05.
đầu hạ năm ngoái, đầu hạ em biết yêu, đầu hạ em nức nở vì mảnh tình vụn vỡ.
ngày nắng nhẹ, tán lá nhỏ rơi trên vai em. lá nhỏ xanh, đem theo hết những nhiệt huyết của mùa hè gửi gắm cho em. vẫn còn khoảng trời trên cao nghe ngàn lời rãi bày của em. em kể trời nghe chuyện đầu hạ năm ngoái, tưởng chừng như còn là hôm qua, trời nghe hết chuyện của em rồi khẽ an ủi. trời hỏi, sao giờ em mới khóc? nhưng cũng không có câu trả lời nào dành cho trời cao.
hạ năm ngoái, em thích anh. anh kể em nghe về đời người có 9 kiếp, anh bảo nếu kiếp này còn nợ em thì kiếp sau, sau nữa nhất định trả cho em. em ngẩn ngơ, em nói cả kiếp này hay kiếp sau cũng chẳng thèm gả cho anh. anh nhìn em, dịu dàng để mình em trong ánh mắt nâu nhạt.
em vẫn ngỡ sẽ là cạnh nhau đến cuối đời, tiếc thay, chỉ có nhân gian biết là giây phút nhất thời bên nhau. người tình mùa hạ năm ấy vẫn thường được em ví von như cơn gió nhẹ giữa ban trưa nóng bức. người đến rồi đi, cũng chẳng để lại cho em chút nhớ nhung. em nói nếu có lỡ như chẳng là của nhau nữa, thì trước khi rời đi hãy an ủi em trong vòng tay của anh. anh gật đầu, nhẹ nhàng hứa hẹn. nhưng cuối cùng, thứ em nhận lại là một trái tim rỗng tuếch.
có thể, sau này em chẳng còn yêu anh, hay rơi lệ ướt đẫm gối trong đêm hiu quạnh vì nỗi nhớ da diết, tâm trí cùng đôi mắt cũng không còn để anh trong đó. nhưng biết đâu sau này lại là chuỗi ngày chìm trong đáy biển lạnh lẽo, được đại dương to lớn bao bọc lấy, em sẽ trở nên xinh đẹp hơn khi được vài cơn sóng chôn vùi dưới lớp cát sâu.
đành vậy, đoạn tình cảm được nguyệt lão se duyên lại do số phận mà không thành. mai này, tại một quen đường quen thuộc nào đấy của cả hai nhưng chẳng cùng bước nữa sẽ có một người xuôi theo dòng còn lại. bắt gặp lại nhau vẫn bước qua nhau, như chưa từng quen biết. đặt anh vào một góc trong tim như dần dần thiêu đốt trái tim em, ta nhìn nhau vậy mà chỉ có em là yêu.
yêu nhau, cùng vùi dập nhau vào những cơn đau rồi lại muốn trông thấy dáng vẻ nhau giữa nhân gian trần thế. lời hẹn trăm năm của tháng ngày nào đến giờ chỉ có ta là thật còn trăm năm là viển vong.
người đời bàn tán tả tình yêu của em thực ra là loài hoa quỳnh. em nghe hết, khẽ miệng cười. hoa quỳnh đẹp lắm, nhưng có gai, gai nhỏ ngắn đủ cứa vào đôi tay vết nhỏ. hóa ra tình yêu của em lại mĩ miều đến thế. hoa là tượng chưng cho sự chung thủy bởi lẽ hoa chỉ nở một lần rồi tàn tựa một tình yêu duy nhất. dẫu vậy, vì hoa sớm nở chóng tàn nên còn tượng trưng cho sự mong manh, những điều phù du thoáng qua. em luôn hỏi, hoa nào người ta cũng có thể yêu thương, vậy sao hoa của xương rồng cũng là hoa nhưng người ta chẳng bao giờ dừng lại vì một bông hoa xương rồng.
anh có đi, thì vẫn còn em ở lại. em sẽ sống thật lâu mỗi ngày, ngày ngày đều nói yêu anh. cho dù là kết thúc đi chăng nữa, em vẫn là đức duy mà quang anh từng chăm chút, quan tâm. người ta nói em đợi không được thì đừng đợi nữa. em đáp lại nếu anh còn quay về thì cả đời đều chờ đợi.
ngày không có anh, em tưởng chừng thời gian dừng lại mãi mãi. mấy câu đùa muốn bên anh đến già là thật, em yêu anh cũng là thật. chỉ có anh yêu em ngàn kiếp là không có thật. em sống, anh không nhớ em. vậy nếu em chết đi, anh có nhớ em không?
chấp niệm của hoàng đức duy là nguyễn quanh anh, nhưng chấp niệm của nguyễn quang anh không phải là hoàng đức duy.
tình yêu thời niên thiếu của em kết thúc trong nỗi uất ức, vết thương còn hở đem khâu lại đau đớn vô cùng. năm tháng ấy người trao cho em một mảnh tình tàn mà em cứ ngỡ đó là mùa xuân. năm tháng em trân trọng, coi là định mệnh của cuộc đời giờ đây mới biết chỉ là mua vui, tiêu khiển. em biết hết, nhưng vẫn ngu ngốc coi điều đó là may mắn, may mắn khi được anh chọn để đùa nghịch.
em nghĩ, câu chuyện của em bao giờ mới kết thúc đây? bao giờ em mới được buông tha, bao giờ tâm mới được tịnh, bao giờ trái tim em mới được khâu vá? em vẫn luôn hi vọng chính bản thân em cứu lấy em.
em cười, thả lỏng tâm trí đang ngổn ngang. lại nghĩ, nếu biển là bắt đầu thì biển cũng là kết thúc.
.
em thả mình trong làn gió lạnh, không chút ấm áp khi gần sang đông. cố để hồn em theo về cõi bình yên với trời cao, bước trên nền cát, từng bước nhẹ nhàng như muốn hòa mình vào cơn sóng say mềm. ngắm nhìn sao trời với biển xanh cùng ít người trong buổi tối vắng. em cười xinh với biển, gửi gắm thân mình đến biển, mong biển sẽ đối xử với em dịu dàng một chút.
.
trời theo dõi em qua từng ngóc ngách, cũng chỉ có trời biết chuyện tình của em. đến cả trời còn thương xót cho phận em, cầu nguyện em trôi về chốn hạnh phúc, tự do không phồn hoa. trong hai tương lai sau này, em chọn tương lai thứ hai. trời không trách em dại dột, chỉ trách sao em lại chọn nơi biển lạnh để kết thúc.
.
ngày 18, tháng 3. hoàng đức duy tự tử.
ngày 11, tháng 6. hoàng đức duy được tìm thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro