Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02.

Đến giờ ăn trưa, hôm nay trường lại làm món rau củ. Đức Duy cực kì cực kì thích món này. Nhưng mà vì mải ở trên lớp ngồi xem xét đống bài tập Toán nên cậu xuống căng tin chậm, chỉ còn có một xíu rau củ hầm thôi. Ông trời hết thương Hoàng Đức Duy rồi.

Tay bê khay thức ăn, cậu nhìn qua bàn trống có mình Quang Anh ngồi. Ầy, ít ra vẫn được ngồi cùng cậu ấy.

- Sao mặt như đưa đám thế kia?

Quang Anh nhìn Đức Duy đặt khay cơm xuống mà mặt ỉu xìu liền ngước lên hỏi.

- Chậm quá. Tưởng ngay trước mắt mà xa tận chân trời...

- Gì đấy??

- Nhìn nè. Còn một xíu xương hầm rau củ thôi... Aaaa đống bài tập chết tiệttttttt!!!

Quang Anh cười. Hoá ra là hết món ăn yêu thích của cậu ấy nên mới chán đời như thế. Còn bày đặt văn vẻ ngôn nữa. Ôi dào.

- Cho này.

- Ơ ơ ơ ơ

- Không có thích món hầm. Ăn đi. Đổi ý nhé?

- Có ăn mà!

Quang Anh lấy hết rau củ với thịt hầm cho sang khay cơm của cậu. Chết rồi sao tim Đức Duy đập mạnh vậy nè. 

Xúc miếng cơm bỏ vào miệng, Đức Duy vừa ăn vừa nghĩ. Ngày mai liệu trời có nổi bão cấp độ 10 giật cấp 11 12 không nhỉ? Sấm sét đùng đoàng gió thổi ù ù......

- Ngốc. Ăn đi nghĩ gì vậy?

Nguyễn Quang Anh cốc đầu Đức Duy một cái rồi ăn tiếp. Nhờ cú cốc đầu mà cậu cũng kịp quay về hiện thực, dẹp bỏ đống dự báo thời tiết ngày mai. Chỉ là người ta cho mình thức ăn thôi mà, chuyện thường. Chuyện thường thôi....

Hết giờ ăn, Đức Duy cùng Quang Anh cùng trở về lớp học. Như thường lệ thì cứ hết giờ ăn, lên lớp nghỉ ngơi thì Đức Duy sẽ bị cả lớp bắt hát miễn phí cho nghe. Ừ thì hát hay mà. Thế nên hôm nay cũng không khác mọi ngày. Vừa đặt mông xuống ghế thì lớp trưởng Anh Tú đang yên vị trên ghế đối diện ra lệnh.

- Này hôm nay định không hát à?

- Nữa hả????????

Cậu đang định nằm dài ra bàn nghỉ thì lớp trưởng tối cao truyền lệnh xuống.

- Hát đi chỡ đỡ mệt tí nào. Lát nữa chiến đấu 3 tiết Toán đó.

- Đúng rồi mau hát đi Đức Duy.

- Được rồi...

Ngồi thẳng dậy, Đức Duy bắt đầu hát. Giọng của Đức Duy rất hay, lại truyền cảm. Thế nên thể loại nhạc nào bạn hát cũng đa dạng. Nếu hôm nay là ballad nhẹ nhàng thì ngày mai bạn sẽ hát R&B chất ngất. Nói chung là tuyệt vời lắm.

"Và anh đang cố gắng mải mê, cùng tia nắng mới hay tách cà phê, để quên đi hết mùi hương vẫn còn vương trên áo em tặng."

Một mình cất giọng trong lớp, ai làm việc nấy nhưng tai vẫn nghe giọng hát của Đức Duy. Kết thúc bài hát thì mọi người vỗ tay rầm rầm. Ây da mấy đứa khách sáo quá, cảm ơn cảm ơn.

Cậu khẽ liếc Quang Anh bàn trên xem anh có vỗ tay khi mình hát xong không. Xì. Không thèm động tay luôn. Rõ ràng mình hát hay như thế vậy mà đồ mặt lạnh nhà anh không thèm vỗ tay gì cả à. Mục đích hát bài này là cho anh nghe đấy. Quang Anh vẫn cúi mặt đọc sách một lúc rồi lấy điện thoại ra xem Instagram. Đức Duy cũng ngồi xuống chơi game.

Hết giờ nghỉ, cả lớp lại bắt đầu giờ học. Ôi mẹ ơi, tận 3 tiết Toán. Đức Duy cảm thấy buồn ngủ hết sức. Tiết thứ 2 là gục thẳng xuống bàn luôn. Thực ra tiết đầu cậu cũng có ngồi cố học tập trung vì sợ giáo viên nhưng vẫn không thắng nổi cơn buồn ngủ. Duy chỉ định ngủ một lát thôi nhưng kết quả là đến tiết 3 vẫn không dạy nổi. Đầu toàn số học hình học quay mòng mòng. Ai đó cứu Duy với...

Thế là Đức Duy quyết định nằm ngủ đến hết tiết luôn. Không còn sức chiến đấu với cái môn trời đánh này nữa rồi. Mà... Nguyễn Quang Anh có phải con người không thế? Ai cũng mệt mỏi còn cậu ấy không thèm há miệng than một tiếng. Đã thế còn giơ tay lên bảng liên tục. Tập trung đến nỗi Đức Duy gọi còn không thèm quay xuống. Đồ lạnh lùng.

Suốt tiết Toán thứ 3, không thấy ai đó ở bàn sau gọi nên Quang Anh quay xuống nhìn. Mệt đến mức ngủ luôn trên bàn thế này cơ à?

- Dậy đi nào.

Cậu ấy lấy bút gõ nhẹ vào đầu Đức Duy.

- Yên coi...

- Dậy mau thầy xuống kìa.

Nghe thấy thế, Duy bật dậy luôn. Tất nhiên không phải thầy xuống thật.

- Nguyễn Quang Anh sao cậu lừa tớ.

- Đâu có lừa. Thầy vừa xuống thật mà.

- Xì.

Tan học, Đức Duy đang định rủ Quang Anh về cùng thì thấy anh đang nói chuyện cùng lớp trưởng lớp bên. Ừ thì cũng là hoa khôi của khối. Chậc. Đời Hoàng Đức Duy bao giờ mới hết buồn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro