.
"Vâng vâng... Chúc mừng, Rin."
"Em sẽ sớm đuổi kịp anh hai thôi! Chờ em nha anh."
Anh trai nó tuy là một Omega với thể chất yếu ớt nhưng anh vẫn có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, vẫn luôn mạnh mẽ hệt như một Alpha vậy. Rin cảm thấy bản thân nó cần phải cố gắng hơn nữa.
Pheromone của nó cũng giống như của Sae- mùi kem cam. Rin rất hài lòng với điều này, được như anh hai luôn là điều tốt nhất đối với nó. Chỉ là mùi hương này dường như quá ngọt đối với no-một người lạnh lùng và khó gần. Mùi hương ngọt ngào này khiến nó được tặng rất nhiều socolo vào ngày Valentine, không chỉ từ các cô gái, mà ngay cả từ các chàng trai. Sau khi trả lại từng người một như thường lệ, nó chạy đến máy bán hàng tự động và mua một hộp nước đậu đỏ để uống. Rin không thích đồ ngọt, nhưng uống thứ này vào mùa đông lạnh sẽ làm ấm bụng, nó cũng thích chiếc lọ nhỏ màu đỏ, màu của chiếc lọ khiến nó nhớ đến người có mái tóc cũng màu này.
Màu tóc của người anh trai dịu dàng của nó.
(3)
Rin định ra ngoài mua vì nó tìm khắp các phòng cũng không có viên thuốc ức chế Alpha nào dành cho nó. Nó rửa mặt cho bình tĩnh lại rồi quyết định ra ngoài mua.
Hiệu thuốc cách nhà có chút xa, nó đi trên con đường vừa lạ vừa quen này, nán lại thật lâu bởi vì nó đang không ngừng cúi đầu nhìn điện thoại di động—truy cập vào các biện pháp phòng ngừa trong thời kỳ phát tình của Omaga: thời gian phát tình thường được cố định, nhưng đôi khi tình trạng đến sớm hoặc muộn cũng có thể do các tác động bên ngoài, vì ham muốn Pheromone Alpha, Omega có thể sẽ có hành vi làm tổ bằng các vật phẩm có mùi Pheromone của người họ thích, chẳng hạn như gối, quần áo , mền, v.v. Sau đó, nó cũng tìm kiếm một số biện pháp phòng ngừa khi đánh dấu. Khi nghĩ về những điều này thay cho Sae, Rin cảm thấy toàn thân như sắp bùng cháy trở lại nên nó vội vàng cất điện thoại đi, không thèm nhìn nữa.
Ngay sau khi mua thuốc ức chế, nó đã trực tiếp dùng thuốc và ngay lập tức, nó đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Trên đường đi về, đi ngang qua một quán ăn nhanh, Rin tiện tay mua thêm hai hộp cơm, chuẩn bị về nhà và gọi anh dậy ăn tối.
Ngôi nhà vẫn còn có mùi kem cam trước đây, nhưng bây giờ điều đó sẽ không khơi dậy ham muốn của nó nữa. Rin than thở về tác dụng mạnh mẽ của thuốc ức chế, đi lên cầu thang và bước vào phòng ngủ một lần nữa, nhưng Sae- người mà nó nghĩ là đang nằm trên giường và ngủ một giấc yên bình lại không có ở đó, thậm chí cả tấm ga trải giường cũng biến mất. Rin hốt hoảng hét lên "Anh ơi! Anh đâu rồi? Anh ơi!"
“Đừng gọi nữa....” Cánh cửa tủ quần áo đột nhiên bị kéo ra. Sae cuộn người trong chăn, vò tung chỗ quần áo như một đứa trẻ, chôn mình trong đống quần áo ít ỏi của Rin, toàn màu đen, trắng, xám và xanh, Sae chỉ lộ nửa đầu, đôi mắt khép hờ.
"...Anh, anh vẫn cảm thấy khó chịu à? Em nghĩ anh nên ra ngoài uống nước và ăn một chút?" Rin thận trọng hỏi. Vừa lúc nó cũng vừa mới biết được là các Omega thường có hành vi làm tổ, rõ ràng đây chính là điều mà anh hai nó đã làm. Lúc này, không nên ép Omega rời “tổ ấm” mà phải đối xử nhẹ nhàng, thoải mái mới là giải pháp tốt nhất.
“Để anh ở lại thêm chút nữa…” Sae rụt đầu vào trong chỗ quần áo.
"Được rồi được rồi... vậy thì đừng đóng cửa tủ lại, anh sẽ bị ngột mất."
Đống quần áo nhúch nhích nhẹ.
...Tại sao anh trai tôi lại làm tổ trên chỗ quần áo của tôi? Đúng là anh ấy không thể lấy quần áo của cha tôi được, đây chắc là lựa chọn cuối cùng.
Rin càng nghĩ, nó càng cảm thấy rằng các bài viết về giáo dục giới tính dường như viết không đúng lắm. Dùng từ " thích" rõ ràng là sai. Làm sao người mà Sae thích lại là nó được? Chỉ là anh cần Pheromone Alpha của nó để an ủi bản thân trong kỳ phát tình thôi phải không?
Thông thường, đánh dấu tạm thời được sử dụng để giải quyết mọi thứ ... Anh trai nó chắc chắn là đã có một tình yêu đẹp trong một khoảng thời gian dài. Nhưng ai đã giúp anh nhỉ? Anh hai nó chưa bao giờ quan tâm đến các giao tiếp xã hội, hầu hết những người anh tiếp xúc là những người xung quanh anh chẳng hạn như đồng đội trong câu lạc bộ, nhân viên, v.v ... Rin rời khỏi phòng với cảm xúc lẫn lộn, nó đi xuống nhà ăn một mình. Hộp cơm đã hơi nguội, trên nắp nhựa còn đọng lại một chút hơi nước, nó mở hộp cơm thịt bò để ăn. Mùi kem cam vẫn còn nồng nặc khắp phòng, thật khó chịu.
(4)
Sae vẫn không xuống tầng để ăn.
Rin bồn chồn ngồi xem TV một lúc, sau đó tình cờ lật xem tờ báo buổi sáng mà mẹ nó đã đọc vài ngày trước, sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng nó cũng lo lắng chạy lên lầu. Mở cửa phòng ngủ ra, Sae đã dọn hết quần áo trong tủ, anh hiện đang nằm trên giường ngủ ngon lành. Chắc do tủ chật hẹp và khó chịu lắm nên anh chuyển vị trí.
"Anh hai ngủ sâu quá..."
Rin lặng lẽ nhìn khuôn mặt say ngủ của Sae, không nỡ đánh thức anh dậy. Tác dụng phụ của thuốc ức chế sẽ thay đổi tùy vào từng người, và Sae có vẻ ngủ nhiều hơn bình thường do tác dụng phụ của thuốc. Nó leo nhẹ lên giường rồi từ từ nằm xuống bên cạnh anh mình.
Nằm bên cạnh Sae, nhìn khuôn mặt say ngủ đã lâu của anh, lắng nghe từng nhịp thở đều đều của anh, bản thân Rin cũng dần buồn ngủ, nó xoay người tắt đèn, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ. Khí chất giống nhau của cả hai quyện lại trong phòng ngủ khiến Rin cảm thấy thoải mái. Hóa ra nó vẫn như trước, vẫn thích ở bên cạnh anh, ngắm nhìn anh, đắp chăn cho anh và hít thở cùng bầu không khí với anh.
Cuộc sống của Rin Itoshi sau năm mười lăm tuổi là một cuộc cạnh tranh khốc liệt với người anh trai của nó và cuộc cạnh tranh này kéo dài ba năm. Từ lúc tiếng còi vang lên, nó biết mình đã không thể rút lui được nữa. Anh nó nói trận đấu này là một chiến trường nhưng dù sao đi nữa họ vẫn là một gia đình, sau trận đấu và thua cuộc thì cả hai phải hỗ trợ nhau và trở về mái nhà chung của cả hai. Ngoài ra, trong lúc tạm nghỉ, với tư cách là một người em, nó cũng có quyền được tận hưởng giây phút ấm áp bên người anh của mình mà đúng không?
“Anh à, chúc anh ngủ ngon.” Rin vô thức thì thầm nói cùng với một nụ cười yếu ớt. Đã nhiều năm họ không ngủ cùng nhau, thật giống khi hồi còn bé.
Khi đó, Sae thường sẽ dậy sớm vào buổi sáng, mang bộ quần áo mà cả hai sẽ mặc lên giường rồi đánh thức Rin dậy. Đôi khi cử động của Rin quá chậm nên anh giúp em trai mình thay đồ luôn, anh còn cẩn thận mang tất cho nó. Điều mà Rin nghĩ về anh trai mình là anh rất đẹp trai và anh còn có thể cởi cúc áo bằng một tay siêu phong cách! Để bắt chước Sae, Rin đã luyện tập riêng trong một thời gian dài, và cuối cùng thành thạo kỹ thuật cởi khuy áo nhanh chóng bằng một tay.
"Rin, Rin, Rin."
Ai đang gọi mình...
Trong giấc ngủ, Rin cảm thấy có ai đó đang vỗ nhẹ vào mặt mình, với một lực nhẹ nhàng đủ để có thể khiến nó dần tỉnh mà không tức giận.
“…Hửm, anh hai?” Vừa mở mắt ra, nó đã nhìn thấy khuôn mặt của Sae ở rất gần. Giống như một con mèo cưng không sợ người đang vô cùng thích thú nhìn chủ nhân của mình.
"Thời kỳ động dục của Rin đã đến, Rin có cảm thấy không? Cả căn phòng tràn ngập Pheromone." Sae bình tĩnh phân tích.
"Có thể là do ở cùng phòng với một Omega đang trong thời kỳ tình một khoảng thời gian dài."
Thảo nào lại cảm thấy chóng mặt như vậy... Rin nói: "Không phải ngay từ đầu không chịu uống thuốc đều là lỗi của anh sao, rõ ràng là anh đã làm cho căn phòng tràn ngập pheromone trước."
"Đó là một tình huống bất ngờ. Ai biết rằng thời kỳ phát tình sẽ đến ngay khi anh về nhà và nằm xuống."
“Được rồi tùy anh.” Rin lúc này mới dần dần tỉnh lại, dục vọng bắt đầu mãnh liệt bắt đầu thiêu đốt cơ thể nó. "Em rõ ràng vừa mới uống thuốc ức chế ngày hôm qua mà...Em nghĩ mình cần uống thêm."
Sae cau mày nghiêm túc nói: "Rin, uống nhiều thuốc ức chế này đến thuốc ức chế khác không tốt cho sức khỏe đâu."
“Vậy thì em có thể làm gì khác đây?” Rin trở nên cáu kỉnh vì thời kỳ nhạy cảm của nó đang đến. Mùi kem cam tràn ngập khắp căn phòng đang dần làm nó nghẹt thở.
"Rin... cần giúp không? Dù sao thì anh cũng đang trong thời kỳ phát tình."
"..."
“Rin tự mình quyết định đi, anh mặc kệ Rin đó.” Thấy nó im lặng hồi lâu, anh xoay người xuống giường, “Anh đi tắm.”
Rin cảm thấy trái tim mình đang kêu gào.
Đừng đi, hãy ở bên cạnh em!
Thói quen buộc mình phải dè lại khiến nó không nói được. "Được rồi..." Nó ngây người nhìn Sae rồi rời khỏi phòng. Quần áo của Rin vẫn còn vương vãi trên giường, Pheromone của Sae vẫn còn.
Thành thật mà nói, nó đã chán ngấy việc nhìn anh trai bỏ rơi nó quá rồi. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Quá nhiều lần, mười bốn tuổi anh quay đầu rời đi với nụ cười trên môi, mười bảy tuổi không ngừng đi trong gió tuyết, mười tám tuổi lại chọn người khác. Mọi chuyện xảy ra như thể Rin không thể nào giữ được anh bên mình. Giai đoạn mẫn cảm khiến cảm xúc của nó rất không ổn định, nghĩ lại những chuyện năm xưa, tai Rin ù đi, nước mắt bắt đầu trào ra.
Tôi cần anh trai tôi... Tôi cần sự giúp đỡ của Sae.
Nó nằm trên giường nhìn trần nhà trắng xóa, lau đi giọt nước mắt, cuối cùng hạ quyết tâm.
Cuộc khủng hoảng này vẫn chưa kết thúc. Nó thầm nghĩ: Ngay khi Sae trở lại, bất kể anh nói gì, nó cũng đều sẽ ôm anh thật chặt.
End
Iu mấy cậu nhiều lắm ó 🥺💗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro