Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Đám cưới đang trong quá trình chuẩn bị sắp xong rồi. Thiệp cưới đã viết xong và cũng đã gửi đi. Những món ăn cho lễ cưới cũng xong. Và chiều mai chính là ngày đám cưới của anh và cậu.

- Nguyễn Thanh Tuấn...

Anh đang ngồi viết thiệp để gửi cho Hoàng Khoa. Anh quay ra sau, cậu nhìn anh. Cậu tiến lại chỗ anh, nhìn mặt anh, không nói gì.

- Viết xong đi rồi nói chuyện với tôi.

Anh gật đầu, sau đó viết tiếp. Bàn tay Thanh Tuấn đang cố gắng viết chậm nhất có thể. Đức Thiện liếc mắt nhìn bàn tay đang nắn nót từng chữ. Nhìn là biết rằng chẳng muốn nói chuyện cùng rồi. Vì bản thân chẳng thể đợi lâu.

- Này, khi nào thấy anh ấy viết xong, bảo lên phòng gặp tôi.

- Vâng.

Đức Thiện nói với gia nhân nhà mình. Họ cúi đầu, cậu gật đầu rồi bước lên phòng ngủ. Vừa lúc đó, anh bước ra, bảo là đưa cho Hoàng Khoa cái thiệp mời. Gia nhân nhà cậu nghe thế, cúi đầu nhưng không quên nói với anh rằng cậu đang đợi cậu ở trên phòng ngủ.

- Tôi biết rồi...

Anh ngay lập tức mang giày sau đó đến nhà Hoàng Khoa. Lo sợ chết đi được ấy. Chả hiểu sao cứ mong rằng đường đến nhà hắn xa ơi là xa.

----- 30 phút sau -----

Anh gõ cửa phòng cậu. Trong lòng ắt hẳn là vẫn còn lo sợ ghê lắm.

- Vào đi.

Anh từ từ mở cửa, sau đó bước vào và đóng cửa lại. Bỗng dưng Thanh Tuấn bị kéo nằm xuống giường, cậu hôn lên môi anh. Anh mở to tròng mắt, hai tay định đẩy cậu ra, nhưng đã bị hai bàn tay to, khỏe khoắn của cậu giữ lại. Anh chẳng biết cậu sẽ làm gì tiếp theo nữa.

Cậu dứt khỏi môi anh. Sau đó ánh mắt cả hai nhìn nhau. Anh lo nhìn cậu nên không hay cái quần của mình đã bị cậu tụt xuống.

- Đức Thiện... cậu...

- Im lặng đi! - cậu ra lệnh.

Anh chỉ biết khúm na khúm núm làm theo lời cậu. Chẳng dám cãi lại dù chỉ một lời.

Chát

- Aaaaa...

Cậu lấy tay đánh vào mông anh. Rồi xoa xoa chỗ mới đánh. Rồi lại đánh tiếp, rồi lại xoa chỗ mới đánh. Rồi lại đánh và rồi lại xoa ngay chỗ cũ. Cậu dang hai chân anh ra, cúi xuống và đưa lưỡi vào bên trong cái lỗ nhỏ màu hồng của anh. Anh cắn chặt môi, không muốn phát ra tiếng rên mặc dù rất sướng. Cậu bắt đầu đưa cái dương vật to lớn của mình vào sâu nhất có thể. Mới cho vào thôi mà anh đã bắn ra rồi

- Đừng... đừng mà... xin cậu... a..

- Mau ngậm miệng lại đi!

Cậu mạnh bạo như một con sư tử bỏ đói mấy năm trời, có được miếng thịt thơm ngon như thế, cậu ăn nó một cách ngấu nghiến. Cậu bỏ ngoài tai những lời nói của anh. Nghe tiếng rên la của anh càng làm cho cậu tăng thêm cái dục vọng hơn nữa. Anh bấu chặt cái drap giường, mắt nhắm chặt lại.

- Đừng a... ha... rách... rách mất... ha...

- Sắp ra rồi.

Cậu gào lên và bắn hết vào bên trong anh. Anh thì bắn ra lần hai, và mắt bắt đầu lim dim, mệt rồi. Cậu đặt lưng nằm xuống cái giường thuộc loại king size của mình, ngủ một chút sau đó dậy. Anh còn đang mơ ngủ, nhưng vẫn cảm giác được rằng người nằm cạnh mình đang bước xuống khỏi giường. Anh mở mắt ti hí, thấy cậu đang mặc lại quần áo. Khi cậu đi gần đến cửa phòng, anh lấy tay bấu chặt gấu áo cậu, hỏi:

- Tại sao... cậu.... làm chuyện đó... với tôi? - một giọng nói yếu ớt.

Cậu quay sang nhìn anh, bỏ tay anh ra khỏi gấu áo mình, sau đó nói:

- Hôm nay, Ái Hân sang nước ngoài do công tác. Mà tự dưng "thằng nhỏ" của tôi nó muốn ghé thăm cái động của Ái Hân. Nhưng cô ta đi rồi. Và cái "tiểu động" của anh, giúp tôi thỏa mãn dục vọng khi không có Ái Hân. Vậy thôi.
Nói xong cậu rời khỏi căn phòng. Anh thì nằm đó, như một con ma nơ canh, mặt không hề có tí cảm xúc. Anh cứ nằm đấy, hai hàng nước mắt chảy xuống.

----- Chiều hôm sau -----

Tất cả khách khứa đều đến để dự tiệc cưới của Đức Thiện và Thanh Tuấn. Anh ngồi ở trong phòng, chờ đợi Hoàng Khoa đến. Và đang nhắn tin để nhắc Hoàng Khoa nhớ, anh sợ hẳn quên lắm. Nên cứ nhắn mãi dù không thấy hồi âm. Hồi sau, điện thoại anh rung lên. Anh vội cầm nó, là tin nhắn của Hoàng Khoa.

Em ơi, anh đến không được rồi, hôm nay anh tăng ca. Anh xin lỗi. Nhưng em đừng sợ, em hãy cứ mạnh dạn lên. Nhớ nhé Thanh Tuấn!

- Không đến sao?

Lòng thất vọng vô cùng. Lúc đấy, cậu bước vào. Anh vội vuốt lại tóc tai, sau đó tắt di động đi. Coi như là chưa gì xảy ra đi. Cậu đưa mặt vào vai cậu hỏi.

- Nhớ những gì tôi đã dặn chứ?

- Nhớ.

- Nhắc tôi nghe xem.

- Đồng ý dù không muốn, sau này sẽ li dị. - anh đáp lại anh như một cái máy móc đã được người ta lập trình sẵn.

- Thuộc bài đấy, đến giờ rồi.

Đức Thiện kéo Thanh Tuấn đứng dậy. Sau đó cả hai cùng nhau bước ra khỏi phòng. Rồi tiến đến chỗ cha sứ.

- Nguyễn Thanh Tuấn, con có đồng ý lấy người này làm chồng không? - cha xứ hỏi.

Anh liếc mắt nhìn cậu, tay nắm chặt cái áo vest, mạnh dạn trả lời.

- Không.

Tất thảy những người có mặt trong buổi tiệc đều bất ngờ. Mẹ anh suýt xỉu khi nghe con mình nói thế. Anh cảm thấy dễ chịu trong lòng đôi chút, nhưng mà sao mới chừng 1, 2 giây là cảm giác dễ chịu mất đi, thay vào là cảm giác lo lắng, sợ hãi. Chẳng hiểu nổi. Cứ như là bản thân đã linh tính được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

- Mọi người bình tĩnh. - cậu lên tiếng.

- Thanh Tuấn, anh chỉ đùa thôi đúng không? Anh thực sự muốn lấy em, đúng chứ? - cậu hỏi.

- Vâng, anh chỉ đùa thôi.

Khoan đã, miệng mình làm sao thế này? Đây... đâu phải ý của mình chứ? - anh nghĩ.

- Thưa cha xứ, Thanh Tuấn đồng ý lấy con làm chồng. - cậu trả lời thay anh.

- Ta tuyên bố hai con chính thức thành vợ chồng.

Không... không... tại sao... Thanh Tuấn sao... mày lại...

Sau khi đám cưới kết thúc, anh và cậu về phòng. Cậu thì ngồi ở ngoài sofa gọi điện cho cô ta, còn anh thì ngồi trên giường đọc sách. Anh không hiểu tại sao khi đó miệng mình lại không chịu nói ra những sự thật. Phải chăng đã bị Vũ Đức Thiện mê hoặc bằng những nỗi sợ hãi sao ? Anh đang đọc cuốn sách mà mình thích nhất, say mê đọc nhất. Nhưng chẳng hiểu nổi sao hôm nay lại không tập trung đọc nó được.

- Bây giờ ở bên đó lạnh lắm sao Ái Hân?

- Vâng lạnh lắm cơ! Em muốn có anh ngay lúc này để ôm em vào lòng, sẽ ấm lên rất nhiều đó!

- Thôi cũng khuya rồi, anh đi ngủ. Bye
em.

- Bye anh.

Cậu cúp máy, sau đó bước vào chỗ anh ngồi. Tay cậu hất cuốn sách làm cho nó rơi khỏi tay anh. Cậu tát vào mặt anh một cái mạnh, in rõ bàn tay của cậu. Cậu nắm cổ áo anh.

- Tại sao? Ở trong lễ đường lại dám hành xử như một đứa ngu ngốc thế hả?

- Tôi chỉ làm những gì... khiến tôi tự do..

- Tự do? Mày không biết là chỉ vì cách hành xử đó mà suýt chút mọi chuyện rối tung lên rồi đấy đồ ngu.

Cậu đánh khiến khóe môi anh chảy máu.

- Mày muốn tao mạnh bạo sao hả thằng kia? Được, đừng trách tao.

Cậu cởi hết quần áo trên người anh và cậu. Cậu trói chặt cả tay chân Thanh Tuấn hòng anh không cử động được. Cậu lấy khăn trắng bịt miệng anh lại thật chặt. Sau đó cậu lấy roi da đánh vào lưng và mông anh. Những lằn đỏ do roi da xuất hiện. Có những lằn còn có máu và bầm tím xuất hiện.

- Mau la lên cho tôi nghe xem.

Anh cố gắng la hét, vùng vẫy trong tuyệt vọng.

- Không la thì ăn roi da, vậy thôi.

Chát

Chát

Chát

- Ô, tôi quên mất là tôi đã bịt cái miệng nhỏ của anh rồi. Chậc chậc xin lỗi nhé!

Cậu bắt đầu đâm vào lỗ nhỏ của anh. Anh khóc không ra nước mắt khi chưa mở rộng mà đã đưa vào. Đưa hầu như
muốn lút cán luôn.

- Ô, tôi lại quên mở rộng cái lỗ nhỏ dâm đãng của anh. Xin lỗi nha!

Cậu cho ngón tay vào trong, không rút dương vật ra. Anh cảm giác rằng nơi đó thật sự muốn rách ra làm hai rồi. Máu cũng bắt đầu chảy ra.

- Rộng rồi đó, tiếp tục nào! Cậu thúc thật mạnh vào bên trong anh.

Anh đêm đó, thực sự như chết đi sống lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro