03
Dù Quang Anh đã thử đủ mọi cách để cưa đổ cậu, từ những bữa tối, những buổi uống café, đến những chuyến công tác giả vờ tình cờ, Đức Duy vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng, không hề bị ảnh hưởng. Nhưng Quang Anh đâu dễ dàng bỏ cuộc. Mỗi lần thất bại, hắn lại càng kiên trì hơn, nhờ sự trợ giúp của đám bạn thân — những người luôn sẵn sàng bày đủ trò quái đản.
Một buổi chiều, Quang Anh cùng mấy người bạn tổ chức một buổi tiệc nhẹ tại văn phòng. Lần này, họ không chỉ đơn giản mời Đức Duy tham gia, mà còn cố tình để cậu ngồi cạnh Quang Anh. Những câu chuyện hài hước, những trò chơi ngớ ngẩn khiến không khí trở nên vui nhộn. Quang Anh ngồi đối diện, liếc nhìn Đức Duy, trong khi bạn bè của hắn cứ liên tục gây rối.
Đức Duy, mặc dù vẫn giữ bộ mặt không cảm xúc, nhưng trong thâm tâm, cậu bắt đầu cảm thấy có gì đó khác lạ. Cái cách Quang Anh luôn chú ý đến cậu, cái cách hắn luôn tìm ra mọi cơ hội để trò chuyện và làm cho cậu cảm thấy... đặc biệt. Những câu đùa, những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt từ Quang Anh đã dần dần khiến trái tim của Đức Duy bắt đầu rung động. Cậu không thể phủ nhận rằng, những lần tiếp xúc với tổng tài đã làm cậu thấy một cảm giác ấm áp mà trước đây chưa từng có.
Ngày hôm sau, Đức Duy đi vào văn phòng và thấy Quang Anh đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với vẻ suy tư. Cậu không nghĩ ngợi nhiều, bước lại gần và hỏi
"Sếp sao vậy?"
Quang Anh quay lại, nhìn cậu với ánh mắt đầy sự kỳ vọng, như thể chờ đợi câu hỏi này
"Tôi nghĩ... sau tất cả những trò bày vẽ này, có lẽ cậu đã hiểu được điều tôi muốn nói rồi đúng không?"
Đức Duy ngạc nhiên, hơi chần chừ
"Cái gì?"
"Tôi không chỉ muốn cậu làm việc cho tôi," Quang Anh đáp, tiến lại gần, "Tôi muốn cậu ở lại trong cuộc sống của tôi."
Cậu đứng đó, có chút lúng túng. Mặc dù vẫn không muốn tỏ ra dễ dàng, nhưng cậu cũng không thể phủ nhận rằng cậu đã bắt đầu có tình cảm với Quang Anh. Cảm giác này thật lạ lẫm, vì trước đây cậu luôn coi hắn chỉ là một người quyền lực, lạnh lùng như mình.
"Anh biết không," Đức Duy bắt đầu, giọng trầm hơn
"Trước đây tôi luôn nghĩ anh chỉ là một ông chủ lạnh lùng, muốn mọi thứ theo cách của mình. Nhưng bây giờ... tôi thấy anh thật sự khác."
Quang Anh mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự nhẹ nhõm
"Vậy là cậu đã nhận ra rồi à? Cuối cùng thì tôi cũng có thể khiến cậu thay đổi, chỉ bằng một chút kiên nhẫn."
Đức Duy ngẩng đầu lên, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi
"Không hẳn là kiên nhẫn, mà có lẽ là vì anh không bỏ cuộc, đúng không?"
Quang Anh nở nụ cười rộng hơn, rồi bước đến gần hơn
"Vậy thì tôi nghĩ mình có thể thử một cách khác... không chỉ để làm việc cùng nhau, mà còn để đi cùng nhau trong cuộc sống này."
Đức Duy im lặng, rồi một lần nữa nhìn vào đôi mắt ấy, như thể đang tìm kiếm điều gì đó mà trước đây chưa từng thấy. Và rồi, trái tim cậu đập nhanh hơn một chút.
.............
Sau cuộc trò chuyện đầy căng thẳng hôm qua, hôm nay Đức Duy vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường lệ. Tuy nhiên, trong lòng cậu lại có một sự thay đổi nhỏ mà chính cậu cũng không nhận ra. Quang Anh thì không dễ dàng bỏ cuộc, vẫn tiếp tục với những trò chơi "tán tỉnh" ngọt ngào của mình, và lần này, hắn đã chuẩn bị một "chiêu thức" mới.
Sáng hôm đó, Đức Duy bước vào văn phòng, và ngay lập tức cậu thấy một thứ gì đó lạ lùng. Mấy chiếc bóng bay đầy màu sắc bay lơ lửng khắp phòng, có cả một dải ruy băng dài cắm trên bàn làm việc. Quang Anh đang đứng giữa phòng, với nụ cười ngây thơ như thể đây là một buổi lễ kỷ niệm. Hắn ta vẫy tay chào cậu.
"Chào buổi sáng! Chúng ta có một bữa sáng đặc biệt hôm nay!" Quang Anh nói, ánh mắt sáng lấp lánh.
Đức Duy nhìn quanh, vẻ mặt không cảm xúc
"Bữa sáng đặc biệt này là gì? Từ khi nào anh bắt đầu tổ chức tiệc trong văn phòng?"
Quang Anh khoanh tay, tự hào đáp
"À, tôi nghĩ chúng ta cần một chút không khí mới mẻ. Và đây là một cách tôi nghĩ cậu sẽ thích!"
Đức Duy nhìn đám bóng bay và dải ruy băng một cách hoài nghi
"Đây không phải là cách anh đang cố gắng biến văn phòng thành công viên giải trí đấy chứ?"
Quang Anh nhún vai, giả vờ nghiêm túc
"Có lẽ. Nhưng bữa sáng này rất quan trọng. Nếu cậu ăn cùng tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ có một ngày làm việc suôn sẻ."
Cậu hơi ngừng lại, rồi bước lại gần bàn làm việc, nhưng không nhìn hắn
"Anh nghĩ tôi sẽ bị lôi kéo chỉ bởi những thứ này sao?"
"Không hẳn vậy," Quang Anh nói, nở nụ cười tinh quái. "Nhưng tôi nghĩ cậu sẽ cảm thấy... bị lôi cuốn."
Ngay lúc đó, một trong những người bạn của tổng tài, Pháp Kiều, bước vào với một đống bánh ngọt và cà phê. Kiều thấy cảnh tượng này và không thể không cười khúc khích
"Ôi trời, Quang Anh, sao hôm nay cậu lại... tổ chức sinh nhật cho thư ký vậy?"
Quang Anh quay lại, nhún vai
"Không phải sinh nhật, chỉ là một buổi sáng đặc biệt thôi mà."
Pháp Kiều nở nụ cười tươi rói
"Vậy chắc thư ký không thích những trò này đâu, phải không? Anh biết mà, cậu ấy luôn trông như một cục đá lạnh mà!"
Đức Duy liếc nhìn Pháp Kiều một cái, rồi quay sang Quang Anh
"Chị ấy nói đúng đấy. Tôi không phải là người thích những thứ lãng mạn kiểu này."
Quang Anh vội vàng giơ tay lên, giả vờ sợ hãi
"Chà, tôi có cảm giác mình đang làm cậu ấy phát điên rồi. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!"
Đức Duy thở dài, nhìn bánh ngọt và cà phê một chút. Đột nhiên, cậu mỉm cười khẽ
"Nếu anh thực sự muốn thay đổi suy nghĩ của tôi, ít nhất đừng làm tôi cảm thấy giống như... nhân vật chính trong phim hài vậy."
Quang Anh bật cười lớn
"Vậy sao? Tôi không biết cậu có khiếu hài hước đến thế!"
"Đúng vậy," Đức Duy đáp lại, "và tôi nghĩ nếu anh không bày trò như thế này nữa, chúng ta sẽ có một ngày làm việc bình thường hơn."
Quang Anh, tuy thất bại trong việc làm cho Đức Duy ngạc nhiên, nhưng không thể không cảm thấy vui vì ít nhất đã khiến cậu mỉm cười. Hắn quay lại nhìn Pháp Kiều với ánh mắt tự hào
"Thấy không? Đôi khi chỉ cần một chút trò chơi cũng có thể thay đổi cả ngày làm việc."
Pháp Kiều giơ ngón tay cái, cười nói
"Thực sự là mình không nghĩ mình sẽ thấy ngày này, nhưng đúng là có sự thay đổi nhỏ rồi!"
Đức Duy nhìn qua, không nói gì, nhưng trái tim cậu lại đập nhanh hơn một chút. Liệu tổng tài có thể tiếp tục chiến thuật này và khiến cậu cảm động thêm không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro