Chap 19
Ngày hôm đó, không khí trong buổi tập sân khấu căng thẳng hơn bình thường. Chỉ còn một ngày nữa là đến buổi công diễn live stage 2, cả team dồn hết sức để luyện tập. Đức Duy mải chạy lại từng động tác, sửa từng nhịp điệu mà không nhận ra thời gian đã trôi qua thế nào
Quang Anh-người nhớ hơi em không chịu nổi bèn kiếm cớ chạy trốn các anh em team mình sang team cụ Song Luân, đang đứng dưới sân khấu, ánh mắt theo sát từng cử động của em. Sau một lúc, anh lặng lẽ nhìn đồng hồ trên tay, rồi khẽ nhíu mày. Lát sau, anh gọi em lại nghỉ giải lao "Duy, nghỉ chút đi. Tập nhiều quá cũng không tốt đâu"
Đức Duy thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, gật đầu ngồi xuống bên cạnh chai nước "ủa mọi người đâu hết rồi?" Em ngó nghiêng liếc dọc tìm các anh em trong team, nãy còn thấy bóng dáng mà giờ lại đâu hết rồi
"Anh không biết" Quang Anh nhún vai, thản nhiên trả lời
"Mọi người bỏ em về thật rồi hả?"
"Ai bảo em tập hăng say quá chi"
Quang Anh khoanh tay nhìn em một lát, cuối cùng không nhịn được mà hỏi "Em không định nói gì hả?"
Duy ngước lên, hơi ngạc nhiên "Nói gì ạ? Em làm sai động tác chỗ nào à?"
Anh lén thở dài, đưa tay day trán, bất lực như thể không biết phải xử lý em thế nào. Anh nhìn thẳng vào mắt em, giọng đầy vẻ trách móc "Hôm nay là ngày gì, em biết không?"
Đức Duy chớp mắt đầy khó hiểu, đầu óc quay cuồng tìm câu trả lời. Nhưng dường như em chỉ nghĩ đến buổi tập, lịch trình và ngày công diễn, chứ chẳng nhớ nổi điều gì đặc biệt "Ngày... tập tổng duyệt ạ?"
Quang Anh nhìn em, môi nhếch lên một nụ cười bất lực pha chút trêu chọc. Anh lắc đầu, rồi bất ngờ đứng dậy, lén ra hiệu cho các thành viên khác. Trong phút chốc, ánh đèn sân khấu vụt tắt, chỉ còn lại một khoảng tối mịt
Duy chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một luồng sáng ấm áp bỗng hiện ra từ chiếc bánh sinh nhật trong tay Quang Anh. Những ngọn nến lung linh, ánh sáng dịu dàng hắt lên gương mặt anh. Các thành viên trong team ùa ra từ cánh gà, pháo sáng cầm tay rực rỡ, cùng nhau đồng thanh hát vang
"Happy birthday to you~ Happy birthday to you~"
Em sững người, ánh mắt mở to nhìn mọi người. Một giây, hai giây trôi qua, em vẫn chưa tin được "Khoan... sinh nhật em hả?!"
Anh nhẹ nhàng cẩn thận đặt chiếc bánh xuống trước mặt em, theo thói quen lại xoa nhẹ đầu em một cái, giọng trách nhưng đầy ấm áp
"Ừ, là sinh nhật em đấy. Em bận đến mức quên cả ngày của mình, anh còn phải nhớ hộ thì nói xem, có đáng không?"
Đức Duy đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng, hai tay xoắn lấy nhau. Nhưng ngay sau đó, em bật cười, gương mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết
"Em... quên thật. Nhưng cảm ơn mọi người, và cả anh nữa. Em hạnh phúc lắm"
Khẽ gật đầu, đôi mắt anh dịu lại, ánh nhìn mang chút nhẹ nhõm như thể nhiệm vụ lớn vừa hoàn thành. Anh nói nhỏ đủ để Duy nghe thấy "Chỉ cần em vui là được. Thổi nến đi, mọi người đợi em đấy."
Duy cúi xuống thổi nến trong tiếng reo hò náo nhiệt của mọi người. Không khí nghiêm túc trước đó đã tan biến hoàn toàn, thay vào đó là niềm vui và những tiếng cười vang vọng khắp sân khấu. Nhưng đối với em, khoảnh khắc đáng nhớ nhất vẫn là ánh mắt dịu dàng và cái xoa đầu của Quang Anh – người đã âm thầm nhớ ngày sinh nhật mà chính em đã quên mất.
—————-
Chiều hôm ấy, khi biết tin mẹ mình sẽ bay từ Hoà Bình vào Sài Gòn xem mình diễn em đã rất háo hức được gặp mẹ. Chuyến bay vừa mới hạ cánh chưa được bao lâu thì em đã tức tốc ra sân bay tới đón mẹ, bóng dáng mẹ Hà thấp thoảng đâu đó Đức Duy liền chạy tới ôm chầm lấy mẹ lâu không gặp mẹ làm Duy nhớ mẹ chết đi được
Mẹ Hà cũng ôm lại con trai mình, một cách chặt chẽ, dịu dàng, như để bù đắp cho những tháng ngày không gặp gỡ
"Em nhớ mẹ quá!" Duy thì thầm, giọng nghẹn ngào.
Mẹ Hà mỉm cười, vuốt tóc Duy, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt bà lại trở nên nghiêm nghị. Bà nhìn con trai từ đầu đến chân rồi thở dài "lại gầy đi nhiều quá rồi, sao không ăn uống đầy đủ, chăm sóc bản thân chút đi chứ"
Duy cảm thấy hơi chột dạ, chỉ biết cười gượng, lảng tránh ánh mắt lo lắng của mẹ. Em biết mẹ vì lo cho mình sẽ lại cằn nhằn về chuyện ăn uống. Mặc dù vậy lòng Duy vẫn cảm thấy vui khi được gặp lại mẹ
"Con có ăn mà, anh Quang Anh chăm con kĩ lắm, mẹ đừng lo"
"Ông chỉ giỏi kiếm cớ lảng tránh thôi" mẹ Hà không thương tiếc liếc muốn cháy mặt đứa con trai mình
"Đâuuuu"
"Mà Quang Anh nó đâu rồi? Sao không đi đón mẹ cùng, nhớ nó chết mất" Mẹ ngó nghiêng một hồi không thấy bóng dáng đứa 'con ruột' đâu bèn quay qua thắc mắc đứa 'con ghẻ'
Câu hỏi bất ngờ ấy khiến em cảm thấy như mình đã bị mẹ cho 'ra rìa' mất tiêu rồi. Đức Duy phụng phịu "biết ngay là mẹ sẽ hỏi đến Quang Anh mà. Mẹ có thương gì em đâu"
Mẹ Hà bĩu môi liếc mắt nhìn Đức Duy, ai đời cũng 21 tuổi rồi mà chẳng trưởng thành lên được chút nào, suốt ngày nhõng nhẽo thôi
"đúng rồi, anh chỉ là con ghẻ thôi. Quang Anh mới là con ruột"
"Haizzz" thở dài bất lực trước người mẹ của mình, em tiến tới sách vali lên cho mẹ "mời cô Phạm Ngọc Hà ra xe để đứa 'con ghẻ' này trở về"
"Anh cũng lắm trò lắm cơ"
"..."
Trên đường về, Đức Duy cố tình đưa mẹ đi lượn thăm thú khắp những địa điểm thú vị ở trong Sào Gòn mà hôm trước em đã được anh Hiếu khai sáng
Suốt dọc đường đi hai mẹ con tâm sự nói đủ thứ chuyện trên đời. Mẹ Hà ngồi phía sau, đôi mắt hiền từ nhìn con trai lớn của mình
"Mẹ là mẹ thấy anh hơi bị gầy rồi nha. Có phải lại bỏ bữa, thức khuya mải làm nhạc đúng không?"
Đức Duy vừa cười vừa gãi đầu, cố đánh trống lảng khi nghe mẹ Hà nói "Đâu có đâu mẹ, con ăn đầy đủ mà. Con cũng ngủ đúng giờ, mẹ đừng lo!" Nhưng cái cách em liếc đi chỗ khác, giọng nói hơi lúng túng, khiến mẹ Hà không cần nhìn lâu cũng đủ biết con trai lớn đang chối quanh
Mẹ Hà nhìn em, đôi mắt bà tràn ngập yêu thương nhưng không giấu được nét bất lực
"Mẹ nói rồi mà, làm gì thì làm, cũng phải giữ sức khỏe. Con lớn rồi, mẹ không ép được, nhưng nhìn con vậy mẹ xót lắm. Gầy trơ xương thế này, có gì vui nổi khi thành công mà người kiệt quệ hả Đức Duy?"
Biết mẹ đang lo lắng cho mình, em bèn trêu trọc mẹ "uầy, cô Phạm Ngọc Hà đây cũng biết lo lắng cho đứa 'con ghẻ' này sao"
"Cha bố anh"
" ơ...Sao mẹ đánh em"
Thấy mẹ đang lườm cháy mặt mình Đức Duy chỉ biết cười trừ "nhưng mà mẹ đừng lo, em quen rồi. Làm nhạc có cực nhưng vui, nhất là khi thấy mọi người thích những bài con làm. À, mẹ nhớ không? Hồi nhỏ con cứ nghêu ngao hát mãi, mẹ la mà con đâu có dừng."
Mẹ Hà bật cười "Thấy anh làm điều mình thích, mẹ mừng lắm. Nhưng nhớ giữ sức khỏe nha, đừng quên ăn uống đúng giờ. Anh mà không nghe lời Quang Anh là anh chết với mẹ"
"..."
Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, từ những ngày thơ bé Duy nghịch ngợm ở quê, đến hành trình vào Sài Gòn theo đuổi đam mê âm nhạc. Mẹ Hà lắng nghe từng lời, lòng tràn đầy tự hào khi thấy cậu con trai nhỏ ngày nào giờ đã trưởng thành, sống hết mình với ước mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro