Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap4: Sự thật về rimuru

Trên ngọn núi sau trường học, ánh nắng chiều nhuộm vàng cả bầu trời. Cỏ cây khẽ lay động trong gió, từng cơn gió mang theo hơi ẩm mát lạnh. Cả nhóm Doraemon đang quây quần quanh chiếc máy kỳ lạ phát ra ánh sáng xanh. Những vệt sáng xoắn ốc liên tục hiện ra trên màn hình, tái hiện lại những dấu vết năng lượng mà Rimuru đã để lại khi đi qua hố đen.

Doraemon vừa dứt lời phân tích, cả nhóm lặng im. Không khí trở nên căng thẳng. Nobita, Shizuka, Suneo và Jaian đều nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi lại đưa ánh mắt về phía Rimuru. Trong đầu họ chỉ vang lên một câu hỏi: "Tại sao Rimuru lại có thể bình an vô sự khi đi qua thứ khủng khiếp như vậy?"

Doraemon nghiêm giọng, ánh mắt dừng lại ở những vòng xoáy trên màn hình:

Doraemon: "Chỉ những sinh vật mang năng lượng đặc biệt mới có khả năng vượt qua hố đen này mà không bị phân tán. Và Rimuru... chính là minh chứng duy nhất."

Không gian chìm vào im lặng. Tiếng gió rít qua tán cây càng khiến bầu không khí thêm căng thẳng. Nobita nuốt nước bọt, Shizuka nắm chặt tay, còn Suneo và Jaian thì cau mày, không ai dám thốt lên một lời nào. Họ đồng loạt quay sang nhìn Rimuru – người bí ẩn vừa xuất hiện trong thế giới của họ.

Rimuru đứng yên, ánh mắt lặng lẽ quan sát nhóm bạn. Cậu nghe hết những gì Doraemon phân tích, từ đầu đến cuối. Một thoáng do dự thoáng qua, nhưng rồi Rimuru khẽ thở dài. Đã đến lúc nói ra sự thật.

Rimuru: "Các cậu thắc mắc tại sao mình lại sống sót qua hố đen... phải không?"

Giọng Rimuru vang lên, bình thản nhưng ẩn chứa sự nặng nề. Cả nhóm giật mình, đồng loạt quay sang. Nobita tròn mắt, Suneo và Jaian thì nín thở chờ đợi.

Nobita: "Cậu... cậu biết lý do sao, Rimuru?"

Rimuru gật nhẹ, đôi mắt cậu ánh lên sự quyết tâm. Cậu hít một hơi, rồi nói ra thân phận thật sự của mình

Rimuru: "Bởi vì... mình không phải là con người bình thường. Cơ thể mình vốn dĩ không giống các cậu. Thực ra, mình là... slime."

Không khí như ngừng lại. Cả nhóm ngây người, mắt mở to hết cỡ. Tiếng gió rì rào bên tai, nhưng chẳng ai còn để tâm đến. Sự im lặng kéo dài vài giây, trước khi Jaian phá vỡ bằng một tiếng hét:

Jaian: "CÁI GÌ!? Slime á!?"

Suneo: "Slime... chẳng phải mấy con quái yếu xìu trong game thôi sao!? Cậu... cậu đang giỡn hả Rimuru?"

Shizuka: "Khoan đã... slime... là cơ thể chất nhầy trong suốt ấy ư? Nhưng... rõ ràng mình thấy cậu có hình dạng như một người mà..."

Rimuru khẽ mỉm cười, đưa tay ra trước mặt, ánh mắt tập trung. Chỉ trong thoáng chốc, toàn thân cậu khẽ rung lên, rồi nhanh chóng tan chảy. Cơ thể con người biến mất, thay vào đó là một khối chất lỏng trong suốt, óng ánh dưới ánh hoàng hôn. Nó gợn sóng nhẹ nhàng như một dòng nước có linh hồn, lấp lánh và sống động, trở về hình dạng thật ban đầu của Rimuru – một slime

Khối slime lấp lánh bắt đầu co lại, rung động nhẹ nhàng. Từng phần chất lỏng trong suốt tụ lại, các đường nét dần hình thành: hai cánh tay, hai chân, thân hình. Ánh sáng hoàng hôn chiếu lên, phản chiếu trên bề mặt cơ thể, làm các giọt chất lỏng nhảy múa như những viên pha lê. Chỉ trong nháy mắt, khối slime hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cơ thể con người của Rimuru

Rimuru mở mắt, nhịp thở đều, ánh mắt hiền hòa và tươi cười. Cậu khẽ giơ tay, nhìn vào nhóm bạn, tạo cảm giác vừa quen vừa lạ. Từng chi tiết nhỏ – mái tóc, khuôn mặt, trang phục – đều trở lại như chưa từng biến mất. Không một tiếng động lớn, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của chất lỏng tan biến, như một phép màu được thực hiện một cách lặng lẽ.

Cả nhóm đồng loạt há hốc mồm.

Nobita: "Ô... ôi trời ơi... cậu... cậu thực sự là slime thật sao!?"

Shizuka: "Không thể tin được... cơ thể... biến đổi như chất lỏng..."

Suneo: "S... slime cậu ấy...là slime thật hả...?"

Jaian: "U-ừm... cái này... là slime thật này"

Nhưng trái với sự bất ngờ của mấy cậu bạn, Doraemon lại giữ vẻ bình tĩnh. Đôi mắt mèo máy chăm chú dõi theo hiện tượng trước mắt, rồi lập tức quay sang chiếc máy ghi lại năng lượng. Doraemon bấm vài nút, màn hình xuất hiện thêm những đường sáng mới, xung quanh cơ thể Rimuru.

Doraemon: "Quả nhiên... cơ thể Rimuru không giống con người. Các dòng năng lượng phát ra dao động mạnh hơn hẳn, cấu trúc không ổn định nhưng lại có khả năng tự tái lập ngay lập tức. Đây không phải là dạng vật chất mà khoa học Trái Đất từng ghi nhận."

Cậu quay sang Rimuru, nghiêm giọng:

Doraemon: "Rimuru... cơ thể slime của cậu liên quan đến năng lượng mà mình phát hiện chứ?"

Rimuru gật đầu.

Rimuru: "Đúng vậy. Ở thế giới của mình, người ta gọi nó là ma lực. Nó tồn tại trong không khí, trong đất, trong mọi sinh vật. Cơ thể slime của mình được cấu thành và duy trì nhờ ma lực. Nhờ vậy... mình mới có thể sống sót qua hố đen."

Cả nhóm ngơ ngác. Từ "ma lực" vang lên xa lạ và khó hiểu. Nobita gãi đầu, mặt méo xệch.

Nobita: "Ma lực... giống như... phép thuật á?"

Suneo: "Khoan, khoan... vậy tức là cậu dùng... được phép thuật? Giống phù thủy thật sự á!?"

Jaian: "Ơ... thế thì... cậu mạnh lắm đúng không? Đừng có dùng ma thuật dọa bọn này nhé..."

Rimuru phì cười trước phản ứng của cả nhóm.

Rimuru: "Các cậu hiểu đơn giản vậy cũng được. Ma lực là nguồn gốc của phép thuật ở thế giới mình. Cơ thể slime của mình có khả năng hấp thụ, biến đổi và sử dụng ma lực linh hoạt hơn nhiều loài khác. Chính nhờ đặc tính đó mà mình không bị hố đen xé nát. Ngược lại, cơ thể mình hòa hợp với dòng năng lượng hỗn loạn bên trong hố đen, rồi được dẫn tới điểm cân bằng – chính là thế giới này."

Doraemon im lặng một lát, ánh mắt sáng lên. Cậu bấm máy, hiển thị lại các dòng xoáy năng lượng trên màn hình.

Doraemon: "Nếu đúng như Rimuru nói... thì mọi thứ khớp hoàn toàn. Các xoáy năng lượng bất ổn đáng lẽ phải phân tán cậu, nhưng thay vào đó, cơ thể slime – vốn dĩ không cố định – lại hấp thụ và thích nghi. Còn ma lực thì giống như 'nguồn năng lượng riêng' mà hệ thống hố đen đã đồng bộ hóa. Nhờ vậy cậu được thả ra ở điểm ổn định."

Doraemon quay sang cả nhóm, giải thích:

Doraemon: "Các cậu có thể tưởng tượng ma lực giống như một loại năng lượng đặc biệt, song song với năng lượng vật lý mà chúng ta biết. Rimuru tồn tại nhờ nó, và đó cũng chính là lý do cậu ấy sống sót."

Shizuka mở to mắt, thốt lên:

Shizuka: "Vậy... cơ thể Rimuru vừa là slime, vừa có ma lực... nên mới trở thành 'chìa khóa' để đi qua hố đen?"

Doraemon: "Chính xác. Và đó cũng là lý do tại sao dữ liệu máy ghi lại khác thường đến vậy."

Nobita thở dài, tay ôm đầu.

Nobita: "Trời ạ... mọi chuyện phức tạp quá... hố đen, năng lượng xoáy, rồi lại slime, lại ma lực..."

Suneo: "Nhưng mà này... cũng nhờ thế mới thú vị chứ! Cậu ấy... giống như một người đến từ thế giới game thật luôn!"

Jaian: "Ừ thì... nghe cũng oách đấy. Nhưng mà này Rimuru, cậu không tính... nuốt bọn này đâu đấy chứ?"

Rimuru bật cười lớn:

Rimuru: "Yên tâm đi. Mình không bao giờ làm thế đâu. Cơ thể slime của mình có thể hấp thụ vật chất, ... nhưng mình kiểm soát được nó. Và mình coi các cậu là bạn, không phải con mồi."

Những lời ấy khiến cả nhóm nhẹ nhõm thở phào. Không khí căng thẳng dần tan đi, thay vào đó là sự hiếu kỳ xen lẫn ngưỡng mộ. Shizuka khẽ cười dịu dàng:

Shizuka: "Thật khó tin... một sinh vật slime, với ma lực, lại xuất hiện ở thế giới chúng ta."

Nobita gật gù, đôi mắt sáng lên:

Nobita: "Đúng vậy! Cậu ấy còn giúp bọn mình hiểu thêm nhiều điều nữa. Có Rimuru ở đây... chắc chắn chúng ta sẽ còn trải qua nhiều chuyện thú vị cho mà xem."

Doraemon nhìn Rimuru, giọng chậm rãi nhưng kiên định:

Doraemon: "Cậu là minh chứng cho sự giao thoa giữa hai thế giới – khoa học của chúng mình và ma thuật của cậu. Nếu chúng ta hợp tác, có lẽ sẽ khám phá được nhiều bí ẩn lớn hơn. Và quan trọng nhất... có thể tìm ra cách đưa cậu trở về."

Ánh mắt Rimuru khẽ dao động, nhưng rồi cậu mỉm cười. Trong lòng cậu biết, hành trình này mới chỉ bắt đầu.

Cả nhóm đứng trên ngọn núi, gió chiều thổi qua, ánh sáng xanh từ chiếc máy vẫn lấp lánh. Một bên là khoa học, một bên là ma thuật – và Rimuru chính là chiếc cầu nối giữa hai điều tưởng chừng không bao giờ gặp gỡ ấy.

Ánh mặt trời cuối ngày trải dài khắp ngọn núi sau trường học. Những tia sáng vàng cam rực rỡ hắt qua tán lá, rải xuống đất những mảng sáng loang lổ như tấm thảm thêu hoa văn. Gió chiều thổi nhẹ, mang theo hương cỏ cây và hơi đất còn âm ấm sau một ngày nắng. Âm thanh ve kêu đã thưa dần, thay vào đó là tiếng chim gọi bầy bay về tổ.

Doraemon vừa cất chiếc máy của mình vào túi thần kỳ, cảm giác hồi hộp xen lẫn nhẹ nhõm sau khi cùng nhau quan sát những vệt năng lượng còn sót lại. Ai cũng thấm mệt, nhưng lòng lại đầy hứng khởi vì đã chứng kiến một điều chưa từng có.

Doraemon ngẩng lên nhìn bầu trời đang dần ngả màu tím nhạt, nói với giọng trầm:

Doraemon: "Thôi, cũng muộn rồi. Trời sắp tối, chúng ta nên về thôi, kẻo ba mẹ lo."

Nghe vậy, Nobita ôm cặp vào ngực, thở ra một hơi nhẹ nhõm:

Nobita: "Ừ, mình cũng muốn về ăn cơm rồi. Hôm nay đúng là một ngày dài thật."

Jaian vươn vai, xương cốt phát ra những tiếng răng rắc, rồi vỗ ngực khoe khoang:

Jaien: "Haha, chuyện gì khó cũng có Jaian này chống lưng! Về nhà tớ chắc chắn mẹ sẽ cho ăn cả nồi cơm to."

Suneo thì lấy chiếc gương nhỏ ra, soi mặt dưới ánh nắng hắt, vừa soi vừa than thở:

Suneo:  "Trời ạ, cả buổi chiều leo núi, gió bụi làm da mình khô hết rồi. Về nhà phải đắp mặt nạ ngay mới được."

Cả nhóm ríu rít chuẩn bị xuống núi, chỉ riêng Shizuka chợt khựng lại. Ánh mắt cô dừng trên Rimuru – người bạn kỳ lạ vừa đến từ thế giới khác, vẫn đứng lặng yên bên tảng đá, ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn. Trong ánh sáng cam đỏ, gương mặt Rimuru trở nên thanh thoát, nhưng ánh mắt lại phảng phất nét lạc lõng.

Shizuka chợt nhận ra điều gì đó, cô quay sang mọi người, nói nhỏ nhưng chắc nịch:

Shizuka: "Khoan đã... mọi người có nghĩ... Rimuru không có nhà để về không?"

Câu hỏi như một tia sét đánh ngang tai cả nhóm. Nobita trố mắt, rồi đập tay vào trán:

Nobita: "Ối trời! Sao mình lại ngốc thế chứ Rimuru được đưa từ thế giới khác đến... làm gì có nhà ở đây."

Suneo cũng, vội chen vào:

Suneo: "Rimuru không thể ở ngoài đường được! Nguy hiểm lắm."

Suneo ngay lập tức, cậu nở nụ cười tự tin, khoanh tay, ngẩng cao đầu:

Suneo: "Rimuru, cậu nên đến ở nhà tớ. Nhà tớ có phòng riêng, giường êm, điều hòa mát lạnh, còn có cả TV màn hình lớn nữa. Bảo đảm cậu sẽ được sống như công chúa trong truyện cổ tích!"

Jaian hừ mũi, gạt phắt đi:

Jaien: "Xì, giàu có thì có gì hay ho! Rimuru, đến nhà tớ đi. Nhà tớ đông người, lại vui vẻ, ồn ào. Không ai dám bắt nạt cậu đâu, vì tớ sẽ bảo vệ. Với lại, tớ có thể hát cho cậu nghe trước khi ngủ. Đảm bảo cực kỳ tuyệt vời!"

Cả nhóm đồng loạt nổi da gà. Nobita thì thầm với Doraemon:

Nobita: "Nếu Rimuru nghe cậu ấy hát, chắc chắn ngày mai sẽ bỏ chạy mất..."

Doraemon: "Mai bỏ chạy j chứ....khéo đem đi troll luôn là vừa"

Doraemon bất lực nói với nobita

Trong lúc mọi người còn đang tranh cãi, Shizuka tiến lên, nhẹ nhàng nắm tay Rimuru. Giọng cô dịu dàng, ấm áp như buổi chiều tà:

Shizuka: "Nếu Rimuru không chê... cậu có thể ở nhà mình. Nhà mình không lớn lắm, nhưng yên tĩnh và sạch sẽ. Mình có thể nấu vài món cho cậu ăn. Ba mẹ mình chắc chắn sẽ vui lòng khi có thêm một người bạn của mình ở lại."

Nói rồi, Shizuka mỉm cười dịu dàng, ánh mắt chân thành đến mức khiến Rimuru thoáng ngẩn ngơ. Trong khoảnh khắc ấy, cô gái từ thế giới khác cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa – một cảm giác mà từ lúc rơi vào thế giới này, cô chưa từng thấy.

Nobita thì luống cuống chen vào:

Nobita: "Cậu... cũng có thể đến ở nhà mình nữa! Nhà mình không tiện nghi, nhưng mình thật lòng muốn làm bạn với cậu. Nếu ở cùng mình, cậu sẽ không cô đơn đâu!"

Cậu nói xong, mặt đỏ bừng, ánh mắt ngập ngừng như chờ đợi.

Bầu không khí bỗng trở nên náo nhiệt khi ba người bạn nhỏ cùng tranh nhau mời Rimuru. Ai cũng có lý lẽ riêng: Suneo thì khoe tiện nghi, Jaian thì khoe sức mạnh, Nobita thì thể hiện sự chân thành, còn Shizuka mang đến sự chăm sóc dịu dàng.

Doraemon khoanh tay, lắc đầu cười khẽ, rồi nói:

Doraemon: "Được rồi, mọi người bình tĩnh nào. Chúng ta không nên tranh cãi. Rimuru mới là người quyết định. Cậu ấy cảm thấy thoải mái ở đâu thì hãy ở đó."

Cả nhóm im lặng, dõi theo Rimuru. Ánh nắng cuối cùng nhuộm đỏ gương mặt cô. Rimuru khẽ mím môi, đôi mắt ánh lên vẻ xúc động. Cô cúi đầu cảm ơn, rồi mỉm cười:

Rimuru: "Mình... thật sự biết ơn mọi người. Nhưng... nếu được chọn, mình sẽ đến ở cùng Shizuka. Vì mình là con gái, ở cùng Shizuka, mình cảm thấy an tâm và thoải mái hơn."

Câu nói khiến Shizuka nở nụ cười hạnh phúc, ánh mắt long lanh như ánh chiều tà phản chiếu.

Jaian gãi đầu, lẩm bẩm:
"Tiếc ghê... vậy là cậu sẽ không được nghe mình hát ru rồi."

Câu nói làm cả nhóm bật cười, tiếng cười vang vọng cả sườn núi trong ánh hoàng hôn dịu dàng.

Thế là quyết định đã được đưa ra. Rimuru sẽ tạm ở nhà Shizuka, ít nhất cho đến khi tìm ra cách để thích nghi với thế giới này. Cả nhóm bắt đầu xuống núi. Ánh đèn trong thị trấn dưới kia bắt đầu được thắp sáng, lấp lánh như những vì sao dưới mặt đất. Trên con đường nhỏ, bảy bóng dáng nhỏ bé đi cạnh nhau, tiếng nói cười rộn rã.

Rimuru khẽ nhìn sang Shizuka đang đi bên cạnh, đôi mắt ánh lên sự biết ơn. Trong lòng cô, lần đầu tiên ở thế giới xa lạ này, một cảm giác thân thuộc, giống như "gia đình", đang dần hình thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro