2 Cuộc Gặp Gỡ
Tất cả đều là Fake!
Tất cả đều là Fake!
Tất cả đều là Fake!
Không liên quân đến triều đại Lịch Sử Việt Nam! Chỉ lấy khung cảnh lúc đó chứ hoàn toàn không có ý xuyên tạc lịch sử. Dòng thời gian lấy đại 🙇🏻♀️
|
|
|
Sáng sớm thái giám và các cung nữ đã chuẩn bị như thường ngày từ sáng sớm còn Quang Anh thì cứ đến canh Dần thì sẽ tự dậy, bản thân vệ sinh cá nhân xong sẽ dùng bữa tại chính điện, y háo hức đem những sự tò mò băng qua khu vườn thượng uyển đến cung Diên Thọ. Trời hôm nay y thấy đẹp hơn ngày bình thường, tâm tình theo đó cũng vui hơn mọi ngày
Việc sống trong kinh thành từ nhỏ nhưng xung quanh lại không có người gần bằng tuổi trò chuyện khiến Quang Anh khá tủi thân trong một khoảng thời gian trước đó. Tuệ Hoa Kim là người phụ nữ rất thương con, khi thấy quý tử của mình suốt ngày lủi thủi trong điện không những thế phụ thân của mình vừa băng hà có lẽ rất buồn nên bà đã gọi các quan nếu có con bằng tuổi hoàng thượng thì đưa vào cung cho y chọn lựa
" Thỉnh an mẫu hậu "
Tuệ Hoa Kim thấy y hớn hởn vẫy tay gọi y: " Quang Anh của ta đến rồi sao, mau lại đây, ta có kêu người làm bánh cho con nè "
" Dạ, nhi thần cảm ơn. Mà mẫu hậu muốn cho nhi thần thứ gì ạ? "
Tuệ Hoa Kim đáp: " Nào cứ từ từ, kêu người đưa vào "
" Mau đưa người vào " Thái Giám
Từ cửa điện xuất hiện một lão thái giám theo sau là những đứa trẻ từ từ bước vào cung điện diện kiến. Lần đầu triệu gọi trước bậc cao hơn khiến tụi nhỏ không khỏi có chút run rẩy hồi hộp nhẹ, Tuệ Hoa Kim cảm nhận được sự sợ hãi nên cũng nhẹ nhàng trấn an rồi ngó qua con trai cưng của mình. Khuôn mặt y nguệch ra hiện đầy dấu hỏi chấm nhìn đám đang quỳ thỉnh an
" Mẫu hậu, chuyện này là sao vậy? "
" Đợi tí ta tí. Miễn lễ, nay ta kêu các ngươi đến đây muốn tìm kiếm những người bảo vệ được quân vương và có thể khiến y vui chứ không phải rước thêm gánh nặng ngáng chân y vững bước trên ngôi. Các ngươi nếu là người được y và ta giữ lại đều có thể là anh tài xuất chúng trong tương lai cùng giúp hoàng thượng gây dựng đất nước rõ chưa? "
" Dạ chúng thần đã rõ ạ "
" Tốt, bắt đầu giới thiệu đi "
"Dạ thưa thái hậu và hoàng thượng, đây là Lý Chương Kiệt con thứ 3 của Lý Thái Công là quan ở huyện Quảng Điền. Đây là Trần Đăng Dương là con út nhà Trần Bạch Triết, cha của hắn là tướng quân đang giữ yên bình ở phía bắc "
Quang Anh quay sang thủ thỉ với Tuệ Hoa Kim trong lúc thái giám dưới kia vẫn thao thao bất tuyệt về những tên hạ thần nhỏ: ' Mẫu hậu muốn kiếm cho con người bạn sao? '
' Ừm '
' Nhưng con nghĩ những tên này cũng như mấy cung nữ với mấy tên kia thôi. Chán òm '
' Cứ thử đi. Lỡ may con lại ưng thì sao? '
' Dạ '
" Còn đây là Hoàng Đức Duy con trai duy nhất của Hoàng Minh Lý "
" Thần là Đức Duy 11 tuổi, thần là thái y đang học việc ở chỗ sư phụ Như Tuyết ạ "
Giọng nói trong trẻo khiến y ngay lập tức bị thu hút rồi dần thoát khỏi cuộc trò chuyện thì thầm giữa y và mẫu hậu, vừa dứt lời để tập trung theo ý mẫu hậu thì y thấy bóng dáng nhỏ, cũng có thể xem là vừa mắt với y, y ngó xuống thử thấy đôi mắt to tròn với đồng tử nâu đó cũng đang nhìn y. Ánh mắt của nó và y vô tình va nhau rồi nó vội cúi mặt xuống đầy bối rối, hai tai y thấy đỏ bừng lên. Quang Anh nhìn hết thẩy tự dưng buồn cười nhưng chỉ dám lén phì cười tránh mẫu thân y lại tắc trắc y không nghiêm túc
* Tên này... cũng được *
" Đây là.... "
Tên thái giám giới thiệu đến hết nhưng trong đám này y ưng đúng bốn tên. Lần lượt là Đăng Dương, Đức Duy, Bảo Khang và Thành An. Chẳng rõ tiêu chí y chọn là gì nhưng lại khá cân xứng khi hai tên cao hai tên thấp ngang ngang y
" Ta thắc mắc tiêu chí chọn người của con là gì? Ta nghĩ con sẽ chọn người như con nhà họ Lý kia chứ? "
" Tại sao mẫu hậu lại nghĩ vậy? "
" Ta đọc lướt qua gia cảnh của nó đều rất tốt, lại còn tương thông võ thuật, giỏi văn chương. Không phải con là một người cầu toàn sao? "
" Tên đầu tiên sao? Nhi thần cảm thấy bản thân tương lai ắt hẳn có chút không hoà hợp nên liền không chọn thôi "
" Kì lạ y như huynh trưởng của con vậy "
~~~~
Dạo gần đây trời một trở gió dần rồi cứ mưa suốt làm y không được đi chơi đành ở cung chăm chỉ học bài, học đến canh Dậu mới để ý trời đã hết mưa.
Quang Anh để ý bản thân không được qua thăm Hoàng Thái Hậu nhiều nhưng vẫn nghe thấy phong phanh việc mẫu thân vẫn đang đau đầu việc nước. Giặc nội, giặc ngoại chưa xử trí xong lại đau đầu với mùa bão, bá tánh bây giờ chỉ biết than khóc vì bão lũ đã cuốn trôi hết thảy tài sản không còn gì để cầm cự cuộc sống. Bây giờ qua thăm quả nhiên không phù hợp
Quang Anh cất sách vở rồi quyết định đi dạo ngắm trời trăng. Mặt trăng khuyết bị những đám mây nhỏ che đi một phần mặt trăng nhưng không vì thế mà ánh sáng từ mặt trăng biến mất hoặc mờ nhạt đi. Đi được một đoạn y cảm thấy đám người sau lưng mình thật phiền phức, y chỉ muốn đi dạo mà cứ luôn có một cái đuôi dài theo sau nên yêu cầu các nhân cung hầu hạ lui xuống, y muốn đi dạo một mình thôi. Đám hậu nhân lúc đầu có vẻ không dám đi nhưng cuối cùng phải tuân theo lệnh vua đã nói thì không ai dám trái ý mà cố níu kéo ở lại
Sống ở cung lâu đến vậy nhưng bây giờ Quang Anh mới phát hiện một lối đi nhỏ khác trong khu vườn thượng uyển của y, men theo con đường nhỏ hẹp ra đến đầu kia thoát khỏi khu vườn lại là một khu vườn khác nhưng thay vì trồng hoa thì đây lại trồng thuốc, có vẻ như đây là khu vườn sau thái y điện rồi, y đã thấy từ xa ngay giữa khu vườn có bóng dáng đang cắm cúi làm gì đó vào buổi tối, đêm rồi sao lại còn ra vườn làm quái gì?
" Tên kia! Ngươi đang làm gì lén lút ở đó "
Giọng nói của y khiến cậu bé đó giật mình vô tình té xuống đất, khuôn mặt lấm lem bùn đất, đôi mắt vì đau mà bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt trên khoé mi quay lại nhìn y rồi vội vã cúi người chào
" Bệ hạ anh minh! T-thần đang trồng thuốc mà sư phụ của thần giao ạ "
" Tối rồi mà vẫn còn trồng thuốc? "
" Dạ thuốc n-này phải trồng buổi đêm mới có công hiệu hơn ạ "
" Đứng lên đi! Phủi hết đất xuống, nhìn chẳng ra hệ thống gì "
" Dạ "
Dáng người nhỏ bé cố gắng đứng dậy phủi hết lớp cát trên mặt với trên bộ đồ mình xuống ngước nhìn vị hoàng đế thắc mắc nghĩ ngợi
" Sao hoàng thượng lại ở đây ta? "
" Ta ở đây thì sao? Chả lẽ ngươi cấm cản ta "
" Thần không có ý đó ạ "
Chết dở! Những lời suy nghĩ của nó vô tình thốt ra rồi! Lỡ chọc giận ngài có bị chém đầu ngay lập tức không!?
Quang Anh cứ nhìn mặt thằng bé cứ hết xanh lại đỏ rồi lại trắng khiến y bật cười làm đứa nhóc đó bối rối, y nhận ra nó là cái đứa hôm qua y ưng nhất nhưng y quên tên rồi
" Ngươi tên gì? "
" Dạ thần tên Hoàng Đức Duy làm thái y ạ "
" Được rồi cừu con đi chơi với ta "
" Cừu con? "
" Là biệt danh ta ban cho ngươi. Chỉ có ta và ngươi biết thôi rõ chưa "
" Dạ thần đã rõ rồi ạ... "
Giây trước mắt xuất hiện nước mắt giây sau đã cười rạng rỡ như chưa hề có gì sảy ra, trẻ con đúng là dễ cười dễ khóc quá đi. Quang Anh biết nụ cười của trẻ con vẫn là thứ gì đó có thể đốn gục trái tim con người dễ dàng nhất, Quang Anh lần đầu thấy Đức Duy cười tươi như vậy trong tim cũng trở nên vui vẻ hơn. Có vẻ như y đã tìm được người hợp với y rồi
" Ta biết chỗ này đẹp lắm ngươi đi với ta "
Con đường tối đen nay được trăng sáng soi với những vì sao chiếu rọi, y nắm chặt tay rồi dẫn Đức Duy đến địa điểm y luôn yêu thích - bờ hồ gần cung của y rồi ngồi xuống tảng đá nhỏ ngắm trời
Mặt hồ phản chiếu ánh trăng lấp lánh kèm với những bông sen nở rộ đang tắm dưới trời trăng. Tất cả mọi thứ đều làm cho khung cảnh càng nên thơ huyền ảo hơn
" Đẹp quá đi... "
" Đúng chứ! Thánh địa của ta đó "
" Lần đầu thần mới được ngắm trăng sao với hoa sen lại còn có mặt hồ long lanh như vậy á "
" Mỗi lần ta buồn đều ra đây ngồi ngắm đó "
" Bệ hạ cũng có chuyện buồn sao? "
" Con người ai cũng có chuyện buồn mà "
" Nếu người có chuyện buồn cứ nói cho thần. Thần sẽ chữa lành nỗi buồn cho người "
" Buồn thì sao mà chữa chứ "
" Chữa được mà! Sư phụ của thần nói những thứ vô hình hay hữu hình đều có cách chữa bệnh khác nhau. Buồn thì ta dùng sự vui vẻ để chữa đến khi nỗi buồn biến mất nè "
" Vui thì ta... thì ta... "
" Nói khùng nói điên haha "
Thằng nhóc nhỏ này nói câu nào cũng mua vui được cho y hết trơn. Gọi tên ngốc y cũng thấy hợp nữa
" Hoàng thượng đừng cười thần chứ "
Thấy y cười Đức Duy tuy không hiểu gì nhưng vẫn tỏ vẻ phụng phịu giận dỗi rồi cũng bật cười cùng y.
" Ngươi có chắc sẽ chữa cho ta hết buồn thật không? "
Nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng của một bậc quân vương là thứ hiếm ai được chứng kiến mà giờ đây y lại nhìn nó như vậy khiến nó có chút bối rối lo lắng nhưng cũng có một cảm xúc kì lạ chảy theo dòng cảm xúc. Y cứ thế chống tay lên đầu gối rồi nghiêng đầu nhìn Duy, còn nó bị nhìn chằm chằm liền có chút ngại ngùng
" Ch-chắc ạ "
" Thế... Thử đoán xem ta bây giờ như nào đi "
Y đưa tay năm bàn tay nhỏ đặt lên lồng ngực y. Sự ngây ngô hiện rõ nét trên mặt Duy, cậu thật sự áp tai lên nghe tiếng tim đập của vị hoàng thượng
" Tim của người vẫn bình thường ạ "
" Cái này thì ta biết mà "
Quang Anh thở một hơi rồi chuyển chủ đề, một lớn một nhỏ cứ thế ngồi trò chuyện và ngắm trời đêm thêm canh giờ mới chịu về nghỉ ngơi. Đêm nay như một giấc mơ đẹp vậy
--- Còn tiếp ---
Chú thích:
Cách tính canh giờ: 1 canh bằng 2 tiếng, Tí 0-2h, Sửu 2-4h,...
Góc xàm của toi là góc này 😞
H
iu hiu tui định mở gom sì tích cơ rc ai mún honggg
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro