86
Buổi tối ở thành phố mang tên Bác năng động rộn ràng, mặc dù Đức Duy chuẩn bị mọi thứ từ buổi sáng nhưng đến khi mặt trời lặn mới có thể rời sân bay.
Em gấp gọn chiếc lồng của chú cún nhỏ, một tay kéo vali một tay lấy nó. Vì các thủ tục check in cho em và cho Jackie rất lâu, lại còn phải ngồi trên máy bay gần 2 tiếng rưỡi nữa, em nhỏ vừa buồn ngủ vừa đuối sức chỉ đành tìm khách sạn trước.
Đức Duy gọi bừa một chiếc taxi đi đến khách sạn gần đó, bên trong khách sạn cũng không quá tầm thường, được trang trí sang trọng đẹp mắt.
Cất xong hành lí em liền face tim cho anh.
Vài hồi chuông trôi qua nhưng vẫn chưa thấy khuôn mặt em nhớ nhung xuất hiện, hồi chuông cuối hơi kéo dài rồi cũng kết thúc.
Trong người đang mệt mỏi, bây giờ lại còn chán nản hơn nữa, nhìn "con trai" nằm trên sofa ngủ say sưa, Đức Duy quyết định nghỉ ngơi sớm trước, ngày mai sẽ tìm anh sau.
Em đi lại sofa xoa xoa đầu Jackie vài cái, tay vẫn ôm chặt chú cừu bông trắng, xong xuôi đi vào phòng rồi nhẹ đóng cửa.
...
Mặt trời theo chu kỳ ló dạng sau một giấc ngủ dài, Quang Anh vẫn với dáng vẻ trùm từ đầu đến chân tiến vào trong căn hộ quen thuộc, chiếc vali được kéo gọn gàng phía sau.
Cả đêm bận check in và ngồi máy bay làm anh mất ngủ, bây giờ chỉ muốn về nhà ôm em nhỏ nghỉ ngơi vì được về sớm hơn dự kiến.
Điều lạ là căn nhà với không gian quen thuộc lại thiếu đi bóng dáng nhỏ quen thuộc. Anh tìm quanh nhà, không chỉ không có em cả Jackie cũng biến mất, thế nhưng tủ quần áo vẫn đầy ấp.
Quang Anh nhấn gọi cho em, chợt thấy cuộc gọi nhỡ của em tối hôm qua, giờ đó anh đang trên máy bay mất rồi.
Vài cuộc trôi qua nhưng nhận lại vẫn là tiếng tít tít trống vắng, Quang Anh bắt đầu lo lắng, anh gọi cho bạn thân em.
- Duy có đi với mày không?
- Hai đứa bây lại sao nữa? Bố đang ngủ.
Hoàng Long khó chịu khi bị phá giấc ngủ ngon, trả lời anh xong liền tiếp tục nhắm mắt, tai vẫn chờ để nghe tiếng động tiếp theo từ điện thoại.
- Cho tao số Đức Trí.
- Phiền thật đấy.
Mồm thì nói thế thôi, mắt vẫn cố nhướng to lên, tay vẫn nhấn nhấn vài con số gửi cho anh.
Anh tiếp tục gọi cho Đức Trí.
- Duy có đi với cậu không?
- Không có, sao thế?
Vẫn là câu trả lời quen thuộc đã nhận được từ cuộc gọi trước, anh vẫn bình tĩnh nói thêm vài câu rồi mới dập máy.
Quang Anh xuống lầu, tìm đến người bảo vệ của chung cư.
- Ơ? Sao mày bảo đi Sài Gòn mà?
- Sao thế ông?
- Thằng Duy vào Sài Gòn tìm mày từ hôm qua rồi, ông còn tưởng bây biết.
Vốn định làm em bất ngờ, giờ thì ai mới là người bất ngờ hơn đây, anh đứng như trời trồng vì quá sốc, chủ ý về nhà sớm vì nhớ em nhỏ, bây giờ còn không thấy nổi mặt huống chi ôm ôm.
Vác hành lí lên nhà, anh sực nhớ ra gì đó liền kiểm tra điện thoại.
Em nhỏ gọi anh đúng một cuộc từ hôm qua, đến giờ vẫn chưa gọi lại cuộc nào, nhìn thời gian của cuộc gọi anh liền biết giờ đó mình vẫn còn trên máy bay nên không thể nghe máy.
Quang Anh nhấn gọi lại cho em.
- Alo...?
Trời còn chưa sáng hết mà điện thoại lại réo lên phiền phức, vì chuyến bay hôm qua nên bây giờ em vẫn muốn ngủ thêm nữa, điện thoại réo thì cứ thế mà nghe chẳng thèm mở mắt nhìn tên.
- Duy vào Sài Gòn rồi à?
- Sao Quang Anh biết? - Em tỉnh táo hơn khi nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc của người yêu
- Ông Tư nói thế.
- Hả?
- Anh về Hà Nội rồi.
Đức Duy tỉnh ngủ hẵn luôn rồi, sự tiếc nuối dâng lên ào ạt, bắt đầu mè nheo với anh.
- Ơ sao lại thế? Thế em một mình ở đây chán lắm.
- Anh bay ra lại với Duy nha?
- Thôi, Quang Anh mới về tới mà, tranh thủ nghỉ ngơi đi.
- Ở yên đó anh đến ngay.
--------
Há há đúng ý chưa =))) Bí idea ròi giờ cho order đó, nào hay tui lấy.😇
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro