2.Quà Valentine cho tên đáng ghét (Kaito x Mai)
Sau bao nhiêu ngày bận rộn với công việc, cuối cùng anh đã trở lại và ăn hại hơn xưa
"Có nên làm không đây? Có? Hay không?" – Mai đi qua đi lại, đi tới đi lui cả chục vòng trong nhà mình, đầu đang suy nghĩ điều gì đó nhưng cả ngày vẫn không tìm ra được câu trả lời.
Số là hôm nay là ngày 13/2, chỉ còn 1 ngày nữa thôi là bước sang Valentine rồi. Mai định là sẽ làm chocolate để tặng tất cả các thành viên nam trong nhóm.
Sau khi làm xong Tomo choco cho Rica và Chucky và Giri choco cho Kouta, Micchi và Rat thì vẫn còn thừa nguyên liệu đủ làm thêm 1 cái nữa, Mai nghĩ bỏ thì phí mà làm xong rồi thì không biết tặng ai, vì vậy cô mới đau đầu nãy giờ.
Sau 1 hồi đi qua đi lại, đi tới đi lui, Mai mới quyết định ...
Ngày 14/2
"Valentine vui vẻ." – Mai, Chucky và Rica đồng thanh, trên tay là những hộp quà chocolate được gói ghém trông rất đẹp mắt.
"Arigato." – Kouta, Micchi và Rat đồng thanh.
"Mà nè, tui nhận quà của Mai-san với Rica thôi được không?" – Rat hỏi.
"Ý ông là tui làm chocolate dở hả?" – Chucky nổi đóa rồi rượt Rat chạy vòng vòng trong garage, Rica chạy theo can 2 người.
"Cám ơn Mai-san." – Micchi cười nói – "14/3 em sẽ đáp lễ chị gấp đôi."
"Không cần đâu." – Mai nói rồi nhìn đồng hồ – "Thôi, chị có việc phải đi, gặp lại sau nhé."
Rồi không đợi ai nói gì, Mai xách ba lô lên và chạy 1 mạch không ngoảnh lại.
"Em ấy đi đâu vậy nhỉ?" – Kouta hỏi.
"Em không biết." – Micchi trả lời.
"Kou ... Kou ... Kouta-san ... Cứ ... cứu em ..." – Rat khổ sở kêu lên khi bị Chucky bóp cổ. Kouta thấy vậy vội chạy lại cùng Rica gỡ tay Chucky ra khỏi cổ của Rat.
"Lúc nãy mình thấy ..." – Micchi thầm nghĩ, cố nhớ lại thứ mà mình vừa nhìn thấy. Đó là ...
Trụ sở team Baron.
"Cậu không biết anh ta ở đâu ư?" – Mai hỏi.
"Ừ." – Zack - leader team Baron hiện giờ - trả lời – "Sau hôm event đó thì cậu ta bỏ đi đâu mất, không cách nào liên lạc được."
"Vậy cậu biết anh ta hay đi đâu không?" – Mai hỏi.
"1 là sàn nhảy, 2 là quán café của Bando-san."
"2 chỗ đó tôi tìm hết rồi."
"Vậy thì tôi không biết." – Zack thở dài – "À, sao cô không hỏi Kouta? Không phải 2 người họ đã cùng bàn bạc đột nhập vào trụ sở của Yggdrasill sao?"
"Tôi có hỏi rồi, nhưng Kouta nói sau đó 2 người bị tách ra. Từ đó đến giờ Kouta không gặp lại anh ta."
"Mà nè, cô tìm Kaito-san làm gì vậy?" – Peko từ đâu xuất hiện.
"Chuyện riêng của tôi, cậu hỏi làm gì." – Mai nói.
"Tại tôi thấy lạ thôi. Thành viên của team Gaim lại tìm cựu leader của tụi này làm gì chứ."
"Không phải chuyện của cậu." – Mai nói rồi bỏ đi.
Sau khi Mai đi rồi thì Zack mới gõ đầu Peko.
"Đau nha, sau gõ đầu em?"
"Cậu ngốc thế, thế hôm nay là ngày gì?"
"Ngày 14/2 ... không lẽ ..."
"Có lẽ vậy."
"Không thể nào, không phải cô ấy ghét Kaito-san lắm sao?"
"Có thể cậu không để ý, nhưng anh thấy kể từ sau event nhảy tập thể tạm biệt Beat Riders thì thái độ của cô ấy với Kaito đã thay đổi nhiều, theo chiều hướng tốt hơn."
"Nhưng nếu chỉ có vậy ..."
"Còn nữa, Kaito đã nhiều lần ra tay cứu cô ấy mà."
"Sao anh biết những chuyện này?"
"Mấy lần anh và team Gaim họp thì cô ấy có nói cho anh nghe." – Zack nói – "Từ đó tới giờ cô ấy chưa làm được gì để cám ơn Kaito mà. Nên anh nghĩ cô ấy muốn nhân dịp này mà cám ơn Kaito thôi."
"Vậy chắc chỉ là Giri thôi, không phải Honmei đâu nhỉ."
"Chắc vậy."
"Nhưng Kaito-san còn đỡ chán, còn có người tặng chocolate, chứ anh em mình thì ..."
"Cậu nói làm gì ... để anh thêm tủi thân ..." – nói rồi 2 ông ôm nhau, người ngoài nhìn vào cứ tưởng 2 ông này yaoi với nhau.
Trong khi đó, Mai đang đạp xe khắp Zawame tìm Kaito nhưng chẳng ai biết anh ở đâu, hỏi bao nhiêu người thì nhận được bấy nhiêu cái lắc đầu. Khi đang dừng lại uống nước nghỉ ngơi, cô chợt nhớ ra còn 1 nơi cô chưa tìm, lập tức cô phóng xe thẳng đến đó.
Khoảng 10' sau cô đã tới đó, chính là bãi đất trống của Zawame, trước đây nó là 1 khu rừng, trong khu rừng ấy có 1 cây thần ngàn năm tuổi và có 1 ngôi đền được dựng lên để bảo vệ nó. Nhưng giờ đây khu rừng đã bị san bằng, cây thần cũng bị đốn hạ, ngôi đền bị dở bỏ, nhà cửa mọc lên ngày càng nhiều, chẳng còn ai nhớ tới nó cả. Riêng cô thì không, vì cha cô chính là tu sĩ của ngôi đền đó, đền Takatsukasa. Thỉnh thoảng cô vẫn đến nơi đây để hoài niệm lại quá khứ.
Và không nằm ngoài dự đoán, cô thấy anh ở đó. Trước đây anh đã từng nói rằng anh hay đến đây để tự nhắc nhở lòng căm thù những kẻ đã lấy đi hết tất cả của anh. Nhưng thật ra anh cũng như cô, cũng đến đây để hoài niệm lại quá khứ, hoài niệm lại cái thời anh vẫn còn là 1 cậu bé hiền lành nhút nhát, cái thời anh vẫn lén lút đứng từ xa nhìn 1 cô bé múa, cũng là người anh đã thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay.
"Kaito!" – cô gọi anh.
"Mai?" – anh quay lại, có chút ngạc nhiên.
"Tôi biết ngay anh sẽ đến đây mà."
"Lại đến hoài niệm quá khứ hả?"
"Không. Tôi ... đến tìm anh."
"Cái gì?"
"Cái này ... tặng anh ..." – Mai đưa ra 1 hộp quà màu đỏ.
Anh thoáng bất ngờ xen lẫn sung sướng vì được người con gái anh thầm thương trộm nhớ bao nhiêu năm nay tặng quà, nhưng vẫn giữ cái vẻ mặt lạnh như băng Bắc Cực đó:
"Sao lại ... tặng tôi ..."
"Hôm nay là Valentine mà." – Mai nói – "Với lại ... tôi cũng muốn cám ơn anh vì đã cứu tôi lần trước nữa."
"Ra vậy."
"Anh mở ra đi."
Kaito mở ra thì thấy bên trong là 1 cái bánh chocolate hình trái tim, trên đó là hình Armored Rider Baron khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
"Cái này ... đâu phải Giri ..."
"Ừ! Là Honmei đó."
"Sao ... sao ... sao lại ... Không ... không ... không lẽ cô ..."
"Uhm. Tôi thích anh, Kaito."
Thực ra thì tối hôm qua vẫn còn 1 vấn đề nữa khiến cho Mai đau đầu đó là có nên thổ lộ với anh hay không.
"Không ... không ... không phải cô ghét tôi lắm sao?"
"Lúc đầu thì đúng là vậy, nhưng những lời anh nói trước khi bỏ đi sau event ..."
*Flashback*
Sau khi event thành công rực rỡ, khi mọi người đang reo hò vui vẻ thì cô thấy anh nói chuyện với Zack rồi bỏ đi, cô vội chạy theo anh.
"Kaito." – cô gọi.
"Chuyện gì?" – anh ngoảnh lại hỏi.
"Anou, cám ơn anh."
"Vì chuyện gì?"
"Vì đã bảo vệ buổi event."
"Tôi không đến đây để làm việc đó, tôi chỉ đến để kiểm tra sức mạnh của mình thôi. Đây coi như là khởi động cho cuộc chiến sắp tới thôi."
"Xem ra ... anh vẫn không hề thay đổi nhỉ."
"Với lại ... tôi không đến để bảo bệ event ... mà là ... bảo vệ em ..." – giọng nói của anh bắt đầu nhỏ dần rồi bỏ đi. Tuy vậy nhưng cô vẫn nghe được những lời đó của anh.
*End flashback*
"Cô ... nghe thấy hết ư?" – anh ngạc nhiên + đỏ mặt.
"Chính những lời nói đó đã khiến tôi rung động ..." – Mai nói – "Với lại ... thực ra tôi đã có tình cảm với anh từ lâu rồi, từ lúc ... 2 ta còn nhỏ cơ."
"Cái gì?"
"Không phải anh chính là cậu bé nhút nhát hay đứng từ xa ngắm tôi múa sao?"
"Sao cô biết?"
"Từ lúc anh kể cho tôi nghe câu chuyện của anh thì tôi đã phần nào đoán được rồi."
Kaito đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, anh không ngờ cô gái này lại không hề đơn giản như bề ngoài. Phải chăng đó chính là sức mạnh của cô.
"Có vẻ như không thể giấu cô được nữa rồi." – anh cười.
Đã lâu lắm rồi cô mới lại được nhìn thấy nụ cười đó của anh, không phải nụ cười kiêu ngạo hay nụ cười mỉa mai thường ngày, mà là nụ cười tự nhiên, nụ cười hạnh phúc.
"Vậy ... anh nhận nó nhé ..."
"Mà ăn vào có bị đau bụng không đấy?"
"Không nhận thì trả lại cho tôi!" – Mai dỗi.
"Tôi đùa thôi."
"Anh mà cũng biết đùa hả?"
"Dĩ nhiên là tôi nhận rồi ... Và ..."
"Và ..."
"Và ... tôi yêu em, Mai."
"Em cũng yêu anh, Kaito."
Trái ngược với không khí hạnh phúc của 2 người ở đây thì ở đằng xa có 1 bóng người đang nhìn về phía họ, đằng sau là 1 luồng sát kí màu đen bốc lên ngùn ngụt tựa như có thể giết chết cả 1 con Inves tiến hóa, tay viết vào 1 cuốn sổ nhỏ:
KẺ THÙ SỐ 1: KUMON KAITO
End.
Chú thích của tác giả:
Ở Nhật, Valentine 14/2 là ngày phụ nữ tặng quà & thường tặng 3 loại chocolate: Tomo (tặng bạn bè là nữ), Giri (tặng bạn bè, đồng nghiệp nam - mang tính lịch sự) và Honmei (tặng bạn trai - người yêu - chồng)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro