Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

85

Gió mùa thu buổi sáng của Hà Nội mát mẻ dễ chịu lan toả khắp không gian, trong căn phòng tối đèn trống vắng đi một người quen thuộc, Đức Duy thức dậy đã bị nỗi nhớ kia lấn át cả tâm trí.

Em dùng hai tay dụi dụi mắt để tính táo hơn, vị trí bên cạnh được thay bằng chú cừu bông trắng đáng yêu, em với tay bóp nhẹ vào mũi nó, ôm trầm vào lòng rồi chăm chú lắng nghe âm thanh được phát ra từ bụng nó.

Đức Duy nghe đi nghe lại đoạn ghi âm, đột nhiên một tiếng động khác xen vào làm em chú ý, là tiếng tin nhắn phát ra từ điện thoại để bên tai.

"Duy ơi"
"Duy cho anh đi cafe với đồng nghiệp nhé?"
"Khánh Vân hẹn anh nhiều lần rồi"
"Nhưng từ chối mãi cũng ngại lắm"
"Nha nha"

Đọc nội dung hiển thị trên thanh thông báo, từng dòng chữ được anh gửi đến nhưng lại lạ lẫm vô cùng, em vừa bất ngờ vừa thấy sai sai.

Tính chất công việc của anh luôn phải gặp gỡ và có nhiều mối quan hệ bên ngoài, Quang Anh không thể lúc nào đi với ai hay làm gì đều phải báo cáo cho em, nhưng hôm nay đột nhiên "chốt kèo" với cô đồng nghiệp nữ lại phải nhắn tin xin phép.

Anh biết, vì đó là Khánh Vân.

Quang Anh đang cách em tận hơn 1600 km, vốn dĩ không cần xin phép cũng có thể thoải mái làm điều mình thích mà, em nhỏ sẽ không hay biết đâu, nhưng anh lại chọn thành thật khai trước để em không phải lo lắng điều gì cả.

Có lẽ đối với anh, tạo cảm giác an toàn cho em là điều thiết yếu nhất. Sau lần mắc sai lầm lớn khiến cả hai phải xa nhau, Quang Anh đã thật sự thay đổi đi nhiều, anh trân trọng, yêu thương và nghĩ đến cảm xúc của em nhiều hơn.

Nếu là trước kia, anh sẽ cho rằng những việc này là điều tất yếu trong công việc, không phải anh không thương em mà là vì anh luôn mặc định rằng em nhỏ sẽ luôn tin tưởng mình, sẽ không tỏ ra quá chú trọng và nghiêm túc về vấn đề bản thân đi với ai hay làm gì.

Trao cơ hội cho người cũ, có phải việc đúng đắn?

Yêu lại người cũ đương nhiên là điều đáng tranh cãi, vì nếu tốt đã không cũ.

Nhưng giây phút này đây, Đức Duy biết mình đã chọn đúng người rồi...

Em cười cười rồi nhanh chóng nhấn nhấn trả lời bằng vài dòng tin, anh chân thành như thế sao em có thể từ chối được?

...

Đức Duy rời giường, vừa mở cửa bước ra đã bắt gặp ngay Jackie vẫy vẫy đuôi chào buổi sáng với em, ngày mới không biết tốt đẹp thế nào, nhìn thấy con vật này nhảy nhảy vui vẻ như thế bản thân cũng thấy tràn đầy năng lượng.

Em xuống bếp tự nấu vài món ăn đơn giản, vừa ăn vừa luyên thuyên với chú cún ngồi bên cạnh về ba lớn của nó. Mắt nó nhìn em chăm chú, như thật sự đang nghe những gì em nói.

- Đi không? Ba nhỏ nhớ ba lớn rồi, con đi cùng không?

Đức Duy nhìn chằm chằm vào nó dò xét phản ứng, nó cũng vô cùng biết phối hợp, làm như rất thích thú về điều em vừa nói.

Được sự đồng ý của con trai cưng, em quyết ra Sài Gòn một chuyến bất ngờ không cho anh biết.

Đức Duy bắt đầu soạn hành lí cho chuyến đi, thu dọn đồ đạc vào chiếc vali màu vàng yêu thích nhưng đã lâu không sử dụng, còn không thể thiếu chú cừu bông được.

Lồng của Jackie cũng đã được em chuẩn bị kỹ càng, vừa xong mọi thứ lập tức đi đến sân bay ngay.

--------
Xin lỗi🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro