Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot 1


Isara Mao là một người tốt. Và cậu rất thích chăm sóc người khác.

Đây là điều mà ai cũng có thể hiểu ngay lập tức nếu ở xung quanh Mao.

Nhưng đó là bản chất của cậu và không thể sửa ngay được. Có một thực tế là có rất ít điều để nói trực tiếp về cậu vì có rất nhiều khía cạnh thực sự hữu ích cho những người xung quanh có thể dựa vào cậu.

Có một người mà cậu luôn quan tâm. Đó là Ritsu Sakuma, là bạn thuở nhỏ của Mao.

Hiện tại, họ học cùng một lớp, cùng một khối lớp, nhưng Ritsu hơn Mao một tuổi. Vốn dĩ, anh được cho là năm nay học lớp ba. Tuy nhiên, anh có thói "ham ngủ" và "khó ở", một năm đi học ngày nghỉ ngày đi và bị đúp lớp:)))).

Mao, người cũng tuyên bố sẽ không lặp lại một năm nào trong năm nay, thường được xem như một đôi với Ritsu. Và tất nhiên con ma cà rồng này bị Maocon nặng, lúc nào cũng đòi được cõng và chiều chuộng. Nếu anh ngủ quên ở một nơi nào đó, Mao sẽ luôn tìm được anh , vì vậy chả có gì lạ cả.( nói trắng ra là học sinh trường này ăn cẩu lương quá nhiều nên quen rồi)

Nhân tiện, Mao, một người tốt như vậy, đang tìm kiếm diện mạo của thằng chồng lười biếng ngay bây giờ .Bản thân Mao đã làm xong công việc của hội học sinh sau một buổi đi học. Thành thật mà nói, cả sức lực của cơ thể cậu đều bị vắt kiệt. Tuy nhiên, Ritsu, người bạn thuở nhỏ của cậu, không thể bị bỏ lại một mình.

Chắc lại ngủ ở góc xó nào đó rồi. Phiền thật đấy. Nếu mình mà không lôi cậu ta dậy thì chắc cắm rễ luôn đây mất!

Mao phát ngán khi phải chăm sóc anh. Vì vậy, để không phải suy nghĩ về bất cứ điều gì thêm, cậu vừa đi vòng quanh vừa vẽ ra bản đồ bên trong ngôi trường trong đầu về nơi Ritsu đang ngủ.

Phòng học. Phòng y tế. Vườn trường. Nơi cuối cùng Mao đến là căn phòng mà unit của Ritsu gần đây đã sử dụng để tập luyện. Khi Mao mở cửa ra một chút, khi đang tự hỏi không biết cậu có nên tranh thủ luyện tập vũ đạo lại một chút hay không, cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc của Izumi Sena, một học sinh năm cuối.

"Này Kuma-kun. Tập luyện cho nghiêm chỉnh vào. Phiền phức quá. Ba người kia đã về rồi đấy."

"Hừm. Nếu chăm chỉ luyện tập thì tớ chỉ thấy mệt thôi. Chờ thêm một lát đi."

"Cậu nói như vậy bao nhiêu lần rồi? Thật là khó chịu. Chả lẽ không có tên nhóc tóc đỏ kia thì cậu chả làm được cái gì à?

Mao, người đang nhìn lén, ngạc nhiên trước lời nói của hắn.Cậu không được cho biết tên, nhưng cậu chắc rằng đó là một người tóc đỏ. Để chứng minh điều đó, Ritsu nói, "Đâu phải lúc nào tớ cũng cần đến Ma-kun, tớ còn nhiều người khác chăm sóc mà."

"Hả? Không phải cậu ta lúc nào cũng đánh thức cậu sao?"

"Ma-kun là người thích chăm sóc cho mọi người.... Nhưng không cần thiết lúc nào cũng phải là Ma-kun. Bây giờ tớ còn có Set-chan nữa ~?"

"Đi mà nói câu đấy với cậu ta ấy."

Nghe những lời cuối cùng của Izumi, Mao cảm thấy động mạch đập nhanh một cách kỳ lạ, và mồ hôi chảy dài trên lưng cậu. Hơn thế nữa, một tiếng động lạ vang lên trong đầu cậu và cậu đổ mồ hôi hột trong lòng bàn tay.

Mãi cho đến khi cậu nghe thấy một giọng nói từ bên trong, cậu mới nhận ra rằng mình đang nôn nóng một cách kỳ lạ.

"Haizz, cái gì cũng được. Sẵn sàng về nhà đi ... e? Xem ai kìa, Isara?"

"À? Thật sao, Ma-kun."

"À ... à, cảm ơn vì đã vất vả."

"Chú mày tới đánh thức tên vô dụng này đấy à? Vất vả thật đấy."

"Ma-kun, cậu có định về nhà luôn không? Tớ sẽ về cùng cậu luôn."

"Ồ, công việc ...! Tớ vẫn còn chút việc nữa!"

"Hả? Lại công việc à? Ma-kun, cậu không định về nhà luôn à?"

"Tớ chỉ đến xem cậu đã tỉnh chưa thôi ... Tớ quay lại phòng hội học sinh đây."

"Hả? À chờ tí nào Isara! Thực sự chỉ có vậy sao !? ... Chả giống cậu ta thường ngày tí nào cả."

"Ma-kun, tớ đã phải ôm mặt khóc đấy UwU."

"Gì?"

"Không biết có chuyện gì lạ xảy ra với Ma-kun không? Hmm?"

"Không có gì đâu. Cậu chịu khó đợi một chút nhé, tớ phải đi khóa cửa các phòng học đã!"

---------------------------------------------------------------------------------

Khóa cửa xong, cậu thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng hoàn thành xong việc của mình. Đã đến lúc phải về nhà rồi, giờ đi tìm tên kia thôi. Nhưng mỗi bước chân chỉ làm lòng cậu thêm day dứt không nguôi. Bước chân bỗng khựng lại, một câu hỏi lóe lên trong đầu, vì cái gì? mình đang thiếu kiên nhẫn với điều gì? Mình đang sợ hãi điều gì?

Câu trả lời rất đơn giản nhưng nó mang theo sự thật phũ phàng đến đớn đau.

Cậu chẳng là thứ gì đặc biệt đối với Ritsu cả.

Sự thật trần trụi như cứa vào con tim mong manh ấy. Ritsu chỉ là bạn thời thơ ấu của Mao. Không hơn, không kém. Đó là sự thật. Nhưng có lẽ cậu ...

Sau khi bắt đầu lún quá sâu vào vòng suy nghĩ, Mao ngừng lại. Bản thân nói với cậu rằng cậu không nên nhìn xa hơn nữa.

Cậu không biết mình đang làm gì, chẳng hạn như chạy một mình trong hành lang vào những lúc như vậy? Ngay khi cậu bình tĩnh lại, cậu cảm thấy mình như một tên ngốc vậy. Mao thở dài một tiếng.

"Ồ? Mao-kun đấy à?"

"E ...?"

Trường học vào ban đêm cứ ngỡ không có lấy một bóng người. Đột nhiên một giọng nói gọi cậu từ phía sau. Giật mình nhìn lại, một người vừa bước ra khỏi bóng tối, mái tóc dài đen nhánh giống y như anh, đôi mắt đỏ rực màu máu. Người đó là anh trai của Ritsu, Rei Sakuma, con trai cả của dòng họ Sakuma, đang đứng vẫy tay chào cậu.

" Có chuyện gì ạ?"

"Ồ, đó ... chỉ là công việc của Hội Học sinh thôi ạ ..."

"Hừ, lâu thế cơ à. À, em có thấy Ritsu yêu quý của anh ở đâu không?"

"Um ... Chúng em không phải lúc nào cũng ở cạnh nhau ..."

"...Mao-kun, em có muốn đi chơi với một ông già như anh không? Anh là ma cà rồng mà, đêm tỉnh như ruồi ấy. Cơ mà em có rảnh không, vào phòng CLB Nhạc nhẹ tán gẫu chút. Anh sẽ phục vụ trà cho. "

"Cũng được nhưng mà ..."

"Ngại làm gì, anh có ăn thịt em đâu. Đi thôi nào!"

"Chờ đã, đừng kéo em!"

Rei đã cưỡng bức kéo cánh tay của Mao, cậu đang cảm thấy bối rối trước lời đề nghị đột ngột,  mặc dù lên tiếng phản đối nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng bị kéo đi.

Mao không thể từ chối cái bàn tay kéo cánh tay của mình, từ "lo lắng" hiện lên trong đôi mắt mang sắc lục bảo của cậu. Tuy nhiên, trong trái tim mệt mỏi lạ thường của cậu, giọng nói của Rei từ từ thấm vào và cảm thấy ấm áp.

Lần đầu tiên Mao nhận ra rằng mình bị tổn thương, ghen tị với người khác và đột ngột bỏ chạy để trốn tránh sự thật. Mao rất muốn cười nhưng không thể cười được, hạnh phúc sẽ chẳng bao giờ đến tay kẻ ích kỉ, nhỉ?

"Trà anh pha vừa chứ? Cần thêm đường không? Hay sữa?"

"Em ổn."

"Chà, uống từ từ thôi. Hít thở sâu vào thì đỡ lo lắng hơn chút đấy."

"Hả, em tưởng nó là kỹ thuật Lamaze mà. Đó không phải là hít thở sâu, đúng không?"

"Vậy à? Chà, cuối cùng thì Mao-kun cũng đã cười. Nhìn này, hãy nói chuyện với anh. Tại sao em lại cãi nhau với Ritsu?"

Dù Rei có đang nghiêm túc hay chỉ đang đùa cho vui, nói chuyện với gã cũng làm cho lòng cậu dịu đi một chút lo âu.

Cậu cúi đầu xin lỗi vì đã khiến gã phải nhúng tay vào, nhưng cậu rất vui khi nghe một đàn anh lớn tuổi nói với cậu rằng cậu có thể dựa vào gã. Cậu chỉ đơn giản là rất vui khi nghe câu chuyện.

"Có thể nghe mà không cười sao?"

"Tất nhiên rồi."

"Vâng, nếu anh có thể nói chuyện với em, vậy là tốt rồi .... Em vừa làm xong công việc của hội học sinh, và em đã đi quanh trường để tìm Ritsu. Cậu ta lại ngủ một mình ở đâu đó. Em phải làm sao đây? Ngày nào em cũng nghĩ mình thật ngu ngốc. Hôm nay, lúc em tình cờ đi ngang qua phòng tập của Knights, cậu ấy đã nói rằng....cậu ấy không chỉ có mình em chăm sóc..mà còn có nhưng người khác nữa. À, có vẻ như em đang nói về việc chăm sóc Ritsu, nhưng bản thân em cũng thấy bất ngờ. Cậu ấy đã giao tiếp với các thành viên trong đơn vị nhiều hơn trước. Và, vì lý do nào đó, Ritsu cũng thích học sinh chuyển trường, đúng không? Ai đó không phải em đang đánh thức Ritsu, và ở bên cạnh khiến em cảm thấy có chút không thoải mái. Đó là ... Vì vậy, đó thực sự chỉ là vấn đề của em. Ritsu không tệ chút nào cả ... "

Mao ngừng lại vì cảm thấy bản thân đã nói quá nhiều. Nhưng câu từ đứt quãng, nhưng lời nói nghẹn ngào tràn ngập sự đau thương kia đúc kết lại trong đầu cậu tạo thành nhưng mảnh ghép rời rạc.

Rei hầu như hé môi nào trong khi Mao đang nói. Gã chỉ đưa ra một ý kiến nhỏ, không khẳng định cũng không phủ nhận. Gã đã tuyên bố rằng sẽ ưu tiên cho Ritsu. Có lẽ những lời nhận xét của cậu giống như những lời nói không hay về Ritsu.

"Chuyện đó ... Em sẽ về nhà. Cảm ơn anh đã lắng nghe. Thật là nhẹ nhõm khi nói ra."

"Em yêu Ritsu à?"

"......E?"

Trong một khoảnh khắc, cậu không thể hiểu rõ ý nghĩa của những từ đó và phát ra một giọng nói kỳ lạ, nhưng Mao quyết định thuyết phục bản thân rằng sẽ không thể tránh khỏi nếu Rei nhận ra được loại tình cảm đó.

Tuy nhiên, cậu không hoàn toàn bị thuyết phục bởi chữ 'yêu'. Trong dòng chảy của thời gian này, cứ như thể cậu yêu Ritsu.

"Um, đó không phải là yêu ...?"

"Tuổi trẻ là một điều tốt. Tình yêu khiến con người ta trở nên mạnh mẽ và xinh đẹp, đúng không?"

"..."

"Em muốn trở thành người duy nhất bên cạnh Ritsu. Em không muốn ai khác ở bên cạnh Ritsu. Em không muốn Ritsu bị người khác lấy mất. Em quá ám ảnh với Ritsu ."

"Đó có lẽ là nỗi cô đơn của người bạn thân nhất khi rời xa ..."

"Chà, cũng phải có chuyện đó. Đó có thực sự là tình bạn không? Sao em không chạy trốn tình cảm của chính mình?"

"Em không thể chạy trốn!"

"Mao-kun là kiểu người không thể di chuyển khi suy nghĩ sâu sắc. Đó là lý do tại sao em thường trốn tránh cảm xúc. Đó là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân. Nhưng sau đó em nên tiến về phía trước. Thay vì sợ hãi, Hãy tiến xa hơn. Từ bỏ tình cảm thì dễ nhưng sau đó thì đau đớn lắm. "

Ngừng suy nghĩ, từ bỏ suy nghĩ. Tai Mao ù đi.

Nó chỉ là như vậy. Tôi đã ở trong mối quan hệ này với Ritsu bao lâu rồi?

Tôi thực sự muốn trở thành gì? Tôi đang từ bỏ suy nghĩ mỗi khi tôi thấy khả năng không thể ở gần. Tôi biết mình muốn trở thành gì.

"Em ... Em muốn có mối quan hệ như thế này với Ritsu mọi lúc ... Em muốn ở bên cạnh cậu ấy. Thành thật mà nói, em không biết về tình yêu. Em chưa bao giờ làm điều đó, nhưng tại em, Chỉ có Ricchan là đặc biệt, em không mắc sai lầm. Em muốn Ritsu cũng vậy, giống như em vậy. "

"Đủ rồi. Vậy còn chuyện tỏ tình thì sao? Ritsu cũng giống như anh, yếu vào ban ngày và tràn trề sinh lực hơn vào ban đêm. Anh chắc rằng ban đêm sẽ tốt hơn ban ngày. Bất cứ chỗ nào anh cũng giới thiệu.( ͡° ͜ʖ ͡°)"

"Chờ đã! Em đâu có định tỏ tình !?"

Rei, người đã bị thuyết phục, tự mình tiếp tục câu chuyện. Không nghe lời Mao nói, Mao không chủ ý nghiêng người về phía trước, sợ hãi bởi những lời nói bật ra, đó là một chỗ để tỏ tình.

Rei chớp mắt với lời nói của Mao, người đã đảo qua một chút. Vẻ ngoài nghiêng đầu giống như Ritsu.

"Sao em không nói? Em không thể truyền cảm xúc của mình cho đối phương?"

"Không, em biết điều đó. Em và cậu ấy là đàn ông, đúng không? Bình thường, là một người bạn, không phải chúng ta nên dừng lại sao?"

"Hmm. Anh đã gặp rất nhiều loại người. Nếu em sống lâu, em sẽ gặp rất nhiều người đồng tính. Điều đó không có gì lạ, phải không?"

"Không không không ... không! Rốt cuộc không bình thường. Nói chung quan hệ nam nữ là chủ đạo."

"Em cứng nhắc quá đấy, Mao-kun! Nếu em là một thần tượng, hãy có một ý tưởng linh hoạt!"

"Không, đó là một câu chuyện khác."

"Là vậy sao?"

Mao khẽ thở dài nhìn Rei, người có vẻ như đang mờ mịt.

Người đồng tính sẽ dễ được chấp nhận hơn trước đây. Tuy nhiên, Mao biết rằng con mắt của người đời vẫn còn lạnh lùng. Cậu có thể thấy mọi người nói rằng họ "khó ưa" hoặc "điên rồ".

"Em ổn với bản thân mình. Nhưng em không nghĩ mình nên lôi Ritsu vào. Thật kỳ lạ khi tự mình nói ra điều đó, nhưng khi em truyền đạt suy nghĩ của mình, Ritsu sẽ bối rối, nhưng em chắc rằng cậu ấy sẽ nói, " Tớ hiểu. "Nếu không có tình cảm của Ritsu ở đó thì thật vô nghĩa. Em muốn Ritsu vẫn bình thường."

"Chúa ơi, em không nên yêu bản thân nhiều hơn sao? ... Thôi, không sao đâu. Nếu em không lắng nghe cảm xúc của Ritsu, em sẽ không bao giờ biết được. Tại sao em không nói chuyện thẳng với em ấy?"

" ... Em sẽ dừng lại. Đúng hơn, em sẽ giữ khoảng cách một chút với Ritsu từ bây giờ."

" Tại sao?"

"Em nghĩ mình sẽ bình tĩnh lại dù chỉ một chút. Sau đó, em sẽ rời xa Ritsu. Em sẽ lo việc đó. Nếu em không làm gì đó, em nghĩ có lẽ em sẽ trở nên tồi tệ hơn trong tương lai."

Khi nghĩ về tương lai, cậu cảm thấy mất kiên nhẫn. Nghĩ về tương lai, cậu gần như bị nỗi lo lắng đè bẹp.

Đó là bởi vì cậu nghĩ Ritsu không thể ở bên cạnh cậu. Sau đó, cậu phải làm quen với môi trường từng chút một. Không phải lúc nào cũng ở cạnh cậu, mà là cảm giác xa cách. Từ nay dù có đi trên con đường khác anh cũng sẽ đứng thẳng được mà không cần cậu.

"Nhưng sau đó, Ritsu có thể cô đơn ...Anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của đứa em trai của mình ..."

"Em nghĩ điều đó là ổn. Có một số bạn cùng đơn vị trong lớp, và một số người trong số họ là Fushimi đẹp trai. Các thành viên của đơn vị đều kỳ quặc, nhưng họ chăm sóc cho Ritsu. "

"Em ấy thường gọi em là Ma-kun, đúng không? Ritsu chắc hẳn có cảm tình đặc biệt với em."

"Em thấy nó không còn đặc biệt nữa. Ngày xưa, hồi còn bé, đó đã là một thói quen rồi".

Rei, người không bị thuyết phục bởi lập luận của Mao, đã hít một hơi để bác bỏ câu nói.

Mao, một người bạn thời thơ ấu của em trai, đã có một số dính líu với anh trai mình, Rei. Gã không có nhiều mối quan hệ với Ritsu như Mao, nhưng Rei có ý định hiểu tính cách của Mao ở một mức độ nào đó. Gã không cố gắng lật ngược những gì cậu đã quyết định.

Rei thở dài chịu thua nhưng vẫn không buông tha cho Mao. Gã không thể để cậu yên vì một số lý do. Nếu gã phải làm gì đó, một cảm giác đầy trách nhiệm kỳ lạ đang xuất hiện.

"Nhưng em học cùng lớp đúng không? Và có vẻ như em sẽ chăm sóc Ritsu vì thói quen của em."

"... Em không thể phủ nhận."

"Sao em không chăm sóc anh một lúc?"

"Gì?"

"Em nên đến đây nghỉ trưa. Ồ, đó là một ý kiến ​​hay! Ritsu cũng sẽ đối phó với em, và Wanko cũng sẽ thành bạn tốt. Ở đây một mình cô đơn lắm. Nếu không phiền thì em nên ghé thăm nơi này thường xuyên, được chứ? "

Tôi nên làm gì? Tôi lo lắng về từng yêu cầu từ một người trong ngũ dị nhân, nhưng nếu tôi hợp tác, tôi nghĩ điều đó cũng không tệ lắm.

"Đúng vậy. Giống như Ritsu, anh có nên gọi em là Mao không?"

"Không thành vấn đề. Vốn dĩ, anh lớn tuổi hơn em."

"Vậy thì Mao phải gọi anh là Rei."

"Em không nghĩ nên gọi thế."

"Vậy thì, Rei-chan, được đặt theo tên của Ricchan. Nào, nói đi."

"Mmm, không thể nào! Rei-san! Rei-san không sao, đúng không?"

"Không có lựa chọn nào khác. Vậy thì, từ ngày mai nhé, Mao?"

Mao không còn cách nào khác là gật đầu với Rei, người đang cười toe toét.

---------------------------------------------------------------------------------

Ngày hôm sau, Mao không đến nhà Ritsu như mọi khi.

Như một điều hiển nhiên, Ritsu, người đến muộn vào ngày hôm đó, đã phàn nàn về việc "Tại sao cậu không đánh thức tớ" và "Chúng ta không đi học cùng nhau". Anh có thể phàn nàn trong trí tưởng tượng của mình, nhưng đối với anh thì lại cô đơn đến lạ lùng, vì vậy đối với Mao không phải là vấn đề lớn. Nếu cậu làm bộ mặt như vậy trong khi cố gắng loại bỏ cảm xúc của mình, cậu sẽ bị hiểu lầm.

Mao xách cặp đi ra khỏi lớp vì cậu có việc ở hội học sinh trong giờ nghỉ trưa. Cậu đau lòng khi thấy anh cố gắng đến bên cậu với một hộp cơm trên tay, nhưng cậu chỉ kìm lại và nói "Tớ không đói". Ritsu với vẻ mặt ủ rũ quay chân tiến về phía Arashi và Mika, cậu thở phào nhẹ nhõm, Mao quyết định hướng thẳng tới CLB nhạc nhẹ.

Như đã hứa hôm trước, Mao đang đến thăm Rei. Cậu vẫn không biết nên làm gì, nhưng cậu sẽ cố gắng hết sức có thể.

Tuy nhiên, đối thủ là Rei. Cậu vẫn lo lắng rằng cậu có thể nói điều gì đó bất thường và nhịp tim của cậu tăng lên.

"Xin chào."

Khi cậu gõ cửa và bước vào phòng, ngay cả ban ngày trời vẫn còn mờ mịt sương mù. Rèm cửa được kéo kín lại không để lọt đến một tia sáng. Và giữa căn phòng, một chiếc quan tài làm bằng gỗ được điêu khắc đến tỉ mỉ đang yên vị nơi đó, khí lạnh thoát ra từ nó làm cậu rùng mình.

Cậu bước vào một khung cảnh xa lạ và bật điện lên trong lúc này. Các nhạc cụ như guitar bass được xếp trong căn phòng sáng sủa. Về phần Mao, người cũng quan tâm đến cây đàn, sự chú ý của cậu đã dồn vào đó.

Trong khi đang ngắm nghía cây đàn, cậu nghe thấy tiếng động lạch cạch từ bên trong quan tài. Mao giật mình vì âm thanh đột ngột. Có vẻ như Rei đang ngủ trong đó.

Ngủ ở đây chắc là không vào lớp. Là một thành viên của hội học sinh, Mao muốn giữ cho đầu óc mình tỉnh táo. Với Ritsu, cậu muốn anh tham gia các lớp học một cách đều đặn.

"Anh Rei. Anh dậy đi. Anh mở ra cái nắp được không? Đã đến giờ ăn trưa rồi đó!"

"Uh, cái gì ... Ồ, Mao. Uh, chói, chói quá, Mao..."

"Đã đến giờ nghỉ trưa rồi. Anh ăn trưa chưa?"

"Đã đến giờ rồi sao? Anh thấy hơi đói rồi."

"Em có chuẩn bị sẵn hai phần rồi, của anh đây."

"Cơm hộp à? Ồ, và nó được làm thủ công! Mao làm à?"

"À, cái này là mẹ em làm. "

"Thật tuyệt. Vậy thì, ăn thôi."

Rei, người vui mừng mở nắp, nhìn chằm chằm vào thứ bên trong. Mẹ của Mao cố gắng làm cho hộp cơm của mình thật đẹp. Bà cũng làm cho em gái Mao, và em ấy có vẻ thích điều đó. Ớt bột màu dùng cho công đoạn đầu chia làm hai công đoạn, cơm cho công đoạn còn lại cũng được rắc kỹ.

"Mẹ của Mao nấu ăn rất giỏi. Anh thấy nó rất ngon và bà ấy có vẻ rất quan tâm đến sự cân bằng dinh dưỡng."

"Bởi vì em đi học ở một ngôi trường như vậy. Có vẻ như mẹ quan tâm đến thể lực và sắc đẹp trong thời điểm hiện tại. Khi em được phục vụ một món ăn phụ như collagen cho bữa tối, đó là một điều tốt."

"Đó là một gia đình tuyệt vời. em có quan hệ tốt với em gái mình không?"

"Chắc vậy. Em nghĩ mình có lẽ là một anh tốt."

"Thật đáng ghen tị. Ritsu lúc nào cũng chỉ muốn đấm anh."

Rei nói về nhiều thứ một cách nghiêm túc trong khi nâng đũa, có lẽ vì gã rất vui khi có người nói chuyện cùng. Rei, người nói về Undeadvà tuổi thơ của Ritsu, có vẻ rất vui, và Mao mỉm cười.

Sau khi tiếp tục cuộc trò chuyện với gã, Mao ở trong phòng cho đến phút cuối cùng của giờ nghỉ trưa.

Sau một vài ngày xảy ra tình trạng như vậy, Ritsu, người thường buồn ngủ, dường như bắt đầu nghĩ rằng điều gì đó thật bất thường. Ngay cả ngày hôm nay, người bạn thời thơ ấu của anh đã biến mất không vết tích và chỉ để lại dòng chữ "Công việc của Hội Học sinh".

"Chào."

"A, Sakuma-sama. Thật hiếm hoi, cậu có chuyện gì cần nói với tôi à?"

"Hội học sinh hiện tại rất bận rộn sao? Có vẻ như cậu không bận lắm thì phải?"

"À, các thành viên thường đùn đẩy công việc của họ vào tôi và Isara-sama. Ít có khả năng họ trông bận rộn hơn."

"Nói nhiều quá. Nói ít thôi"

"Fufu, vậy à? Mà sao cậu lại tự dưng quan tâm thế?"

"..."

"Tôi đoán đó là về Isara-sama, phải không? Tôi hơi lo lắng. Cậu ấy luôn gánh vác mọi thứ trên lưng. Tôi ước tôi có thể giúp đỡ. Tôi đã hỏi., nhưng cậu ấy chỉ cười và từ chối giúp đỡ."

Ritsu càng lúc càng mất kiên nhẫn khi nói chuyện với Yuzuru. Cho đến khi Yuzuru nói dối, anh càng không thể bị thuyết phục.

Hơn nữa, số lần Mao đến đánh thức Ritsu gần đây đã giảm đáng kể, không chỉ vào buổi sáng mà cả ban ngày và ban đêm.

"Bằng cách nào đó, tớ cảm thấy như Ma-kun đang lảng tránh tớ."

"Isara-sama á? Tôi không nghĩ thế."

"Hmm. Nhưng thực ra cậu ấy đang nói dối và đi đâu đó. Tớ đã tìm kiếm cậu ấy nhiều lần, nhưng tớ không tìm được Ma-kun,. Và gần đây, cậu ấy không quan tâm tới tớ. "

Theo lời của Ritsu, Yuzuru đã vỡ lẽ. Anh thường thấy cậu bên cạnh Ritsu. Tuy nhiên, nếu nhìn vào biểu cảm của Ritsu, người có lông mày và mắt hạ thấp hơn bình thường, có thể thấy đó không phải là một lời nói dối. Yuzuru, không biết, sự tương tác giữa họ có lẽ đang ngày càng giảm đi.

"Ngươi đang nói về Decosuke (biệt danh Corgi đặt cho Mao đấy 0w0) hả?"

Khi Yuzuru đang tự hỏi làm thế nào để nói chuyện cho Ritsu, người đang có tâm trạng u ám, một giọng nói khác vang đến bên tai anh. Ogami Koga, người từng khoe khoang rằng mình là một con sói đơn độc. Rất hiếm khi hắn tham gia vào cuộc trò chuyện. Yuzuru cuối cùng trả lời một cách lúng túng.

"Gần đây cậu ấy đang ở trong phòng CLB nhạc nhẹ."

"Hả? Câu lạc bộ nhạc nhẹ?"

"Tên ma cà rồng, ồ, anh ấy có phải là ò ní chan của cậu không?Lúc tôi đến đó. Khi tôi nói chuyện với anh chàng ma cà rồng, anh ấy nói rằng Isara-sama đang chăm sóc anh nhiều hơn gần đây. Sau đó, anh ấy đang nói với cậu ấy điều này điều kia. Có cảm giác như vậy. "

Không khí xung quanh Rintsuki thay đổi ngay lập tức theo lời của Koga. Yuzuru ngồi trước mặt rùng mình trong cái sát khí lạnh hơn cả Nam Cực. Ritsu thường có đôi mắt buồn ngủ nhưng trong lúc này đôi mắt anh lấp lánh màu đỏ và sáng rực rỡ. Biểu cảm này giống với khuôn mặt anh khi biểu diễn live.

Ritsu luôn tránh xa ò ní chan của mình là Rei. Anh không tự mình tiếp cận gã, vì vậy rất khó tìm thấy.

"Tại sao Ma-kun lại ở cùng với thằng anh khốn nạn của tớ?"

"Tôi không biết. Các cậu đang cãi nhau à? Anh trai của cậu, tôi nghĩ cậu biết, nhưng tôi không biết anh ta đang nghĩ gì. Cậu nên làm gì đó trước khi xảy ra chuyện. ? Rõ ràng, anh chàng ma cà rồng đã trở thành một người bạn thân thiết của Isara-sama, phải không? "

"Này, tớ đi đây. Tớ không biết Ma-kun có liên lạc với anh trai về hoạt động câu lạc bộ hay hoạt động đơn vị hay không. Tớ định đến đó sau giờ học, nhưng tớ không muốn chạm mặt với anh ta."

"Đi ngay và luôn đi. Mất vợ bây giờ -_-"

"..."

"Chúc may mắn Ritsu-chan!"

Sau khi lời nói của chị(?) đại Arashi được cất lên, Ritsu rời khỏi lớp với đôi mắt giận dữ đầy tia máu. Quay lưng về phía lớp học, những người đang trò chuyện kia thề sẽ không dám bén mảng đến gần phòng của CLB nhạc nhẹ trong một khoảng thời gian.

---------------------------------------------------------------------------------

"...Thế nên nuôi chó là hơi bị khổ đấy(nghe thế biết là ai rồi đúng hơm:))))"

"Ahaha, có vẻ Koga rất giống một con tó nhỉ?"(Koga:bomay là sói nguyên chất 99.9%!!)

Giọng của Mao và Rei chắc chắn đã phát ra từ căn phòng của câu lạc bộ nhạc nhẹ, nơi Ritsu đứng trước cửa. Ritsu xông thẳng vào mà không thèm gõ cửa.

Hai người bên trong giật mình khi cánh cửa bật tung. Quay mặt về phía nơi phát ra âm thanh như một phản xạ có điều kiện, Mao và Rei thấy Ritsu với đôi mắt tối sầm đang ở đó. Như thường lệ, Mao, người đang trò chuyện vui vẻ với Rei, chớp mắt liên tục.

"Ồ, em zai yêu quý của ta. Cuối cùng thì cũng đã đến. Anh đã đợi em đến."

"Tại sao anh trai và Ma-kun lại ở cùng nhau?"

"Bởi vì anh đã nhờ Mao chăm sóc cho anh."

"Chăm sóc anh trai của tớ? Đừng ngu ngốc nữa. Ma-kun, về nhà. Cậu không thể ở một mình với anh trai tớ ở một nơi như thế này."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết!"

Khi Ritsu đi đến trước mặt Mao, anh kéo cánh tay của cậu một cách mạnh bạo và buộc cậu phải đứng dậy. Mao cố gắng đứng lên bằng cả hai chân mà không bị ngã, mặc dù cậu loạng choạng với sức mạnh bất ngờ của Ritsu.

Mao không giấu được sự bối rối khi Ritsu cất giọng nói lạnh lùng hơn bình thường. Chắc chắn, cậu đã tránh mặt anh trong nhưng thời gian gần đây, nhưng cho đến bây giờ, Ritsu chưa từng hỏi hay phàn nàn về cậu. Thật kỳ lạ và khó tránh khỏi khi thấy Ritsu bực bội thực hiện một hành động cưỡng ép.

"Đừng ép buộc điều này. Đây cũng là do Mao tự nguyện."

"Ma-kun? Tại sao lại như vậy ..."

"Mao. Có vẻ như đã đến lúc phải giải thích cho rõ rồi. Trốn tránh xong rồi. Anh không muốn chọc giận Ritsu."

Vai Mao run lên trước lời nói của Rei. Như Rei nói, cậu không thể trốn tránh được nữa. Mao phần nào biết rằng có lẽ lý do khiến Ritsu rất thất vọng là vì gần đây anh không có cậu ở bên. Tuy nhiên, nếu Ritsu muốn một lời giải thích, cậu sẽ phải nói về tình cảm thực sự của mình. Nhưng Mao không thể mở miệng một cách dễ dàng.

"... Ritsu. Mao dường như đang yêu."

"Rei-san !?"

"Đó là nguyên nhân. Chà, có nhiều thứ khác nhau. Đó là lý do tại sao anh tình cờ gặp Mao đang ủ rũ, và chính anh đã yêu cầu em ấy chăm sóc anh.

"Ma-kun, rốt cuộc cậu đang yêu ai. Trong thời gian đó, cậu bắt đầu gọi anh ta bằng tên. Ma-kun có yêu anh trai của tớ không?"

"Không phải vậy đâu!"

"Vậy thì ai?!"

"..."

"Nam hay nữ?"

" Cậu ấy là một người đàn ông. Vì vậy tớ không thể nói."

Dù sao, hãy giữ khoảng cách với người đàn ông trước mặt. Mao đã bị bỏ rơi, dù sao cũng không có vấn đề gì.

Bản thân Ritsu có lẽ không kỳ thị đồng tính. Mao tin chắc rằng anh sẽ không nói Mao là khó ưa. Đúng như Mao dự đoán, Ritsu không hề coi thường Mao bằng ánh mắt lạnh lùng. Thay vào đó, mắt anh rung động. Cậu thực sự không thể đoán liệu sự rung chuyển đó là khó chịu, buồn bã, tuyệt vọng hay tức giận.

"Ma-kun có phải là gay không?"

"Không, tớ không nghĩ thế, nhưng người tớ thích là một người con trai."

"Cậu ta có thích lại cậu không?"

"Chà, tớ không biết. Tớ không biết người kia cảm thấy thế nào. Nhưng tớ chắc rằng tình cảm đó sẽ không được đền đáp. Tớ quá thiếu can đảm. Tớ không nghĩ mình có thể nói sự thật với người kia. "

Ritsu, người đang yên lặng lắng nghe câu chuyện của Mao, có vẻ mặt không mấy hứng thú. Rốt cuộc anh không muốn nghe.

Mao cười với đôi lông mày cụp xuống như thể đã bỏ cuộc, và chỉ nói một từ, "Tớ xin lỗi." Nó có rất nhiều ý nghĩa, chẳng hạn như "kể một câu chuyện kỳ ​​lạ", "rắc rối" và "tình yêu" mà không thể nói.

Bàn tay của Ritsu, nắm chặt tay Mao như vậy, là do thân nhiệt thấp hay vì sự lạnh lẽo từ con tim. Sức mạnh từ bàn tay lạnh giá của anh trở nên mạnh mẽ hơn, và cậu nghĩ rằng anh nhăn lại giữa hai lông mày của mình.Khuôn mặt của Ritsu dường như bắt đầu tức giận khi anh ngẩng mặt lên:

"Nếu cậu thích con trai! Tại sao !? Tại sao người đó không phải là tớ? Hai người đã ở bên nhau suốt thời gian qua. Không phải Ma-kun chỉ có tớ sao!?"

"Ritsu?"

"Không. Tớ sẽ không bao giờ đưa Ma-kun cho bất cứ ai. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho em vì thích bất cứ điều gì khác ngoài tôi."

Sự thay đổi trong cách xưng hô làm Mao và cả chính Ritsu cũng ngạc nhiên.

"Em không hiểu sao?"

"..."

"Tôi yêu em. Nếu em không muốn nói với người kia, em có thể chọn tôi. Yêu tôi, Ma-kun."

Ngay sau khi nó được chuyển tải bằng những lời lẽ thẳng thắn, Mao hiểu những gì đang được nói. Ngay khi cậu hiểu ra điều đó, mặt cậu nóng bừng và tim cậu đập nhanh hơn. Ngay lập tức, Ritsu nắm chặt lấy cằm Mao bằng một bàn tay. Anh buộc cậu phải nhìn thẳng vào anh, và đôi mắt xanh ngọc của cậu lại va chạm vào một màu đỏ máu thân thuộc.

"Ma-kun, nhìn đây. Đừng nhìn đi chỗ khác. Người đàn ông kia là ai? Người em thích là ai?"

"Um.."

"Có phải cậu ta tốt hơn tôi không? Cậu ta hiểu Ma-kun hơn tôi sao? Cậu ta có thể chiều lòng Ma-kun hơn tôi không!? Nói đi!"

"Ritchan!"

Những lời của Mao trùng lặp với những lời có thể được tiếp tục đều đặn. là Ritsu ép cậu phải hét lên. Lời nói của Ritsu đột nhiên dừng lại.

"Sao, Ma-kun?"

"Người tớ thích là..c.cậu.."

"Gì?"

"Em thích anh! Đó là tại sao em muốn tránh né anh....vì em sợ anh sẽ kinh tởm em, sẽ khinh bỏ em! "

"Đó là sự thật?

"Um.."

Khuôn mặt của Mao vẫn đỏ bừng. Có vẻ như có một sự hối tiếc trong những gì cậu đã nói, nhưng nói ra khiến tâm hồn cậu nhẹ nhõm hẳn.

Ritsu, người đã cuối cùng tin rằng những lời cậu nói với mình là sự thật, ôm chặt lấy Mao.

"Anh cũng yêu Ma-kun. Điều này có nghĩa là chúng ta sẽ trở thành người yêu?"

"Em không biết! Chà, nói chung không phải như vậy ..."

"Vậy thì, từ bây giờ, Ma-kun là của anh, phải không?"

"Vậy thì..Ritchan cũng là của em!"

"Ừ. Ừ. Anh là của Ma-kun, Ma-kun cũng là của anh. Vì vậy, đừng có nghĩ đến việc rời xa anh. Hãy gọi anh dậy mỗi ngày."

"Em không phải là bảo mẫu của anh, đúng không?"

Cậu và anh đều bật cười trong khi vùi mặt vào vai nhau. Về phần Mao, cậu nghĩ đó là một cảm giác thỏa mãn. Không có lý do gì để không hạnh phúc. Đúng hơn là cậu vẫn không thể tin được những gì vừa diễn ra.

Bên cạnh hai người đang ôm nhau đó, có một bóng đen khác(Au:Khổ thân anh đứng hít cẩu lương nãy giờ.). Có vẻ kỳ lạ là gã đã trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng.

"Tại sao chúng ta không ôm nhau nhỉ!"

"Im đi, đừng có đụng vào vợ chồng bọn tôi!"

"Anh mày cô đơn quớ:((((. Em đã chăm sóc Mao xong chưa? Anh dần thích Mao rồi đấy. Thỉnh thoảng cho anh nói chuyện phiếm với ẻm tí hí hí hí."

"Hả? Mơ đi nhé!"

"Anh không nghĩ là anh sẽ chen vào hai đứa. Nhưng ,không phải lần này, anh mày đã đóng góp rất nhiều vào mối quan hệ giữa hai đứa sao?"

"Chà, có thể. Vậy anh muốn gì?"

"Cảm ơn là được rồi, Ritsu?"

Ritsu tặc lưỡi phản đối lại Rei, người nói với vẻ mặt tự hào.

"Hừ ... Lần này muốn tôi làm cái gì?"

"Ồ, cảm ơn Ritsu! Cho anh mượn Mao cả đêm."

"Đéll"

"Đừng phũ phàng với anh thế chứ T^T"

Mao đặt một dấu chấm hỏi trong cuộc trò chuyện giữa Ritsu và Rei.Cậu không thể nắm bắt được nội dung. Thay vì lên tiếng, cậu nghiêng đầu.

"Làm ơn, làm ơn. Đi mà Ritsu ~"

"... Đây chắc chắn là lần đầu tiên không tốt. Tôi sẽ làm điều đó. Không sao nếu Ma-kun quen với anh trai tôi. Tuy nhiên, tôi không cho phép Ma-kun ở phạm vi không nhìn thấy, vì vậy nó chắc chắn không tốt cho hai người ở một mình. Thỏa hiệp. Tôi sẽ cho phép anh. "

"Ồ! Anh đang mong chờ nó. Đó là một lời hứa, Ritsu."

Không có Mao, lời hứa dường đã được thực hiện. Mao lần lượt nhìn thấy Ritsu, người đang ủ rũ, và Rei, gã đang vỗ tay vui vẻ, mặc dù cậu đang bối rối.

"Chà, sao? Em cũng tham gia? Anh đã hứa gì?"

"Đó là một bí mật, Maa-kun."

"Đó là một bí mật cho đến ngày bạn thực hiện lời hứa của mình."

Mao chấn động sống lưng, nói rằng đôi mắt đỏ rực, cười vui vẻ của gã, giống hệt anh.

-------------------------------------------------End-------------------------------------------------


P/S: -Thứ nhất: Tiêu đề lừa đấy, nó ko phải oneshot đâu

- Thứ hai: Vừa nhảm vừa dài và đây là lần đầu au viết nên ném gạch ném đá thoải mái(ko ném dép lào là đc)

-Thứ ba: Nếu đọc kĩ thì Mao để Ritsu ngủ cmn ở trường:)))) 

- Plot twist: Cái quan tài là của Hu Tao;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro