rimoto 33
Phần I: Bối lặc phủ
Chương 1
Đúng là thời tiết giữa hè không thể như thời điểm đầu xuân tươi mới. Ngày tháng tươi đẹp bắt đầu luôn mang đến vui vẻ vì những ngày sau sẽ là những ngày đau buồn. Những ngày tươi đẹp qua đi là những ngày đau buồn đến.Giống như tâm tình của ta lúc này. Đã ở cổ đại này được mười ngày, ta vẫn còn nghĩ rằng mình đang trong một giấc mộng, tỉnh dậy sẽ có một tập báo cáo tài vụ đang chờ ta, mà không phải là ở đây, Khang Hy năm bốn mươi mốt này. Ta sẽ vẫn là một nữ tri thức 25 tuổi độc thân mà không phải một cô gái Mãn Thanh mười bốn tuổi.
Mười ngày trước khi ta đang leo thang đổi bóng đèn thì bị ngã, tỉnh lại đã ở trên giường trong thân thể này. Nha hoàn nói lại rằng ta là từ trên lầu bị ngã xuống, đã hôn mê một ngày một đêm. Với việc ta sau khi tỉnh lại đã quên hết mọi thứ, đại phu nói là do bị sợ hãi quá mức, từ từ điều dưỡng là có thể khôi phục.
"Nhị tiểu thư, chúng ta trở về thôi, bây giờ là giữa trưa, ánh nắng là độc nhất, thân thể của người vẫn chưa bình phục" Nha hoàn hồi môn (mang từ nhà ngoại) của tỷ tỷ - Xảo Tuệ nói. "Được, tỷ tỷ chắc đã niệm kinh xong"- ta đáp.
Hiện tại tên của ta là Mã Nhi Thái Nhược Hi, tỷ tỷ của ta là Mã Nhi Thái Nhược Lan, là trắc phúc tấn của Thanh triều Liêm thân vương Bát a ka Duẫn Tự, có điều hiện tại Bát a ka còn chưa được phong vương, vẫn là bối lặc gia hơn nữa cũng chưa phải kiêng dè tên huý của Ung Chính mà phải đổi tên, cho nên vẫn gọi là Dận Tự.
Tính cách của tỷ tỷ nói dễ nghe là dịu dàng hiền thục. mà khó nghe thì là nhu nhược yếu đuối, không muốn tranh giành, một ngày thì có hơn nửa là tỷ ấy ngồi đọc kinh niệm phật. Ta đoán chỉ sợ là không được sủng,ở nơi này đã mười ngày mà ta chưa bao giờ thấy Bát a ka đến đây. Có điều trong thời gian này, tỷ tỷ đối với ta vô cùng tốt, từ ăn uống cho đến áo quần, đều rất chăm chút chỉ sợ ta không thoải mái.Trong lòng ta thở dài , nếu ta không thể trở về hiện đại, ở nơi này cũng chỉ có nàng làm chỗ dựa cho ta. Lại nhớ đến kết cục của Bát a ka sau này, rồi cảm thấy chỗ dựa này cũng chẳng đáng tin cậy. Có điều đấy cũng là tương lai nhiều năm sau nữa, hiện tại cứ thế này đã.
Trở về phòng, tỷ tỷ đã ngồi đó rồi. Đang ăn chút điểm tâm, nhìn thấy ta,nàng có chút quở trách :"Muốn bêu nắng thế sao?" Ta tiến đến ngồi sát bên nàng:" Muội đâu có, chỉ là muốn ra ngoài đi dạo một lát cho thân thể thoải mái hơn thôi" . Nàng nhìn sắc mặt ta:" Nhìn qua thấy đã có chút khí sắc , có điều hiện tại thời tiết rất độc, đừng đi lại nhiều". Ta thuận miệng đáp" Biết rồi".
Đông Vân mang chậu đến giúp ta rửa tay, ta thầm suy nghĩ, biết là biết, còn làm vẫn cứ làm. Xảo Tuệ giúp ta lau tay, lại bôi lên tay ta một chút cao hổ phách, mùi vị thật ngọt ngào, chỉ là không biết làm cái gì.
Xong xuôi , chuẩn bị ăn điểm tâm, đột nhiên thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn lên, tỷ tỷ nhìn chằm chằm vào ta làm ta có chút sợ hãi, nghi vấn nhìn lại nàng. Nàng đột nhiên nở nụ cười:"Ngươi nha, trước kia tính tình lưu manh, lời a mã nói đều không để tâm, sau khi bị bệnh thì tâm tình thật tốt, dịu dàng lễ phép". Ta thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn điểm tâm cười nói: "Chẳng nhẽ tỷ tỷ lại muốn ta mãi làm lưu manh sao?" Tỷ tỷ đưa ta miếng phù dung cao(một loại bánh gì đó) ta thích ăn, cười: "Nửa năm nữa sẽ tuyển tú nữ, cũng phải đi vào khuôn phép thôi. Không thể cứ như trẻ con không biết gì mãi được".
Miếng phù dung cao như bị chặn lại ở cổ họng, vội vàng đứng dậy ho khan, tỷ tỷ đưa nước đến, Xảo Tuệ giúp ta vỗ lưng. Ta uống thêm mấy ngụm nước mới trở lại bình tĩnh. Tỷ tỷ cười nói:" Mới nói ngươi có phép tắc, ngươi liền cho người ta xem cái bộ dạng này, thật là...." Ta ngoài mặt lau miệng bên trong thì suy nghĩ: nên làm cái gì bây giờ?
Nói cho nàng ta không phải muội muội Nhược Hi của nàng, tuyệt đối không thể, trong lòng bách chuyển ngàn hồi, cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể an ủi chính mình, không phải còn có nửa năm nữa đấy sao? Đành như không có chuyện gì, hỏi nàng: " Lần trước tỷ tỷ nói, a mã đóng quân ở Tây Bắc, ba tháng trước ta mới đến đây, chẳng lẽ là vì tuyển tú nữ a mã mới đem ta đến?" "Ừ, A mã nói ngạch nương qua đời sớm, ngươi lại không nghe lời di nương, càng quản càng loạn, nghĩ đến ngươi vẫn nghe lời ta một chút, bèn cho ngươi tới chỗ ta học phép tắc".
-----
Mấy ngày hôm nay, ăn cơm sáng xong ta đi lại vài vòng, ăn cơm tối xong cũng lại đi vài vòng, đây là biện pháp duy nhất ta nghĩ ra để rèn luyện. Tuy nói là đơn giản nhưng cũng rất có hiệu quả, càng ngày ta càng thấy thân thể này giống như là của mình, không như mấy hôm đầu, lực bất tòng tâm, không thể động đậy nổi.
Cũng từng bảo Xảo Tuệ dẫn ta đến nơi Nhược Hi bị ngã , đứng ở trên lầu nhiều lần xúc động định nhảy xuống, có lẽ khi mở mắt ta đã trở về hiện tại. Chỉ là lại sợ hiện đại thì không thể trở về, ngược lại lại trở nên tàn tật hay thành ngu dại mà thôi, hơn nữa tiềm thức bên trong có lẽ cũng hiểu khả năng thứ hai là lớn hơn, dù sao chuyện này cũng không phải loại dễ dàng xảy ra lần nữa. Lịch sử như vậy đã lộn xộn từ lâu rồi. Thôi đành thuận theo tự nhiên vậy.
Xảo Tuệ theo ta đi vài vòng, cả hai đều cảm thấy hơi mệt, giả sơn sau lưng lại vừa hay có tảng đá bằng phẳng, Xảo Tuệ đặt cái khăn lên đó cho ta ngồi xuống, ta bảo nàng ngồi vào bên cạnh. Mặt trời vừa xuống núi, tảng đá vẫn còn hơi ấm, gió nhẹ thổi tới mang theo không khí thoáng mát, làm người ta thấy thật thoải mái.
Ta ngẩng lên nhìn bầu trời, sắc trời đã bắt đầu tối, màu lam đã dần chuyển sang ám nhưng vẫn trong suốt, nhìn như thể giơ tay là có thể chạm được. Đúng là không khí ở cổ đại, thời điểm ta học ở Bắc Kinh, lần duy nhất ta nhìn thấy bầu trời thế này là ở trên Linh Sơn.
Đang trong tâm trạng, Xảo Tuệ nói:" Nhị tiểu thư, người thật đã thay đổi". Gần đây, nghe tỷ tỷ nói mãi những lời này, ta cũng quen rồi, lúc trước còn căng thẳng hồi hộp, giờ cũng không để tâm, vẫn như cũ ngắm trời :"Thay đổi thế nào?". "Người trước kia làm sao có thể im lặng như vậy, luôn không ngừng nói, không ngừng động, lão gia gọi người là "con ngựa hoang dã", người lúc trước thường khuyên chủ tử bớt niệm kinh, chúng ta thấy may mắn vì vẫn có người khuyên chủ tử, có điều hiện tại người cũng không còn khuyên nàng nữa". Ta nhìn sang Xảo Tuệ, nàng nhìn vào mắt ta rồi lại cúi đầu xuống.
Ta chậm rãi nói: "Tỷ tỷ như thế này cũng tốt lắm". Xảo Tuệ cúi đầu, thanh âm run rẩy: "Tốt lắm ư, đã năm năm rồi, người không hiểu biết cũng hiểu được". Ta không biết giải thích thế nào cho nàng hiểu, chẳng lẽ nói cho nàng kết cục bi thảm của Bát a ka sau này, hiện tại càng gần gũi , sau này càng đau khổ.
Thở dài, nói" Rời xa mọi việc với tỷ tỷ cũng không phải là chuyện gì không tốt, tỷ tỷ hiện tại tâm tình bình thản, tự mình thấy đủ là được. Ta thấy có gì không tốt" . Xảo Tuệ ngẩng đầu nhìn ta, liếc mắt một cái, xem xem ta có phải thật lòng, cuối cùng lại nghiêng đầu nói" Nhưng những người trong phủ...". Ta chặn lời nàng" Nhìn trời xem này, bầu trời thật đẹp phải không, ngươi cứ đem những chuyện không vui quên hết đi." Nàng có chút phản ứng, có điều vẫn lẳng lặng nhìn trời, lại quay qua nhìn ta, muốn nói gì, ta vẫn cứ như cũ không phản ứng, nàng lại đem lời nói nuốt về, theo ta ngơ ngác nhìn.Đột nhiên nghe thấy một trận cười, từ giả sơn có hai người đi tới. Người đi trước hơi thấp, có chút béo, cười lớn với người đăng sau: "Tiểu nha đầu thật thú vị. Tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, như thế nào mà lại nói chuyện nhân thế, thật chẳng hợp tuổi". Xảo Tuệ vừa nhìn thấy người đi tới, lập tức đứng dậy hành lễ " Cửu a ka, thập a ka cát tường". Từ lúc tới đây cũng chưa gặp qua người ngoài, ta nhất thời sững sờ, nhìn Xảo Tuệ thình an xong mới đột nhiên phản ứng lại, cũng vội vàng cúi người thỉnh an, trong lòng có chút bồn chồn vì như hắn nói lúc này, ta đã quên mất mình đang 14 tuổi mà không phải 25 tuổi.
Người cười cười đằng trước, cũng không tiếp tục nói, vừa vuốt cằm vừa đánh giá ta, ta đoán hắn là thập a ka, còn người trông rất trững trạc đứng sau chắc là cửu a ka. Cửu a ka nhàn nhạt nói: "Đứng dậy đi". Ta và Xảo Tuệ đứng lên, ta thầm nghĩ đây là lần đầu tiên nhìn thấy "bao cỏ"(kẻ bất tài, ngu ngốc) và "rắn độc" trong truyền thuyết, vừa cân nhắc xem những lời vừa nói có gì không ổn, cũng không có câu nào có ý bất kính, bọn họ có nghe thấy, chắc cũng không có việc gì.
Thập a ka cười nói :Ngươi là người nhà Mã Nhi Thái. Ta đáp:" Vâng ạ". Hắn vẫn còn muốn nói gì, cửu a ka thúc giục: " Chúng ta đi thôi, bát ca đang chờ". Hắn vỗ đầu, vội vàng đi qua chúng ta, hét lớn:" Đúng rồi, ta vừa thấy náo nhiệt liền quên mất chính sự, đi thôi đi thôi". Chờ bọn hắn đi qua, nhìn theo bóng dáng họ, nghĩ đến bộ dạng của thập a ka vừa rồi, cảm thán :"Cổ nhân thành bất khi ngã"( cổ nhân đúng là không lừa ta), thật sự là cái "bao cỏ". Nghĩ đến bèn cười rộ lên, vừa mới cười thì thập a ka quay đầu lại, lại phải ngừng.
Trên đường về phòng, Xảo Tuệ không nói gì, không biết là vừa rồi sợ hãi hay là có bất mãn với ta. Ta nghĩ lại chuyện vừa rồi, nếu như lịch sử mà ta vẫn biết là sự thật, thập a ka kia cũng không có chuyện gì đáng ngại, chỉ sợ chuyện vừa rồi hắn sẽ nói cho bát a ka, bát a ka sẽ có phản ứng gì thì ta không biết, chỉ đành nhờ tỷ tỷ nói hộ một tiếng, kia cũng chẳng phải việc gì đáng ngại, có điều chuẩn bị tốt vẫn hơn. Trong lòng đã có biện pháp, cũng sắp đến nơi, bèn đi chậm chậm "Ta cuối cùng vẫn là muốn tốt cho tỷ tỷ, yên tâm đi". Không để ý phản ứng của Xảo Tuệ, ta nhanh bước vào phòng.
Tỷ tỷ đang nằm trên tháp thượng, có tiểu nha đầu đang bóp chân, ta ra dấu im lặng, tìm ghế ngồi đối diện nàng. Nếu ở hiện đại, có lẽ những người muốn theo đuổi nàng không phải một doanh thì cũng phải được một đội(đơn vị trong quân đội: doanh(tầm từ 500 người trở lên), đội tầm 50 người). Cằm đầy,da rất trắng, mềm mại mịn màng, dưới ánh sáng càng trong suốt.
Tỷ tỷ mở to mắt xem ta đang đánh giá nàng, bảo nha hoàn nâng dậy, dựa vào đệm , cười hỏi: "Ngươi càng ngày càng tĩnh, trở về cùng không nói, mặt ta có gì đẹp mà nhìn". Ta cũng cười nói: "Tỷ tỷ nếu khó coi, chỉ sợ là không có người đẹp". Nha hoàn bưng nước cho nàng, ta nhìn nàng nhấp hai hụm, đưa cho nha đầu, lại híp mắt. Ta nhẹ nói: "Vừa rồi ở trong vườn gặp phải cửu a ka và thập a ka". Tỷ tỷ đợi một lúc không thấy ta nói tiếp, bèn quay qua nói với nha hoàn " Các ngươi đi chuẩn bị nước tắm cho cô nương", đợi cho nha hoàn lui hết, ta đến ngồi cạnh nàng, đem chuyện ban chiều kể một lượt. tỷ tỷ nghe xong cũng không nói, nhìn bức bình phong bên cạnh ngẩn người. Một lát sau, thở dài " Muội muội, ngươi thật đã trưởng thành rồi". Nàng giúp ta vuốt ít tóc rối , ôn nhu nhìn ta "Ngươi hiện tại chẳng giống một cô gái mười ba tuổi, dường như là đã lớn thêm mười tuổi nữa rồi". Ta thầm nghĩ, thực sự là lớn hơn mười tuổi mà.
Ngày ấy qua đi, dù ngoài mặt không ai nói gì nhưng trong lòng đều là tâm sự. Có điều ba ngày trôi qua, vẫn không có chuyện gì, tâm tình ta lại trở lại bình thường. Chính là tự nhắc nhở mình, về sau nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Tỷ tỷ cũng không được sủng ái, ta chẳng thể làm cho nàng thêm phiền toái.
Ngủ trưa dậy, đi vấn an tỷ tỷ, thấy chung quanh nha hoàn đều vui mừng, trái lại vẻ mặt nàng lại thản nhiên, không khỏi thắc mắc"Có chuyện gì vậy". tỷ tỷ không nói gì, chỉ cười một chút, chưa kịp thu về, Xảo Tuệ đã vội trả lời, rất vui vẻ" nô tài bên cạnh gia vừa đến thông báo, tối nay gia sẽ ăn cơm ở đây". Ta nhất thời không biết biết nói gì cho đúng, đành im lặng ngồi. Tỷ tỷ thấy ta không nói gì, lại nghĩ rằng ta đang sợ hãi, liền mỉm cười nói " Không có chuyện gì đâu".rồi quay sang bảo Đông Vân: "Trở về trang điểm cho cô nương, buổi tối tuy là bữa cơm nhà bình thường, nhưng hôm nay là cô nương lần đầu gặp mặt gia, không được thiếu lễ nghi."
Ở cổ đại này những chuyện chải đầu, mặc quần áo, vẽ mi, ta một chút cũng không biết, nên ngoan ngoãn ngồi yên làm người gỗ, để hết cho nha hoàn lo liệu. Trong lòng lại miên man suy nghĩ, nghĩ lại lúc trước xem trong mấy vở kịch về Thanh triều, vị Bát vương gia này là đối thủ một mất một còn của Ung Chính. Có thể làm cho Ung Chính coi là đối thủ, mất ăn mất ngủ, khẳng định là người này cũng chẳng phải bình thường. Trong lòng thầm mong đến tối, như là sắp được gặp thần tượng, à mà thậm chí còn có cảm giác như đi hẹn hò vậy.
-----
Ngồi trên ghế xoay xoay tay, mặc thành như vậy thật khó chịu, giờ ăn tối đã qua, mà bát a ka vẫn chưa tới, những món ăn cũng sớm nguội, ngồi không nổi đành đứng dậy, đoạt lấy quạt từ trong tay nha hoàn , quạt mạnh mấy cái, tỷ tỷ nhíu mày nói" Nóng đến thế sao?" Ta vừa quạt, vừa nói" Nếu gia không đến, muội đi về thay quần áo, nóng chết đi mất. mặc thế này khổ quá đi". Nói còn chưa xong, đã thấy mành rung lên, ba người nối tiếp nhau đi vào, đi đầu tiên là một người tầm hai mươi hai ba tuổi dáng người cao to, trường bào màu xanh nhạt, đai lưng bên hông màu đỏ, đeo ngọc bội cùng màu. Mặt như mỹ ngọc, mắt như lăng tinh. Ta thầm khen, bát a ka tuy bộ dạng có phần âm nhu, nhưng vẫn là một mỹ nam tử.
Hắn trông thấy ta, trong mắt hiện lên vài tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng lại trở về như bình thường, miệng cười cười rồi lại quay sang tỷ tỷ. Lúc này, vú già và nha hoàn trong phòng đều cúi mình xuống thỉnh an, ta mới chợt có phản ứng lại, cũng cúi mình xuống, aiz, ta còn chưa quen mấy cái quy củ này, phiền chết đi.
Hắn mỉm cười nâng tỷ tỷ dậy, nói với xung quanh "Đứng dậy cả đi" rồi cười với tỷ tỷ nói: "Ta có chút việc kéo dài, lát nữa ta và cửu đệ, thập đệ có chuyện cần bàn bạc, vì thế dẫn luôn hai người tới đây, cũng là nhất thời nghĩ đến nên cũng không có báo lại với nàng".
Tỷ tỷ cười cười nói: "Đây cũng không phải chuyện quan trọng". Đợi bát a ka, cửu a ka, thập a ka ngồi vào chỗ, nha hoàn liền hầu hạ lau mặt, rửa tay, tỷ tỷ đi ra ngoài dặn dò thái giám truyền lệnh. Ta đứng ở bên cạnh, trong lòng oán, tỷ tỷ sao người lại bỏ quên ta. Cửu a ka sắc mặt không chút thay đổi, thập a ka vẫn là cái bộ dạng lưu manh kia, từ lúc vào cửa luôn liếc mắt nhìn ta, bát a ka khoé miệng có chút cười, dường như hơi mệt, liền nhắm mắt lại suy nghĩ. Tỷ tỷ đi vào, mỉm cười nói: "Có thể dùng bữa được rồi". bát a ka gật gật đầu, mới mở to mắt, nhìn ta cười hỏi:" Đây là Nhược Hi phải không, mấy ngày trước nghe nói ngươi thân thể không khoẻ, giờ đã đỡ hơn chưa?" Ta trả lời:" Đã trở lại như bình thường rồi ạ". Bát a ka cười nói"Ngươi vừa khoẻ lại, đừng đứng mãi, ngồi đi" Ta liếc nhìn tỷ tỷ, thấy nàng không có phản ứng gì, ta liền ngồi xuống.
Trong bữa ăn, bát a ka và tỷ tỷ cười nói vài câu, cửu a ka yên lặng ăn, ngược lại với hắn là thập a ka, có lẽ là do ta ngồi đối diện với hắn, hắn vừa ăn cơm, vừa cười híp mắt nhìn ta, dáng vẻ vô cùng hứng thú. Ta vốn vì trời nóng nên ăn không ngon miệng, lại bị hắn nhìn tới nhìn lui, lại càng khó nuốt. Mà hắn thì nhìn ta như dạng "Mê gái quên ăn".
Ta trộm liếc một vòng, thấy không có người chú ý, lập tức giương mắt hung hăng nhìn hắn, thập a ka đang vừa ăn vừa nhìn vui vẻ, chợt bị ánh mắt của ta chiếu tới, bất chợt sửng sốt, chiếc đũa đang ở trên miệng, quên cả lấy ra. Ta nhìn chằm chằm hắn vài giây, nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch kia của hắn lại cảm thấy buồn cười, hé miệng nở nụ cười một chút lại cúi đầu xuống ăn cơm. Cúi xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh, phát hiện tỷ tỷ, bát a ka, cửu a ka đều nhìn ta. Lòng ta nhảy dựng, không dám ngẩng đầu, ăn vội hai miếng, thế lạ lại phải nghiêng sang một bên để che miệng ho, vừa phải xua tay tỏ vẻ với tỷ tỷ rằng không có việc gì. Nghe thấy thập a ka cười to, lại không dám nhìn hắn, làm cái bộ dạng như không có việc gì, tiếp tục ăn cơm, có điều mặt đã đỏ bừng.Chương 2
Dưới cây đại thụ gần hồ, ta ngả người ngồi đọc Tống từ hôm trước đặc biệt mượn của tỷ tỷ . Bởi vì ngày trước rất yêu thích Tống từ, nên vẫn nhớ không ít, đọc nó sẽ giúp ta học thêm phồn thể.
Ngẫm lại ở hiện đại ta cũng đã khổ công đèn sách mười sáu năm, tự thấy mình cũng là một nữ trí thức, có điều ở nơi này, lại thành cái người nửa mù chữ. Hôm trước, nhân lúc thái giám phụ trách thư tín không có đấy, ta xung phong giúp tỷ tỷ đọc tin, thế mà chữ trong thư hơn một nửa là ta không biết. Thấy ta đọc mãi chưa xong thư, tỷ tỷ đã cười mềm ở trên ghế:" Ngươi nói muốn đọc thư giúp ta, ta còn nghĩ vài năm không gặp ngươi cũng thật sự tiến bộ. Không nghĩ tới người tiến bộ ở chỗ, từ nào không đọc được bèn đổi luôn.". tỷ tỷ cười đến run người, một câu nói ngắn mà nửa ngày mới nói xong. Ta đứng đó vừa thẹn vừa giận, bèn quyết tâm, ta không thể người thất học, ta muốn làm một trí thức.
Nghĩ đến đây, không khỏi tự cười mình, may mắn nhập vào một tiểu thư không phải lo ăn mặc, nếu là nhập vào một người đầu đường xó chợ, vất vưởng lang thang, ta còn có thể muốn làm nữ trí thức sao, chỉ sợ đã sớm chết đói rồi. Đảo mắt nhìn qua bụi cỏ, thấy mấy con kiến, lại nhớ đến lúc bé thường đào hang kiến, không nhịn được thích thú, trong cái thân thể trẻ con này, ta chính như thấy mình đang cải lão hoàn đồng. Lấy nhành cây nhỏ chặn đường đi của con kiến, nó đi được hai bước, lại mang nó trở về, đi được hai bước, lại bị ta mang trở về.
Đang cười trộm, nghe thấy tiếng thở hổn hển bên tai, nghiêng đầu, chợt thấy thập a ka cũng đang ngồi xổm bên cạnh ta ngắm con kiến, ta trừng mắt liếc hắn một cái, lại nhìn bên cạnh, có một đôi giày, ngẩng lên trên thấy bát a ka đứng đó tự tiếu phi tiếu, vội vàng đứng dậy thỉnh an, thập a ka cũng đứng dậy, lại giương cái vẻ mặt vô lại, cười với bát a ka nói" Trông cái dáng của tiểu nha đầu, ta còn nghĩ đang làm chuyện tốt gì, xem ra ta quá đề cao nàng". Ta nghĩ, được ngươi coi trọng cũng chẳng phải vinh hạnh của ta.
Bát a ka cười hỏi:" Đang đọc Tống từ sao?". Ta nhìn quyển sách nằm trên mặt đất "Dạ". Thập a ka xen vào " Đang nhìn con kiến đấy chứ, làm cái bộ dạng đọc sách cho người ta xem thôi" Ta nghiêng đầu nhìn hắn, cùng lắm mới có mười bảy mười tám tuổi, ở trước mặt ta lại như thể trưởng lão vậy, rồi đáp "Người không biết sao,"Nhất hoa nhất thế giới, nhất thụ nhất bồ đề" ( đại ý: mỗi bông hoa lại hàm tàng một thế giới, mỗi một cây( lá) cũng có thể là một vị phật ,có thể tìm thấy những bí ẩn của vũ trụ nằm trong một bông hoa bình thường - câu này nằm trong Bích Nham Lục một tác phẩm của Thiền tông) ? Ta đang xem kiến, mà cũng không chỉ là xem kiến".
Hắn ngẩn ra, không biết phải nói gì, nhìn về phía bát a ka. bát a ka cười nói:" Lão thập, ngươi phải chăm chỉ đọc sách vào", vừa cười hỏi ta "Ngươi đọc Kinh Phật sao". Ta đáp "Chỉ là nghe tỷ tỷ niệm thôi ạ". Hăn cười cười, nhìn hồ, một lát sau mới nói:"Niệm cũng thật nhiều".
Ta cân nhắc, nhìn hắn vẫn là đang cười, chẳng hiểu nổi ý tứ của hắn, chỉ có thể thản nhiên đáp "Cũng chỉ cầu mong tâm bình khí hoà". Hắn không nói gì, lại cười nhìn mặt hồ.
Thập a ka đợi ở bên cạnh có chút sốt ruột, không đợi nổi, có phần nhàm chán, đi đến nhặt quyển sách lên" Ngươi đọc được hết sao?". Nhìn ánh mắt khiêu khích của hắn, ta rất muốn nói, đọc được hết, có điều sự thật chẳng phải vậy, đành phải nói "Đọc được một chút, chữ biết ta,nhưng ta không biết nó. Có điều chúng ta đang trong giai đoạn làm quen với nhau.". Thập a ka lại cười một hồi, không biết tại sao ta cứ thấy bộ dạng lưu manh kia là lại trở nên táo bạo, nghĩ là nói, cũng chả suy xét trước sau. Bát a ka cười hỏi:" Ngươi làm thế nào để làm quen với nó". Ta nói luôn"Tự đoán ạ" Thập a ka cười to:"Vậy cũng đoán được. Không cần hỏi thầy giáo mà cũng có thể biết chữ sao?".
Bát a ka cười lắc đầu, nói" Đi thôi" rồi quay đi. Thập a ka mang sách trả lại cho ta, rồi đuổi theo, mới vừa đi được vài bước, lại quay lại hỏi ta: "Chúng ta đi biệt viện cưỡi ngựa, ngươi đi không?". Ta vừa nghe tim liền nhảy lên, từ lúc ta đến đây còn chưa đi qua cửa, liền mang điệu bộ nịnh nọt chạy tới "Ta có thể đi được sao, phải nói thế nào với tỷ tỷ?
Hắn nói "Có gì mà không thể đi, tìm cho ngươi một con ngựa hiền lành, bảo nô tài dắt cho ngươi là được, còn nói gì với tỷ tỷ ngươi, chuyện đó đâu liên quan gì đến ta? Ta xem hắn lại bày ra dạng kẻ cả, muốn xỉa hắn vài câu, nhưng lại nghĩ đến lần ra ngoài hiếm hoi này, ta nhịn, ta nhịn nha.
Nhìn hắn đi cũng không nhanh, chạy lên một chút là đuổi kịp, ta lại làm cái bộ dạng ngoan hiền gợi ý "Bát gia nói chắc tỷ tỷ sẽ đồng ý".Hắn liếc mắt nhìn ta" Vậy ngươi phải đi nói với bát ca". Ta cảm thấy mình như đang phí lời, hắn lẽ nào không hiểu ta nói gì, buồn bực nói" Là người mời ta đi mà, ngươi phải có trách nhiệm chứ, nếu không ta ở nhà vậy" Hắn liếc ta một cái, ngươi có đi hay không. Ta quay người trở về, hắn vội vàng giữ chặt tay ta nói :" Được ta nói, ta đi nói hộ người". Ta bấy giờ mới cười nhìn hắn, buông tay rồi bước nhanh theo hắn.
Ra đến cửa, một nhóm nô tài đã ở đó chuẩn bị xe ngựa xong. Bát a ka không nói lời nào,nhảy lên xe ngựa. thập a ka cũng tiến vội lên. Một nô tài quỳ trên mặt đất giúp ta lên xe,vẫn là đứa trẻ con mới tầm mười hai mười ba tuổi. Nhìn hắn như vậy, thật không nỡ trèo lên hắn để lên xe.
Thập a ka ở trên xe ồn ào" Chậm chạp quá đi".Vừa lúc bát a ka ngồi ở bên cạnh đưa tay cho ta, ta nhẹ nhàng thở ra, để cho đứa trẻ kia tránh ra, tự mình lên xe. Thập a ka vừa hét:"phiền phức quá", vừa ngồi dịch vào, ý bảo ta ngồi bên cạnh hắn.
Ta ghé mắt ra cửa sổ, nhìn bên ngoài, trên đường mọi người đi lại rộn ràng tấp nập, xe ngựa lướt qua, mọi người đều chủ động tránh sang hai bên nhường đường, cho nên người trên đường tuy đông mà xe đi cũng không chậm lắm.Nhìn cảnh bên ngoài, ta "a" một tiếng, nghĩ tưởng hiểu được, rồi lại lắc đầu.
Thập a ka cũng ngoái ra cửa sổ nhìn đằng sau, rồi lại quay về, hỏi ta"Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì". Ta sửng sốt, lại cười nói:"Nhìn cái gì cũng không nói cho ngươi", lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn nhìn ta oán hận, không đếm xỉa đến ta, nhưng rốt cuộc không nhịn được, vẫn hỏi:"Rốt cuộc vừa nãy ngươi nhìn thấy cái gì?". Ta quay đầu lại, mắt hướng về phía trước, không để ý tới hắn. Thập a ka đẩy ta, ta nói"Nói cho ngươi cũng được, có điều ngươi phải cho ta chút lợi ích"
Hắn kêu lên"Chỉ là muốn ngươi nói đã nhìn thấy cái gì thôi, vậy mà ngươi cũng đòi hỏi lợi ích" "Nói hay không là do ta,là ta nhìn thấy điểm thú vị, ngươi muốn biết, đương nhiên phải trao đổi rồi, chẳng lẽ ngươi đi nghe người ta kể chuyện đều không trả tiền sao?" Ta nói xong lại vén rèm nhìn ra ngoài. Một lúc, thấy trong tay có vật gì xột xoạt, hoá ra là tấm ngân phiếu, hắn bảo"Có thể nói rồi chứ?" Ta đem tiền trả lại hắn "Hừ".
"Vậy ngươi muốn thế nào mới nói"
Ta nở nụ cười, chẳng qua là nghĩ đùa ngươi một chút, cũng chẳng biết muốn cái gì. Đột nhiên nhớ tới "Ỷ Thiên Đồ Long ký", "Ta lúc này cũng chưa nghĩ ra muốn cái gì, như vậy đi, sau này ngươi đáp ứng làm cho ta một việc là được. Nhìn hắn muốn mở miệng, ta lại nói" Tuyệt đối không phải là việc gì ngươi không làm được, hơn nữa, ngươi là một a ka, đáp ứng yên cầu của một tiểu nha đầu khó lắm sao?" Hắn có phần không cam lòng, nhưng cuối cùng đành cười nói "Được, ta đáp ứng ngươi" Ta vỗ vỗ tay "Ngươi nhớ đó, ta có nhân chứng nha". Ở đằng trước, bát a ca vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe thấy ta nói xong, bèn mở mắt, liếc nhìn thập a ka rồi cười nhìn ta:"Nhớ kỹ rồi, ngươi nói đi".
(Có cảm giác Đồng Hoa tỷ tỷ đặc biệt yêu thích Ý Thiên Đồ Long Ký, một truyện khác của tỷ cũng nhắc đến truyện này, mà bộ Ỷ thiên này mình lại không đọc nên không rõ lắm. Thấy trên Wiki có ghi là Triệu Mẫn đã bắt Vô Kỵ hứa làm cho cô 3 việc, tham khảo http://vi.wikipedia.org/wiki/%E1%BB%B6_thi%C3%AAn_%C4%90%E1%BB%93_long_k%C3%BD)
"Dạ" Ta hắng giọng nói "Trên đường thật đông người, có điều xe ngựa vẫn đi rất ổn định, người đi đường thấy xe đến là nhường, họ cũng không thể biết bên trong xe có bối lạc gia, ta có điểm nghi hoặc nên lúc ấy liền "a" một tiếng" "Vậy sao ngươi lại lắc đầu?" Ta nói tiếp" Sau ta nghĩ, xe ngựa như thế này, người bình thường cũng không có khả năng ngồi. Đây lại là kinh thành, dưới chân thiên tử, dủ là một người dân tầm thường cũng có chút kiến thức, cho nên dù không biết chính xác ai ngồi ở bên trong, nhường đường cũng không sai. Về phần lắc đầu, là ta nghĩ đến bản thân mình đã thành cáo thôi"
"Cáo" thập a ka nghi hoặc nhìn ta, lại quay qua nhìn bát a ka, bát a ka cười nói "Cáo mượn oai hùm". Thập a ka phản ứng lại, vừa cười, lại dừng lại reo lên" Vậy thôi à, cái này để đổi lại một yêu cầu của ta sao". Ta nhìn bộ dạng ảo não của hắn, thật sự nhịn không được, cúi đầu cười rộ lên. Vừa nhấc đầu đã thấy, bát a ka cùng lão thập đang cười. Có điều nụ cười lúc này với trước kia không giống nhau, ta có phần suy nghĩ. Bát a ka nhìn ta, ánh mắt như tìm tòi nghiên cứu, hai chúng ta lẳng lặng nhìn đối phương, cuối cùng vẫn là ta sức chống đỡ yếu ớt, lại cúi đầu xuống. Trong lòng nghĩ, quả nhiên lợi hại, không hổ là người lớn lên bằng ánh mắt( nhìn mắt người ta mà sống- câu này chém, nguyên gốc 不愧是玩心眼长大的人-bất quý thị ngoạn tâm nhãn trưởng đại đích nhân ), nhớ năm đó ta cùng nam sinh đấu mắt không có người náo dám trực diện nghênh chiến với ta.
--Ta ngồi trên bàn tập viết chữ. Hiện tai vô cùng đau xót khi nhìn chữ viết của mình bằng bút lông. Đã nhiều ngày nay bị thập a ka cười nhạo không biết bao nhiêu lần. Lúc đầu ta còn đỏ mặt, tới bây giờ thì cũng đã chai lì rồi.
Ngày ấy cưỡi ngựa thật vô cùng vui vẻ, thập a ka không phải nói, biểu hiện rõ ràng cho câu "Thiên hạ của người Mãn ở trên lưng ngựa", ngay cả bát a ka trông có vẻ gầy gò, yếu ớt cũng là một cái tài năng. Ta ngồi trên ngựa một hồi, cảm thấy chẳng bằng ngồi trên cỏ, liền xuống ngựa ngồi ngắm bọn họ. Trên đường trở về, thập a ka còn nhạo ta giống như tiểu thư người Hán. Ta thầm nghĩ, ta vốn là tiểu thư người Hán mà. Chỉ là sau khi trở về, mặc dù bát a ka đã sai người đến báo, tỷ tỷ vẫn không nói gì, sắc mặt dường như không tốt lắm. Có điều vì chuyến đi chơi vui vẻ, ta không thấy hối hận chút nào.
Từ sau ngày ấy, thỉnh thoảng thập a ka lại đến chỗ ta, ta hỏi hắn "góc" viết như thế nào, hắn không trả lời được. Chúng ta cười nhạo đối phương vài lần, sau đó thì thôi. Thời gian này thành quả mà ta thu được chính là tần số đấu võ miệng của ta và thập a ka ngày càng tăng. Mượn lời của Xảo Tuệ nói "Thập gia mấy ngày không bị tiểu thư chọc vài câu là trong lòng không yên". Ta cười thầm, một tiểu hài tử như hắn mà đòi theo ta đấu sao. Có điều nhờ thế, trong lòng ta cũng không còn nghĩ hắn là cái "bao cỏ" như trước nữa. Dù không sắc sảo, văn vẻ không thông thạo, lại lỗ mãng xúc động, có khi còn không hiểu đạo lý, nhưng cũng chẳng sao, ta có thể đối xử với hắn giống như những người bạn ở hiện đại, không cần phải dò xét ý tứ trong lòng hắn, vui buồn giận hờn đều có bày cho hắn xem. Thế cũng tốt.
Ta viết vài chữ, cảm thấy khó tập trung tinh thần, nên lại buông bút xuống. Xuyên qua bức rèm, mơ hồ lại nhìn thấy tỷ tỷ đang nghe tiểu thái giám nói gì, sau đó phất phất tay, tiểu thái giám liền lui xuống. Ta đi ra ngoài, gọi nha hoàn bưng trà, tỷ tỷ nói với ta" Buổi tối bối lạc gia muốn dùng bữa ở đây". Ta nhấp một ngụm trà, hỏi" Thập a ka cũng đến sao?". Tỷ tỷ nói" Không biết, không thấy nói rõ". Nàng đột nhiên ngừng lại, cho nha hoàn lui xuống dưới, rồi ngồi xuống cạnh ta.
Ta thấy có gì bất thường, lại không đoán ra nàng định nói gì, đành im lặng theo nàng. Tỷ tỷ nhìn ta muốn nói lại thôi, ta thì không nhịn nổi, đành phải hỏi: "Tỷ tỷ, giữa chị em chúng ta còn có gì không thể nói sao?".
Tỷ tỷ gật gật đầu, giống như hạ quyết tâm, hỏi:"Ngươi có ý gì với thập a ka sao?".
"A" ta có chút choáng váng, vội hỏi " Tỷ tỷ là ý gì vậy. Chúng ta cũng chỉ cùng nhau chơi đùa mà thôi". Tỷ tỷ nhìn sắc mặt ta thấy không phải giả vờ, nhẹ nhàng thở ra nói "Không có là tốt rồi". Sau đó lại nghiêm túc nói" Người Mãn chúng ta dù không có nhiều quy củ như người Hán, có điều con gái cũng vẫn phải có phép tắc." Ta vừa cảm thấy tức lại vừa thấy buồn cười. Tức là vì, nói nói mấy câu chơi đùa với nhau vài lần cũng bị người ta để mắt thành cái chuyện tình, cười là bởi tỷ tỷ cư xử y như giáo viên trung học dạy ta năm đó.
Khi bát a ka đến, ta đang ở trong viện đá cầu cùng Xảo Tuệ, ta đã đá đến bốn mươi, ta tối đa mới đá được bốn mươi nên muốn đá thêm, vi thế nhìn thấy hắn nhưng coi như không thấy, tiếp tục đá, Xảo Tuệ cùng nha hoàn đã muốn thỉnh an, bát a ka làm dấu im lặng, mọi người đều sững lại,im lặng nhìn ta đá cầu. 45,46, 47, aiz, không thể chịu nổi cái không khí quỷ dị này, đành tự ngừng lại. Giả bộ vừa nhìn thấy bát a ka, ta cuống quýt thỉnh an, nha hoàn lúc bấy giờ cũng vội hành lễ.
Bát a ka giễu cợt nhìn ta khen:" Đá hay lắm". Ta cười nhẹ, không nói gì. Trong lòng nghĩ, dối trá. Nơi này mọi người đá hay đều có thể dùng toàn thân đá cầu, ta lại chỉ dùng mỗi chân phải đá, vậy mà cũng khen hay sao, lừa gạt.
Vú già vén màn lên, bát a ka đi trước, ta theo sau bước vào còn không quên quay lại nói với Xảo Tuệ "Nhớ kỹ đó,của ta là 47".Vào trong rồi, phát hiện bát a ka đang đứng, đối diện là tỷ tỷ đang giúp hắn xắn tay áo, ta nhìn bốn phía, không biết làm gì, đành ngu ngơ nhìn bọn họ.
Tỷ tỷ xắn tay áo xong, thấy ta nhìn chằm chằm, mặt có chút đỏ " Đứng ngây ra đấy làm gì". Ta cũng cảm thấy vừa rồi không đúng, mặt cũng nóng lên, ngượng ngùng đáp "Muội cũng không biết làm gì, mới đứng ở đó thôi". Bát a ka cười nói"Nhiều ghế ngồi như vậy, ngươi lại không biết làm gì sao?" Lòng ta nghĩ đây phải chăng là ban ngồi, vội ngồi xuống. Tỷ tỷ nói "Ngươi cũng đi rửa tay đi, chuẩn bị dùng cơm".
Ăn cơm xong, nha hoàn dọn bàn rồi bưng trà lên. Ta nhớ lần trước bát a ka đến dùng bữa nhưng rất nhanh chóng rời đi. Xem bộ dạng lần này có vẻ là không vội, có lẽ là nghỉ lại đây đêm nay. Đang mải suy nghĩ, nghe thấy bát a ca nói:"Mấy ngày nữa là sinh nhật mười bảy tuổi của thập đệ, cũng không phải tiệc lớn, trong cung có lẽ cũng để tuỳ ý. Mấy huynh đệ muốn mượn cơ hội này làm một bữa vui vẻ. Thập đệ còn chưa có phủ riêng nên ta nghĩ làm tại nơi này."
Tỷ tỷ suy nghĩ một chút"Thiếp không có kinh nghiệm với việc này, chi bằng hỏi ý kiến của phúc tấn.". Bát a ca nhấp ngụm trà nói:"Nàng ấy hiện tại đang mang bầu, không tiện làm chuyện này, với lại đây cũng là ý của Thập đệ.". Tỷ tỷ liếc mắt nhìn ta rồi nói:"Vậy thiếp sẽ chuẩn bị."
Bát a ka chậm rãi nói"Cũng là cái tiệc nhỏ, nàng không phải quá áp lực, mọi người chỉ là tìm một chỗ vui vẻ mà thôi.". "Thái tử gia cũng tới sao?" Tỷ tỷ hỏi. "Việc mời là đương nhiên, có điều tới hay không thì ta không biết." Tỷ tỷ gật gật đầu, không nói gì nữa.
Tỷ tỷ im lặng không nói, bát a ka cũng không lên tiếng, ta thì đã uống xong một cốc trà, nha hoàn định đi lên rót thêm, ta khoát tay cho nàng lui xuống.Cảm thấy không khí ngày càng quái, ta đành đứng lên, vô vị nói"Bối lặc gia nếu không có gì phân phó, Nhược Hi đi trước cáo lui."
Bát a ka vừa nâng tay, tỷ tỷ vội hỏi: "Sớm như vậy đã đi ngủ sao?" Ta cười đáp " Muội chưa ngủ, định về tập viết chữ thôi.". Tỷ tỷ lại nói"Vừa mới ăn cơm xong đừng viết vội, dễ bị đau bụng đó.". Ta nghĩ, vẫn là không thể rời đi, lại ngồi xuống, bảo nha hoàn tiếp nước. Bát a ka cười nhìn chúng ta. Ta cảm thấy tốt nhất là không nên làm hắn không vui, bỏ đi.
Im lặng, im lặng, vẫn là im lặng.Ta cảm thấy công phu tu thân dưỡng tính của mình không thể đấu nổi hai người bọn họ, thật không thể chịu đựng được.Nếu còn hít thở cái không khí im lặng này ta sợ mình sẽ chết mất. Ta phải phản kháng.
"Chúng ta đánh cờ đi"ta đứng dậy nói. Tỷ tỷ lắc đầu"Không".Ta nhìn bát a ka, bát a ka gật đầu nói với nha hoàn" Đi lấy cờ vây lại đây".Ta vội kêu"Ta không chơi cờ vây, chúng ta chơi cờ tướng đi" Bát a ka lắc lắc đầu:"Không chơi" . Ta "a" một tiếng, không biết làm gì, lại trở về ghế ngồi.
Lại im lặng, im lặng, vẫn lại im lặng, cờ nhảy, quân kỳ, tú lơ khơ, quan binh bắt kẻ trộm, tiên kiếm kỳ tình...chẳng gì có thể giúp thoát khỏi cái tình cảnh này, thôi đành vây.
"Chúng ta chơi cờ vây đi". Bát a ka hỏi : « Không phải ngươi nói không muốn chơi sao ? " « Không thể học được sao ? » Hắn nghĩ nghĩ, khoé miệng cười cười rồi cười lớn nói"Được " .Ta có phần hoảng hốt, nhớ lại ánh mắt hắn lúc ở trên xe ngựa.Sau đó đột nhiên hiểu được, hoá ra điểm khác nhau đó là lần ấy mắt hắn cũng cười. Bình thường ánh cười chưa bao giờ đi qua con ngươi của hắn.
Bát a ka vừa dạy quy tắc vừa đi cờ, hắn cho ta quân đen đi trước. Thuở nhỏ cũng ham hố hư vinh,đã từng học qua đánh cờ vây, có điều lên trung học việc học ngày càng bận rộn, lại vốn không có hứng thú, liền đem bao công sức đi học trả lại hết cho thầy, Tỷ tỷ ngồi sát bên ta, ta lúc đầu còn đánh cho tỷ tỷ nhìn học một ít, sau thấy nàng không có hứng thú liền thôi.Một hồi công phu, bàn cờ đã hơn phân nửa đất là của quân trắng. Lòng ta có chút buồn bực « Bối lặc gia người cũng không chịu nhường ta » Bát a ka nói" Ngươi làm sao biết ta không nhường ngưoi" Ta bày ra vẻ mặt não nề"Đây là người nhường, nếu người không nhường thì..." Hắn hỏi"Còn muốn chơi tiếp sao ? " "Chơi" Nếu đã thua thì cũng phải thua vẻ vang một chút, vắt hết óc, mang hết chút kiến thức còn sót lại năm đó ra sử dụng. Cuối cùng cũng không biết là do biện pháp của ta có hiệu quả, hay do hắn nhường ta, dù sao thì ta cũng chiếm được hai đất .Ha ha, cũng có chút thành tựu.
Bát a ka nhìn bàn cờ hỏi"Ngươi từng đánh cờ vây rồi sao ? " "Muội từng xem người khác chơi, biết một chút, thế nào ? " Hắn nhìn ta trêu tức ;"Cũng không tốt lắm, có điều biết « Tráng sỹ đoạn oản » (Nguyên gốc 壮士断腕: đại ý :thể hiện quyết tâm của tráng sỹ, khi bị rắn cắn bỏ luôn tay) , không làm trò dây dưa nhạt nhẽo, cũng không tồi". Ta cười một chút, không nói lại.
Cảm thấy thời gian cũng muộn, đêm nay chắc bát a ka sẽ nghỉ lại đây, vì thế đứng lên "Nhược Hi cáo lui ». Bát a ka gật gật đầu, tỷ tỷ đứng dậy kêu nha hoàn chuẩn bị nước tắm. Ta cúi đầu rồi lui ra.Chương 3
Tỉnh dậy, trời đã sáng choang. Lúc này chắc bối lặc gia đã vào triều, ta rửa mặt rồi đi vấn an tỷ tỷ. Lúc vào nhà, thấy tỷ tỷ đang ngẩn người nhìn cửa sổ. Ngồi vào ghế, nghĩ đến chuyện tối qua, cũng có chút phiền muộn.
Im lặng một hồi, tỷ tỷ không quay đầu lại,hỏi: "Nghĩ chuyện gì vậy". ta đến bên người nàng kéo kéo tay, hỏi ngược lại "Tỷ tỷ cũng đang nghĩ gì vậy ? » Nàng không nói, chỉ im lặng nhìn cửa sổ, qua một hồi mới đáp »Cũng không nghĩ gì cả» Nhất thời cả hai đều trầm mặc không nói, ta cũng bắt chước nàng ngồi nhìn cừa sổ..
Một mái đình nghỉ chân được dựng thật khéo léo trên sườn núi nhỏ, ba mặt đều làm từ thuỷ trúc, hợp với hành lang nhìn xuống triền núi. Ta ngồi một mình trong đình ngồi đọc Tống từ, chưa đọc được bao nhiêu mà người đã muốn ngây dại.
" Trọng lai xương môn vạn sự phi, đồng lai hà sự bất đồng quy?
Ngô đồng bán tử thanh sương hậu, đầu bạch uyên ương thất bạn phi
Nguyên thượng thảo, lộ sơ hi. Cựu tê tân lũng lưỡng y y......."
Đột nhiên quyển sách trên tay bị cướp đi, có tiếng thích thú reo lên »Ngươi đang nghĩ gì vậy, có người đến cũng chẳng biết » Ta giật mình, nhảy dựng lên, thấy thập a ka đang nhìn ta. Hắn trêu chọc ta thành công, đang khoái trá nhìn thấy mắt ta rưng rưng, sắc mặt vài phần ảo não, lại có phần kinh sợ, mặt đang vui cũng lại nghiêm lại. Bên cạnh hắn ngoài cửu a ca còn một thiếu niên nữa cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ta cúi người thỉnh an, tiện thể điều chỉnh lại sắc mặt, ngẩng đầu lên lại là vẻ mặt thản nhiên.Thập a ca vẫn còn đang ngây ra, cửu a ca đã thôi ngạc nhiên, nói với ta » Đây là Thập tứ a ca » Ta vẫn nghĩ muốn gặp người này, có điều hiện tại không vui, cũng chẳng muốn đứng dậy.Nhất thời mọi người đều không nói gì. Xem sắc mặt thập a ka cũng đã bình thường, ta hỏi »Thập a ka sao lại đến đây ? » Hắn nói »Chúng ta đi gặp bát a ka , nhìn thấy ngươi ngồi một mình, liền qua đây, nhìn xem ngươi làm gì ? ". Hắn ngừng lại một chút, nhìn mặt ta lại hỏi »Ai chọc giận ngươi sao ? ». Ta lạnh nhạt đáp »Tỷ tỷ của ta là trắc phúc tấn, ai dám chọc giận ta chứ »
Hắn lấy quyển sách vỗ vỗ vào bàn, vừa định nói, cửu a ca đã lên tiếng » Đi mau thôi, bát ca đang đợi đó » Thập a ka nhìn sâu vào mắt ta, rồi đem sách để lại trên bàn, mặt âm trầm đi qua ta rồi theo cửu a ka xoay người bước xuống. Thập tứ a ka lại cười hì hì đi đến cạnh bàn nhìn quyển sách, rồi thình lình hỏi ta »Ngươi bao nhiêu tuổi »
»Mười bốn »ta nghi hoặc trả lời. »Chúng ta cùng tuổi » Hắn cười cười rồi bước đi.
Ta chờ một lúc, nhìn bọn họ đi xa, cũng mang sách quay trở về. Lời của Xảo Tuệ ngày hôm qua vẫn còn vang mãi trong đầu » Chủ tử trước lúc xuất giá rất thân thiết với một thuộc hạ của lão gia, tài cưỡi ngựa của chủ tử là do người đó dạy. Hắn tuy là người Hán nhưng cưỡi ngựa vô cùng tốt, ở trong quân cũng là người có tiếng. Nhưng rồi, chủ tử lại được gả cho bối lạc gia. Lúc đến đây, chủ tử đã không cười nữa, dù mọi cư xử hành động đều như bình thường, ba tháng sau còn mang thai. Cũng không nghĩ đến tin tức từ phương Bắc truyền đến, nói rằng người kia đã chết. Lúc ấy chủ tử liền hôn mê bất tỉnh, mạnh mẽ được vài ngày, rồi sau đó ngã bệnh, đứa nhỏ cũng không giữ được. dù sau đó bệnh đỡ dần, nhưng cũng vẫn rất yếu. Từ đó, chủ tử mỗi ngày đều tụng kinh, với người ngoài càng tỏ ra lãnh đạm.Phúc tấn dù vào sau chủ tử hai năm, bây giờ cũng đã có có mang, còn chủ tử vẫn... »
Lúc ấy ta còn ngây ngốc hỏi lại »Trước đó, tỷ tỷ không cầu a mã sao ? » Xảo Tuệ cười khổ đáp »Lẽ nào lại không cầu, có điều lão gia nói, nằm mơ cũng đừng có nghĩ đến, nàng nhất định gả cho bối lạc gia, chuyện này cũng phải chỉ là chuyện của một mình nàng, », ta lại hỏi »Chuyện này bối lạc gia biết không ?". « Không biết, việc này lão gia xử lý rất kín kẽ, trong phủ chỉ có lão gia, chủ tử và ta biết mà thôi »
Ta nhớ lại biểu hiện của bát a ka ở bên hồ, có lẽ chuyện này cả a mã và Xảo Tuệ đều đã sai lầm rồi.
--
Dù trong lòng có buồn khổ thì thời gian vẫn không ngừng trôi. Tỷ tỷ bận rộn đã nhiều ngày nay, bối lạc gia tuy nói là không cần quá áp lực, nhưng có đến mười mấy a ka đến, lại thêm cả hoàng thái tử, làm sao không có áp lực đây. Ta cũng chẳng thể giúp gì, thậm chí còn rất nhẹ nhàng, bởi vì tâm tình không tốt, cả ngày cũng chỉ ở trong phòng, miên man suy nghĩ. Nghĩ đến tỷ tỷ, lại nhớ tới bản thân, con đường tuyển tú nữ đang chờ ta phía trước. Dù có biết hướng đi của lịch sử, vận mệnh của bản thân lại chịu sự thao túng trong tay người khác. Bản thân mình cũng chẳng thể nắm được dù chỉ một chút.Ta cảm giác phiền muốn chết.
Đông Vân đem một chén canh ngân nhĩ tiến vào, cười nói"Lúc bị bệnh thì cả ngày chạy nhảy bên ngoài, nói thế nào cũng không nghe. Giờ thân thể khoẻ mạnh lại nằm trên giường cả ngày". Ta đứng dậy ngồi xuống bàn ăn canh, đành đem bi thương bỏ vào trong thức ăn. Đông Vân nhìn ta ăn, rồi hỏi"Ngày mai sinh nhật thập a ka, tiểu thư chuẩn bị lễ vật chưa vậy?" Ta lập tức dừng lại, sao lại quên mất chuyện này nhỉ. Trong lòng vội suy nghĩ, nên tặng cái gì đây. Nhìn bộ dạng rầu rĩ của ta Đông Vân cười "Chủ nhân đã thay tiểu thư chuẩn bị rồi" Ta nghĩ, như thế đâu thể tính được.
Có điều chuẩn bị rồi cũng tốt, ta đỡ phải phiền phức, lại ngồi mong chờ đến bữa tiệc tối mai.Ngẫm lại bao nhiêu nhân vật nổi danh trong lich sử ngày mai đều tề tụ một chỗ. Quả thật là một "đội hình mơ ước". Nhớ lúc này địa vị của Thái tử vẫn rất vững chắc, các a ka có hục hặc với nhau cũng chỉ rón rén mà thôi.Ngày hôm sau dậy sớm, bảo Đông Vân nhất định phải trang điểm cho ta thật đẹp. Sau đó lại đi chuẩn bị quần áo, trang sức, cứ nhấc lên nhấc xuống mà chưa có bộ ưng ý, trên giường trên bàn đều trở thành một đống lộn xộn. Tỷ tỷ nói ta bị điên rồi. Lòng ta nghĩ nếu như ta cứ sống như này mãi, sớm muộn cũng bị điên thôi.
Tỷ tỷ ăn xong cơm trưa lại vội vàng đi chuẩn bị, Ta với Đông Vân thực hiện công cuộc làm đẹp từ sáng đến chiều, cảm thấy toàn thân xinh đẹp mới ngừng. Đông Vân chăm chút cho ta cả chi tiết nhỏ như lông mi, mí mắt, làm ta cảm thấy mệt rã rời. Dù trước kia đi làm cũng có trang điểm qua, nhưng so với hiện tại thật quá nhẹ nhàng. Với sự chỉ đạo của ta cùng với tay nghề của Đông Vân, hơn nữa Mã Nhi Thái Nhược Hi này vốn là một tiểu mỹ nhân, một mỹ nữ đã xuất hiện. Xảo Tuệ thấy ta cũng ngây ra một hồi, cảm thán"Nhị tiểu thư người thật đẹp". Ta dịu dàng, xấu hổ cúi đầu, Xảo Tuệ hét lên" Trời ạ, tiểu thư, có thật là người không vậy". Ta lại ngẩng đầu, nhìn vào mắt nàng"Ngươi nói xem" Xảo Tuệ cười nói"Giờ thì đúng rồi"
Trời đã dần tối, ta cũng chuẩn bị xong xuôi. Tỷ tỷ cho thái giám tới tiếp chúng ta đến nơi. Trước có thái giám dẫn đường, sau có hai nha hoàn làm bạn, ta thướt tha đi vào.
Trời đã sang thu,ban ngày vẫn hơi oi bức, nhưng đến tối thì không khí lại rất mát mẻ. Tỷ tỷ chọn địa điểm tổ chức ở bên hồ, sân khấu kịch cũng được dựng ở bên, Bên hồ đúng dịp này có vài cành quế bạc, gió nhẹ theo mặt hồ thổi tới, như mang theo một chút hương thầm.
Ta đến lúc đỏ, tỷ tỷ đang ngồi ở bên lầu chơi bài, ngẩng lên nhìn ta, chợt sửng sốt, không nói lời nào, đánh giá ta từ đầu đến chân, cuối cùng cười thở dài" Người còn đẹp hơn tranh mấy phần" Ta cười nói"Tỷ tỷ, người là đang khen muội, hay là khen chính mình vây? Chúng ta đến sáu phần là giống nhau nha" Tỷ tỷ cười mắng"Ba hoa".
Ta hỏi"Mọi người vẫn chưa đến sao?" Tỷ tỷ đáp" Vừa nãy có nô tài đến báo, lát nữa bát gia và cửu gia sẽ qua, giờ chắc cũng đến rồi" Lời còn chưa dứt, đã thấy từ đằng xa có mấy bóng người đi tới, tỷ tỷ đứng dậy đi ra trước lầu, ta cũng đến đứng ở phía sau nàng "Hai người ngươi chưa thấy kia là thập nhất a ka và thập nhị a ka", đang nói, người đã đến nơi, tỷ tỷ tiến lên thỉnh an, ta cũng bước theo, ngẩng đầu lên thấy bát a ka, cửu a ka, thập a ka trong mắt đều sửng sốt, ngược lại thập nhất a ka và thập nhị a ka chưa thấy ta bao giờ thì đều tỏ vẻ bình thường.
Mọi người tiến vào ngồi vị trí của mình, ta liền đứng ở bên tỷ tỷ, bát a ka cười nói" Tối nay mọi người cùng chung vui, không cần câu nệ quy tắc thế, ngồi xuống đi thôi" Ta bấy giờ mới ngồi xuống đằng sau tỷ tỷ. Thập nhất a ka cười nói" Lần trước uống rượu thập tam đệ chạy thoát, lần này không thể tha cho hắn." Thập a ka hưng phấn nói" Chính là đang đợi hắn". Bát a ka cười"Ngươi uống lại được "Liều mạng thập tam lang " sao?". Mọi người đều cười vang.
Tỷ tỷ cười một hồi, nhìn thấy thái giám đang hướng cổ về phía ngoài, đứng dậy nói"Nữ quyến đến, ta đi sắp xếp một chút", rồi dẫn ta ra lầu. Không biết bên trong nói cái gì, chỉ thấy tiếng thập a ka ồn ào, rồi cả phòng lại cười. Ta nghe mà cảm thán, nếu có thể lựa chọn ta tình nguyện không biết gì, để có thể ngây ngô mà cười.
Hai toà lầu nam bắc, phía nam là dành cho các a ka bối lạc, phía bắc là dành cho nữ quyến nghỉ ngơi. Tỷ tỷ bảo Xảo Tuệ dẫn ta đi phía bắc nghỉ một chút, đợi khi diễn kịch sẽ gọi ta. Nói xong cùng thái giám và nha hoàn quay đi.
Vào bên trong lầu, có hai thiếu nữ tầm mười bốn tuổi đang cười đùa rúc rích, thấy người đến liền im bặt ngẩng đầu nhìn chúng ta. Cô gái mặc cung trang xanh nhạt nhìn ta, đầu tiên là kinh ngạc đánh giá một hồi, sau đó là bĩu môi trừng mắt líêc ta rồi quay đi. Xảo Tuệ tiến lên thỉnh an. Nàng cũng không để ý, cũng không nói gì, cô gái bên cạnh lại có phần áy náy mới nói"Miễn đi"
Ta cảm thấy không khí nơi đây như thể đang ở trong phiên toà. Ngồi vào bên cửa sổ, hỏi Xảo Tuệ "Có chuyện gì thế" Xảo Tuệ oan ức nói" Nhị tiểu thư kết thù, không may ta cũng bị dính, đấy là Quách Lạc La Minh Ngọc, gọi là Minh Ngọc Cách Cách, em gái của phúc tấn". Lòng ta cũng hiểu được chút chút, Nhược Hi ngang tàng trước đây, có lễ thấy tỷ tỷ của mình không được sủng, bèn tìm bên kia gây sự. Nhưng đối phương có ngạch nương là Hoà Thạc công chúa, con gái của An Thân Vương Nhạc Nhạc-đường huynh của Thuận Trị( anh họ đằng nội), em họ của Khang Hi, a mã là Minh Thượng Ngạch phụ, tỷ tỷ là phúc tấn, Nhược Hi làm được gì đây.
Xảo Tuệ nhỏ giọng bên tai"Lúc tiểu thư từ trên lầu ngã xuống, chỉ có nàng ở đấy, nàng nói là người trượt chân ngã xuống. Chúng ta đều biết chắc nàng có liên quan đến chuyện đấy". Ta gật gật đầu nghĩ, chỉ cần về sau nàng không động đến ta, ta cũng không trêu chọc tới nàng.
Bảo Xảo Tuệ lấy tới một chút điểm tâm, ta ngồi ngắm nhìn bên ngoài, thấy mấy nô tài đang dẫn đường cho mấy người tới đây, có một thiếu niên tuấn lãng chính là thập tứ a ka, đi cạnh là cũng là một thanh niên tầm tuổi ấy, mặc áo choáng xanh ngọc, mặt mày anh tuần so với thập tứ a ka còn nhỉnh hơn hai phần. Ta đoán chắc là thập tam a ka. Người đi ở đầu mặc trường bào đen, sắc mặt thoáng tái nhợt, nhưng mặt mày lạnh lùng, trăm phần trăm là danh tiếng vang dội tứ a ka. Ta đứng dậy, nhìn theo từ cửa sổ, muốn nhìn thấy Ung Chính tương lai rõ hơn một chút.
Bát a ka đi ra đón, hướng tứ a ka thỉnh an, sau đó nghiêng người mời tứ a ka đi trước, thập tứ a ka đi sau, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua đây, thập tam a ka cũng theo ánh mắt hắn nhìn qua, sau đó thấy ta đứng bên cửa sổ. Ta vội vàng lùi về đứng thẳng thân mình. Sắc mặt hai người đều không chút thay đổi, chỉ chằm chằm nhìn ta, ta đứng bên cửa sổ, cúi nhẹ thỉnh an. Khoé miệng thập tứ a ka nhếch lên hướng ta cười, thập tam a ka cũng cười, rồi hai người bước đi.
Trời tối hẳn, đèn được thắp sáng chưng, mặc dù không được như đèn điện, nhưng mông lung hơi bội phần, Mọi người ngồi ở dưới lầu, trên lầu có ta cùng Xảo Tuệ ngồi, cười nhẹ theo dưới lầu truyền lên. Ta nằm ở cửa sổ, giương mắt nhìn nô tài cũng nha hoàn bận rộn dưới lầu, nói dăm ba câu với Xảo Tuệ .
Xảo Tuệ thấp giọng kêu lên"Tiểu thư" ta "ừ" rồi quay nhìn nàng, thấy nàng cung kính đứng ở phía sau, cúi đầu, ta nghi hoặc quay đầu nhìn lại hướng đối diện. Thấy tứ a ka, bát a ka trường thân ngọc lập đứng song song ở đối diện, nhìn qua ánh nến sắc mặt hai người cũng thoắt ẩn thoắt hiện. Ta theo bản năng đứng lên, nghĩ hai mỹ nam tử hôm nay đứng song song cạnh nhau, nhưng tới một ngày lại ở hai bên đối lập ngươi chết ta sống. Mặc dù trước mắt là ngày tốt cảnh đẹp, trong lòng lại nổi lên một tia đau thương. Xảo Tuệ ở sau túm tay áo ta, ta mới phất giác mình đang nhìn si ngốc về phía đối diện. Vội tươi cười cúi xuống thỉnh an. Đối diện hai người đồng thời nâng tay, ta chậm rãi đứng lên, nghiêng người đứng bên cạnh Xảo Tuệ.
Một nô tài đi tới bên cạnh bát a ka thì thầm điều gì, bát a ka cùng tứ a ka nói lại vài câu. Tứ a ka gật gật đầu, hai người một trước một sau bước đi.Một lát sau nha hoàn tới nói bữa tiệc đã bắt đầu, ta hỏi "Thái tử gia không phải vẫn chưa đến sao?" Nàng cười trả lời"Vừa rồi Thái tử gia cho người đến báo, người vừa mới xong việc, muốn thay chút y phục, mọi người không cần đợi nữa cứ bắt đầu đi". Ta gật đầu, cùng nàng xuống lầu.
Ngồi cùng ta là hai cô nương cùng không lớn lắm. Lúc ta đến, họ đang cười đùa, chúng ta cúi đầu chào nhau một cái. Ngồi vào chỗ của mình, nhìn bốn phía xung quanh, thấy một cái bàn ở giữa phía trước không có ai, ta đoán là chỗ của Thái tử gia.Bên trái theo thứ tự là bát a ka, cửu a ka, thập a ka, thập tứ a ka, bên phải lần lượt là tứ a ka, thập nhất a ka, thập nhị a ka, thập tam a ka
.
Thái giám đến bên bàn tứ a ka, trải một tấm satanh đỏ, đặt lên danh mục kịch. Tứ a ca không xem, nói thái giám mấy câu rồi chỉ hắn qua chỗ thập a ka truyền lời, thập a ka nghe xong chỉ gật gật đầu không nói gì, cầm lấy danh sách xem qua, viết mấy câu rồi đưa lại cho thái giám. Thái giám lại quay lại bàn tứ a ka, tứ a ka cũng viết mấy chữ. Thái giám đem tới chỗ bát a ka thì bát a ka phất tay cho hắn lui xuống.
Chốc lát trên sân khấu tiếng hát đã cất lên, lúc này kinh kịch vẫn chưa ra đời, vẫn là đang hát tuồng Côn Sơn. Chỉ tiếc ba trăm năm sau, tuồng Côn Sơn cũng chẳng còn thịnh hành, ta cũng chỉ biết đến "Tây sương ký" "Mẫu đơn đình" cũng do hôm qua cùng Đông Vân học "Ma cô (magu) mừng thọ". Có điều nhìn trang phục và đạo cụ cũng có thể đoán ra đấy là "Võ Tòng đả hổ", đúng là do thập a ka chọn, thật náo nhiệt. Vừa diễn đến cảnh Võ Tòng ở trên lưng hổ, đang định đánh một quyền xuống, thái giám hô"Thái tử đến". Lập tức trên đài cũng như dưới đài mọi người đều quỳ xuống, ta nhìn đám người đang đến, một người mặc trường bào màu vàng dung nhan thanh tú chậm rãi đi tới.
Mọi người đứng dậy, lại ngồi trở về. Thái giám lại mang danh sách kịch, Thái tử cất cao giọng nói"Hôm nay là sinh nhật thập đệ, để thọ tinh chọn trước đi" Thập a ka đứng dậy"Vừa nãy đệ đã chọn rồi, đang chờ nhị ca tới ạ". Thái tử bấy giờ mới lấy ra nhìn.
Ta hoàn toàn không biết ở trên đang hát cái gì, hai cô nương ngồi bên cạnh thì xem hết sức chăm chú.
Mấy a ka lớn lớn chủ yếu là nói chuyện, không uống nhiều rượu lắm. Có điều từ thập a ka trở đi, mấy người uống rượu như uống nước lã. Thập a ka cùng mấy vị a ka đứng bên bàn của thập tam a ka ép hắn uống, hắn cũng không nhiều lời, nâng chén lên uống, Uống xong, cất tiếng nói"Chúng ta hôm nay phải mời thọ tinh uống thật nhiều" Chúng a ka lại hướng thập a ka nâng chén. Ta thấy bọn hắn như thiêu thân lao vào lửa.
Ta ăn cũng đã no, trên đài cũng đã thay vở diễn mới, cũng chẳng rõ là hát cái gì. Nhìn thấy thập a ka đứng dậy ra ngoài, đảo qua thấy tỷ tỷ đang xem kịch, vừa cùng các phúc tấn khác nói chuyện, ta cũng đứng dậy theo đuôi thập a ka bước ra. Xảo Tuệ muốn đi cùng, ta nói"Ngươi cứ ở đây đi, ta đi một lúc rồi quay lại". Phía trước có tiểu thái giám đốt đèn lồng dẫn đường, thập a ka cong vẹo đi . Ta thấy đúng là chẳng uống lại được thập tam, người ta vẫn còn tỉnh táo mà mình thì đã ngất ngưởng rồi. Nhìn đến phía trước, hoá ra là hắn muốn đi vệ sinh, ta đành quay người lại đứng chờ.
Một lát sau, cùng tiểu thái giám đi ra, nhìn thấy ta đứng đó, hắn bước nhanh lên hỏi "Ngươi đứng đây làm gì vậy?". Ta nói"Mang quà tặng thọ tinh" Hắn nhìn ta đi người không, hỏi" Quà ở đâu chứ" Ta nhìn sang thái giám bên cạnh, hắn liền cho thái giám quay về trước.
Ta bước đến phía trước, hắn tò tò theo sau, vẫn hỏi"Quà đâu vậy". Ta không để ý tới hắn, vẫn bước đi, hắn đi theo ta tới nhà thuỷ ta bên hồ. Cách sân khấu kịch không xa, bên kia đèn đuốc sáng trưng, còn thấy rõ người trên sân khấu, hí khúc nghe không rõ, dù sao cũng không cần âm thanh này. Ta đứng lại, chỉ vào băng ghế sát lan can, nói với thập a ka "Ngồi chỗ này đi" Vẻ mặt hắn hơi hoang mang, có phần không kiên nhẫn, nhưng vẫn đi vào chỗ ngồi. Mắt nhìn về hắn, làm động tác thỉnh an. Nhà thuỷ tạ không có đèn, chỉ có ánh sáng trăng chiểu tới, hắn ngồi trong bóng tối, ta chẳng thể nhìn rõ mặt hắn, chỉ nghe hắn hỏi" Quà của người chỉ là việc thỉnh an này sao?". Ta hắng giọng một cái, nhẹ nhàng hát:
Thọ diên khai xứ phong quang hảo
tranh khán thọ tinh vinh diệu
tiện Ma Cô Ngọc Nữ tịnh siêu
thọ đồng vương mẫu niên cao
Thọ hương đằng thọ chúc ảnh cao,
Ngọc bôi thọ tửu tăng thọ khảo.
Kim bàn thọ quả trường thọ đào,
Nguyện phúc như đông hải đắc thọ bỉ nam sơn.
Thanh lộc ngự chi trình thụy thảo,
Tề chúc nguyện thọ di cao.
Họa đường thọ nhật đa huyên náo,
Thọ cơ củng cố thọ kiên lao.
Kinh thọ miên miên lạc thọ thao thao,
Triển thọ tịch nhân nhân hoan tiếu.
Tề khánh thọ đản trung chúc thọ gian diệu.
Nguyên gốc:
寿筵开处风光好
争看寿星荣耀。
羡麻姑玉女并超,
寿同王母年高。
寿香腾寿烛影高,
玉杯寿酒增寿考。
今盘寿果长寿桃,
愿福如东海得寿比南山。
青鹿御芝呈瑞草,
齐祝愿寿弥高。
画堂寿日多喧闹,
寿基巩固寿坚牢。
京寿绵绵乐寿滔滔,
展寿席人人欢笑。
齐庆寿诞中祝寿间妙。
(mình không biết gì đâu , đây là lời trong vở Ma cô chúc thọ nên mọi người cứ hiểu như đang hát Chúc mừng sinh nhật ấy nhé^^ )
Vừa ngừng lại, bên ngoài có tiếng vỗ tay: "Không biết thập ca đi đâu, hoá ra ở nơi này có sân khấu nhỏ. Thập tứ a ka vừa vỗ tay, vừa bước vào phía sau là thập tam a ka đang cười cười. Ta cúi người thỉnh an, nhất thời có chút xấu hổ, không biết nói cái gì. Thập a ka cực kỳ khác thường, không đáp lại, chỉ đứng dậy nói" Ta uống hơi nhiều, muốn ngồi ở ngoài một lát, giờ thì về thôi" . Thập tứ a ka đi vòng quanh ta, đánh giá một hồi "Khi nào cũng hát cho ta nghe". Ta bị hắn nhìn đến phát bực" Sinh nhật thập tứ gia, nếu không chê, nô tỳ nhất định hát cho ngài nghe". Hắn cười hai tiếng, còn định nói gì, thập a ka lại nhắc"Thập tứ đệ" Thập tứ a ka xua tay cười" Được, được rồi. Đi thôi" Ba người lần lượt rời đi, ngồi lại một mình, ta làm gì đây?
Ngồi một lúc, cảm thấy không mau quay về, Xảo Tuệ nhất định sẽ cuống lên, liền quay người trở về. Nhìn khung cảnh ca múa vui vẻ phía trước, trong lòng lại thấy thê lương. Cảm giác phía trước đang là một sân khấu thật lớn, ta cũng chỉ là một người ngồi đó xem kịch. Vở kịch được diễn là một bi kịch,và dù có đau lòng đến mấy bản thân cũng chẳng đủ năng lực để thay đổi kết cục của vở kịch đó.
Đang cúi đầu thong thả đi, một tiếng quát vang lên "Mắt ngươi mù rồi sao, nhìn thấy người trên cũng không hành lễ". Ta nhất thời bị doạ, dừng lại, ngẩng đầu nhìn, Thì ra là Minh Ngọc cách cách, đứng ở phía trước cách ta tầm mười bước, phía sau có một tiểu nha đầu đi theo. Ta không có bụng dạ nào mà để ý đến nàng. Vội bước lên đi sang bên cạnh, thì nàng lại đi tới chắn ngang ta. Nàng châm chọc" Thật là cái "Dã nhân", một chút quy củ cũng không có".
Ta quay qua bên kia, nàng cũng quay theo, ta đi một bước nàng cũng tiến một bước, cứ đứng che ở trước mặt ta. Ta thấy hơi phiền, ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm, xem rốt cuộc nàng muốn làm cái gì. Nàng vô cũng đắc ý, cười nói "Nghe nói ngươi bị ngã, đầu óc cũng hỏng rồi" Ta cười nói"Có người không bị ngã, đầu óc cũng sớm hỏng rồi" Nàng ngừng cười, giận dữ nói" Không có mẹ dưỡng , trở thành cái "dã nhân"" Ta vẫn cười cười"Có người được nuôi dưỡng tử tế, có điều cũng chẳng bằng cả "dã nhân"" Nàng có phần nóng người, càng nhìn càng làm ta thấy buồn cười, đúng là một tiểu cô nương, cũng chỉ hai câu nhẹ nhàng như vậy cũng khiến nàng nhộn lên. Nhớ năm xưa ta ngồi cãi nhau với bạn cùng bàn, mắng chửi không kiêng dè, một người mắng còn một người ngồi cười, càng thản nhiên càng vui vẻ, như thế mới vui. Thấy ta cười tủm tỉm, nàng đột nhiên thốt ra" Ngươi cũng y như tỷ tỷ ngươi, tiện nhân không biết cấp bậc lễ nghĩa".
Nói ta tiện cũng không có vấn đề gì, cũng chỉ nằm trong từ điển mắng chửi sơ cấp của ta mà thôi. Nhưng ta không cho phép mắng tỷ tỷ. Lúc ta mới đến cái thế giới này, tỷ tỷ rất cẩn thận chăm sóc, yêu thương, nuông chiều, tình thương của nàng từng chút từng chút đã ngấm vào máu ta. Tại nơi này nàng là người ta quan tâm nhất. Người thân duy nhất của ta. Ta lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm "Người nghe từ đâu mà nói vậy?" Nàng nhìn ta bối rối, cười đắc ý" Nghe từ đâu không quan trọng, dù sao cũng vẫn là tiện..." Nàng cố ý kéo dài lời nói, Ta "Ba", một cái tát đánh ra. Tiểu nha hoàn xông lên đỡ nàng"Cách cách" nàng ôm mặt nhìn ta, vẻ mặt chưa tin nổi. Ta vẫn nhìn nàng chằm chằm, lạnh nhạt hỏi"Ngươi nghe từ đâu?". Nàng đột nhiên đẩy nha hoàn, hướng ta bước đến. Đáng tiếc khí thế của ta là 25 tuổi ,có điều thân thể mới chỉ 14 mà thôi . Cho nên tình huống sau đó, chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ "Vô cùng thê thảm".
Đã từng nhìn thấy nữ sinh đánh nhau chưa? Chính là bắt tới, nắm, ...giật tóc(chưa nhìn thấy nên ko biết tả^^) Bởi vì chân đì giày khó hoạt động , lúc ngã xuống đất chúng ta dùng đến "cắn". Chi nghe bên cạnh, tiểu nha đầu vừa khóc vừa hô"Cách cách, cách cách" ,nàng định tách hai chúng ta ra, nhưng mà hai con người như dính chặt vào nhau, nàng cũng chẳng biết làm thế nào. Cuối cùng nàng đành gọi"Người đâu, người đâu".Thái giám, nha hoàn nghe tiếng chạy đến cũng chỉ biết hô" Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa". Đáng tiếc hai cái chủ nhân vốn được nuông chiều, đang trong cơn cuồng, sao lại nghe bọn họ chứ. Bọn họ lại không dám dùng lực, sợ làm tổn thương chủ nhân.
Nơi này cũng gần nơi tổ chức tiệc, cuối cùng cũng kinh động tới nhóm thái tử, a ka, phúc tấn, cách cách, mấy tiểu a ka hiếu động, chạy rất nhanh tới, các đại a ka cùng thái tử cũng theo đến, nhóm nữ quyến dù đi chậm cũng đã đến nơi. Thập tam, thập tứ a ka đến trước, sau đó bát a ka và cửu a ka đi sau, thập a ka thân thể không tốt cũng chạy tới. Tứ a ka và thái tử thỉ không vội, chậm rãi đi tới.
Thập tứ a ka người chưa tới đã lên tiếng"Các ngươi đang làm cái gì vậy, còn không mau dừng tay" Thập tam a ka cũng vội nói"Dừng tay". Ai thèm nghe bọn hắn nói, chúng ta vẫn cứ tiếp tục. Không còn cách nào, thập tam và thập tứ đành chuẩn bị xông đến.
Chợt nghe một tiếng "Bùm", mọi người cùng kêu lên sợ hãi. Vốn là nơi hai chúng ta đánh nhau là ở bên hồ, ngã xuống đất lăn lộn một hồi, cũng chẳng thể xác định rõ, lăn thêm vài vòng liền rơi xuống hồ.
Ta còn mừng thầm lúc rơi xuống, nhớ đến lúc ở đại học đã kiểm tra bơi 200m. Nhưng ngay sau đó ta đã phát hiện mình mừng hụt rồi. Chân đi giày hoa, mặc cung trang, đầu đội trang sức, hơn nữa còn bị một người túm túm quần áo, ta bơi hay không cũng chẳng có gì khác nhau. Đành phải nhoi lên gọi người đến cứu, nghĩ rằng chắc sẽ rất nhanh. Có điều thời gian trôi đi rất chậm, ta đã cảm thấy khó thở, càng ngày càng khó chịu. Lúc nghĩ không thể chịu được nữa, cảm giác có người đến gần ta, ôm người ta rồi kéo lên. Ra khỏi mặt nước ta bắt đầu há mồm thở dốc. Sau đó, phát hiện người cứu ta là thập tam a ka, còn thập tứ a ka thì cứu Minh Ngọc cách cách, có lẽ nàng uống hơi nhiều nước, hai mắt nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích. Ta tuy so với nàng khá hơn một chút, có điều thân thể cũng không có lực, yếu đuối nằm trên mặt đất, dựa vào lòng thập tam a ka ngồi thở. Thập a ka xông lên, kéo ta hỏi"Ngươi có làm sao không" Ta không đủ sức nói, chỉ lắc lắc đầu. Bên Minh Ngọc cách cách vẫn đang áp bụng làm nàng nôn hết nước ra, ta còn nghĩ chẳng lẽ phải sang làm hô hấp nhân tạo cho nàng ta, thì thấy nàng ói ra vài ngụm, chậm rãi mở mắt.
Tỷ tỷ từ sau mới đến, xem ta ngồi dưới đất, tiến lên nhìn ta, tay có chút run run, ta an ủi nàng"Muội không sao cả, không có việc gì đâu?" Nàng xác định ta ổn, không có việc gì,liền đứng dậy chạy tới chỗ Minh Ngọc kiểm tra. Xảo Tuệ cùng Đông Vân tới đỡ ta từ tay thập tam a ka, giúp ta đứng dậy, khoác áo choàng cho ta. Bát a ka xụ mặt, không còn vẻ mặt tươi cười, bên cạnh là tiểu nha hoàn của Minh Ngọc cách cách đang đáp lời. Tứ a ka cùng thái tử gia đứng một bên, không nói gì. Bên kia Minh Ngọc đang làm trò, đẩy tỷ tỷ thật mạnh rồi ngồi dưới đất khóc oà.
Tỷ tỷ lảo đảo một chút, cũng ngã xuống. Ta vội giãy ra khỏi Xảo Tuệ, chạy qua, tỷ tỷ lớn tiếng quát"Ngươi còn muốn làm gì", Ta đành đứng lại, Tỷ tỷ cao giọng hỏi"Sao lại thế này" .Ta mặc áo choàng đứng đó, khinh miệt nhìn Minh Ngọc "Hừ " một tiếng, không nói gì. Tỷ tỷ lại chuyển hướng Minh Ngọc cách cách, ôn nhu nói" Đừng khóc, đừng làm thân thể thêm mệt, Nhược Hi bắt nạt ngươi sao, nói cho ta biết, ta thay ngươi làm chủ" Rồi rút khăn tay thay nàng lau nước mắt, Nàng đem tay tỷ tỷ hung hăng bỏ ra, rồi lại khóc"Các ngươi đều bắt nạt ta, các ngươi đều là..." Ta lớn tiếng quát to"Ngươi dám nói tiếp". Nàng hung hăng nhìn ta chằm chằm, ta cũng không ngại cùng nàng nhìn, muốn đấu khi thế với ta sao? Nàng đành đem lời định nói nuốt trở về, vừa định mở miệng khóc, ta bước tới quát"Không được khóc". Nàng ngồi dưới đất ngửa đầu, giương mắt nhìn ta. Hiển nhiên là chưa từng bị dọa như vậy, nên có chút choáng váng.
Có điều lúc đó cũng không chỉ có nàng ngây người, tỷ tỷ , thập a ka, thập tam, thập tứ a ka đều bị chấn động, tứ a ka, bát a ka , thái tử gia cũng im lặng nhìn ta, im lặng như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Cuối cùng thái tử gia cười khẽ hai tiếng"Không nghĩ tới ở đây thập tam đệ lại có em gái". Mọi người lúc bấy mới phản ứng lại, Minh Ngọc Cách Cách lại khóc lên. Tỷ tỷ nhìn ta giận dữ, bảo Xảo Tuệ và Đông Vân đưa ta trở về, rồi chính mình lo cho Minh Ngọc cách cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro