Chương 1 : fanfic ???
"Fic này hay nhỉ , lần đầu tiên đọc một bộ fanfic hay như vậy á"
"Mong nhanh ra chương mới nhé tác giả"
"Eo ơi trông chờ từng ngày fic của mom luôn ấy"
"Lần đầu đọc một fic của RhyCap mà thấy cuốn như vậy ý"
"Hóng chương mới tác giả ơi"
...
Đóng laptop, thoát khỏi ứng dụng màu cam quen thuộc , em cười khúc khích , mắt nai long lanh tràn đầy hạnh phúc khi nhớ lại loạt bình luận mình vừa đọc . Em rời khỏi bàn làm việc , miệng ngân nga giai điệu một bài hát của bản thân , cởi phăng chiếc áo thun đang mặc bước vào nhà tắm .
-Hai giờ sau-
Em từ nhà tắm bước ra , trên người là bộ quần áo mà chính bản thân em đã lựa chọn tỉ mỉ, xoay người nhìn vào gương, em hài lòng tự cho bản thân hôm nay thật là hiphop mà cười tươi .
"Xinh trai thế !" Giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên , không nói cũng biết là ai , em vẫn tiếp tục đưa tay chỉnh mái tóc trắng của mình vừa trả lời anh "Là đẹp trai , là hip hop , không phải xinh trai !"
"Rồi , rồi , là đẹp trai , anh giúp em nhé !" Chàng trai đứng dậy khỏi chiếc giường của em , tiến đến cạnh Duy , không đợi em trả lời anh đã dịu dàng giúp em vuốt gọn mái tóc trắng đẹp ấy .
Thấy hành động dịu dàng của anh , em mỉm cười nhìn anh , sử dụng giọng ngọt ngào nhất của mình để nói với anh :"Quang Anh vuốt tóc vẫn là đẹp nhất!" .
"Thôi ông chỉ giỏi nịnh tôi thôi !" Quang Anh bật cười đùa với em , tay vẫn đang tỉ mỉ vuốt tóc giúp em . Gật đầu hài lòng với thành quả của mình , cả hai dắt tay nhau ra ngoài .
_________________
Nhà hàng quen thuộc của cả hai . Từ khi cả hai cùng tham gia chương trình âm nhạc Anh trai say hi thì cả anh và em đều được mọi người biết đến nhiều hơn , yêu thương nhiều hơn , có nhiều công việc hơn nên cả hai rất ít có thời gian dành cho nhau . Thế nhưng , cả hai vẫn luôn sắp xếp thời gian để gặp nhau , khi thì là sang nhà nhau , khi thì cùng xem một bộ phim nào đó , khi thì là một buổi đi ăn , đi dạo , và hôm nay cũng không ngoại lệ . Show diễn của Quang Anh vừa kết thúc đã lập tức chạy sang tìm Duy để cùng nhau đi ăn .
"Còn đói không ? Anh gọi thêm cho em nhé !" Quang Anh nhìn em ăn bằng ánh mắt dịu dàng nhất có thể . Nhìn má sữa của em dần biến mất do lịch trình ngày càng bận rộn , anh xót em thầm nhủ rằng sẽ dành nhiều thời gian chăm lại má sữa cho em bé của mình .
"Hong mà , em còn chưa ăn xong của mình đâu" Em Duy bĩu môi trả lời anh nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào khi được quan tâm.
"Để anh gọi thêm cho bé nhá ! Thêm ít một thịt nhé , hay gọi cả bún , em ăn thêm cả dưa hấu không? " Quang Anh thích thú với ý nghĩ sẽ vỗ béo cho em bé nên muốn gọi thêm vài món cho Duy .
"Ưm...Anh ơi , em dỗi đấy !" Giọng nói mềm mại của em vang lên . Anh nghe thế thì không nói nữa , đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn em ăn , lâu lâu lại đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của em.
"Hỏng hết tóc đẹp của em !" Em dùng bàn tay thon dài của mình đẩy nhẹ tay anh ra.
Anh giả vờ không quan tâm đan đôi tay mủm mỉm của mình vào tay em Duy . Em bé bất ngờ khi thấy anh đột ngột nắm lấy tay mình như vậy vội lia mắt nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có ai đang nhìn mình thì em mới nhìn anh . Đôi chân mày của em bé nào đó khẽ cau lại , môi chu lên mắng anh :"Anh không sợ mọi người nhìn thấy à ? Tự nhiên lại nắm tay em ."
"Mọi người thấy thì có làm sao chứ , huống chi ai mà chẳng biết em là ngoại lệ của anh !" Quang Anh nói với giọng thản nhiên. Duy nghe câu nói đó của anh sự ngại ngùng nhanh chóng lan tỏa , nhận thấy mặt mình dần đỏ lên , em vội quay mặt sang hướng khác , môi mím chặt , lén lút cười thầm.
Cả hai ăn xong cũng là nửa giờ sau, trong lúc chờ Quang Anh đi lấy xe , Đức Duy đứng bên đường , đưa mắt lên ngắm nhìn ánh trắng sáng rực phía trên , tay chạm khẽ vào ngực trái cảm nhận nhịp tim đang đập loạn vì những lời thả thính không rõ là cố ý hay vô tình của người nào đó , em khẽ thở dài , xong lại mỉm cười ngọt ngào đầy vẻ hạnh phúc.
"Két" tiếng thắng xe vang lên , Quang Anh ngồi ở ghế lái , nghiên đầu ra từ cửa kính bên ghế lái , môi cười nhếch , em thề đấy , nhìn anh như một gã trai đểu đang trêu chọc trai nhà lành :"Lên xe đi cưng"
"Vâng , em lên xe ngay đây !" em Đức Duy nào đó trong lòng thầm mắng người ta cười đểu nhưng mà mình thì đã nhanh chóng ngồi trên ghế bên cạnh người nào đó rồi . Còn vui vẻ để người ta cài dây an toàn giúp mình , miệng thì ngọt ngào cảm ơn người ta. Trai nhà lành đây rõ ràng là biết nhưng mà vẫn tự nguyện để người ta trêu chọc đây mà .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro