Ngoại truyện #2
Lại một lần nữa, đêm concert 'Anh Trai say Hi' đã khép lại trong tiếng reo hò không ngớt của những người hâm mộ
Nhưng với Đức Duy, đêm nay là một cơn bão cảm xúc. Em đứng trên sân khấu, giữa ánh đèn rực rỡ, mỉm cười cúi đầu cảm ơn khán giả, nhưng nụ cười ấy dường như chỉ để che giấu nỗi chua xót bên trong. Em đã làm tất cả – sáng tác, luyện tập, đóng góp hết mình cho chương trình – nhưng kết quả nhận lại quá ít ỏi
Đức Duy, người đã dành toàn bộ tâm huyết để sáng tác, không chỉ cho mình mà còn góp phần làm nổi bật chương trình, cuối cùng chỉ được trao hai bài hát. Hai bài hát nhỏ nhoi giữa hàng loạt ca khúc mà em đã viết, đã cống hiến không ngừng nghỉ. Và điều đau lòng nhất là sự thờ ơ của những người đáng ra phải trân trọng công sức của em
Khi bước vào hậu trường, những tiếng cười nói xung quanh làm em cảm thấy lạc lõng hơn bao giờ hết. Mọi người vui mừng vì những thành tích, những lời khen nhận được, còn em chỉ lặng lẽ ngồi xuống góc phòng, tay nắm chặt chai nước nhưng không uống. Đôi mắt em dõi về một khoảng không xa xăm, như đang tìm kiếm thứ gì đó đã mất
Quân A.P nhìn thấy em từ xa, lập tức tiến lại gần. Ngồi xuống cạnh em, cụ hỏi khẽ "Captain, sao trông em buồn vậy?"
Duy giật mình, quay lại nhìn anh Quân. Nụ cười gượng gạo nhanh chóng hiện lên trên môi em
"Không có gì đâu anh. Em ổn mà. Chắc em hơi mệt chút thôi"
Nhưng ánh mắt em không thể giấu được. Trong đó là nỗi thất vọng, là sự bất lực, như thể em đang cố gắng chấp nhận một sự thật không công bằng. Quang Anh ngồi nghỉ cách đó không xa, anh trông thấy tất cả nhưng anh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Anh biết Duy không muốn làm phiền, không muốn người khác phải lo lắng vì mình, nhưng chính sự hiểu chuyện ấy mới khiến anh đau lòng
Anh thấy ánh mắt em chẳng thể nói dối được như chủ nhân của nó. Trong đó là nỗi thất vọng, là sự bất lực, như thể em đang cố gắng chấp nhận một sự thật không công bằng. Quang Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát. Anh biết Duy không muốn làm phiền, không muốn người khác phải lo lắng vì mình, nhưng chính sự hiểu chuyện ấy mới khiến anh đau lòng
Khi các anh trai khác tiến lại để chúc mừng, Đức Duy vẫn giữ thái độ nhã nhặn, mỉm cười đáp lại từng lời động viên. Em nói "May mà em cũng được khán giả yêu thương. Em vui lắm"
Nhưng trong lòng Đức Duy, em biết niềm vui ấy chẳng thể khỏa lấp nỗi trống trải. Em đã dành biết bao đêm trắng để viết nhạc, để hoàn thiện từng chi tiết nhỏ nhất, nhưng khi nhìn lại, những cống hiến ấy chẳng được công nhận. Không ai nói lời cảm ơn, không ai nhìn thấy những gì em đã làm
Đến khi mọi người rời đi, căn phòng chờ chỉ còn lại em. Đức Duy thả người xuống ghế, ánh sáng từ chiếc đèn treo chiếu lên gương mặt nhỏ bé nhưng mệt mỏi. Đôi mắt em không thể giấu được sự thất vọng. Chợt, những kỷ niệm về tổ đội Underdog-team của em lúc còn thi Rap Việt ùa về trong tâm trí Duy, nơi mà mọi người từng coi trọng em, từng chiến đấu cùng em như một gia đình thực sự. Ở đó, dù em nhỏ tuổi nhất, nhưng mọi ý tưởng, mọi nỗ lực của em đều được tôn vinh. Không giống bây giờ, nơi em bị lu mờ giữa ánh hào quang của những người khác, mặc cho em đã làm việc chăm chỉ đến thế nào
Không biết từ bao giờ Quang Anh đã lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, anh lớn nhìn em nhỏ không nói gì. Anh biết, với Duy, những lời động viên lúc này không khác gì những lời sáo rỗng. Một lát sau, Duy cất giọng nhỏ nhẹ
"Anh à, em đã làm sai gì sao?"
"..."
"Hồi nhỏ, em quậy lắm, mẹ nói "do con không ngoan nên mẹ mới 'không' thương con... vậy có phải do em không ngoan nên mọi người mới không thương em đúng không anh?"
Giọng em không có sự trách móc, chỉ toàn nỗi bất lực. Em không cần ánh hào quang, không cần sự ca tụng, chỉ mong công sức của mình được ghi nhận. Nhưng đáp lại, chỉ là sự thờ ơ và thiếu công bằng
Quang Anh không trả lời ngay lập tức, anh chỉ nhìn Duy – đứa trẻ luôn phải gồng mình lên, luôn tỏ ra mình mạnh mẽ, mình ổn những người xung quanh. Nhưng giờ đây lại đứng trước anh, yếu đuối, đầy nghi ngờ về chính mình
Đức Duy lúc nào cũng vậy, luôn là đứa hiểu chuyện, luôn quan tâm đến mọi người xung quanh, để ý đến cảm xúc của người khác nhiều hơn chính bản thân mình. Em không dám than vãn, không dám thể hiện sự mệt mỏi, vì luôn lo lắng rằng nếu làm vậy, sẽ khiến những người xung quanh phải lo lắng, phải bận tâm về mình. Và đêm nay, khi em nhận ra công sức của mình lại bị đối xử như thế, khi những sáng tác của mình không được ghi nhận, sự chịu đựng của em đã vượt quá giới hạn
Anh nhìn em nhỏ không nói gì mà chỉ để im lặng bao trùm. Duy vẫn không động đậy, đôi mắt chỉ nhìn về phía trước, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào rơi nơi khoé mắt. Anh nhìn em một lúc lâu rồi khẽ lên tiếng "em ổn không?"
Đức Duy ngẩng đầu lên, cố gắng nở nụ cười, nhưng là một nụ cười trống rỗng, không chút sức sống
"Không có gì đâu anh, em ổn mà"
Quang Anh không để cho em lảng tránh, ánh mắt anh đầy kiên quyết và quan tâm "không. Em không ổn đâu, Đức Duy em có thể nói với anh, anh sẽ nghe hết mà. Xin em đừng giữ sự ấm ức ở trong lòng nữa được không?"
Đức Duy không nói gì, chỉ ngồi im lặng. Trong lòng em, cảm giác như mình đang đè nén quá nhiều, cố gắng chịu đựng quá lâu, nhưng chẳng ai biết. Quang Anh nhìn thấy sự kiên cường ấy của Duy, nhưng cũng hiểu rằng đằng sau sự hiểu chuyện và luôn đặt người khác lên trên của em là một nỗi đau âm ỉ mà em chẳng dám thổ lộ
"Em lúc nào cũng luôn cố gắng hết sức, nhưng sao lại không cho phép mình một chút nghỉ ngơi? tại sao lại gắng gượng? Tại sao không cho phép bản thân mình yếu đuối dù chỉ là một chút thôi cũng được?" Quang Anh nói, giọng anh ấm áp nhưng cũng đầy thấu hiểu
"Hoàng Đức Duy, em không có lỗi gì cả. Em có biết không,anh, mọi người xung quanh hay là các bạn Cừu Có Cánh đều rất thương em, không phải chỉ vì những gì em làm cho họ, mà vì chính con người em"
Duy không trả lời ngay. Em cúi đầu, đôi tay loay hoay xoay chai nước trong im lặng. Một lát sau, em thở dài, giọng nói nhỏ và trĩu nặng
"Anh à... em đã cố gắng rất nhiều... nhưng dường như vẫn chưa đủ"
Quang Anh im lặng lắng nghe, không ngắt lời. Duy tiếp tục, từng câu từng chữ như trút ra từ sâu trong lòng
"Em viết nhạc, em tập luyện, em làm mọi thứ để chương trình này tốt hơn. Nhưng rồi cuối cùng, em chỉ được hát có hai bài. Hai bài thôi, anh à... Còn những bài khác, những thứ em đã dồn hết tâm huyết, họ chẳng thèm nhắc đến. Không một lời cảm ơn, không một sự ghi nhận. Em có làm gì sai không anh?"
Duy ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng không rơi lệ. Em nhìn Quang Anh, ánh mắt đầy tổn thương và bất lực "Hay là... tại em không đủ giỏi? Không đủ để mọi người trân trọng?"
Nghe những lời tự trách ấy, tim Quang Anh như thắt lại. Anh hít sâu một hơi "Lại đây" anh nói, vòng tay rộng lớn của anh lớn ôm trọn lấy em nhỏ vào lòng. Vòng tay ấy vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, như thể muốn chắn cả thế giới bất công bên ngoài để bảo vệ em nhỏ đang mít ướt trong lòng
Đức Duy chôn mặt vào ngực Quang Anh, bờ vai nhỏ run lên từng đợt "Em đã cố gắng rất nhiều... mà họ..."
"Anh biết" Quang Anh thì thầm, bàn tay vuốt nhẹ theo dọc sóng lưng "Em không cần chứng minh với ai cả. Với anh, em đã làm rất tốt rồi, luôn luôn là như thế"
"Em không phải lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ. Hãy cho phép bản thân được một chút yếu đuối. Ai trong chúng ta đều có những lúc yếu lòng, cần được chăm sóc, cần được an ủi, cần một người ở bên"
Giọng anh trầm ấm, đều đặn như một bài hát ru.
Em nhỏ khẽ lắc đầu "Em không muốn làm phiền mọi người... Em không muốn các anh phải lo cho em..."
"Hoàng Đức Duy, em không sai, chưa bao giờ sai cả" Quang Anh lên tiếng, giọng anh trầm ấm nhưng kiên định "Nếu có gì đó sai, thì đó là cách họ đối xử với em, không phải bản thân em. Anh biết em đã làm rất nhiều, đã hy sinh rất nhiều. Nhưng em phải nhớ rằng, những gì em làm không mất đi giá trị chỉ vì người khác không nhìn thấy"
Duy im lặng. Quang Anh biết, chỉ vài lời an ủi sẽ không đủ để xoa dịu nỗi đau mà em đang mang trong lòng. Anh nghiêng người về phía trước, giọng anh trầm xuống, đầy chân thành
Nhưng em có biết không, Duy?" Quang Anh nhẹ nhàng nói "Em là một phần quan trọng của anh và tất cả mọi người, không phải chỉ vì tài năng hay những bài hát em viết. Em là người mà bọn anh luôn muốn bảo vệ, luôn muốn chăm sóc. Nếu em không nghĩ cho bản thân, thì ai sẽ làm điều đó cho em?"
Quang Anh ôm chặt lấy em, như để xoa dịu những vết thương mà em giấu kín "Hãy cho phép anh được chia sẻ với em. Đừng cố gắng gượng, đừng mang mọi thứ một mình. Anh sẽ chẳng thể làm được việc gì ra hồn nếu thiếu em, và em cũng không phải sống một mình"
"Em không cần phải chứng minh gì cả, Duy. Không cần phải cố gắng để được yêu thương hay công nhận. Em xứng đáng được trân trọng, không phải vì những gì em làm, mà vì chính con người em"
Đột nhiên, đôi vai em khẽ run lên. Một lát sau, em nói, giọng khàn đi
"Nhưng em không biết phải làm gì nữa, anh à. Họ không nói gì cả. Không khen, không chê, cứ như là những gì em làm chẳng đáng được nhắc tới. Họ..." Em ngập ngừng, rồi thở dài "Họ khiến em cảm thấy mình thật vô hình"
"Duy, nhìn anh này"
Duy ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu đối diện với ánh mắt kiên định của Quang Anh
"Em không vô hình. Với anh, em là một phần quan trọng, không thể thiếu. Anh biết em luôn cố gắng hết sức, luôn hy sinh nhiều hơn những gì người khác thấy. Nhưng em cũng phải học cách yêu thương bản thân mình, biết không?"
Duy không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu
"Và nữa" Quang Anh nói tiếp, giọng anh dịu dàng hơn "Đừng tự trách mình vì những điều mà em không kiểm soát được. Có những người sẽ không thấy được giá trị của em, nhưng điều đó không có nghĩa là em kém cỏi. Anh, và những người thực sự hiểu em, luôn trân trọng mọi thứ mà em làm"
Những lời nói ấy như xua tan một phần bóng tối trong lòng Duy. Em hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào
"Cảm ơn anh, Quang Anh" em nói, giọng em vẫn còn chút run rẩy "Thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh em...không biết sẽ vượt qua kiểu gì nữa"
Quang Anh mỉm cười, vỗ nhẹ vai em "Hâm, cảm ơn gì chứ quỷ nhỏ?"
Không gian im lặng trong giây lát. Duy cúi đầu, những suy nghĩ trong lòng dường như đã nhẹ bớt
"Anh à" em khẽ lên tiếng, giọng nhỏ nhưng đầy chân thành "Từ nhỏ đến giờ, em luôn cố gắng để không ai phải lo lắng cho em. Nhưng đôi khi... em thấy mệt lắm"
"Thì bây giờ em cứ mệt đi" Quang Anh nói, giọng anh pha chút hài hước để làm em nhẹ lòng "Nếu mệt quá thì cứ dựa vào bờ vai của anh này không thì cứ nói ra mọi thứ. Em không cần gồng nữa, vì anh ở đây rồi. Nhóc có anh mà, hãy tập sử dụng anh đi!"
Duy bật cười khẽ, dù trong lòng vẫn còn những gợn sóng, nhưng em biết mình không hề cô đơn. Quang Anh, với sự kiên nhẫn và dịu dàng, đã cho em thấy rằng, dù ngoài kia có thế nào, vẫn sẽ luôn có một người sẵn sàng lắng nghe và cùng em bước qua những ngày khó khăn nhất.
———————
Baby nghĩ em nhỏ có tập sử dụng anh lớn như lời anh nói không?
Đôi lời của tác giả: sốp viết chap này từ lúc concert day 4 do ức chế con Vie quá tr !!!! mà sốp quên đăng mất tiu 🥹
Sốp xin lỗi các baby nhìu nhìuuuu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro