
#32.
Sáng ngày hôm sau, vì là cuối tuần nên hai người ôm nhau ngủ đến tận hơn 9h mới chịu dậy. Nằm ôm nhau thủ thỉ nói chuyện thêm một lúc đến tận gần 10h mới chịu xuống khỏi giường.
...
"Chào buổi sáng em bé, em bé dậy lâu chưa. Đói không?" Hai người xuống nhà đã thấy Duy Anh dậy từ lâu và đang ngồi xem TV. Đức Duy đi đến ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cậu nhóc, nhắm mắt dụi đầu vào người cậu nhóc, hôm nay Đức Duy nhà ta lại không gây sự kiếm chuyện với Duy Anh nữa.
"Con không đói ạ, lúc nãy con tự kiếm đồ để ăn rồi" Hôm nay Duy Anh cũng ngoan ngoãn không gây sự chọc ngoáy Đức Duy nữa, cậu nhóc nhẹ giọng trả lời ba mình.
"Giỏi thế. Con đang xem gì đấy" Đức Duy ngồi dậy từ trên người cậu nhóc, hôm cái chóc lên bên má rồi ôm cậu nhóc vào lòng mình.
"Hoạt hình ạ"
"Ừ. Lát nữa ba với ba Quang Anh của con có việc phải đi nên không thể ở nhà với con được. Vì thế nên ba sẽ gửi con về với ông bà nhé. Con muốn về với bà nội hay ông bà ngoại"
"Hai người đi đâu vậy ạ?"
"Hmm... Ba đi làm việc của người lớn, trẻ con không đi được. Con ở nhà chơi với bà, khi nào xong ba về đưa đi con chơi nhé. Được không?"
"Dạ được ạ"
"Ngoan lắm" Đức Duy hài lòng cúi đầu hôn lên má cậu nhóc.
"Thế con muốn về nội hay về ngoại"
"Dạ về bà nội ạ, hôm trước con về bà ngoại rồi, hôm nay con muốn về bà nội"
"Hai bé ơi, có muốn đi ăn sáng hông?" Quang Anh đi ra từ trong bếp, anh đi lại chỗ hai người đang ngồi ôm nhau kia.
"Muộn rồi mà anh, giờ thì đi ăn trưa luôn đi chứ ăn sáng gì nữa"
"Đúng rồi đó ba. Ai lại đi ăn sáng lúc 10h trưa bao giờ. Ăn xong lát nữa sao ăn trưa được nữa ạ"
"Ai chà, nay lại hợp tác cãi lại ba cơ à, không cãi nhau nữa à" Quang Anh cúi người véo nhẹ má Duy Anh.
"Nói cái gì vậy, ba con người ta yêu thương nhau thế này cơ mà. Nhờ Duy Anh nhờ" Đức Duy cúi người ôm cậu bé chặt hơn, nhưng đáp lại cậu là khuôn mặt ghét bỏ cùng sự kháng cự của Duy Anh. Quang Anh nhìn hai người trên ghế mà chỉ biết cười, vừa mới nói xong là bắt đầu chí choé liền.
"À Duy Anh bảo là Duy Anh về nội đấy, anh gọi báo mẹ đi xong chở Duy Anh về rồi mình đi luôn"
"Ừ thế để anh lên chuẩn bị đồ luôn, em bé có muốn mang đồ sang nhà bà nội chơi không?"
"Có ạ, con lên lấy với ba" Cậu nhóc bò ra khỏi vòng tay của Đức Duy, nuột xuống khỏi ghế rồi đi cùng Quang Anh lên tầng.
____________________
Gửi Duy Anh về với bà nội xong, hai người mới bắt đầu đến bệnh viện.
Lúc sáng khi tỉnh dậy, anh đã nói với cậu là mình không còn đau nữa, cũng bình thường trở lại rồi, không phải đi khám làm gì cho mất công. Nhưng cậu nhất quyết không chịu nghe, cứ bắt anh đi khám cho bằng được. Thôi thì không cãi lại được, chỉ biết chiều lòng cậu thôi.
Cũng may Quang Anh có quen biết với bác sĩ trưởng khoa ở đây nên hai người cũng không phải đợi lâu, anh chỉ cần báo với vị bác sĩ kia một tiếng là ông ấy sẽ sắp xếp người kiểm tra cho anh ngay.
Sau một loạt các khâu kiểm tra và chờ đợi, cuối cùng thì cũng có kết quả. Anh không sao hết, chỉ bị chấn động nhẹ một chút, lần sau chú ý hơn là được.
Có được kết quả cuối cùng, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Nói gì thì nói chứ ngã mà để đập đầu xuống đất nguy hiểm lắm chứ đùa. Anh không có dấu hiệu bị sao không có nghĩa là anh không sao, tốt nhất là phải đi kiểm tra thì cậu mới yên tâm cho được.
"Đói chưa? Anh đưa em đi ăn nhé?" Yên vị trên xe xong, Quang Anh quay sang hỏi Đức Duy.
"Em muốn ăn nướng"
"Ok chốt"
"Không biết mẹ với Duy Anh ăn chưa ta, hay về đón hai người đó đi luôn"
"Giờ này cũng muộn rồi, chắc là hai bà cháu ăn xong đi ngủ rồi. Để lần sau đi vậy" Nghe cậu muốn về đón hai người đang ở nhà đi cùng, Quang Anh liền tìm điện thoại để xem giờ, thấy cũng đã muộn, đã quá giờ trưa nên đành để lần sau.
"À với hồi sáng em có hứa với Duy Anh là khi nào xong việc sẽ về đón bé đi chơi. Lát nữa ăn xong mình về nhà mẹ đi, đợi đến chiều hai bà cháu dậy rồi đưa hai người đi chơi luôn. Em cũng đang muốn mua đồ mới cho mẹ nữa"
"Nghe em hết"
____________________
Hai người ăn xong cũng đã là đầu giờ chiều, Quang Anh chở cậu về nhà mẹ Nghĩa nghỉ ngơi, đợi hai bà cháu nhà Duy Anh dậy.
Hoàng Đức Duy trở về phòng ngủ, lúc đi ngang qua phòng của mẹ Nghĩa, cậu còn ngó vào xem hai bà cháu. Vốn chỉ định ngó một chút rồi đi ra luôn, lại không nghĩ đến bắt được một bạn nhỏ Nguyễn Duy Anh không ngủ trưa nằm nghịch điện thoại.
"Duy Anh..." Cậu nhỏ giọng gọi Duy Anh, cậu nhóc đang nằm nghịch điện thoại trên giường bị ba bắt gặp thì hơi giật mình.
"Đi ra đây, sao không ngủ trưa mà lại nghịch điện thoại thế" Cậu cố gắng nói bé để không ảnh hưởng đến mẹ Nghĩa đang ngủ ở bên cạnh. Nhưng Duy Anh vừa mới động đậy muốn ngồi dậy thì mẹ Nghĩa lại dậy mất rồi.
"Sao đấy, Duy về rồi hả con" Mẹ Nghĩa thấy Duy Anh ngồi dậy thì cũng giật mình tỉnh giấc, mẹ nhìn Duy Anh rồi quay ra thì thấy Đức Duy cũng đang đứng cạnh giường.
"Vâng ạ, mẹ cứ ngủ tiếp đi, con gọi Duy Anh ạ. Đi ra đây với ba đi cho bà nghỉ, nhanh lên" Đức Duy nhỏ giọng nói chuyện với mẹ xong lại quay sang nói với Duy Anh.
"Cứ để Duy Anh ở đây với mẹ, con về ngủ đi"
"Thôi để con đưa Duy Anh về bên phòng cho mẹ nghỉ, mẹ cứ ngủ đi ạ" Đức Duy ngoắc tay gọi cậu bé ra, cậu nhóc cũng xuống giường rồi chạy đến bên cậu.
Đức Duy đưa Duy Anh trở về phòng, trước khi đi cậu còn tịch thu điện thoại mà cậu nhóc đang cầm trả lại cho mẹ Nghĩa. Cậu nhóc cũng biết mình sai, không ngủ trưa nằm nghịch điện thoại mà còn bị ba nhỏ bắt nên cũng ngoan ngoãn nghe lời hẳn.
...
"Con xin lỗi mà, lần sau con không vậy nữa" Cậu nhóc cứ lẽo đẽo theo sau lưng Đức Duy để xin lỗi nhưng cậu không nói gì. Duy Anh quay sang cầu cứu ba lớn nhà mình bằng khuôn mặt đáng thương nhưng ba lớn cũng bất lực, làm sai rồi thì phải chịu thôi.
"Lần trước ba nói con như nào, không được nghịch điện thoại bên cạnh bà để bà còn ngủ mà. Con có nhớ ba bảo với con là bà bị khó ngủ không? Con chơi điện thoại bên cạnh bà như thế sao bà ngủ được" Đức Duy nhẹ nhàng nói chuyện với cậu nhóc, cậu cũng không muốn lớn tiếng quát mắng dạy dỗ với Duy Anh làm gì cả. Đối với cậu thì đây là một phương pháp dạy con không tốt, và cậu không muốn áp dụng nó lên Duy Anh.
"Con xin lỗi ạ, con biết lỗi rồi, ba đừng giận nữa mà. Nha. Nha ba" Bình thường thấy hai người này cứ chí choé với nhau như thế thôi nhưng khi cậu đã căng lên thì Duy Anh sẽ không dám hó hé gì cả. Nhất là khi cậu nhẹ nhàng nói chuyện với cậu nhóc như này, thà cứ trêu ghẹo nhau đi thì cậu nhóc đã không sợ, chứ cứ nhẹ nhàng như này thì chắc chắn là cậu nhóc sai rồi.
"Ba không việc gì mà phải giận con cả. Ba chỉ nhắc con như thế để con nhớ, lần sau không được nghịch điện thoại bên cạnh khi bà đang ngủ. Nhớ chưa?"
"Vâng ạ"
"Thôi được rồi, không nói đến chuyện này nữa. Thế chiều nay em bé muốn đi chơi ở đâu nào?" Thấy hai ba con nhà này đã giải quyết được vấn đề, Quang Anh ở bên cạnh liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.
"Có được không ạ?" Cậu nhóc biết mình vừa làm sai, sợ là ba nhỏ sẽ không đồng ý cho mình đi nên mới quay sang nhìn ba nhỏ nhà mình bằng ánh mắt cầu xin.
"Được, ba cho con đi" Quang Anh quay người cậu nhóc lại phía mình rồi trả lời thay Đức Duy.
"Thế con muốn đi mua đồ chơi ạ" Ba lớn đồng ý mà ba nhỏ không nói gì nghĩa là ba nhỏ cũng đồng ý, cậu nhóc được đi chơi thì liền hào hứng trả lời.
"Ok chốt"
____________________
Hơi nhạt 🙄
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro