
4.
Mùa hè đến mang theo những cơn mưa rào bất chợt. Một buổi chiều tháng sáu, khi Quang Anh đang giảng bài cho Đức Duy, một cơn mưa lớn ập đến. Tiếng mưa rơi xối xả trên mái tôn, át đi cả tiếng nói của Quang Anh. Căn phòng trở nên tối sầm lại, chỉ còn ánh sáng yếu ớt hắt vào từ cửa sổ.
Quang Anh dừng lời giảng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những hạt mưa trắng xóa như một bức màn che phủ cả không gian. Đức Duy cũng ngừng viết, ngước mắt nhìn người gia sư.
Trong không gian tĩnh lặng và ồn ào của tiếng mưa, sự ngại ngùng giữa hai người dường như tan biến. Họ nhìn nhau, và trong ánh mắt ấy, cả hai đều nhận ra một sự khao khát không thể chối bỏ.
Không ai nói gì, nhưng cả hai đều hiểu rằng khoảnh khắc này đã đến. Những cảm xúc dồn nén bấy lâu nay như một dòng chảy xiết, không thể kìm nén thêm nữa.
Đức Duy đứng dậy, chậm rãi bước đến chỗ Quang Anh. Tim cậu đập nhanh như trống dồn, hơi thở có chút gấp gáp. Quang Anh cũng đứng dậy, ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt đang tiến lại gần của Đức Duy.
Khi Đức Duy đứng ngay trước mặt Quang Anh, cậu khẽ đưa tay chạm vào má anh, giống như cái chạm tay vô tình hôm trước, nhưng lần này mang theo một ý nghĩa hoàn toàn khác. Ngón tay cậu run nhẹ, nhưng ánh mắt lại kiên định.
Quang Anh khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Đức Duy lan tỏa trên da mình. Anh đưa tay lên nắm lấy bàn tay cậu, siết nhẹ.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, chỉ có tiếng mưa rơi ào ạt bên ngoài. Rồi, Đức Duy khẽ nghiêng đầu, chạm môi mình vào môi Quang Anh.
Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, vụng về, nhưng lại chứa đựng tất cả những cảm xúc dồn nén, những rung động thầm kín bấy lâu nay. Một nụ hôn của sự tò mò, của sự khám phá, và của một thứ tình cảm đang chớm nở.
Quang Anh khẽ rùng mình khi cảm nhận được đôi môi mềm mại của Đức Duy chạm vào môi mình. Anh mở mắt, nhìn sâu vào đôi mắt đang khép hờ của cậu. Một sự dịu dàng, một sự yêu thương trào dâng trong lòng anh.
Anh khẽ đáp lại nụ hôn, ban đầu còn ngượng ngùng, nhưng rồi dần trở nên nồng nhiệt hơn. Hai bờ môi tìm đến nhau, trao nhau những hơi thở nóng bỏng, những cảm xúc mãnh liệt.
Bàn tay của Đức Duy trượt từ má Quang Anh xuống cổ anh, rồi luồn vào mái tóc đen mềm mại. Quang Anh cũng ôm lấy eo Đức Duy, kéo cậu lại gần mình hơn. Cơ thể hai người áp sát vào nhau, cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim của đối phương.
Nụ hôn kéo dài, như thể cả hai muốn bù đắp cho tất cả những tháng ngày kìm nén. Trong khoảnh khắc đó, họ quên đi tất cả những rào cản, những lo lắng, chỉ còn lại sự rung động của hai trái tim đang hòa chung một nhịp.
Khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở dốc, khuôn mặt ửng hồng. Họ nhìn nhau, trong ánh mắt chứa đựng một sự bối rối, một sự ngỡ ngàng, nhưng trên hết là một niềm hạnh phúc khó tả.
"Anh..." Đức Duy khẽ gọi, giọng nói khàn đặc.
Quang Anh đưa tay vuốt nhẹ má cậu, mỉm cười dịu dàng. "Anh đây."
Không cần thêm lời nói, cả hai đều hiểu rằng một cánh cửa mới đã mở ra trong mối quan hệ của họ. Một cánh cửa đầy những cảm xúc mới mẻ, những rung động ngọt ngào, nhưng cũng đầy những thử thách và những lo lắng phía trước.
Trong căn phòng nhỏ, dưới tiếng mưa rơi ào ạt, Đức Duy Duy khẽ rụt rè tựa đầu vào vai Quang Anh. Sự im lặng bao trùm căn phòng, chỉ còn tiếng mưa đều đặn như một bản nhạc nền cho những cảm xúc vừa mới trào dâng. Cả hai đều cảm nhận được sự thay đổi sâu sắc trong mối quan hệ của mình. Ranh giới mong manh giữa gia sư và học sinh, giữa sự tôn trọng và sự rung động, đã bị xóa nhòa bởi nụ hôn vội vã trong cơn mưa tháng sáu.
Những ngày sau đó trôi qua trong sự bối rối ngọt ngào. Những buổi học vẫn diễn ra, nhưng không còn giữ được sự nghiêm túc và khoảng cách như trước. Những ánh mắt trao nhau trở nên ý nhị hơn, những cái chạm tay khẽ khàng mang theo một dòng điệnRun rẩy. Đôi khi, Quang Anh sẽ bắt gặp Đức Duy lén nhìn mình với một ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa chứa đựng một thứ tình cảm nồng nàn. Và mỗi khi ấy, tim anh lại khẽ loạn nhịp.
Một buổi tối, sau khi Đức Duy đã về, Quang Anh ngồi một mình bên bàn làm việc, nhìn những trang sách giáo khoa quen thuộc. Những con chữ dường như nhòe đi trong tâm trí anh, thay vào đó là hình ảnh đôi mắt trong veo của Đức Duy, bờ môi mềm mại và cảm giác ấm áp khi cậu tựa đầu vào vai anh. Anh biết rằng mình đã vượt qua một lằn ranh nguy hiểm, rằng mối quan hệ này ẩn chứa nhiều rủi ro và sự phức tạp. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh không thể phủ nhận sự rung động mạnh mẽ mà Đức Duy đã khơi dậy.
Về phần Đức Duy, cậu cảm thấy thế giới xung quanh mình như phủ một màu hồng nhạt. Những bài học trở nên thú vị hơn, những ngày đến trường bớt nhàm chán hơn. Mỗi khi ở gần Quang Anh, tim cậu lại đập rộn ràng, một cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc xâm chiếm trái tim non trẻ. Cậu biết rằng những cảm xúc này có thể là sai trái, có thể gây ra những rắc rối, nhưng cậu không thể ngăn mình nghĩ về nụ hôn dưới mưa, về ánh mắt dịu dàng của Quang Anh.
Một buổi chiều nọ, Đức Duy mạnh dạn đề nghị Quang Anh cùng đi dạo sau buổi học. Cơn mưa đã tạnh, bầu trời trong xanh trở lại sau cơn giông. Hai người im lặng bước đi trên con đường quen thuộc, không ai dám phá vỡ sự tĩnh lặng bao trùm.
Cuối cùng, khi đến một chiếc ghế đá dưới tán cây cổ thụ, Đức Duy dừng lại, quay sang đối diện với Quang Anh. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng nói mình bình tĩnh.
"Anh Quang Anh," cậu nói, ánh mắt có chút lo lắng, "em... em không biết chuyện này có đúng hay không. Nhưng em... em thực sự rất thích anh."
Lời thú nhận chân thành của Đức Duy khiến Quang Anh khựng lại. Anh nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cậu, cảm nhận được sự chân thành và cả sự ngây thơ trong tình cảm ấy. Một sự dịu dàng trào dâng trong lòng anh, nhưng đồng thời cũng có một nỗi lo lắng mơ hồ.
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Đức Duy, giọng nói trầm ấm: "Duy à, em là một cậu bé rất đáng yêu, thông minh và tốt bụng. Anh quý mến em, thật lòng."
Đức Duy mím môi, ánh mắt thoáng chút buồn. "Chỉ là quý mến thôi sao?"
Quang Anh im lặng một lúc, cố gắng tìm những lời lẽ thích hợp. "Em còn trẻ, Duy à. Em còn cả một tương lai tươi sáng phía trước. Anh... anh không muốn bất cứ điều gì làm ảnh hưởng đến em."
"Nhưng em cảm thấy..." Đức Duy ngập ngừng, đôi má ửng hồng, "em cảm thấy anh cũng có tình cảm với em."
Quang Anh không đáp lời ngay. Anh nhìn vào đôi mắt kiên định của Đức Duy, và anh biết rằng mình không thể trốn tránh được nữa. Anh thừa nhận với chính mình rằng những rung động mà Đức Duy khơi dậy trong anh là thật, là sâu sắc. Nhưng sự khác biệt về tuổi tác, về vai trò, là những rào cản lớn mà anh không thể dễ dàng vượt qua.
Cuối cùng, anh khẽ thở dài, đưa tay nắm lấy tay Đức Duy. "Anh không phủ nhận rằng em rất đặc biệt, Duy. Anh thích ở bên cạnh em, thích nói chuyện với em. Nhưng... có những giới hạn mà chúng ta không nên vượt qua."
Đức Duy siết nhẹ tay Quang Anh, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt anh. "Tại sao lại không? Nếu cả hai chúng ta đều cảm thấy như vậy?"
Quang Anh nhìn sâu vào đôi mắt Đức Duy, cố gắng truyền đạt sự lo lắng và những suy nghĩ phức tạp trong lòng mình. "Mọi chuyện sẽ không đơn giản như em nghĩ đâu, Duy. Sẽ có những lời dị nghị, những ánh mắt soi mói. Em còn cả một tương lai ở phía trước, anh không muốn em phải chịu đựng bất cứ điều gì vì anh."
"Nhưng em không sợ," Đức Duy nói, giọng kiên quyết. "Em chỉ sợ... sợ mất anh."
Lời nói chân thành và đầy cảm xúc của Đức Duy khiến trái tim Quang Anh rung động mạnh mẽ. Anh nhìn vào đôi mắt cương nghị của cậu, và trong khoảnh khắc đó, anh dường như quên đi tất cả những rào cản và lo lắng. Anh chỉ cảm nhận được tình cảm mãnh liệt mà Đức Duy dành cho mình.
Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt Đức Duy, khẽ vuốt ve gò má ấm nóng của cậu. "Anh cũng vậy, Duy à. Anh cũng rất sợ mất em."
Rồi, không thể kìm nén thêm nữa, anh cúi xuống và trao cho Đức Duy một nụ hôn dịu dàng, sâu lắng. Nụ hôn này không còn là sự tò mò hay khám phá nữa, mà là sự khẳng định của một tình cảm chân thật, một sự kết nối sâu sắc giữa hai trái tim.
end
---------------
nhanh quá kh dcm=))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro