Chương 2: Ký ức vẫn còn đây
Thời gian trôi đi chậm rãi như muốn thử thách cả hai. Ngày đầu tiên sau khi chia tay, Hoàng Đức Duy cảm thấy như bị rơi vào một khoảng không vô tận. Cậu trở về nhà bố mẹ, nơi từng là chốn bình yên nhưng giờ đây chỉ còn là nơi trú ẩn tạm thời để cậu trốn khỏi những cảm xúc hỗn loạn.
Bố mẹ Duy không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng để cậu nghỉ ngơi. Nhưng chính sự quan tâm ấy lại khiến Duy cảm thấy nặng nề. Cậu nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, và lần đầu tiên nhận ra rằng cuộc sống không có Quang Anh không đơn giản như cậu từng nghĩ.
Ở phía bên kia thành phố, Nguyễn Quang Anh đang dần quen với việc sống một mình. Nhưng mỗi góc nhỏ trong căn hộ đều gợi nhắc anh về Duy.
Chiếc bàn ăn chỉ còn một người, những món đồ đôi mà họ từng mua giờ đây nằm rải rác như những mảnh vỡ của một bức tranh không hoàn chỉnh.
Quang Anh dành cả ngày để dọn dẹp, không phải vì anh muốn quên, mà vì anh cần một việc gì đó để lấp đầy sự trống trải.
Buổi tối, anh bật đèn trong phòng khách và ngồi trên ghế sofa, nơi mà trước đây Duy vẫn thường ngồi đọc sách. Ánh sáng vàng nhạt từ đèn trần khiến không gian thêm cô đơn.
"Em đang làm gì đó Duy?" Quang Anh khẽ nói, như thể Duy vẫn còn ở đâu đó trong căn phòng này.
Những ngày đầu sau chia tay, Duy chìm trong những ký ức về Quang Anh. Mỗi lần cậu mở điện thoại, tay lại vô thức lướt đến những tấm ảnh chụp chung. Nhưng thay vì khóc, Duy quyết định bước ra khỏi vùng an toàn của mình.
Cậu bắt đầu tập trung vào công việc nhiều hơn. Những dự án mà trước đây cậu từng trì hoãn giờ được hoàn thành với tốc độ đáng kinh ngạc. Mỗi ngày trôi qua, Duy cảm thấy bản thân đang dần trở lại là chính mình – một người độc lập, không cần dựa vào ai.
Nhưng giữa những khoảnh khắc bận rộn, có những lúc cậu lại chững lại, tự hỏi: Liệu mình có thực sự ổn?
Quang Anh cũng không cho phép mình chìm trong đau khổ mãi. Anh bắt đầu ra ngoài nhiều hơn, gặp gỡ bạn bè và thử những điều mới mẻ. Nhưng dù ở đâu, làm gì, tâm trí anh vẫn luôn bị kéo về hình ảnh của Duy.
Một buổi tối, Quang Anh ngồi cùng một người bạn thân trong quán cà phê quen thuộc. Thành An nhìn anh đầy cảm thông:
"Quang Anh, mày ổn thật không vậy? Mày không cần phải tỏ ra mạnh mẽ đâu."
Quang Anh nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tao không biết nữa. Có những lúc tao nghĩ rằng mình đang ổn, nhưng rồi lại có những khoảnh khắc... tao chỉ muốn chạy đến bên Duy, cầu xin em ấy quay lại."
Thành An thở dài.
"Nhưng mày biết Duy mà. Nếu nó đã chọn rời đi, thì có lẽ cả hai đứa đều cần thời gian để hiểu bản thân hơn. Đừng vội vàng, Quang Anh. Nếu còn duyên, tụi ày sẽ về lại bên nhau."
Cả Đức Duy và Quang Anh đều có thói quen viết nhật ký, coi đó là một trong những cách lưu giữ lại những cảm xúc, những điều muốn nói với đối phương.
Duy từng viết trong cuốn sổ tay nhỏ rằng:
Quang Anh,
Em biết, quyết định của mình đã làm anh đau khổ. Nhưng em cũng đau không kém. Em không muốn chúng ta phải sống trong một mối quan hệ đầy bất đồng và áp lực. Em hy vọng, sau tất cả, anh sẽ hiểu vì sao em làm vậy.
Ở phía bên kia, Quang Anh cũng có những dòng tâm sự của riêng mình:
Duy,
Anh nhớ em. Anh nhớ những lần chúng ta cùng nhau ăn tối, những lúc em kể cho anh nghe về công việc và ước mơ của mình. Nhưng anh hiểu, tình yêu không phải lúc nào cũng đủ để giữ hai người ở bên nhau. Anh chỉ mong em hạnh phúc, dù không có anh.
Những dòng chữ ấy chưa bao giờ được gửi đi. Chúng nằm yên trong những cuốn sổ, như một cách để cả hai giải tỏa nỗi lòng mà không cần nói thành lời.
Thời gian trôi đi, cả Duy và Quang Anh dần tìm được sự cân bằng trong cuộc sống. Duy tiếp tục theo đuổi những dự án cá nhân, trong khi Quang Anh khám phá những sở thích mới mà anh chưa từng nghĩ đến.
Nhưng dù có cố gắng đến đâu, trái tim họ vẫn luôn tồn tại một khoảng trống. Một khoảng trống mà chỉ người kia mới có thể lấp đầy.
Hai tháng sau ngày chia tay, cuộc sống của Hoàng Đức Duy và Nguyễn Quang Anh đã dần ổn định. Nhưng những thay đổi ấy chỉ là bề nổi, còn sâu trong lòng, nỗi nhớ nhung về đối phương vẫn âm ỉ.
Đức Duy lao vào công việc như một cách để trốn tránh. Sau khi hoàn thành một dự án lớn, cậu được mời đến một sự kiện khai trương của một thương hiệu lớn – một cơ hội tuyệt vời để mở rộng mạng lưới quan hệ.
Tại buổi tiệc, Duy diện một bộ vest chỉnh chu, gương mặt rạng rỡ nhưng ánh mắt vẫn mang chút gì đó u buồn. Cậu bước qua những dãy bàn dài, trò chuyện với các anh chị em đồng nghiệp, nhưng tâm trí lại thường xuyên trôi dạt về nơi khác.
Quang Anh vốn không phải người yêu thích những bữa tiệc xa hoa, nhưng lần này, anh nhận lời mời từ một người bạn. "Cứ coi như đổi gió một chút," anh tự nhủ.
Anh xuất hiện với vẻ ngoài lịch lãm nhưng không quá phô trương. Dù cố gắng tỏ ra thoải mái, Quang Anh vẫn cảm thấy lạc lõng giữa đám đông xa lạ. Anh đứng ở góc phòng, nhấm nháp ly rượu vang, ánh mắt lơ đãng quan sát khung cảnh xung quanh.
Và rồi... anh nhìn thấy Duy.
Giữa những ánh đèn chói lòa và âm thanh náo nhiệt, ánh mắt của Quang Anh và Duy bất ngờ giao nhau.
Duy khựng lại, tim cậu đập mạnh. Cậu không ngờ sẽ gặp Quang Anh ở đây, giữa một nơi xa lạ thế này.
Quang Anh cũng không giấu được sự bối rối. Anh nhìn Duy chằm chằm, như thể không tin vào mắt mình.
Không ai tiến đến trước. Cả hai chỉ đứng đó, nhìn nhau qua một khoảng cách, như thể thời gian đang ngừng trôi.
Sau một lúc lưỡng lự, Duy bước lại gần. Cậu nở một nụ cười nhạt, cố gắng che giấu sự lo lắng.
"Không ngờ gặp anh ở đây," Duy nói, giọng cậu khẽ run.
"Anh cũng không ngờ," Quang Anh đáp, ánh mắt vẫn dán chặt vào Duy. "Em... dạo này thế nào?"
"Vẫn ổn. Còn anh?"
"Anh cũng vậy."
Cả hai rơi vào im lặng. Tiếng nhạc và tiếng nói cười xung quanh dường như trở nên mờ nhạt.
"Em nghe nói em làm tốt lắm, dự án vừa rồi của em rất thành công," Quang Anh nói, cố tìm chủ đề để kéo dài cuộc trò chuyện.
"Ừ, cảm ơn anh. Còn anh thì sao? Công việc vẫn ổn chứ?"
"Vẫn vậy thôi. Nhưng..." Quang Anh ngừng lại, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại do dự.
"Nhưng sao?" Duy hỏi, ánh mắt đầy tò mò.
"Không có em, mọi thứ đều không còn như trước."
Câu nói của Quang Anh khiến Duy sững người. Những cảm xúc mà cậu cố gắng kìm nén bấy lâu nay bất chợt bùng lên.
"Anh nghĩ em không nhớ anh sao?" Duy bật thốt, giọng cậu nghẹn lại. "Nhưng nếu chúng ta quay lại, liệu mọi thứ có thay đổi không? Hay lại đi vào vết xe đổ như cũ?"
Quang Anh lặng người trước câu hỏi của Duy. Anh biết, Duy nói đúng. Mọi chuyện không thể chỉ dựa vào tình yêu.
"Anh không có câu trả lời ngay bây giờ," Quang Anh nói, giọng anh trầm xuống. "Nhưng anh vẫn tin rằng chúng ta có thể làm tốt hơn, nếu cả hai đều cố gắng."
Duy nhìn Quang Anh, ánh mắt cậu đầy mâu thuẫn.
"Em không biết," Duy nói, lắc đầu. "Có lẽ... chúng ta cần thêm thời gian."
Quang Anh gật đầu, dù ánh mắt anh đầy thất vọng.
"Anh sẽ chờ," anh nói, giọng chắc chắn. "Anh sẽ chờ đến khi em sẵn sàng."
Duy không trả lời. Cậu quay lưng bước đi, nhưng trái tim cậu như muốn níu kéo.
Sau cuộc gặp gỡ ấy, Quang Anh cảm thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi nhen nhóm trong lòng. Anh quyết định không chỉ chờ đợi, mà còn thay đổi bản thân, để chứng minh rằng anh có thể mang lại hạnh phúc cho Duy một lần nữa.
Duy trở về nhà, lòng đầy những mâu thuẫn. Cậu biết mình vẫn yêu Quang Anh, nhưng liệu tình yêu ấy có đủ để vượt qua những tổn thương và áp lực mà họ từng trải qua?
Cậu nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, lòng trĩu nặng.
"Mình nên làm gì đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro