Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Gặp em

Trong một buổi tối se lạnh, nơi ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng không gian sang trọng của một buổi tiệc thượng lưu, Quang Anh đứng lặng lẽ bên cạnh khay rượu. Bên ngoài cửa sổ, những đám mây trôi qua như một tấm rèm che giấu bầu trời đêm, tạo nên một không gian mờ ảo. Anh chẳng mấy quan tâm đến những cuộc trò chuyện xung quanh, chẳng mấy quan tâm đến những ánh mắt ngưỡng mộ của những người có mặt ở đây. Anh là kiểu người ít khi tìm kiếm sự chú ý, nhưng đôi khi, anh cũng cảm thấy cô đơn trong những buổi tiệc thế này.

Những âm thanh cười nói vui vẻ văng vẳng quanh anh như một giai điệu quen thuộc, nhưng anh không hề để ý. Đôi mắt anh cứ lướt qua từng khuôn mặt, nhưu tìm kiếm một sự thu hút.

Và rồi, ánh mắt của anh đột ngột dừng lại, không phải bởi một người quen thuộc mà là một gương mặt lạ. Một người  đứng cách đó không xa, trong bộ vest trắng nổi bật, nhan sắc tựa như thiên thần, chẳng hề tạo ra cảm giác khô khan hay lạnh lùng như bao người khác. Cậu ta nổi bật lên giữa đám đông không phải vì sự giàu có hay quyền lực mà vì thứ gì đó rất đặc biệt — sự tự nhiên, dễ mến đến lạ.

Đức Duy. Cái tên này không phải là điều anh trông đợi trong một buổi tiệc của những người có tiếng. Nhưng chính sự dễ gần, vẻ ngoài tươi sáng ấy lại cuốn hút anh theo một cách không thể giải thích. Em bước đi với sự tự tin của một người chẳng bao giờ lo lắng về việc phải thích nghi với đám đông. Nụ cười của em tỏa sáng, như thể em chính là nguồn sáng duy nhất trong một căn phòng đã quá quen thuộc với sự giả tạo.

Quang Anh chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Đức Duy đã tiến lại gần, nở một nụ cười dịu dàng.  Em giơ tay về phía anh, giọng nói của anh nhẹ nhàng như gió thoảng qua. "Chào anh, em là Đức Duy."

Anh nhìn vào đôi mắt sáng ấy, một cảm giác kỳ lạ vươn lên trong anh. Không phải là sự khó chịu, mà là sự tò mò. Anh không nhớ đã bao lâu rồi mình không gặp ai như thế này. Anh chậm rãi bắt tay em, cảm giác trong lòng vẫn chưa rõ ràng. "Quang Anh" anh đáp lại, đôi mắt của anh thản nhiên, không có biểu hiện gì ngoài vẻ điềm tĩnh thường thấy.

"Anh có vẻ không phải là người thích tiệc tùng, phải không?" em hỏi, giọng nói ấm áp và tràn đầy sự quan tâm. Câu hỏi ấy như thể em đã đọc được suy nghĩ của anh, khiến anh khẽ nhướn mày.

Anh không trả lời ngay lập tức, đôi mắt anh ngắm nhìn em hồi lâu. Anh không phải là người dễ dàng mở lòng, nhất là với những người mà anh không cảm thấy có gì đặc biệt. Nhưng em lại khác. Sự dễ thương của em khiến anh phải bối rối. "Không phải tôi không thích" Quang Anh đáp, nhưng giọng không chút cảm xúc "Chỉ là... chưa tìm thấy điều gì thú vị."

Em không hề bị ảnh hưởng bởi sự lạnh lùng của anh. Em cười một cách tự nhiên, không hề e dè, như thể mọi thứ đều rất dễ dàng với em. "Vậy anh không ngại nếu tôi làm cho anh cảm thấy thú vị chứ?" em hỏi.

Anh đứng im, không nói gì thêm. Cảm giác kỳ lạ ấy lại dâng lên trong lòng anh, cảm giác mà anh chưa từng có trước đây. Anh nhìn em, con người ấy vẫn giữ nụ cười tự tin, chẳng hề có vẻ gì là lo lắng hay bối rối trước sự lạnh lùng của anh.

Một khoảng lặng dài trôi qua, nhưng trong không gian ấy lại chứa đựng một thứ gì đó khó tả. Quang Anh không biết tại sao, nhưng anh cảm thấy mình muốn hiểu rõ hơn về em. Có lẽ chính sự tự tin, sự dễ dàng trong cách em ấy hòa nhập với mọi người là thứ mà anh chưa từng có, hay thậm chí là mong muốn có.

"Anh... thật sự nghĩ tôi sẽ cảm thấy thú vị à?" Quang Anh hỏi lại, không phải vì không tin, mà vì anh không hiểu tại sao Đức Duy lại có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mình đến vậy.

Em nhếch miệng cười, ánh mắt đầy ẩn ý: "Tôi tin là có thể."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro