4. Khi Tình Yêu Được Đánh Đổi (RHYCAP)
Hoàng Đức Duy là một người trẻ đầy nhiệt huyết, vừa tốt nghiệp đại học và bắt đầu bước chân vào con đường sự nghiệp. Anh luôn mơ ước trở thành một nhà đầu tư thành công và không ngừng nỗ lực hết mình để thực hiện mục tiêu đó. Duy là một người vui vẻ, dễ gần và đầy lòng nhiệt tình với công việc, nhưng cũng có một trái tim nhạy cảm, dễ bị tổn thương khi yêu.
Nguyễn Quang Anh là giám đốc điều hành của một công ty tài chính lớn, và là một người đàn ông điềm tĩnh, lạnh lùng. Anh có sự nghiệp vững vàng và một cuộc sống bận rộn, luôn chú trọng đến công việc và lợi nhuận. Tuy nhiên, Quang Anh không dễ dàng mở lòng với bất kỳ ai sau một quá khứ đầy đau khổ trong chuyện tình cảm. Anh xây dựng một lớp vỏ bọc để bảo vệ bản thân khỏi sự tổn thương.
Mọi chuyện bắt đầu khi Hoàng Đức Duy gia nhập công ty của Nguyễn Quang Anh với vai trò trợ lý giám đốc. Duy nhanh chóng gây ấn tượng với Quang Anh nhờ sự thông minh và tài năng. Mặc dù Quang Anh luôn giữ thái độ lạnh lùng, Duy không ngừng cố gắng để tạo mối quan hệ tốt với anh.
Ngày đầu tiên làm việc cùng nhau, Duy cảm thấy rất hồi hộp. Anh ngồi đối diện Quang Anh trong phòng họp, đôi mắt nhìn chăm chú vào những con số và kế hoạch mà Quang Anh đã trình bày. Duy không thể không ngạc nhiên bởi sự sắc bén và khéo léo của Quang Anh trong công việc. Tuy nhiên, anh cũng nhận ra một điều gì đó sâu sắc hơn—Quang Anh không hạnh phúc.
Duy bắt đầu tìm cách tiếp cận Quang Anh, không phải vì công việc, mà vì anh cảm thấy có sự kết nối đặc biệt giữa họ. Duy dần dần bắt đầu tìm hiểu về cuộc sống riêng của Quang Anh, và rồi một buổi tối sau giờ làm, khi họ cùng đi uống cà phê, Duy nói:
"Anh Quang Anh, tôi không hiểu tại sao anh lúc nào cũng giữ vẻ ngoài lạnh lùng như vậy. Nếu anh không phiền, tôi muốn biết, có phải anh đã từng bị tổn thương trong tình yêu?"
Quang Anh nhìn vào mắt Duy, một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng anh. Lời hỏi của Duy đã đánh thức những ký ức trong quá khứ mà Quang Anh luôn muốn chôn vùi. Nhưng anh không trả lời, thay vào đó chỉ nói:
"Vì công việc, Duy. Chúng ta chỉ nên tập trung vào công việc."
Duy không vội thúc ép, nhưng trong lòng anh cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc dành cho Quang Anh. Anh nhận ra rằng, Quang Anh có một vết thương lớn trong trái tim mình, và có lẽ đó là lý do anh không thể yêu.
Thời gian trôi qua, Quang Anh và Duy càng ngày càng thân thiết hơn. Duy không chỉ là trợ lý giỏi mà còn là người bạn tâm sự, người luôn ở bên khi Quang Anh cần. Mỗi lần Duy cười, Quang Anh lại cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Anh bắt đầu để Duy vào sâu trong cuộc sống của mình, và tình cảm giữa họ dần trở nên phức tạp.
Một ngày nọ, khi Quang Anh đang mệt mỏi với áp lực công việc, Duy đã không ngần ngại mà ôm lấy anh từ phía sau và nói:
"Anh Quang Anh, tôi biết anh đã chịu đựng rất nhiều, nhưng tôi muốn anh hiểu rằng em sẽ ở đây, sẽ luôn bên anh. Anh không cần phải một mình."
Cảm giác ấm áp từ Duy làm Quang Anh cảm thấy như một ngọn lửa đã thắp sáng trái tim anh, nhưng Quang Anh không thể làm gì khác ngoài việc đẩy Duy ra xa. Anh sợ rằng nếu tiếp tục, anh sẽ khiến Duy bị tổn thương. Nhưng Duy không bỏ cuộc. Anh vẫn kiên trì, luôn ở bên cạnh và chứng tỏ tình cảm của mình qua từng hành động, lời nói.
Một buổi chiều, khi Quang Anh và Duy cùng làm việc muộn trong văn phòng, một cuộc gọi đến khiến Quang Anh rời khỏi phòng họp. Duy không thể không cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh quyết định theo Quang Anh ra ngoài và phát hiện ra rằng người gọi cho Quang Anh là một người phụ nữ—người mà Quang Anh từng yêu.
Duy đứng ở một góc khuất, nhìn Quang Anh nói chuyện với người phụ nữ đó. Duy cảm thấy tim mình đau nhói, và những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu trỗi dậy. Anh không muốn tiếp tục là người ở bên Quang Anh nếu trái tim anh chỉ là sự thay thế cho những người đã qua.
Khi Quang Anh quay lại, anh nhận ra rằng Duy không còn như trước. Duy nhìn anh một cách lạnh lùng và nói:
"Anh có thể sống mà không cần tình yêu, nhưng em thì không. Em không thể tiếp tục sống như vậy. Em yêu anh, nhưng em không thể chỉ là người thay thế. Em muốn có tình yêu thật sự từ anh, không phải là sự chờ đợi mòn mỏi."
Quang Anh cố gắng níu kéo, nhưng Duy đã quyết định ra đi. Duy hiểu rằng tình yêu không thể là một cuộc đua mà một người phải luôn đuổi theo người kia. Anh cần một tình yêu mà cả hai cùng trao cho nhau, không phải là một tình yêu bất đối xứng. Duy rời đi trong im lặng, không nói lời chia tay, chỉ để lại những kỷ niệm và một trái tim đau đớn.
Quang Anh, mặc dù yêu Duy, nhưng anh đã quá sợ hãi để mở lòng. Anh đứng giữa những lựa chọn và hối hận vì đã không thể làm cho Duy cảm thấy mình là ưu tiên duy nhất trong cuộc sống.
Một tháng sau, Quang Anh nhận được một bức thư từ Duy, trong đó Duy viết:
"Anh Quang Anh, em vẫn yêu anh, nhưng em không thể sống trong một tình yêu không trọn vẹn. Em mong anh sẽ tìm thấy hạnh phúc, dù không phải với em."
Quang Anh nhìn bức thư mà trái tim anh lại một lần nữa đau nhói. Anh biết rằng mình đã mất đi một người quan trọng nhất trong cuộc đời, và giờ đây, tình yêu của họ chỉ còn là những ký ức.
Cảnh cuối:
Quang Anh đứng nhìn ra cửa sổ, một lần nữa cảm nhận được sự cô đơn bao trùm. Anh thầm nghĩ: "Duy, anh yêu em. Và sẽ mãi yêu em, nhưng có lẽ chúng ta không phải là của nhau."
Câu chuyện kết thúc trong sự tiếc nuối và đau đớn, khi tình yêu chưa đủ để vượt qua những rào cản trong lòng mỗi người. Nhưng cũng chính qua đó, Quang Anh nhận ra rằng tình yêu không phải lúc nào cũng là sự hy sinh vô điều kiện, mà là sự chia sẻ và tin tưởng giữa hai người.
____________________________________________
IRIS yêu các cậu💕
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro