Chương 1: Giọt nước tràn ly
Ánh đèn vàng từ phòng khách phủ xuống sàn gỗ lạnh lẽo, tạo nên những bóng đổ chập chờn quanh căn hộ vốn từng là nơi chứa đầy tiếng cười. Hoàng Đức Duy đứng bên cửa sổ lớn, ánh mắt lạc lõng nhìn ra ngoài trời. Thành phố vẫn nhộn nhịp, những ánh đèn xe tấp nập lướt qua, nhưng lòng Duy thì trống rỗng.
"Em còn gì để nói không?"
Giọng nói của Nguyễn Quang Anh vang lên từ phía sau, khàn khàn và mệt mỏi. Anh ngồi trên ghế sofa, hai tay đan chặt vào nhau, cố kìm nén những cảm xúc đang trực trào.
Duy không quay lại. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Không còn gì nữa đâu, Quang Anh. Em nghĩ, cả hai chúng ta đều hiểu điều này đã không thể cứu vãn."
Quang Anh bật cười, một nụ cười chua chát hơn là nhẹ nhõm. Anh gật đầu, như thể đang tự đồng ý với chính mình.
"Ừ, có lẽ vậy. Nhưng em có nhớ chúng ta đã từng hứa gì với nhau không? Chúng ta đã từng hứa sẽ không bao giờ bỏ cuộc, dù có chuyện gì xảy ra."
Duy quay người lại, ánh mắt đong đầy đau đớn.
"Vậy anh nghĩ chúng ta đang làm gì? Cố gắng níu kéo nhau trong khi trái tim cả hai đều mệt mỏi? Anh nghĩ như thế là yêu sao?"
Buổi tối đó là đỉnh điểm của những mâu thuẫn, những bất đồng kéo dài mà cả hai đã cố gắng lờ đi suốt thời gian qua. Ba năm bên nhau, họ đã từng nghĩ tình yêu sẽ đủ để vượt qua mọi thứ. Nhưng cuộc sống không đơn giản như vậy.
Duy nhớ về những ngày đầu khi họ mới yêu. Quang Anh là một người tràn đầy nhiệt huyết, luôn sống hết mình vì công việc và đam mê. Chính sự độc lập và mạnh mẽ ấy đã thu hút cậu. Nhưng cũng chính điều đó khiến khoảng cách giữa họ ngày càng lớn.
Quang Anh luôn bận rộn, luôn có những kế hoạch, những ước mơ mà Đức Duy không thể theo kịp. Cậu dần cảm thấy mình bị bỏ lại phía sau, trở thành một người chỉ biết chờ đợi. Ban đầu, cậu nghĩ rằng chỉ cần yêu thương đủ nhiều, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng càng cố gắng, cậu càng cảm thấy mối quan hệ của họ giống như một cuộc chiến không hồi kết.
"Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?" Quang Anh thì thầm, giọng nói gần như tan biến trong không khí.
Duy bước lại gần, đặt một tay lên vai Quang Anh.
"Không phải lỗi của anh, Quang Anh. Cũng không phải lỗi của em. Chỉ là... đôi khi, người mà chúng ta yêu không phải là người đồng hành cùng ta đến cuối con đường."
Câu nói của Duy như một nhát dao xuyên vào trái tim Quang Anh. Anh quay đi, không muốn để Duy thấy những giọt nước mắt đang chực rơi xuống.
"Vậy em muốn gì? Chia tay? Em nghĩ đó là cách tốt nhất sao?"
Duy gật đầu, dù trái tim cậu cũng đang thắt lại từng cơn.
"Đúng vậy. Em không muốn chúng ta tiếp tục làm tổn thương nhau. Em muốn anh tìm lại hạnh phúc, một hạnh phúc mà em không thể mang lại."
Quang Anh cười gằn, đôi mắt đỏ hoe.
"Em nghĩ chia tay sẽ làm anh hạnh phúc? Anh không cần hạnh phúc, anh chỉ cần em."
Nhưng cả hai đều biết, những lời nói ấy không thể thay đổi sự thật rằng tình yêu của họ đã đến giới hạn.
Căn hộ mà Hoàng Đức Duy và Nguyễn Quang Anh từng sống chung giờ đây chỉ còn là một khoảng trống lặng lẽ. Những bức tường trắng toát giờ trông lạnh lẽo hơn, như phản ánh sự tĩnh mịch trong trái tim của cả hai.
Duy đứng giữa phòng khách, mắt lướt qua từng góc nhà. Mỗi món đồ, mỗi vật dụng đều gợi lại một kỷ niệm. Chiếc bàn ăn nơi họ từng ngồi hàng giờ để trò chuyện, xem phim. Chiếc ghế sofa nơi Quang Anh thường gục đầu vào vai Duy sau những ngày làm việc mệt mỏi. Cả căn bếp, nơi họ từng cười vang khi cùng nhau nấu ăn, giờ đây cũng chỉ còn là một khoảng trống lặng thinh.
Cậu mở chiếc vali lớn đặt giữa sàn, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Món đầu tiên Duy cầm lên là một chiếc áo hoodie cũ mà Quang Anh từng mua cho cậu vào mùa đông năm ngoái. Khi ấy, Quang Anh đã tự tay chọn màu xanh dương vì nói rằng màu đó hợp với Duy nhất. Cậu nhớ đến ánh mắt tràn đầy yêu thương của Quang Anh khi khoác chiếc áo lên người cậu, và tim lại nhói đau.
Duy gấp chiếc áo lại, đặt vào vali. Cậu quyết định mang nó theo, không phải vì muốn giữ lại Quang Anh, mà vì đó là một phần ký ức mà cậu không nỡ vứt bỏ.
Tiếp theo là một khung ảnh nhỏ đặt trên kệ sách. Trong ảnh, Duy và Quang Anh đang cười rạng rỡ bên bờ biển, tay ôm nhau thật chặt. Đó là chuyến đi đầu tiên của họ sau khi chính thức yêu nhau. Duy đưa tay lướt qua bề mặt kính của khung ảnh, nhưng cuối cùng cậu lại đặt nó xuống.
"Những gì thuộc về nơi này, hãy để nó ở lại," Duy thì thầm với chính mình.
Trong phòng ngủ, Quang Anh ngồi tựa lưng vào tường, ánh mắt dõi theo từng hành động của Duy. Anh không ngăn cản, không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu thu dọn mọi thứ.
Mỗi món đồ Duy bỏ vào vali giống như một phần trái tim Quang Anh bị xé toạc. Anh muốn bước đến ôm cậu, muốn giữ cậu lại, nhưng lý trí bảo anh rằng mọi thứ đã quá muộn.
"Duy," Quang Anh bất ngờ lên tiếng, giọng anh khàn đặc.
Duy ngừng lại, quay đầu nhìn anh.
Quang Anh nói tiếp, đôi mắt anh đầy đau khổ nhưng cũng pha chút nhẹ nhõm. "Anh mong rằng... em sẽ hạnh phúc, dù không có anh."
Duy im lặng một lúc lâu. Cậu tiến lại gần Quang Anh, ngồi xuống trước mặt anh.
"Em cũng mong anh sẽ tìm thấy hạnh phúc, Quang Anh. Nhưng trước hết, hãy chăm sóc bản thân, được không?"
Quang Anh cười buồn, không trả lời.
Khi vali đã được đóng lại, Duy đứng trước cửa, chuẩn bị rời đi. Quang Anh đứng cách đó vài bước chân, đôi mắt như muốn khắc ghi hình ảnh cuối cùng của Duy.
"Chúng ta... có lẽ sẽ không gặp lại nữa," Duy nói, cố gắng giữ cho giọng nói thật bình tĩnh.
"Ừ," Quang Anh gật đầu. "Nếu đó là điều em muốn."
Duy không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi kéo vali ra ngoài. Cánh cửa khép lại, chia cắt hai người ở hai thế giới khác nhau.
Trên đường trở về nhà bố mẹ, Duy ngồi lặng lẽ trong xe taxi. Thành phố về đêm tấp nập, nhưng trái tim cậu thì trống rỗng. Cậu tự hỏi, liệu quyết định này có đúng hay không? Liệu việc chia tay có thực sự giúp cả hai tìm thấy hạnh phúc mà họ đã từng khao khát?
Chiếc vali nằm cạnh bên, như một lời nhắc nhở rằng mọi thứ đã thực sự kết thúc.
Cậu nhắm mắt lại, tự nhủ rằng đây là điều cần thiết. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi.
Sau khi Duy rời đi, căn hộ trở nên trống trải hơn bao giờ hết. Quang Anh không ngủ được, cũng không muốn ăn. Đêm đó, Duy rời đi, mang theo vali và những kỷ niệm mà cậu không thể gói gọn trong lời chào tạm biệt.
Quang Anh chỉ ngồi lặng trên ghế sofa, nhìn ánh đèn đường hắt vào qua cửa sổ. Chiếc đồng hồ trên tường vẫn tích tắc chạy, nhưng thời gian trong lòng anh dường như đã ngừng lại kể từ khoảnh khắc Duy bước ra khỏi cửa.
Anh không biết mình đã ngồi đó bao lâu. Đến khi trời sáng, căn hộ vẫn tĩnh lặng như một chiếc hộp rỗng, chứa đầy những tiếng vọng từ quá khứ.
Quang Anh đứng dậy, đi lang thang trong căn hộ, nhìn những khoảng trống nơi đồ đạc của Duy từng hiện diện.
Chiếc ghế sofa, nơi họ từng ngồi cùng nhau, giờ đây chỉ còn mình anh. Chiếc bàn ăn trở nên vô nghĩa khi không còn ai đối diện. Bước chân thẫn thờ vô thức đến gần bên bàn ăn. Một tờ giấy nhỏ nằm ngay ngắn ở đó. Anh cầm lên, đọc từng chữ mà Duy để lại.
Quang Anh,
Em xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa của chúng ta. Nhưng em tin rằng, đôi khi buông tay không phải là kết thúc, mà là cách tốt nhất để cả hai tìm lại chính mình.
Cảm ơn anh vì đã yêu em, vì những ngày tháng tuyệt vời mà chúng ta đã có. Em hy vọng một ngày nào đó, anh sẽ tìm thấy người thực sự hiểu anh và khiến anh hạnh phúc.
Duy.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Quang Anh. Anh gấp tờ giấy lại, trở về phòng rồi cẩn thận đặt vào một ngăn kéo, như để giữ gìn chút kỷ niệm cuối cùng của mối tình đã tan vỡ.
Đưa tay bật máy tính, Quang Anh định vùi đầu vào công việc như mọi khi, nhưng đầu óc trống rỗng. Tâm trí anh chỉ toàn hình bóng của Duy.
Anh với tay lấy điện thoại, định nhắn tin cho Duy, nhưng rồi lại dừng lại. "Nếu thực sự yêu em, anh phải để em đi," Quang Anh tự nhủ, dù trái tim anh vẫn không ngừng kêu gào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro