2.
người hài hước
tim nhiều vết xước.
Quang Anh ghét nụ cười của Đức Duy.
•
•
•
Captain Boy - một cái tên của chàng nghệ sĩ tiềm năng đang nổi lên như một hiện tượng với giới trẻ yêu thích âm nhạc.
Cậu mang vẻ ngoài ưa nhìn, dễ mến, đường nét mềm mại và có thể cho rằng là vô cùng xinh đẹp. Quả là một lợi thế to lớn về ngoại hình đối với người làm nghề giải trí.
Không những vậy, điều khiến cậu được mến mộ nhất có lẽ là nhờ nụ cười của cậu. Có thể nói rằng Đức Duy chính là thiên sứ mang theo quà tặng của chúa đến sưởi ấm cho trái tim cằn cõi của những người bình phàm.
Nụ cười của cậu xinh đẹp và ấm áp tựa ánh ban mai, khiến người ta cảm giác thật ngọt ngào và muốn yêu.
Tất cả mọi người đều nghĩ vậy. Chỉ trừ một người.
Nguyễn Quang Anh.
Chẳng phải anh cảm thấy nụ cười của cậu là xấu xí hay khó coi. Thậm chí, anh còn cho rằng nó rất đẹp, vô cùng dễ thương. Nhưng lại không còn đẹp như trước nữa rồi.
Quang Anh nhớ nụ cười của Đức Duy của ngày xưa biết bao nhiêu. Lúc còn thi rap việt, anh đã yêu say đắm nụ cười rạng rỡ của cậu. Cái cách cậu cười vô lo vô nghĩ và hồn nhiên với sự nhiệt huyết của thanh xuân ấy khiến Quang Anh yêu thích không thôi.
Anh cứ vậy mà yêu luôn cả cậu nhóc tinh nghịch này. Đem tất cả sự dịu dàng dành cho cậu. Nhưng dần dần, sự gượng gạo trong nụ cười của cậu lại khiến lòng anh chất chứa những xót thương. Tất cả hoá thành một nút thắt rối bời.
Ghét, không phải vì không yêu
mà ghét vì nụ cười khiến em mệt mỏi.
Đức Duy hết lần này đến lần khác gặp nhiều bất công và uất ức. Chẳng thể làm gì ngoài việc lắc đầu bảo rằng bản thân mình ổn, và cười.
Cậu biết nụ cười chính là điều mà mọi người yêu thích.
Chỉ cần mọi người vui, cậu sẽ cười.
Quang Anh chính là người duy nhất nhận ra sự mệt mỏi trong nụ cười của Đức Duy. Anh thương con người nhỏ bé ấy biết bao nhiêu. Đồng thời cũng thầm trách mốc cậu đã lấy nụ cười của mình để làm một công cụ làm hài lòng người khác, làm lớp vỏ bọc cho con người thật của cậu.
Người ta không thương em thì để anh thương em với em ơi...
•
•
•
- Duy... ức - Duy ơi...
Quang Anh trong cơn say, mặc kệ từng cơn nấc vì men rượu xen vào mà cứ mãi thì thầm tên em như đã luôn đặt nó trước đầu môi sẵn từ trước.
- ơi, em nghe.
Đức Duy một tay choàng qua eo anh, tay kia đặt lên vai nắm lấy bàn tay người kia đang choàng ở cổ mình, nhìn anh với vẻ thích thú rồi lân la vui vẻ trả lời khi anh cứ liên tục gọi tên mình lúc không tỉnh táo.
Cả hai vừa có một bữa tiệc với những anh em trong nghề. Quang Anh uống say đến bí tị. Thế là với danh phận là ngoại lệ của anh, Đức Duy đã xung phong đưa anh về nhà.
Là một nhóc con cơ hội, Đức Duy không thể bỏ qua cơ hội để được bên cạnh người mình đã thầm mến từ lâu, nên cậu chọn cách tự đưa anh về nhà thay vì bắt xe.
Đơn giản là vì làm như vậy, cậu sẽ được ở cạnh anh nhiều hơn một chút.
Duy thích anh của nó lắm luôn. Quang Anh vừa tài năng lại vừa dịu dàng với nó. Không chỉ khiến nó vô cùng ngưỡng mộ mà từ lâu cảm xúc ấy cũng biến thành những đợt tim đập khác thường khi ở cạnh anh, những lần đỏ mặt khi anh chạm vào.
Cũng vì yêu anh như vậy, nó mới chẳng thể cho anh thấy được mặt tối của nó - một Hoàng Đức Duy yếu đuối và bất tài với đống nước mắt lấm lem xấu xí. Nó lo sợ rằng anh sẽ khó chịu bởi thâm tâm nó luôn cho rằng chẳng ai thích một người đem đến những điều tiêu cực hết.
Quang Anh nên và chỉ nên thấy một Đức Duy xinh đẹp, rạng ngời và hoạt bát mà thôi.
Bởi vậy nên Duy mới cười, cười để chứng minh rằng mình luôn ổn. Để anh yên tâm và để anh yêu cậu.
Đức Duy tận hưởng cảm giác se lạnh của những cơn gió nhẹ ban đêm ở Sài thành. Cậu thật sự rất trân quý những khoảnh khắc được ở riêng với anh, chỉ có hai người. Cũng khá lâu rồi cả hai mới có thể có không gian riêng như thế này, nên cậu sẽ tận hưởng hết lòng.
Đức Duy luyên thuyên với anh những câu chuyện trên trời dưới biển. Nói ríu rít dù chẳng có lấy một hồi âm từ anh. Nhưng cậu biết là Quang Anh vẫn luôn và đang lắng nghe cậu.
- nay lạnh ghê anh ha ? cũng hên là anh mặc đủ ấm, chứ không anh lại bệnh, em xót chết.
Nói rồi cậu nhìn anh, lại cười.
Quang Anh nhìn nụ cười của cậu mà buồn chán ra mặt. Dù cho cơn say có đang chiếm lấy anh khiến mắt anh mờ ảo đi mấy phần thì anh vẫn nhìn ra được nét giả tạo trên nụ cười xinh đẹp ấy.
Tay anh vô thức đưa lên, chạm khẽ ngón tay lên đôi môi mềm mại của cậu.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo bất chợt nơi đầu môi khiến đôi mắt Đức Duy dao động, cơ miệng cũng cứng lại, trở nên khó hiểu trước hành động của anh.
- sao vậy anh ?
- đừng cười.
Anh dùng chất giọng trầm thấp trả lời, âm lượng vô cùng nhỏ như thì thào nhưng cậu vẫn nghe được. Câu nói dứt khoát nói ra giống như một mệnh lệnh.
Trước mệnh lệnh đó, Đức Duy lại cứng đờ người, nụ cười cũng đã tắt hẳng đi. Lòng dấy lên một nỗi bất an và rối loạn khó tả. Song, vẫn chẳng thể nói gì ngoài việc đứng yên nhìn anh bằng đôi mắt có phần ủy khuất.
- em đừng cười nữa, nụ cười của em... nó xấu xí lắm.
Câu nói của anh khiến lòng cậu bỗng chưng hững. Lần đâu tiên có người nói rằng nụ cười của cậu xấu xí, đó lại còn là người cậu đặt cả trái tim vào.
Anh vẫn ngắm nhìn từng từng cử chỉ nhỏ nhặt thay đổi qua từng giây trên khuôn mặt non nớt của cậu. Quang Anh hoàn toàn nhìn ra được vẻ lúng túng của cậu khi bị mình nói trúng tim đen. Đôi mắt cậu chẳng còn nhìn anh nữa, môi cũng dính chặt vào nhau, bặm lại như muốn thể hiện sự khó xử.
Trước một Đức Duy căng thẳng như vậy, Quang Anh lại đột nhiên dụi mái đầu trắng của mình vào hõm cổ ấm áp mềm mại của cậu. Những lọng tóc anh khiến cậu có chút nhột, hành động có phần biến thái này lại có vẻ làm sự áp lực của Đức Duy xua đi một chút.
- Duy ơi, đừng thế mà, nói cho anh nghe đi, anh muốn nghe những điều khiến em buồn cơ, muốn em tâm sự với anh, bên cạnh anh em đừng gồng mình mạnh mẽ. Nên kể cho anh nghe với nhé em, để anh thương em...
Anh dùng giọng điệu vừa nũng nịu vừa mè nhoe như đứa con nít đòi kẹo. Hai cánh tay lớn cũng đồng thời ôm chặt lấy cậu như sợ cậu sẽ chạy mất, hoặc cũng có thể anh chỉ đơn giản muốn kéo gần khoảng cách của cả hai để Đức Duy thả lõng cảnh giác với mình.
Quang Anh thật biết cách tấn công, đây quả là đòn chí mạng đối với một kẻ si tình như cậu. Đức Duy trong phút chốc thấy lòng ngày nhộn nhịp rất nhiều cảm xúc, mọi thứ như trở thành một thứ hỗn độn trong cậu khiến tâm trí cậu bây giờ thật rối ren.
Cậu chẳng có can đảm để đáp lại cái ôm của anh, chỉ bấu lấy vạt áo của anh đếm nhăn nhúm, gân tay lộ rõ từng đường xanh xao, rút hết mọi sự lúng túng lên chiếc áo khoác của con người đã hiên ngang lật tẩy hết mọi hình ảnh đẹp đẽ cậu cất công gầy dựng lâu nay.
Bao nhiêu sự rối rắm bỗng hóa thành sự cay xè ở khóe mắt cậu, miệng cậu méo xuống nhưng vẫn dùng răng cắn lấy môi dưới để ngăn từng đợt xúc động.
- hư - hức...
Quang Anh rời khỏi nơi ấm áp, đôi mắt hờ hững nhìn cậu cố gắng kiềm nước mắt mà chỉ khẽ cười nhẹ. Sau đó đưa tay ôm lấy một bên má cậu mà ân cần bảo.
- nào, Duy ngoan, khóc nếu như em muốn, Duy không cần phải cười nếu em mệt. Có anh ở đây, anh nghe em mà.
Câu nói của anh như chất xúc tác khiến nước mắt cậu trào như ồ ạt. Sự dịu dàng của anh đã hoàn toàn đánh tan mọi sự phòng vệ của cậu. Đức Duy đã chẳng màng đến hiện tại bản thân trở nên xấu xí như nào với khuôn mặt nhăn nhó mếu máo. Cậu bây giờ chỉ đơn giản là muốn khóc, khóc thật to để thỏa những nỗi uất ức giấu sâu trong lòng bấy lâu nay.
Thật ra nếu có thể, Đức Duy rất muốn kể lể với anh những gì mình đã chịu đựng chứ không phải luyên thuyên những thứ chuyện linh tinh trên đời. Nhưng tự nhủ bản thân không nên để anh phải ảnh hưởng bởi sự tiêu cực của mình, Duy chọn cách chất chứa chúng trong lòng.
- nhưng anh ơi, hức - nếu anh khóc, các bạn sẽ lo lắng, họ sẽ không vui mất... nên em phải cười, em cười thì mọi người mới yên ổn. Em - em... hức hức
Từng đợt nức nở kéo đến vồ vập khiến hơi thở cậu trở nên vội vàng, nhưng thay vì ghét cảm giác này, Duy thấy nhẹ lòng biết bao.
Lần đầu tiên, Đức Duy bộc bạch bao nỗi lòng của mình với người khác.
Lần đầu tiên, Đức Duy muốn trở nên ích kỉ một chút.
Lần đầu tiên, Quang Anh yêu em nhiều đến như vậy.
- em không cần phải tỏ ra mình ổn với anh đâu mà, bé nhỏ ơi. Ít nhất là khi ở với anh, em không phải chịu đựng một mình.
Quang Anh đặt những chiếc hôn vụng vặt lên gương mặt giàn giụa nước mắt của Đức Duy. Hôn lên từng giọt lệ như cách anh lấy đi từng muộn phiền trong lòng cậu và gieo lên tim những ngọt ngào.
Dưới ánh trăng và hàng vạn vì tinh tú trên cao, tình yêu của Nguyễn Quang Anh và Hoàng Đức Duy đã được chứng giám. Mở ra trong hai con người nhỏ bé ấy là những điều mới mẻ.
Quang Anh nhận ra, bản thân ngay từ đầu đã chẳng phải yêu nụ cười của Đức Duy vì nó xinh đẹp, mà là vì anh yêu những khoảnh khắc cậu thật lòng với chính cảm xúc của bản thân.
Còn Đức Duy nhận ra rằng bản thân không hề lẻ loi giữa cuộc đời xô bồ này, em còn có anh, một người sẽ luôn sẵn sàng lắng nghe em.
Nhưng em ơi, anh sẽ đau xót chết mất nếu đôi mắt em sưng đỏ và đôi môi em bị giày vò mỗi khi em khóc nấc lên, vì vậy, cho phép anh yêu em và là người khiến em cười những nụ cười thật lòng nhé.
Vì suy cho cùng, nụ cười của em vẫn rất xinh đẹp.
───────────୨ৎ──────────
Bobby.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro