Châu Âu
Anh vốn nghĩ tình yêu cũng chỉ có thế thôi.
Thật ra thì chuyện tình yêu trong đầu Xuân Trường rất phong phú, nhưng tiếc là trải nghiệm của chính anh lại không được đẹp đẽ như thế. Anh đoán là trước đây bản thân đã vô tình yêu quá vội, hoặc có thể là anh chưa từng thật sự yêu ai đó nhiều như anh nghĩ cũng nên.
Đã lâu rồi, yêu đương không còn mang tới cho anh cảm giác háo hức như ngày trước nữa.
Thế mà giờ lại khác.
Kể ra, anh và Ngọc Chương đã bên nhau được một thời gian rồi đấy, cũng chẳng dài mấy đâu, nhưng anh cảm thấy đã đủ lâu để có thể bước vào giai đoạn hoàn toàn mới rồi.
Màu mè thế thôi, chẳng qua là anh đang không hiểu lắm và không thể đặt được tên cho cảm giác của mình ở thời gian gần đây.
Như thể, anh luôn cảm thấy không đủ.
Nắm tay, ôm ấp và thậm chí là làm tình vẫn là không đủ. Những cuộc trò chuyện thâu đêm, hay những điều mà Ngọc Chương đã trao cho anh, toàn bộ thời gian của nó, con người nó, cả cuộc sống của nó nữa, anh vẫn cảm thấy không đủ.
Anh bất chợt cảm thấy xấu hổ vì đã trở nên tham lam như thế.
Tròn hai hôm không được gặp Ngọc Chương rồi, giờ nó đang vi vu ở trời Tây với lịch diễn gần như kín bưng, thế nên anh không muốn làm phiền nó thêm nữa. Song, dù có muốn thì cũng chẳng biết phải nói gì với nó, anh nghĩ mình đã quá cái độ tuổi phải túc trực suốt bên người yêu rồi, dù anh thật sự rất rất thích được ở cạnh nó.
Mà nếu anh gửi đi hàng chục tin nhắn nhớ nhung, và hàng chục câu chuyện lặt vặt nào đó cho nó, thì liệu nó có nghĩ rằng anh rất trẻ con không nhỉ?
Nó đi vào đúng cái độ anh hạn chế việc nhận show để nghỉ ngơi. Giờ thì anh ở nhà một mình thôi, vừa chán vừa nhớ nó.
Loanh quanh khắp phòng tìm thứ gì đó giết thời gian nhưng chẳng có, anh lại ngồi phịch xuống đọc lại tin nhắn nó gửi lúc sáng.
"Sang tận đây mà vẫn có bánh mì Việt Nam ăn này bạn, đỡ điii."
Bằng cách thần kì nào đó, giọng nói bỡn cợt đặc trưng của nó vang lên trong đầu anh như thể nó đang ngồi kế bên ấy.
"Uầy sao không ăn đồ Âu? Ở Việt Nam không có bánh mì cho bạn ăn à :)?"
"Không quen bạn ơi. Mà sang đây phát tự dưng thèm cháo sườn bạn ạ."
"Về rồi đi ăn nhé, để tôi tìm quán cho."
"Cần gì tìm, nhà mình cũng có mà. Cháo sườn Tuyên Quang đấy bạn."
Xuân Trường nghệch mặt, Ngọc Chương luôn có nhiều cách gợi ý những thứ mười tám cộng rất mượt, như thể đầu nó chứa cả một hệ thống thư viện truyện người lớn trong đó ấy. Nhưng may mà nó luôn biết cách tiết chế khi nhận ra mình đã lỡ đi quá xa.
Tỉ như ngay tại lúc ấy, nhận ra đã quá một phút nhưng Xuân Trường vẫn chưa phản hồi tin nhắn của mình, nó vội nịnh nọt chữa cháy.
"Ý là thấy nhớ bạn mà, lỡ mồm đùa lố, về khao bạn đi ăn nhé?"
Xuân Trường cười cũng được nửa ngày rồi, và anh cảm thấy mình chưa có dấu hiệu ngừng lại sớm như vậy đâu.
Nhớ với chả nhung, làm vui hết cả người!
____
Đầu giờ chiều, cơm nước ăn cũng chẳng vào. Anh thì đã quen với việc liên tục bận rộn trong khoảng thời gian dài đến nỗi không thể ngồi yên ở nhà mỗi khi có dịp rảnh rang được nữa.
"Đi chơi đi Mike, lâu rồi anh em mình chưa gặp nhau."
Xuân Trường thừa nhận là anh xém tí thì quên mất Mike. Nhưng có phải mỗi mình cậu ta đâu, anh thì suốt ngày đi đây đó, thời gian ít ỏi còn lại cũng chỉ biết nằm lì trong phòng ngủ, hoặc ngủ với Ngọc Chương. Chẳng biết thằng em mình giờ đang ở cái xó xỉnh nào rồi nữa.
"Đang ở nhà phải không? Em qua liền."
Và tiếng gió cắt bên tai từ cái hôm được ngồi trên xe của Mike đột ngột quay trở lại. Anh cũng chẳng hiểu cậu ta vội cái gì, cứ lên được xe là lại vặn ga như thể muộn giờ chấm công đến nơi.
Chưa đầy ba mươi phút, Mike tông cửa bước vào nhà.
"Thằng Chương bỏ anh rồi chứ gì?" Câu đầu tiên cậu ta phun ra lại chẳng phải lời chào hỏi hay thăm nom gì, nghe có vẻ chướng tai nhưng may mắn là chẳng có sự dỗi hờn nào ở đây cả.
"Mày đi về lại đi."
"Đùa. Gắt thế?" Ném quả mũ bảo hiểm to gấp đôi đầu Xuân Trường vào một góc, Mike bĩu môi. "Em sang rồi nè, anh muốn đi đâu?"
"Nói thật là anh cũng chưa nghĩ ra luôn."
Vì đang rỗi quá nên nhắn bừa thế thôi, ai mà ngờ được thằng Mike lại còn phởn hơn cả anh đâu. Hai đứa ngồi thừ ra ngó đông ngó tây, giờ là năm giờ chiều rồi, nếu cứ như thế thì khéo hết ngày mất.
"Nhậu thì sao anh?"
"Thôi anh không có hứng lắm."
"Vậy lẩu đi."
"Sài Gòn đang nóng điên cả đầu ra luôn Mike ạ."
"Đồ nướng?"
"Khói lắm, anh vừa gội đầu xong."
"Ở nhà chơi game thì sao?"
"Ở nhà chơi thì còn rủ em sang đây làm gì?"
"Bình thường anh có õng ẹo thế này với thằng Chương không anh?"
Bằng toàn bộ sự đay nghiến gom góp lại, Mike nghiêm túc hỏi như thể cậu ta sắp sửa nuốt cả người Xuân Trường vào bụng đến nơi. Nhưng kể ra thì Mike cũng đang thật sự muốn biết câu trả lời ấy, cậu ta cứ luôn tò mò rằng chẳng biết Xuân Trường có như thế khi ở riêng hai người với Ngọc Chương hay không nữa.
"Anh mày lớn tuổi hơn nó đó, quên rồi à?" Xuân Trường có vẻ tự hào lắm khi nói về khoảng cách tuổi tác của hai đứa, dù cho anh chỉ lớn hơn Ngọc Chương mỗi một năm thôi. "Với cả anh không có õng ẹo, nó mới là đứa nắng mưa thất thường ấy."
"Nhưng em thấy nó cũng chiều anh lắm mà?"
Từ gân cổ lên cãi, anh chuyển sang im bặt.
"Ừ, cũng đúng." Thoắt cái đã cười tít mắt, ngoài gia đình ra thì nó là đứa bao bọc anh nhất rồi còn gì. Chỉ bằng cái việc nó lội vào bếp pha sữa cho anh đều đặn mỗi tối dù đã buồn ngủ rã người thì cũng đủ chứng minh phần nào rồi.
"Khiếp! Thế thì đủ tiêu chí làm rể Tuyên Quang mẹ rồi."
Trong khi Mike còn đang bận cười ha hả với cái hình ảnh dâu hiền rể thảo trong đầu mình, Xuân Trường đã ngồi thu vào một góc cùng chiếc điện thoại trên tay từ lúc nào.
"Thôi hay chơi game đi, anh thấy không đói lắm."
Bầu không khí chùng xuống bất ngờ làm Mike sựng lại, cậu ta chẳng biết mình có vô tình chọc cho Xuân Trường buồn không, hay chỉ đơn giản là anh đang thấy nhớ Ngọc Chương thôi nữa.
Hắng giọng, Mike liếc mắt sang người bên cạnh, cố vắt óc tìm ra thứ gì để nói nhằm gỡ gạc lại tâm trạng của anh.
"Mà sao anh không đi theo nó cho vui?"
"Thủ tục rườm rà lắm, với cả anh đang muốn ở nhà nghỉ ngơi chút." Ấn liên tiếp vài cái lên màn hình, sắp hẹo đến nơi mà chẳng hiểu thằng Mike làm gì cứ đứng một chỗ mãi. "Lag à? Sao không chạy?"
"Không có." Mike nghiêng nghiêng đầu, sau khi nả vài viên đạn về phía địch, cậu ta tặc lưỡi. "Mà giờ về Long Biên thủ tục rườm rà thế luôn hả anh?"
Trượt tay, anh nấp vội vào một góc.
"Không, về Long Biên thì mua vé máy bay là xong ấy mà?"
Kì lạ là Xuân Trường luôn nghĩ rằng mình nấp rất kĩ, thế thì làm sao địch tìm ra mà giết anh được? Nhưng bằng cách nào đó mọi thứ vẫn lộ ra rõ ràng như thế, anh đứng đó rất lâu, cho đến khi màn hình tối lại và hiển thị thông báo ván game đã kết thúc.
"Chương không đi châu Âu à Mike?"
____
T6, 8/3/24
He lô tuôi đã quay lại ròi nè 👋 Xin lũi vì trốn hơi lâu, còn ai ở đây hong?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro