3.Lâu Đài Hắc Ám
---
Chương 3:
Cơn chóng mặt dần tan biến.
Đức Duy cảm thấy cơ thể như bị kéo mạnh về phía trước, rồi đột nhiên cả người cậu mất thăng bằng. Cậu chớp mắt, cảm giác mặt đất dưới chân đã thay đổi hoàn toàn. Không còn là nền đất lạnh hay căn phòng tối tăm nữa, mà thay vào đó…
Một sảnh lớn lộng lẫy.
Những ngọn đèn chùm bằng pha lê treo trên trần, tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt, đủ để chiếu sáng cả căn phòng. Những bức tường cao vút được trang trí bằng những bức tranh cổ, với những gương mặt mơ hồ như đang theo dõi từng cử động của họ. Sàn nhà lát đá cẩm thạch, trơn bóng đến mức phản chiếu lại hình ảnh của mười một người đang đứng ngơ ngác.
Một lâu đài cổ.
Không khí lạnh lẽo bao trùm cả sảnh, không một tiếng động, không một dấu hiệu của sự sống.
Đức Duy nhanh chóng quét mắt quan sát. Xung quanh cậu, mười người còn lại cũng vừa mới xuất hiện, ai nấy đều mang vẻ bàng hoàng. Một số còn đang loạng choạng như chưa kịp thích nghi với sự thay đổi đột ngột.
Cậu cảm nhận được rõ ràng—đây không phải là một giấc mơ.
Trước khi ai kịp đưa ra câu hỏi, một âm thanh chói tai vang lên
“Hoan nghênh các vị khách quý đã đến với Lâu Đài Hắc Ám. Chúng ta sẽ bắt đầu trò chơi ngay bây giờ.”
Giọng nói khàn đặc, già nua nhưng mang theo một sự uy nghi kỳ lạ.
Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía nơi phát ra âm thanh.
Giữa sảnh lớn, một bóng người xuất hiện.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc một bộ vest sang trọng màu đen, mái tóc muối tiêu được chải chuốt cẩn thận. Ông ta đứng thẳng, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người một.
Đức Duy cảm nhận được đây không phải con người bình thường.
Có thể là NPC.
“Ta là Quản Gia Victor, người quản lý nơi này.” Người đàn ông lên tiếng. “Từ giờ, các vị chính là khách mời danh dự của Lâu Đài Hắc Ám.”
“Chúng tôi không muốn làm khách mời của ông.” Một giọng nói lạnh lùng cất lên.
Người vừa lên tiếng chính là Quang Anh. Anh ta khoanh tay, ánh mắt chẳng có chút cảm xúc nào.
Quản gia Victor mỉm cười.
“Muốn hay không, không quan trọng.” Ông ta ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên sắc bén. “Các vị chỉ có hai lựa chọn: Hoàn thành trò chơi và rời đi, hoặc… ở lại đây mãi mãi.”
Căn phòng rơi vào im lặng chết chóc.
Nhưng trước khi ai kịp phản ứng, một loạt tiếng “Tách! Tách! Tách!” vang lên.
Những tấm thẻ đen từ từ xuất hiện trên tay từng người.
Đức Duy nhìn xuống. Trong tay cậu lúc này là một tấm thẻ nhân vật, trên đó có ghi:
> Tên nhân vật: Elias
Thân phận: Quản gia tập sự của lâu đài
Mô tả: Một người hầu trung thành, nhưng ẩn chứa nhiều bí mật.
Lưu ý: Vai trò của bạn sẽ ảnh hưởng đến cốt truyện của phó bản. Hãy nhập vai thật tốt.
Cậu nhíu mày. Quản gia tập sự?
Cậu ngẩng đầu, nhận ra những người khác cũng đã nhận được thẻ nhân vật của mình. Một số người đang kiểm tra, một số thì im lặng không biểu hiện gì.
Có vẻ mỗi người đều nhận được một vai trò trong lâu đài này.
“Mọi thông tin trên thẻ nhân vật là bí mật. Tuyệt đối không tiết lộ thân phận của mình.”
Giọng Quản Gia Victor vang lên, như thể biết rõ họ đang nghĩ gì.
“Ngoài ra, một trong số các vị… không thực sự là con người.”
Lời nói của ông ta khiến cả căn phòng lặng đi.
Không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm.
Không ai biết ai là ai.
Không ai biết ai đang nói thật, ai đang nói dối.
“Nhiệm vụ của các vị rất đơn giản: Sống sót, tìm ra sự thật, và thoát khỏi lâu đài này.” Quản Gia Victor nở một nụ cười nhạt. “Tất nhiên… nếu các vị phạm phải quy tắc của lâu đài, cái chết sẽ đến với các vị trước khi các vị kịp nhận ra.”
Lời nói như một lời nguyền rủa vang vọng khắp căn phòng.
Một người lập tức hỏi: “Nhiệm vụ chính của chúng tôi là gì?”
“Điều tra bí ẩn của lâu đài.” Victor đáp. “Tìm ra chân tướng của bi kịch đã xảy ra tại nơi này. Khi các vị thu thập đủ 100% tiến độ cốt truyện, hệ thống sẽ cho phép các vị thoát ra.”
“Nếu không thể thu thập đủ thì sao?”
Victor mỉm cười.
“Thì đến hạn cuối cùng, Chủ Nhân của lâu đài sẽ thức giấc… và giết sạch tất cả.”
Rầm!
Đột nhiên, cánh cửa lớn phía sau Victor bật mở.
Một hành lang dài tối tăm hiện ra.
“Trò chơi bắt đầu.”
“Chúc các vị… may mắn.”
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro