Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương XXI: Đi chơi (2)

"Quang Anh..." Đức Duy tìm mãi mới thấy hắn đang ngồi ở chỗ mấy khúc cây đã bị chặt, cách đó khá xa. Hắn chắc chắn là không vui, người như hắn vốn trước giờ chẳng nhịn ai, nay lại bằng lòng rời đi sau câu nói của Khôi Nguyên, mặc dù có vẻ không tự nguyện lắm "Anh...anh đừng giận, nó là tại lâu mới về đây một lần nên nghe anh không muốn em ở cùng nó thì bực mình một chút...Nó không có ý gì đâu, anh đừng giận nhé"

"Anh có giận đâu" Hắn khua cành cây trên tay xuống mền đất, cùng vì tuổi thơ không mấy vui vẻ nên thường Quang Anh rất nhạy cảm với lời nói của người khác

"Đều tại em không nói chuyện của chúng mình với nó, nên nó thấy anh phản ứng như vậy không vui là phải. Lát nữa em sẽ nói với nó, Quang Anh đừng buồn nữa nhé"

"Không cần đâu, lát nữa anh về luôn. Đi với em mà phá huỷ không khí của mọi người thế này thật chẳng hay chút nào" Đấy, hắn lại sắp khóc rồi. Em mà không đến sớm thì có phải ngày mai mạng xã hội sẽ lam truyền video 'tiếng khóc kì lạ trong rừng cực đang sợ' hay không?

"Anh, nhìn em. Đừng khóc, em biết anh không thích bị nói như vậy. Nhưng anh cũng cần học cách thông cảm cho người khác nữa"

"Anh không khóc!"

"Em biết rồi, Quang Anh không khóc. Anh mạnh mẽ lắm mà, đúng không? Dăm ba mấy trò trẻ con vớ vẩn. Nào, vậy đi với em. Mình về. chỗ mọi người"

"..."

...

Cùng lúc em đi tìm Quang Anh, tâm trạng của Khôi Nguyên cũng không khá khẩm hơn hắn là bao. Ngồi xuống bên cạnh Anh Quân và Kim Long, từng hơi thở của người như bị thứ gì đó đè nặng lên, làm anh và cậu nghe thôi cũng thấy mệt. Đoạn, người hỏi

"Anh, tên đó là ai mà thằng Duy bênh chằm chặp thế? Trong khi rõ ràng là anh ta sai trước"

"Chú mày không hiểu được, có lẽ không nên biết thì hơn" Anh Quân lắc đầu "Anh còn không nói được nó, mày tốt nhất đừng nên so đo với thằng Quang Anh làm gì, mất thời gian. Không có kết quả đâu"

"Đến mức đó à? Anh càng nói làm em càng tò mò đấy. Nào, kể cho em"

"Thằng đó là người yêu cũ của Duy ấy, chúng nó chia tay rồi. Yêu nhau hai năm, thằng Duy nó yêu người ta lắm. Mà mỗi nó yêu, chứ ấy có để tâm gì đâu? Thật sự, chẳng biết bị cái gì che mắt mà dứt mãi không ra. Giờ bảo là người yêu cũ mà cứ mãi dính lấy nhau thế này. Anh nghĩ thằng Quang Anh lại lừa rồi, chứ như nó dễ gì mà 'hoàn lương' nổi? Bảo là còn yêu thằng Duy thì càng không phải, lúc quen nhau nó làm thằng bé khóc lên khóc xuống suốt thôi"

"Đến mức đó cơ à? Vậy mà vẫn đâm đầu vào?"

"Ừ, chẳng biết có bị ng* không nữa"

"Thế anh với anh Long đây thì sao? coi bộ mượt mà phết, chẳng như nó với tên Quang Anh đâu ha"

"Liên quan gì đến cậu? Lo thân mình trước đi. Người gì đâu vừa nhìn đã thấy khó ưa, tôi chẳng thích gì Quang Anh, nhưng nếu tôi là nó thì cũng không để cậu gần Duy đâu" Kim Long liếc Khôi Nguyên muốn rơi cả mắt ra ngoài. Sao lại có kiểu người khiến cậu ghét, ghét thế không biết? Lại còn tỏ vẻ thân thiết với Anh Quân của cậu

"Mày thôi, thằng bé hỏi chút có sao?"

"Nhưng tao không thích!"

"Được rồi, em xin lỗi...Tại em mà ra, tại em hết! Anh nhà chiếm hữu quá, em không dám đụng" Người làm bộ rùng mình, nói qua loa cho xong chuyện. Tại Kim Long nghe theo lời kể của Anh Quân thì ngày trước học đại học luật, bây giờ làm công việc gì thì không rõ, nhưng chắc chắn người không phải là đối thủ của cậu.

"Kìa! Mới đó đã về rồi à?" Anh Quân chỉ về phía em và hắn "Tưởng về luôn? Làm anh mày mừng hụt"

"Anh, đừng có thế nữa. Khôi Nguyên, lại đây tôi bảo" Em vẫy tay về phía người, trong khi Quang Anh vẫn còn đang đứng sau lưng. Khôi Nguyên không thích, nhưng chẳng lẽ vì hắn mà nghỉ chơi với em hay gì? Dù gì cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, làm vậy không đáng

"Tôi đây"

"Xin lỗi ông nhé, nãy Quang Anh hơi nóng tính...tại tôi và anh ấy-"

"Ừ, tôi biết rồi. Anh Quân kể rồi. Tôi cũng xin lỗi, đáng ra không nên nói vậy với anh ta"

"Quang Anh" Em quay lại phía hắn đứng "Anh xin lỗi cậu ấy"

"...Tôi xin lỗi" Hắn có vẻ vẫn chưa nguôi giận, chỉ xin lỗi vì em yêu cầu hắn. Nhưng Khôi Nguyên cũng chẳng thèm bận tâm nữa

"Ừ, em cũng xin lỗi"

"Vậy lát nữa..."

"Không nhé! Ông ở cùng lều với tôi và anh ta ở một lều khác! Không chịu thì đi về, đừng nhiều lời"

"Tôi đã nói gì đâu mà chen vào?"

"Tôi nói trước cho ông biết là thế"

Cũng định cho qua, nhưng đến nước này thì Quang Anh chẳng nhịn nữa. Lập tức dọn đồ chuẩn bị đi về, em nói thế nào hắn cũng không nghe. Chính vì thế mà em và người vừa đoàn tụ đã lại cãi nhau. Chuyện cũ chưa qua chuyện mới lại tới

Vậy thì trách em quá bênh vực hắn, hay trách người không chịu hiểu cho ai bây giờ?

"Chia tay hắn, tôi tưởng sáng suốt thế nào. Hoá ra được vài ba bữa lại ngựa quen đường cũ, bảo sao khổ mãi không thôi"

"Chuyện của tôi, ông thì biết cái gì?"

"Ừ, tôi thì biết cái gì. Yêu anh ta làm rầm rộ cả nước mà một tin cũng không bảo với tôi, tôi có biết cái gì đâu? Giờ thì bênh anh ta chằm chặp như thế, chẳng cần biết ai đúng sai gì nhỉ? Ông muốn làm thế nào thì làm, tôi chán lắm rồi? Một là tôi, hai là anh ta. Làm thế nào xem được thì làm"

"Ông đừng có vô lý quá như thế, hai người chẳng liên quan gì đến nhau cả"

"Nhưng ông thì liên quan đến tôi"

"Đồ điên" Em cau mày, không một lời nào kéo Anh Quân ra xe. Mà anh đi thì cậu cũng đi theo, cuối cùng chỉ còn Khôi Nguyên ngồi lại trong khu rừng vắng vẻ. Người buồn lắm, nước mắt đã đến ngoài rồi nhưng chẳng thể tuôn ra

Lần đầu tiên cả hai gặp nhau, em đã rất dũng cảm bảo vệ người khỏi một con mèo hoang. Người biết ơn em lắm, tự hứa với mình rằng sẽ bảo vệ em suốt đời

Đến năm 15 tuổi, người theo lệnh của gia đình đi du học nước ngoài. Dẫu ở nơi xa xôi xứ người có biết bao nhiêu cô gái vây quanh, nhưng con tim vẫn chỉ hướng về em

Bây giờ, em ở bên hắn, một chút cơ hội cho người cũng chẳng còn nữa

Nhưng đành chịu thôi, đó là hình phạt cho một binh sĩ không đủ dũng cảm khi ra chiến trường

Có điều, hình phạt này đối với người phàm như vậy thì thật tàn nhẫn quá...

Chúng ta không thuộc về nhau
Em hãy cứ đi bên người mà em cần
Trái tim không thuộc về nhau
Giấc mơ không là của nhau
Xóa câu ca buồn chiều mưa
Anh lỡ xóa luôn yêu thương ngày xưa rồi

______________________

chap này định T7 up, mà up luôn để tiện tb với mng

Thế nên T7 có lẽ tớ k ra chap đâu nho, hihih

Dự nào end mới up mà để nó ở đó thấy cứ bị ngứa tay íii🥹 Cả nhà vào ủng hộ tui với nhoo<3

Mong là vẫn sẽ được ủng hộ, hihih

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro