rimoto25
Một đêm đính ước
Tác giả: Lữ Hi Thần
Bối cảnh: Hiện đại
Tình trạng: Hoàn
Giới thiệu
Sau một đêm triền miên, tình đầu ý hợp
Chuyện này mặc dù chỉ là ngoài ý muốn, nhưng nàng vẫn lạc quan quyết định lưu lại 'Vật kỷ niệm' của hắn ? ?
Này không biết kiểm điểm nữ nhân, công khai dụ dỗ hắn, không để cho nàng chút 'Dạy dỗ' sao được?
Chỉ là không nghĩ tới việc "giáo dục" này khiến hắn tựa hồ phạm vào sai lầm ngọt ngào! ?
Nữ nhân kia chỉ để lại một mảnh giấy cảm tạ, cũng trong nhiều năm sau mang lại cho hắn một kinh hỉ lớn... ?
Lần này, đừng nghĩ lại dùng những lời cảm tạ kia đuổi hắn. Hắn muốn tới một mũi tên trúng ba con chim, "Ngay cả vốn lẫn lời" đòi lại!
(Truyện này HE vì mình ưu ái HE hơn SE. Không ngược. Chuyện đơn giản, nhẹ nhàng, cũng k quá BT. Cũng không quá dài vì là sản phẩm đầu tay mà)
Tiết tử
Hội trường âm nhạc sống động tiết tấu. Trong sàn nhảy không ngừng đong đưa những thân người nhảy múa cuồng nhiệt, mồ hôi chảy ròng ròng, tan trong không khí, tạo thành một loại mùi khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Nhưng không ai để ý bởi đây là dạ hội tốt nghiệp - đại học năm thứ tư , cơ hội cuối cùng thời sinh viên để phát ra nhiệt lực mạnh mẽ. Sau dạ hội tốt nghiệp, không ai có thể nói chắc mình sẽ đi về đâu, chỉ biết rằng tuyệt đối không có cơ hội như ngày hôm nay, cùng nhau ca múa cuồng nhiệt. Bước chân vào xã hội, đối diện với một đống quy phạm, không thể tự do, thoải mái như thời sinh viên không câu nệ gì cả. Bởi vậy mọi người đều dốc toàn lực vui chơi, hi vọng sẽ lưu lại nơi đây một ít kỷ niệm ngọt ngào.
Đỗ Vũ Hành duy trì động tác: một tay cầm chén rượu, một tay khoanh trước ngực, mắt lạnh lùng nhìn ra sàn nhảy không ngừng bóng người nhảy múa.
Hắn tại sao lại đáp ứng cái kia Tử Bình vô liêm sỉ để đến chịu khổ cơ chứ?
Đỗ Vũ Hành nheo lại hai mắt, xác định chính xác kẻ lôi mình đến đây chịu khổ -Lôi Tử Bình - đang trong sàn nhảy giống như con sâu đo ngọ nguậy.
"Ngươi không nên quấn lấy ta không tha, cút!" Cách hắn không xa có tiếng cãi vã
Bất quá, không liên quan đến hắn. Hắn chỉ muốn tìm Lôi Tử Bình vô liêm sỉ kia để thông báo một tiếng sau đó trở về nhà.
Đỗ Vũ Hành bước chân đi, những đi chưa được hai ba bước, cánh tay trái bỗng nhiên bị ôm thật chặt.
"Gặp gỡ người không bằng ở cùng hắn! Ngươi đúng là đồ biến thái!" Níu lấy cánh tay trái của hắn là một giọng nữ trong trẻo, xa lạ.
Đỗ Vũ Hành nhíu nhíu mày. Có phải các cô bé bây giờ quá mức cởi mở, cái gì cũng dám nói.
"Ngươi không nên làm loạn!" Người nói chuyện chính là một bé trai, vẻ mặt giận dữ, nhưng vẫn chưa dứt hết vẻ ngây thơ, non nớt của người mới tốt nghiệp, sắp ra ngoài xã hội.
"Đi theo ta đi!"
"Không đi!" Cô bé níu chặt lấy tay Đỗ Vũ Hành. Đột nhiên thấp giọng cầu khẩn : "Tiên sinh cứu ta." Mắt của nàng đã long lanh nước, sáng trong khiến người khác phải chú ý.
"Làm sao cứu?" Đỗ Vũ Hành hỏi xong liền ngẩn người: sao hôm nay hắn đột nhiên lại trở nên thiện lương như vậy, đột nhiên quản cả chuyện của người khác. Nhưng lời đã lỡ thốt ra, đành phải cứu.
"Làm bộ là bạn trai của ta là được rồi." Cô bé kiếng mũi chân, ghé sát vào tai hắn nói.
Lại là lọai này diễn xiếc. Làm sao hắn ra xã hội đã mấy năm nay mà sinh viên đại học vẫn dùng phương thức cũ rích này để giải quyết vấn đề tình cảm cơ chứ?
Còn chưa được hắn cho phép, cô bé đã tự tiện hướng bé trai kia tuyên bố: "Ngươi không nên làm phiền ta nữa, bạn trai ta sẽ tìm ngươi tính sổ!" Nàng thầm kéo vạt áo Đỗ Vũ Hành, ý bảo hắn phối hợp.
Đỗ Vũ Hành nhàn nhạt liếc mắt cô bé bên cạnh mình, vừa liếc nhìn bé trai kia.
"Ngươi đối với bạn gái của ta có ý kiến gì?" Khẩu khí của hắn lãnh đạm, hờ hững nghe không ra chút nào cảm xúc nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
"Ngươi... Ngươi tại sao nói nàng là bạn gái ngươi?" Bé trai hất hàm lên."Ngươi chứng minh như thế nào! ?"
Chứng minh? ! Đáng chết! Hắn quả thực là hết việc để làm lại tự lôi phiền toái về mình.
Đỗ Vũ Hành thấp giọng liếc nhìn cô bé thanh tú bên cạnh; chẳng qua là có chút thùy mị thôi, có cái gì tốt để cho cậu nhóc kia miệng còn hơi sữa đuổi tận cùng không buông chứ?
"Ngươi chứng minh như thế nào! ?" Cậu trai có chút đắc ý , tựa hồ ngửi ra trước mắt hai người làm bộ mùi vị.
"Đây chính là chứng minh --" vừa nói xong, Đỗ Vũ Hành nâng cằm cô bé lên, cúi đầu hôn, hoàn toàn không có báo trước.
Dù sao nhìn nữ hài tử này nói năng có vẻ cũng không phải con nhà khuê tú, hôn nàng hắn coi như ủy khuất mình. ( đã được ăn đậu hũ còn làm cao >.
Đỗ Vũ Hành dời môi đi, nhưng cô bé xụi lơ trong lồng ngực hắn. Hắn một tay giữ ở hông của nàng, tay phải nâng chén rượu để sát vào miệng uống cạn một ngụm, ở trong miệng đảo một hồi rồi nhả lại vào chén, giống như xúc miệng. (đọc đến đoạn này tự dưng thấy mún oánh A này quá)
Nam hài trừng to mắt nhìn xong một màn này, sau đó ủ rũ rời đi.
"Hắn đi rồi " hắn đem chén rượu để đặt lên cạnh bàn, vỗ nhẹ lên cô bé."Ngươi có thể rời đi."
Cô bé không có phản ứng.
"Này?"
Đỗ Vũ Hành buồn bực nâng mặt cô bé lên, phát hiện sắc mặt của nàng hồng nhuận dị thường, cùng lúc trước hoàn toàn bất đồng.
Say! ? Bởi vì mùi rượu trong miệng hắn mà say bất tỉnh! ?
Đáng chết! Hắn đem mình chọc phải phiền toái gì rồi?
### ### ### ### ### ### ###
"Ừ..." Cảm giác mềm mại dưới lưng khiến cô bé thoải mái buông tiếng thở dài, ánh mắt mở ra chút. Một bóng người chợt đập vào mắt.
"Ngươi... Người lúc trước ở dạ hội..." Nàng nhận ra được nam nhân trước mắt này."Nơi này là nơi nào..."
"Khách sạn." Đỗ Vũ Hành đáp giản lược."Ngươi say."
"Say?" Nàng dừng lại một chút, suy nghĩ như đi trong sương mù ."Ta không uống rượu, có thể nào sẽ say --" nói được một nửa, nàng nheo lại mắt giống như nghĩ tới điều gì, phối hợp cười nói: "Ah, ta nhớ ra rồi! Ngươi hôn ta có đúng hay không? Trong miệng ngươi có vị rượu, cho nên ta -- ha hả -- "
Nàng hiển nhiên còn chưa có tỉnh. Đỗ Vũ Hành nhíu nhíu mày ngồi nhìn cô bé xa lạ vẫn đang cười ngốc nghếch.
"A --" cô bé bỗng nhiên đưa hai tay vòng lên ôm cố hắn, "Nụ hôn của ngươi... Rất thoải mái nha... Nóng như lửa vậy..."
Không biết kiểm điểm -- đây là đánh giá duy nhất Đỗ Vũ Hành dành cho nàng.
Hắn trở tay bắt được hai tay cô bé, kéo nàng ra. Ngoài dự liệu của hắn, cô bé càng ôm chặt hơn.
"Không nên! Không nên ngay cả ngươi cũng rời bỏ ta!" Cô bé giống như nổi điên gào thét, nước mắt tràn mi, "Không nên bỏ lại ta một mình, không nên..."
"Ngươi làm gì --" còn chưa kịp nói dứt lời, cô bé liền cưỡng chế đầu hắn, hôn hắn.
"Ta thích mùi vị của ngươi, " cô bé rời môi của hắn, vẻ mặt cực kỳ giống hài tử đòi kẹo."Mùi vị của ngươi thật tốt..." Vừa nói, vừa đặt môi lên môi của hắn.
"Ngươi biết mình đang làm gì không?" Đỗ Vũ Hành cứng rắn cản nàng, khàn khàn thanh âm lộ ra tức giận cùng dục vọng. Đáng chết! Loại cô bé này cũng có thể vén lên dục vọng của hắn? !
"Ở lại cùng ta..." Giọng cô bé như khóc."Cho dù chỉ có một đêm cũng tốt, ta nhờ cậy ngươi..."
"Ngươi --" xã hội này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Quan niệm cởi mở thế nào lại biến thành tình trạng này?
"Ta cầu ngươi, van xin ngươi... Ta không muốn một mình... Ít nhất là bây giờ không muốn..." Cô bé cầu khẩn đồng thời vừa chủ động ngước lên tìm môi hắn.
"Ngươi sẽ hối hận." Hắn đè nén dục niệm của mình nhắc nhở nàng, nhưng đáp lại nàng dĩ nhiên là vẫn tiếp tục áp sát vào hắn.
Đỗ Vũ Hành là một nam nhân, hơn nữa bình thường ân ái đối với hắn mà nói là phát tiết, không cần áy náy; nhưng cô bé này -- phóng đãng đến giật mình lại còn không biết tự kiểm điểm, đáng giá để hắn lãng phí thể lực ở trên người nàng sao?
Nhưng nước mắt nàng -- cho dù là giả vờ,cũng có thể tác động đến tim của hắn; khiến tâm hắn lúc này thấy khó chịu, cũng lười cùng dục niệm thi kéo co.
Theo bản năng hắn thuần thục ôm lấy nàng, một tay bắt đầu cởi áo nàng.
"Có hối hận cũng không còn kịp nữa." Trước khi chuyển từ bị động sang chủ động hắn quẳng xuống lời này.
"Ta không hối hận..." Cô bé tích cực đáp lại hắn; nhưng lần đáp lại này làm hắn không tự chủ được sinh ra nghi ngờ. Chờ hắn biết đáp án, hết thảy cũng không kịp ! ?
Chương I :
"Uy uy uy, không cho nhìn lén bài của ta!" Cừu Mỹ trợn mắt nhìn Giang Ức Chu một cái, "Còn nhìn nữa!" Tiểu nữ tử này thật là không sợ chết mà.
"Tốt thôi, tốt thôi. Không nhìn thì không nhìn" Giang Ức Chu lui về chỗ cũ."Hừ, rất giỏi nga!"
"Tất nhiên là giỏi rồi!" Nhâm Cừu Mỹ cười cười, ngả bài ra, "Đôi tám, đại thuận, cùng hoa thuận (cái này ta không rõ lắm nên để nguyên =.=). Thế nào? Lại thua đi?"
"Tà môn!" Giang Ức Chu đem bài của mình vứt xuống bàn, "Tại sao lần nào ngươi cũng thắng?"
"Ngươi không biết sao?" Nhâm Cừu Mỹ cười hừ một cái."Tất cả mọi người gọi ta mười ba chi cao thủ." Nàng vươn ra tay phải."Có gan đánh cuộc, có gan chịu thua."
Giang Ức Chu không cam lòng nhét một tờ tiền vào tay nàng, ô... Lại thua rồi...
"Đấu lại!" Nàng cũng không tin là không thắng nổi.
"Đấu thì đấu." Nhâm Cừu Mỹ thuần thục tráo bài, cười mỉa: "Chẳng phải ngươi nên lưu một tờ tiền để ngồi xe về nhà sao! Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi."
"Ai cần ngươi lo!" Giang Ức Chu sờ sờ miệng túi của mình -- chỉ còn hai tờ tiền mặt.
Phanh -- Cửa nhà trọ của Nhâm Cừu Mỹ đột nhiên mở ra, một vị nữ tử đi đến.
"Hiểu Khánh, ba tháng không gặp, ngươi chết ở đâu rồi?" Nhâm Cừu Mỹ hướng mắt lên nhìn người mới bước vào, tay vẫn tiếp tục chia bài, "Dạ hội tốt nhiệp xong ngươi đột nhiên mất tich, có phải hay không ngươi chán sống rồi?"
"Đúng nha! Hại chúng ta thật lo lắng cho ngươi." Giang Ức Chu cũng phụ họa nói.
Lo lắng? Đầu năm nay, cái "Thật lo lắng cho" này lại là nhàn nhã ngồi chơi bài hay sao? Ừ -- cái vấn đề này tạm thời không nói tới.
"Ta có tin tức tốt muốn nói cho các ngươi biết."Trên khuôn mặt khả ái của Âu Dương Hiểu Khánh đượm vẻ thần bí.
"Tin tốt gì?" Giang Ức Chu giành hỏi trước."Có phải hay không trúng hai trăm vạn?"
"Nàng mới không có cái may mắn ấy." Nhâm Cừu Mỹ từ trước đến giờ thực sự cầu thị."Theo ta nàng rốt cục nhặt được một khối tiền." Vừa nói, hai tay nàng vẫn thuần thục chia bài.
"So với cái kia còn tốt hơn." Âu Dương Hiểu Khánh càng cười, khuôn mặt rạng rỡ, lóa mắt
"Rốt cuộc là tin gì tốt?" Giang Ức Chu bị nhử đến phát chán, thúc giục: "Ngươi nói mau đi!"
Hít sâu một hơi, Âu Dương Hiểu Khánh chậm rãi nói ra tin tức tốt của nàng: "Ta mang thai."
Phanh --
Bá --
Chỉ thấy Giang Ức Chu té trên mặt đất. Mà tú lơ khơ trên tay Nhâm Cừu Mỹ thì tung khắp mặt bàn. Tiếp theo, hai người nhìn ý cười đầy mặt Âu Dương Hiểu Khánh, thật lâu không nói nên lời...
### ### ### ### ### ### ###
"Nói rõ ràng cho ta!" Một phút đồng hồ sau, trời đất rung chuyển bởi hai tiếng người gào thét.
"Tên khốn kiếp đó là ai?" Nhâm Cừu Mỹ một tay bối rối nắm tóc, một tay giữ chặt điếu thuốc, đi qua đi lại không ngừng."Ngươi nói cho ta biết, ta lập tức đi xử lý hắn, đem hắn tới đây lấy cung hình!" Mẹ kiếp ! Dám khi dễ bằng hữu của nàng!
"Là..." Âu Dương Hiểu Khánh đỏ mặt ngập ngừng nói: "Là ta chủ động câu dẫn người ta..."
"Rất tốt, chủ động câu dẫn -- ngươi cái gì?" Nàng lỗ tai có nghe lầm hay không! ?"Ngươi nói ngươi cái gì?"
"Chủ động câu dẫn người ta." Giang Ức Chu thay bạn tốt trả lời."Ngươi không nghe thấy sao?"
"Ngươi câu câu câu câu câu dẫn --" nàng nói không nổi nữa.
"Người ta." Giang Ức Chu tốt bụng tiếp lời, nhẹ nắm tay Âu Dương Hiểu Khánh."Cái kia 'Người ta' là ai?" Nàng muốn biết người nào cướp đi trái tim bạn tốt của mình.
"Ta không có hỏi, hắn chưa nói, ta cũng chưa nói cho hắn biết tên của ta" . Hắn là người tốt, ngày đó may là có hắn bên cạnh nàng."Hắn thật tốt, còn để lại cục cưng cho ta." Âu Dương Hiểu Khánh khẽ vuốt bụngcủa mình, tưởng tượng bộ dáng tương lai của hài tử . Giống như hắn? Hay là giống như nàng? Hay là giống cả hai, mỗi người một chút?
Tốt! ? Nhâm Cừu Mỹ nghe được mau nổi điên !"Ngay cả tên cũng không biết đã bị 'Ăn' , ngươi còn nói hắn tốt! ?" Tốt cái khỉ gì, mặc dù đầu óc cô nàng Hiểu Khánh có chút... Nhưng đi đường tắt thế này không phải quá lợi hại hay sao!
"Đúng vậy a." Âu Dương Hiểu Khánh gật đầu cười nói: "Hắn ở bên cạnh ta, hơn nữa còn cho ta một người thân." Nàng nhìn bụng."Ở thời điểm ta cho là mình không còn ai là thân nhân... Hắn đã cứu ta."
"Cho nên ngươi hiến thân?" Giang Ức Chu phỏng đoán ."Lấy thân báo đáp, thật lãng mạn nha!"
Lãng mạn cái khỉ gì!"Ngươi mới hai mươi hai tuổi!" Có lầm hay không? !"Cái gì gọi là không có thân nhân! Ta cùng Ức Chu sẽ là thân nhân của ngươi."
"Ta biết." Nàng dĩ nhiên biết, nhưng là -- "Hài tử thân thiết hơn. Tựa như mẹ ta cùng ta trước kia."
"Đem hài tử lấy xuống." Nhâm Cừu Mỹ không suy nghĩ kêu lên.
"Nhâm Cừu Mỹ!" Giang Ức Chu quát, sau khi bị sợ hãi đến té xuống đất, nàng đã trấn an lại, trở về ngồi trên sa lon cùng Âu Dương Hiểu Khánh."Ngươi hù đến Hiểu Khánh ."
"Cừu Mỹ..." Âu Dương Hiểu Khánh ngập ngừng nói: "Ta nghĩ là người sẽ cao hứng..."
"Cao hứng quỷ!" Nhâm Cừu Mỹ khom người dập tắt điếu thuốc trên tay, "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi đem chuyện từ đầu đến cuối kể rõ ràng cho ta.
"Chính là --" Âu Dương Hiểu Khánh đem chuyện kể lại chi tiết.
"Hắn cứu ngươi." Giang Ức Chu sau khi nghe xong liền kết luận. Anh hùng cứu mỹ nhân.Thật lãng mạn!
"Nhưng hắn cũng ăn ngươi!" Cừu Mỹ nhấn mạnh phần quan trọng."Tên chết tiệt vạn ác dâm ma!"
"Nàng không nên nói như vậy, hắn đã cứu ta." Âu Dương Hiểu Khánh biện hộ. Hai bên lông mày xinh đẹp của nàng nhíu chặt, tư thế vô cùng tức giận.
"Được rồi, vấn đề này không nên thảo luận." Nhâm Cừu Mỹ không có cách lung lay ý chí của nàng. Dù sao "Ăn" cũng là "Ăn" . Nói thêm gì đi nữa cũng vô ích, quan trọng nhất là -- "Tính toán về hài tử trong bụng ngươi -- "
"Sinh hạ." Âu Dương Hiểu Khánh nắm chặt tay thành hai nắm đấm, kiên quyết nói: "Ta muốn đem hài tử sinh hạ."
"Ta ủng hộ ngươi." Giang Ức Chu cầm chặt hai tay nàng ủng hộ.
"Nói đùa gì vậy!" Hai nữ nhân này ngu ngốc sao?"Ngươi lấy cái gì nuôi hài tử? Giai đoạn mang thai ngươi làm gì để duy trì cuộc sống? Bị ba mẹ ngươi biết thì nói làm sao? Còn có tương lai sau khi sinh hài tử ngươi làm công việc gì để nuôi hắn, xã hội này không có biện pháp cung cấp công việc bảo đảm cho những người mẹ đơn thân, ngươi quá ngây thơ !"
"Chẳng lẽ ngươi thật muốn Hiểu Khánh bỏ đi hài tử? ?" Giang Ức Chu đứng lên cùng Nhâm Cừu Mỹ giằng co."Kia là một tánh mạng!"
"Còn chưa sinh ra thì chưa tính!" Nàng phải suy tính thực tế vấn đề, ít nhất trong ba người phải có một người thanh tĩnh.
"Coi như ta nhìn nhầm ngươi, không nghĩ ngươi lại vô tình như vậy!" Giang Ức Chu kéo tay Âu Dương Hiểu Khánh, "Đi! Chuyện của ngươi đã có ta giúp, yên tâm đi!"
Đó mới là điều làm người ta lo lắng nhất. Nhâm Cừu Mỹ ở trong lòng ai thán nói.
Ai!Đúng là một người thanh tĩnh không đánh lại được hai người u mê , nên làm cái gì bây giờ? Đáp án dĩ nhiên là -- đi theo u mê.
"Chờ một chút!" Cừu Mỹ gọi lại hai "người u mê" kia" ."Ta chưa nói không giúp đỡ." Ghê tởm! Hai nữ nhân này hoàn toàn không hiểu rõ cái gì gọi là thực tế.
"Thật!" Hai người bước nhanh tiến lên ôm nàng."Chúng ta biết Cừu Mỹ tốt nhất mà!"
Tốt cái khỉ gì! Nhâm Cừu Mỹ ở trong lòng thầm nguyền rủa, không dám nói ra khỏi miệng, quen biết hai nữ nhân không hiểu sự đời này coi như là kiếp trước nàng gây nghiệp chướng quá nhiều, kiếp này nhất định bị trừng phạt.
"Được rồi, được rồi, hai người ngồi xuống trước, chúng ta nói chuyện một chút sau này nên làm cái gì bây giờ." Ai! Đúng là lễ vật tuyệt vời sau khi tốt nghiệp ,đây là cái cơ sự gì cơ chứ?
"Dạ." Hai người giống như hai tên lính quèn đang chờ nhận lệnh, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lon.
"Đầu tiên, chúng ta phải tìm chỗ ở cho ba người và đứa trẻ, túm lại chính là..."
ông ty bách hóa của tập đoàn Hoàn Vũ đang khiển khai một chương trình quảng cáo dành cho khu vực quầy bán đồ trang sức.
Bởi vì Bách hóa Hoàn Vũ từ trước đến giờ buôn bán luôn tấp nập, hơn nữa chỗ bán hàng chiếm diện tích khá lớn, các quầy kinh doanh đồ nữ trang thu hút nhiều khách hàng tới mua, tiếng động lớn rầm rĩ không dứt. Cũng khiến Đỗ Vũ Hành từ sáng đến giờ dần dần tích lũy ngập tràn tức giận.
"Ở công ty chúng tôi quyết sách còn chưa công bố, quý công ty không cần khẩn trương như thế, nếu có chuyện gì khác, chúng tôi sẽ phái người báo tin." Rắc! Hắn không thương tiếc dập mạnh ống nghe, hai chân mày nhíu chặt, ngả người trở lại xuống lưng ghế tựa.
Không nhịn được cảm xúc đã tích lũy suốt ba tháng kể từ sau dạ hội tốt nghiệp kia.
Cô bé xa lạ không biết tên --
"Vũ Hành!" Cửa phòng làm việc chợt mở, hoàn toàn không báo trước. Khắp thiên hạ cũng chỉ duy nhất một nhân vật dám làm như vậy đối với hắn.
"Lôi Tử Bình, ngươi không có tay để gõ cửa à?" Đỗ Vũ Hành lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
"Quen rồi!" Lôi Tử Bình không thay đổi vẻ mặt cười cười."Ta tới là muốn nhắn nhủ tin tức."
"Chuyện gì?"
Lôi Tử Bình trở tay đóng cửa, ngồi ở trên ghế sa lon, châm điếu thuốc, từ từ nhà khói, rõ ràng là thừa nước đục thả câu.
"Ba giây" Đỗ Vũ Hành uống một ngụm cà phê, vị cà phê hơi nguội khiến hắn hơi nhíu mày, tiếp tục nói: "Ba giây nếu không nói xin mời ngươi ra ngoài."
"Không tốt lắm đâu --" Lôi Tử Bình mặt nhăn nhó, dập tắt điếu thuốc."Từ sau lần kéo ngươi trở về trường cũ đi tham gia dạ hội tốt nghiệp, ngươi vẫn đối với ta lãnh đạm như vậy, ta rốt cuộc làm sai chỗ nào sao?"
"Ngươi làm việc gì cũng sai!" Nếu không phải tại hắn, mình sẽ không gặp phải cô bé kia, thậm chí --."Chết tiệt, ngươi căn bản là không nên kéo ta đi."
"Nhưng là, nhưng là --" Lôi Tử Bình cảm thấy ủy khuất, hắn cũng xuất phát từ ý tốt mới kéo Vũ Hành đi.
"Ngừng." Chuyện cho tới bây giờ, truy cứu ai đúng ai sai cũng vô dụng."Ngươi có chuyện gì muốn nói?"
"Cha ngươi vừa có thêm một con thước côn trùng nữa." (theo ý mình hiểu là có thêm một em mới bám dính lấy bên cạnh - chả bít có đúng k T_T ai bít bảo mình nhé) Lôi Tử Bình cười: "Cử động lần này đại khoái nhân tâm."
Cô bé xa lạ ba tháng trước -- chết tiệt, lại là xử nữ! Biểu hiện chủ động tích cực được như vậy nhưng lại là ...-- đáng chết!
Hẳn như nàng phóng đãng, không biết xấu hổ như trong suy nghĩ ban đầu của hắn thì sẽ không làm hắn phải hoài niệm trong lòng. Nhưng hoàn toàn ngược lại, sự vụng về, thiếu kinh nghiệm của nàng cũng như sau khi sự việc trải qua còn có căn cứ lưu lại xác minh ( ý là lạc hồng đấy các tình yêu ) khiến hắn có cảm giác tội lỗi, hơn nữa vì vậy không thể quên được dung nhan của nàng.
Nhưng, cũng bất ngờ như lúc xuất hiện, chỉ một đêm sau khi hắn tỉnh lại nàng đã biến mất chẳng còn gì ngoài mảnh giấy lưu lại ở đầu giường.
Đỗ Vũ Hành kéo ngăn kéo bàn bên phải, rút ra một mảnh giấy màu vàng nhạt, trên có mấy dòng chữ khả ái--
"Cám ơn người, lúc tôi cần có người bầu bạn nhất đã xuất hiện, mặc dù không biết người là ai, nhưng tôi vẫn là cảm kích, gặp lại cần gì từng quen biết -- hi vọng người sau này mọi việc đều như ý"
Chỉ vài dòng ngắn ngủi nhưng lại làm hắn không thể nào quên. Hắn cũng không biết tại sao mình vẫn lưu lại bên mình mảnh giấy này. Đến tột cùng cô bé ấy là người như thế nào mà đem toàn bộ thân mình hiến dâng cho một kẻ xa lạ như hắn, lại còn lưu lại một lời cảm ơn? Hắn nghĩ không ra, thực sự nghĩ không ra!
Đỗ Vũ Hành lặng nhìn mảnh giấy màu vàng nhạt một lúc lâu, mới khẽ lắc đầu, rút ví ra, đem mảnh giấy cẩn trọng cho vào, đặt ở túi trong áo vét -- cách trái tim của hắn không xa.
### ### ### ### ### ### ###
Bận rộn, bận rộn, bận rộn!
Ba bận rộn chữ còn chưa đủ để hình dung tình huống bận rộn của ba nàng. Bận rộn dọn nhà, bận rộn tìm việc làm, bận rộn chú ý việc ăn uống của Âu Dương Hiểu Khánh: ăn uống khỏe mạnh, bận đông bận tây, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua hơn bốn tháng. Mà Âu Dương Hiểu Khánh lúc này đã mang thai bảy tháng, vừa tròn hai mươi mốt tuần, bụng lớn hơn bình thường. Nàng nghi ngờ là sinh đôi, hơn nữa mọi người còn ca ngợi là long phượng thai.
Sau khi siêu âm xác nhận chính xác thông tin kia, ba người trước vui nhưng sau thì lo, vui vì long phượng đều được, lo chính là thai đôi, ba nàng làm sao chiếu cố được. Còn có sau này phải lo tiền tã, tiền sữa bột. Mà cho dù những thứ này chưa đề cập tới thì tiền viện phí dành cho hai tháng tới khi Hiểu Khánh sinh cũng không thể không nghĩ đến -- nhức đầu a!
"Tớ tính nhận lời làm người mẫu phát tờ rơi quảng cáo cho công ty ." Nhâm Cừu Mỹ tay gãi gãi đầu, mồm nhai kẹo cao su quyết định nói. (đọc lại phần trước thấy mình vẫn để "ta" với "ngươi" tự dưng thấy tức anh ách, quyết định sửa. Cũng chả hiểu sao trước đây mình lại để nguyên như thế >.
"Cứ như vậy tiền tựu không thành vấn đề ."
"Nhưng cậu luôn không thích xuất đầu lộ diện mà." Âu Dương Hiểu Khánh nắm lấy tay áo nàng, lắc đầu không đồng ý."Không được, nếu như vậy là cậu phải chịu ủy khuất rồi."
"Không có gì ủy khuất cả, chẳng qua là làm người mẫu, phát mấy tờ rơi quảng cáo mà thôi." Vì để giữ gìn cho phụ nữ đang mang thai, ngay cả thuốc nàng cũng cai, phát mấy tờ rơi này có đáng gì.
"Đúng vậy!" Giang Ức Chu trấn an Âu Dương Hiểu Khánh nói: "Cừu Mỹ nếu đã quyết định, cậu cũng đừng cản nữa. Trước mắt việc cần thiết nhất chính là chú ý sức khỏe, sinh ra cục cưng khỏe mạnh để cho mình và Cừu Mỹ làm mẹ nuôi."
"Mình..." Sự quan tâm của bạn tốt làm Âu Dương Hiểu Khánh cảm động muốn khóc."Mình thực sự đã mang lại cho các cậu quá nhiều phiền toái..."
Vừa nói, nước mắt đã không ngừng chảy xuống.
"Nhờ cậy!" Thật phục nàng."Cậu chẳng mấy chốc sẽ là mẹ của hai đứa con rồi, kiên cường một chút có được không! Coi chừng sinh ra ... ( nguyên là trong sách này bộ phận bị cắt giảm , cho nên... Ta cũng không có biện pháp. ) Nếu không có cậu cùng Ức Chu, tớ thật không biết nên làm thế nào mới tốt." Mẹ vì nhân nhượng hai đứa con trai của cha mà bỏ qua nàng - con gái của chồng trước. Nàng thật sự không trách mẹ, bởi vì nàng là trở ngại mẹ cùng cha và các con trai quan tâm yêu quý lẫn nhau, cho nên khi mẹ rốt cục có thể quang minh chính đại bước vào cửa nhà cha dượng, nàng cũng theo ước định rời đi nơi đáng lẽ thuộc về nàng nhưng lại không dung nhập nàng, sống cuộc sống một mình. Ngẫu nhiên ngày nàng bị đuổi ra khỏi nhà chính là ngày dạ hội tốt nghiệp.
Nhưng nàng đã rất cảm kích, bởi vì bọn họ đã cho nàng học xong đại học, có đủ năng lực tìm kiếm công việc ngoài xã hội.
Mẹ không cố ý muốn bỏ rơi nàng, chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ. Dù sao từ tình nhân trở thành người phụ nữ đứng đầu Thành gia, việc cần làm trước tiên là lấy lòng con của vợ trước, huống chi đó lại là hai người con trai, nói thế nào đi nữa so ra cũng quan trọng hơn đứa con gái riêng của bà.
Dù không muốn hận, nhưng bi thương khổ sở không thể tránh được; nhưng thượng đế công bằng,khép lại cánh cửa gia đình kia trước mặt nàng nhưng cũng đồng thời mở ra cánh cửa bằng hữu cho cuộc đời nàng. Nàng còn có hai sinh linh nhỏ bé sắp chào đời, cùng với người đàn ông xa lạ, không biết tên - người nam nhân ôn nhu của nàng.
Như vậy là đủ rồi. Nàng không đòi hỏi nhiều. Như vậy cũng đã khiến nàng vui vẻ, thỏa mãn rồi.
"Không nên nghĩ nhiều về những chuyện trước kia ." Nhâm Cừu Mỹ nhìn vẻ mặt ưu tư của nàng cũng biết nàng đang suy nghĩ lung tung ."Làm người nên Hướng Tiền (hướng về phía trước) nhìn."
"Chính là vậy --" Giang Ức Chu phụ họa nói: "Cừu Mỹ cũng là bởi vì mọi việc đều hướng 'Tiễn' nhìn, mới có danh xưng là tiểu phú bà." (ở đây Ức Chu cố ý nói chệch Tiền thành Tiễn, biến ý của Cừu Mỹ từ hướng tới phía trước thành hướng $$$ mà nhìn)
"Tớ khi nào Hướng Tiễn nhìn?" Nhâm Cừu Mỹ xem thường, hỏi ngược lại.
"Cậu ngay cả mười đồng cũng muốn so đo, chẳng lẽ còn không đúng?"
"Cậu --" Nhâm Cừu Mỹ không khỏi phân trần quơ hai tay hướng Giang Ức Chu tấn công.
"Cứu mạng a --" chạy trối chết quan trọng hơn!
Hai người trong phòng khách đuổi nhau chạy vòng quanh.
Âu Dương Hiểu Khánh thảnh thơi quay trở lại ngồi trên ghế sa lon, tay nhẹ nhàng xoa lên bụng, ôn nhu cười nói: "Cục cưng nhìn này, kia là hai mẹ nuôi của các con đó, biết không?" Vừa nói, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trong lòng không khỏi cảm động.
(hic hic tình hình là mình đang dùng nhờ máy nên tranh thủ được lúc nào thì post lúc đấy. Còn 2 lần như thế này nữa mới hết chương 1 cơ Chuyện này có 10 chương thui, nhưng mỗi chương bằng 4 - 5 phần như thế này mà mình lại đang lên cơn lười nên chắc mỗi tuần được 1 chương thui )ông ty bách hóa của tập đoàn Hoàn Vũ đang khiển khai một chương trình quảng cáo dành cho khu vực quầy bán đồ trang sức.
Bởi vì Bách hóa Hoàn Vũ từ trước đến giờ buôn bán luôn tấp nập, hơn nữa chỗ bán hàng chiếm diện tích khá lớn, các quầy kinh doanh đồ nữ trang thu hút nhiều khách hàng tới mua, tiếng động lớn rầm rĩ không dứt. Cũng khiến Đỗ Vũ Hành từ sáng đến giờ dần dần tích lũy ngập tràn tức giận.
"Ở công ty chúng tôi quyết sách còn chưa công bố, quý công ty không cần khẩn trương như thế, nếu có chuyện gì khác, chúng tôi sẽ phái người báo tin." Rắc! Hắn không thương tiếc dập mạnh ống nghe, hai chân mày nhíu chặt, ngả người trở lại xuống lưng ghế tựa.
Không nhịn được cảm xúc đã tích lũy suốt ba tháng kể từ sau dạ hội tốt nghiệp kia.
Cô bé xa lạ không biết tên --
"Vũ Hành!" Cửa phòng làm việc chợt mở, hoàn toàn không báo trước. Khắp thiên hạ cũng chỉ duy nhất một nhân vật dám làm như vậy đối với hắn.
"Lôi Tử Bình, ngươi không có tay để gõ cửa à?" Đỗ Vũ Hành lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
"Quen rồi!" Lôi Tử Bình không thay đổi vẻ mặt cười cười."Ta tới là muốn nhắn nhủ tin tức."
"Chuyện gì?"
Lôi Tử Bình trở tay đóng cửa, ngồi ở trên ghế sa lon, châm điếu thuốc, từ từ nhà khói, rõ ràng là thừa nước đục thả câu.
"Ba giây" Đỗ Vũ Hành uống một ngụm cà phê, vị cà phê hơi nguội khiến hắn hơi nhíu mày, tiếp tục nói: "Ba giây nếu không nói xin mời ngươi ra ngoài."
"Không tốt lắm đâu --" Lôi Tử Bình mặt nhăn nhó, dập tắt điếu thuốc."Từ sau lần kéo ngươi trở về trường cũ đi tham gia dạ hội tốt nghiệp, ngươi vẫn đối với ta lãnh đạm như vậy, ta rốt cuộc làm sai chỗ nào sao?"
"Ngươi làm việc gì cũng sai!" Nếu không phải tại hắn, mình sẽ không gặp phải cô bé kia, thậm chí --."Chết tiệt, ngươi căn bản là không nên kéo ta đi."
"Nhưng là, nhưng là --" Lôi Tử Bình cảm thấy ủy khuất, hắn cũng xuất phát từ ý tốt mới kéo Vũ Hành đi.
"Ngừng." Chuyện cho tới bây giờ, truy cứu ai đúng ai sai cũng vô dụng."Ngươi có chuyện gì muốn nói?"
"Cha ngươi vừa có thêm một con thước côn trùng nữa." (theo ý mình hiểu là có thêm một em mới bám dính lấy bên cạnh - chả bít có đúng k T_T ai bít bảo mình nhé) Lôi Tử Bình cười: "Cử động lần này đại khoái nhân tâm."
Cô bé xa lạ ba tháng trước -- chết tiệt, lại là xử nữ! Biểu hiện chủ động tích cực được như vậy nhưng lại là ...-- đáng chết!
Hẳn như nàng phóng đãng, không biết xấu hổ như trong suy nghĩ ban đầu của hắn thì sẽ không làm hắn phải hoài niệm trong lòng. Nhưng hoàn toàn ngược lại, sự vụng về, thiếu kinh nghiệm của nàng cũng như sau khi sự việc trải qua còn có căn cứ lưu lại xác minh ( ý là lạc hồng đấy các tình yêu ) khiến hắn có cảm giác tội lỗi, hơn nữa vì vậy không thể quên được dung nhan của nàng.
Nhưng, cũng bất ngờ như lúc xuất hiện, chỉ một đêm sau khi hắn tỉnh lại nàng đã biến mất chẳng còn gì ngoài mảnh giấy lưu lại ở đầu giường.
Đỗ Vũ Hành kéo ngăn kéo bàn bên phải, rút ra một mảnh giấy màu vàng nhạt, trên có mấy dòng chữ khả ái--
"Cám ơn người, lúc tôi cần có người bầu bạn nhất đã xuất hiện, mặc dù không biết người là ai, nhưng tôi vẫn là cảm kích, gặp lại cần gì từng quen biết -- hi vọng người sau này mọi việc đều như ý"
Chỉ vài dòng ngắn ngủi nhưng lại làm hắn không thể nào quên. Hắn cũng không biết tại sao mình vẫn lưu lại bên mình mảnh giấy này. Đến tột cùng cô bé ấy là người như thế nào mà đem toàn bộ thân mình hiến dâng cho một kẻ xa lạ như hắn, lại còn lưu lại một lời cảm ơn? Hắn nghĩ không ra, thực sự nghĩ không ra!
Đỗ Vũ Hành lặng nhìn mảnh giấy màu vàng nhạt một lúc lâu, mới khẽ lắc đầu, rút ví ra, đem mảnh giấy cẩn trọng cho vào, đặt ở túi trong áo vét -- cách trái tim của hắn không xa.
### ### ### ### ### ### ###
Bận rộn, bận rộn, bận rộn!
Ba bận rộn chữ còn chưa đủ để hình dung tình huống bận rộn của ba nàng. Bận rộn dọn nhà, bận rộn tìm việc làm, bận rộn chú ý việc ăn uống của Âu Dương Hiểu Khánh: ăn uống khỏe mạnh, bận đông bận tây, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua hơn bốn tháng. Mà Âu Dương Hiểu Khánh lúc này đã mang thai bảy tháng, vừa tròn hai mươi mốt tuần, bụng lớn hơn bình thường. Nàng nghi ngờ là sinh đôi, hơn nữa mọi người còn ca ngợi là long phượng thai.
Sau khi siêu âm xác nhận chính xác thông tin kia, ba người trước vui nhưng sau thì lo, vui vì long phượng đều được, lo chính là thai đôi, ba nàng làm sao chiếu cố được. Còn có sau này phải lo tiền tã, tiền sữa bột. Mà cho dù những thứ này chưa đề cập tới thì tiền viện phí dành cho hai tháng tới khi Hiểu Khánh sinh cũng không thể không nghĩ đến -- nhức đầu a!
"Tớ tính nhận lời làm người mẫu phát tờ rơi quảng cáo cho công ty ." Nhâm Cừu Mỹ tay gãi gãi đầu, mồm nhai kẹo cao su quyết định nói. (đọc lại phần trước thấy mình vẫn để "ta" với "ngươi" tự dưng thấy tức anh ách, quyết định sửa. Cũng chả hiểu sao trước đây mình lại để nguyên như thế >.
"Cứ như vậy tiền tựu không thành vấn đề ."
"Nhưng cậu luôn không thích xuất đầu lộ diện mà." Âu Dương Hiểu Khánh nắm lấy tay áo nàng, lắc đầu không đồng ý."Không được, nếu như vậy là cậu phải chịu ủy khuất rồi."
"Không có gì ủy khuất cả, chẳng qua là làm người mẫu, phát mấy tờ rơi quảng cáo mà thôi." Vì để giữ gìn cho phụ nữ đang mang thai, ngay cả thuốc nàng cũng cai, phát mấy tờ rơi này có đáng gì.
"Đúng vậy!" Giang Ức Chu trấn an Âu Dương Hiểu Khánh nói: "Cừu Mỹ nếu đã quyết định, cậu cũng đừng cản nữa. Trước mắt việc cần thiết nhất chính là chú ý sức khỏe, sinh ra cục cưng khỏe mạnh để cho mình và Cừu Mỹ làm mẹ nuôi."
"Mình..." Sự quan tâm của bạn tốt làm Âu Dương Hiểu Khánh cảm động muốn khóc."Mình thực sự đã mang lại cho các cậu quá nhiều phiền toái..."
Vừa nói, nước mắt đã không ngừng chảy xuống.
"Nhờ cậy!" Thật phục nàng."Cậu chẳng mấy chốc sẽ là mẹ của hai đứa con rồi, kiên cường một chút có được không! Coi chừng sinh ra ... ( nguyên là trong sách này bộ phận bị cắt giảm , cho nên... Ta cũng không có biện pháp. ) Nếu không có cậu cùng Ức Chu, tớ thật không biết nên làm thế nào mới tốt." Mẹ vì nhân nhượng hai đứa con trai của cha mà bỏ qua nàng - con gái của chồng trước. Nàng thật sự không trách mẹ, bởi vì nàng là trở ngại mẹ cùng cha và các con trai quan tâm yêu quý lẫn nhau, cho nên khi mẹ rốt cục có thể quang minh chính đại bước vào cửa nhà cha dượng, nàng cũng theo ước định rời đi nơi đáng lẽ thuộc về nàng nhưng lại không dung nhập nàng, sống cuộc sống một mình. Ngẫu nhiên ngày nàng bị đuổi ra khỏi nhà chính là ngày dạ hội tốt nghiệp.
Nhưng nàng đã rất cảm kích, bởi vì bọn họ đã cho nàng học xong đại học, có đủ năng lực tìm kiếm công việc ngoài xã hội.
Mẹ không cố ý muốn bỏ rơi nàng, chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ. Dù sao từ tình nhân trở thành người phụ nữ đứng đầu Thành gia, việc cần làm trước tiên là lấy lòng con của vợ trước, huống chi đó lại là hai người con trai, nói thế nào đi nữa so ra cũng quan trọng hơn đứa con gái riêng của bà.
Dù không muốn hận, nhưng bi thương khổ sở không thể tránh được; nhưng thượng đế công bằng,khép lại cánh cửa gia đình kia trước mặt nàng nhưng cũng đồng thời mở ra cánh cửa bằng hữu cho cuộc đời nàng. Nàng còn có hai sinh linh nhỏ bé sắp chào đời, cùng với người đàn ông xa lạ, không biết tên - người nam nhân ôn nhu của nàng.
Như vậy là đủ rồi. Nàng không đòi hỏi nhiều. Như vậy cũng đã khiến nàng vui vẻ, thỏa mãn rồi.
"Không nên nghĩ nhiều về những chuyện trước kia ." Nhâm Cừu Mỹ nhìn vẻ mặt ưu tư của nàng cũng biết nàng đang suy nghĩ lung tung ."Làm người nên Hướng Tiền (hướng về phía trước) nhìn."
"Chính là vậy --" Giang Ức Chu phụ họa nói: "Cừu Mỹ cũng là bởi vì mọi việc đều hướng 'Tiễn' nhìn, mới có danh xưng là tiểu phú bà." (ở đây Ức Chu cố ý nói chệch Tiền thành Tiễn, biến ý của Cừu Mỹ từ hướng tới phía trước thành hướng $$$ mà nhìn)
"Tớ khi nào Hướng Tiễn nhìn?" Nhâm Cừu Mỹ xem thường, hỏi ngược lại.
"Cậu ngay cả mười đồng cũng muốn so đo, chẳng lẽ còn không đúng?"
"Cậu --" Nhâm Cừu Mỹ không khỏi phân trần quơ hai tay hướng Giang Ức Chu tấn công.
"Cứu mạng a --" chạy trối chết quan trọng hơn!
Hai người trong phòng khách đuổi nhau chạy vòng quanh.
Âu Dương Hiểu Khánh thảnh thơi quay trở lại ngồi trên ghế sa lon, tay nhẹ nhàng xoa lên bụng, ôn nhu cười nói: "Cục cưng nhìn này, kia là hai mẹ nuôi của các con đó, biết không?" Vừa nói, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trong lòng không khỏi cảm động.
(hic hic tình hình là mình đang dùng nhờ máy nên tranh thủ được lúc nào thì post lúc đấy. Còn 2 lần như thế này nữa mới hết chương 1 cơ Chuyện này có 10 chương thui, nhưng mỗi chương bằng 4 - 5 phần như thế này mà mình lại đang lên cơn lười nên chắc mỗi tuần được 1 chương thui )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro