one shot - se
Tình yêu của anh em coi là nguồn sống, tình yêu của em anh coi như cỏ rác.
Ai cũng có một thời cháy hết lòng với một mối tình ở tuổi 20, "cháy" hết lòng.
Con người mà, thay đổi chính là bản năng tồn động ai cũng có, nhưng em vẫn yêu anh dù có thay đổi thế nào.
Đức Duy là trẻ mồ côi lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ đã chẳng biết mặt mũi ba mẹ đâu, em ngoan ngoãn vâng lời lại học rất giỏi, ai cũng quý.
Quang Anh thì được nuôi dạy trong một gia đình hạnh phúc toàn vẹn, từ nhỏ đã không cần lo nghĩ đến cái ăn cái mặc, mọi thứ luôn được ba lớn ba nhỏ lo lắng chu toàn.
Cả hai gặp nhau vào năm 16 tuổi, một buổi sáng trong lành ấm áp, lớp học nọ lại có một bạn từ nơi khác chuyển đến đang đứng trước lớp giới thiệu tên tuổi, cậu bé điển trai, cười lên lại càng tô thêm nét hoàn hảo, nhìn vào đã biết khá giả.
Giới thiệu xong tên tuổi, cậu bé được giáo viên xếp chỗ ngồi, trùng hợp vị trí đó lại ngay cạnh em.
Cả hai dần thân thiết, sau buổi học còn hay dẫn nhau đi ăn uống, từ thích thích rồi yêu yêu rồi thương thương.
Quang Anh mang lại cho em cảm giác được yêu thương, là người tốt nhất thế gian này, cho em biết thế nào là một gia đình hạnh phúc. Ba lớn ba nhỏ của anh đều rất yêu quý em.
Nhưng...
Ông trời lấy đi tất cả của em, lấy đi gia đình em, đến người em yêu nhất cũng lấy đi mất của em, có bất công quá không?
Rõ ràng là anh ấy yêu em, rõ ràng là anh ấy luôn bao dung, chở che bao bọc em mọi nơi mọi lúc, cớ sao bây giờ lại vì người con gái khác mà đối xử với em tàn nhẫn như thế?
Cả hai cùng nhau bước qua khoảng thời gian trung học với biết bao khoảnh khắc rung động, cùng nhau bước qua thời đại học với bao kỷ niệm đáng nhớ, mọi chuyện bắt đầu từ lúc anh đi sớm về khuya ngoài giờ làm việc.
Lần thứ nhất, đến tận khuya anh mới về nhà, cả người nồng nặc mùi rượu, vết son môi đỏ không những xuất hiện trên cổ áo mà còn có trên cổ.
Em biết anh luôn mang áp lực to lớn từ công việc, nhìn người đang say tí bỉ được một đồng nghiệp nam đưa về, chiếc áo sơ mi trắng bị văng cả hai nút trên, cà vạt thì lệch sâu như muốn bung ra, em hơi nhăn mặt, thở dài một cái rồi cũng nhẹ nhàng giúp anh lau người thay một bộ đồ khác.
Trong đầu em đã nghĩ được bảy bảy bốn chín cái viễn cảnh, nhưng ngoài mặc vẫn bình ổn như không có chuyện gì.
Em tự trấn an mình, đây là việc em giỏi nhất, cũng là việc em đã làm từ lúc còn rất nhỏ.
Đức Duy nằm xuống giường, hít một hơi sâu để điều chỉnh cảm xúc, đột nhiên một tiếng động khác vang lên.
- Vân ơi...
Đôi mắt em trừng to ra, chỉ biết bất động nằm im, anh vừa gọi tên người con gái khác lúc ngủ sao?
Sự yếu đuổi lần lượt tiến lên, cuối cùng cũng không kiềm chế được mà vỡ oà, em nằm cạnh vừa nhìn anh vừa khóc. Tiếng nức nở vang khắp cả căn phòng, lại không thể khiến người đang ngủ say tỉnh giấc.
Lần thứ hai, anh cũng trong trạng thái say đến không biết gì được một cô gái đưa về nhà, cô gái ấy nhỏ nhắn đáng yêu, ăn mặc lại lịch sự kín đáo.
- Anh Duy trông sếp nhé, lúc nãy sếp cứ đòi uống thay em nên mới như thế.
Đức Duy nhìn một lượt thân ảnh không còn tỉnh táo, lại là vết son môi đỏ giống lần trước, nhưng trùng hợp là màu son này cũng chính là màu son trên môi của cô gái trước mặt đang dùng.
- Em tên gì thế? Hình như anh chưa thấy em lần nào.
- Em tên Khánh Vân ạ, em mới vào công ty thôi nên anh không biết cũng phải.
Cô gái cười cười nhìn em, một nụ cười toả ra sự thu hút đặc biệt.
Đức Duy chợt nhớ ra, cái tên này chẳng phải lần trước anh đã gọi trong đêm sao?
Lần thứ ba, lại là anh với cả người đầy cồn được Khánh Vân đưa về nhà.
- Sếp uống hơi nhiều ạ, cực cho anh Duy rồi.
Lần này em không thể nhịn được nữa, vết son lại xuất hiện đúng như vị trí của những lần trước, liền chủ động hỏi.
- Em biết vết son này của ai không?
Cô gái im lặng đứng nhìn em bằng đôi mắt khác, đôi mắt có phần hung dữ, sau đó chỉ tay vào môi mình, miệng còn nhoẻn lên một cái như thách đấu.
Sự ấm ức cùng với tức giận lập tức xuất hiện cùng lúc, em đưa tay tát vào mặt như cảnh cáo.
- Trơ trẽn!
- Đánh nữa đi.
Cô gái như không hề sợ hãi, tiếp tục đưa bên mặt thách thức người đối diện. Thấy em tức đến chỉ biết trơ người nhìn, cô gái xoay người ra về.
...
Chiều hôm sau, Quang Anh về nhà với sự bực tức, mở cánh cửa một cách mạnh bạo tạo một tiếng động rất lớn, em giật mình chỉ biết ngồi nhìn anh đang tiến đến mình.
Anh lao đến thẳng tay túm tóc em, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt em.
- Sao em dám đánh em ấy?
Đức Duy bây giờ mới hiểu lý do anh tức giận đến thế, bỏ qua đau đớn phía sau đầu làm em nhăn mặt, em nhìn thẳng vào mắt anh chịu đau, nhìn sâu vào như đang tìm kiếm một tia yêu thương nào đó còn sót lại.
Con người trước mặt không còn là Quang Anh tốt bụng mà em yêu thương nữa.
- Vì sao không được đánh?
Câu nói của em làm anh càng tức giận, lực tay càng siết chặt hơn.
Đức Duy lúc này mới dùng hai tay nắm chặt bàn tay đang làm mình đau, hét lớn.
- Em mới là người yêu của anh cơ mà?!
- Cút đi!
Em càng vùng vẫy anh càng thấy chướng mắt, đến khi thả từ "cút" cuối cùng cũng giáng cho em một bạt tay thật mạnh vào má, sau đó kéo tay em vào phòng khoá cửa lại.
Đức Duy khóc lớn một mình trong phòng, đây là ai? Đây không phải người em yêu nữa rồi.
Giây phút bàn tay mang lại hơi ấm cho em đánh thật mạnh vào mặt, cả thế giới của em đã sụp đỗ mất rồi.
Em khóc rất lâu, đến khi ánh sáng bên ngoài cửa sổ không còn chia sẻ cho căn phòng được nữa em mới mệt mỏi mở đèn, em đói quá.
Ông trời ban cho em một Quang Anh 16 tuổi đến để yêu thương bảo vệ em, nhưng lại thu hồi lại khi 24 tuổi. Rốt cuộc em đã làm gì sai? Tại sao lại lấy Quang Anh của em? Gia đình mà em muốn tạo dựng lại chẳng còn hi vọng nữa rồi.
Có lẽ mãi mãi em vẫn sẽ không thể nào hiểu được định nghĩa của hai chữ "gia đình" thực thụ.
Lúc hai giờ sáng hôm sau, khi em đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trên giường, đột nhiên cánh cửa lại bị bật tung, tiếng ồn làm em giật mình thức giấc.
Lại là anh với tình trạng đi đứng ngã nghiêng không vững, loạng choạng bước vào. Thấy em, anh nhào đến ôm vào lòng.
- Xin lỗi...ức...anh lên lương cho em nhé...?
- Em là Duy, là người yêu của này.
Đức Duy đẩy mạnh người anh ra khi biết cái ôm đó không dành cho mình, tất cả giống như một vở kịch, một cơn ác mộng, một điều mà em chẳng thể nào chấp nhận được.
Quang Anh dụi mắt khó khăn lấy lại tỉnh táo nhìn kỹ người trước mặt, nhận ra đây là ai liền trở nên cáu gắt.
- Khuất mắt tôi đi.
- Rốt cuộc em đã làm sai điều gì? Tại sao anh lại đối xử với em như thế?
- Em đánh em ấy là tội lỗi lớn nhất, hiểu chưa?!
Em cúi đầu lấy hơi, kiềm nén một cỗ cảm xúc hỗn độn đang muốn gào thét thoát ra ngoài, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh.
- Em đánh cô ấy là em sai, vậy anh đánh em thì sao? Em cũng đau mà...
- Câm đi!
Trong cơn giận hoà cùng bia cồn, anh giơ tay cao hơn trực chờ giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp mà anh từng yêu thương một bạt tay nữa, nhưng khi nhìn đôi mắt chứa đầy nước đang đỏ lên, bàn tay lại hạ xuống từ từ, thay vào đó là cái quay lưng bước đi.
Đức Duy tuyệt vọng thật rồi, có lẽ đã quá đủ rồi.
Em nhìn quanh căn phòng, toàn là kỷ niệm đẹp của hai người trong nhiều năm qua, sao em có thể chịu nổi đây?
Quang Anh của em đi rồi, em còn bấu víu điều gì nữa?
Hộp thuốc ngủ luôn để sẵn trong tủ vì mất ngủ, bây giờ bị em lôi ra với một tâm thế khác, lần này em sẽ ngủ thật ngon, chìm đắm trong giấc mơ cùng Quang Anh ngày nào đi xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Bọt trắng trong miệng và mũi em trào ra bằng hết, cơ thể hơi co giật nhẹ, mắt mở trừng nhìn lên trừng nhà, cả người đều được bao phủ bởi màn đêm hiu quạnh.
...
Buổi trưa khi chuẩn bị đi làm, Quang Anh với bộ suit sang chảnh đang vui vẻ chỉnh trang tóc tai, chợt nhớ đến cả ngày hôm qua em chưa ăn gì cả, tự nhắc nhở bản thân trước khi đi làm phải đưa thức ăn cho em rồi hẵn đi.
Anh mở cửa, thân thể nhỏ nhắn nằm trên giường lớn vẫn đắp chăn hẵn hoi, nhưng nhìn kỹ nửa khuôn mặt em lại vươn thứ gì đó màu trắng. Đặt dĩa thức ăn xuống, anh ngờ ngợ ra điều gì đó.
Khi phát hiện em đã ngưng thở, đột nhiên cả người anh cứng đờ, sốc đến nổi không thể cử động được gì nữa, cứ thế nhìn chằm chằm em.
Khi lia đến chiếc tủ kế giường, một tờ giấy trắng lại gây sự chú ý từ anh.
"Anh ơi, Duy biết anh hết thương Duy rồi, Duy biết anh thương Khánh Vân hơn, Duy biết tình cảm của anh cạn kiệt thật rồi, nhưng Duy yêu anh lắm, dù có thế nào vẫn yêu.
Nếu biết nhiều như vậy mà không làm gì thì sẽ có lỗi lắm, vậy Duy đi tìm Quang Anh của Duy nhé? Duy đi tìm Quang Anh của năm 16 tuổi, Duy sẽ tìm được nhanh thôi, sẽ thật hạnh phúc, sẽ ngủ thật ngon, xây dựng ngôi nhà mà Duy ao ước từ bé, cùng Quang Anh của năm 16 tuổi sống đến răng lông đầu bạc trong mơ.
Đừng lo, đây là quyết định của Duy mà, Quang Anh của hiện tại cứ thoải mái đến với cô ấy nhé, Duy giải thoát cho anh đấy."
--------
Hôm nay tệ lắm, mời các cô buồn chung với toi nha.
Chap này như thế giới song song với chap 1 v á, ngược lại hoàn toàn, nma tự viết tự đọc xong tự khóc tiếp =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro