Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2 - End

Đức Duy ấn người Quang Anh xuống mặt nệm êm ái, gấp gáp cởi áo khoác ngoài, với lưỡi vào trong khoang miệng người dưới thân, tận hưởng dịch vị ngọt đến mê người.

Anh đã không thể chờ đợi thêm nữa, một màn ở quán rượu đã chứng minh được sức chịu đựng siêu tốt của anh rồi, vì vậy khi nốt nhạc cuối cùng vụt tắt, anh liền kéo Quang Anh ra khỏi quán, lúc đi ngang không quên để lại trên bàn thu ngân tờ chi phiếu sáu số không coi như đền bù tổn thất việc anh dẫn người đi mất.

Quang Anh vậy mà cũng rất hợp tác. Cậu ta vịn lấy hông anh, mặc kệ người ở trên càn quét mình, lâu lâu lại cùng anh mút mát vài cái.

"thưa ngài, đã có ai từng nói với ngài rằng, ngài có một chiếc eo rất đẹp chưa ?"

Duy nhếch nhẹ khóe môi. "rồi, và tôi biết đó là lẽ đương nhiên. Nhưng vì là cậu, nên tôi sẽ coi như là một lời khen."

Anh di người xuống mút lấy cần cổ trắng nõn, cậu ta thuận thể ngửa đầu cho anh dễ dàng nghiến lấy da thịt mình thành những vệt đỏ thẫm bắt mắt.

"cậu là beta à ? Tôi cứ nghĩ cậu là omega, nhưng cậu lại không có mùi pheromone."

"haha. Trông tôi giống omega lắm à ?"

"đương nhiên, vì trông cậu xinh đẹp như vậy mà."

"không lẽ nếu tôi là beta thật, thì ngài sẽ chán ghét vứt tôi ra đường sao ?"

Anh cười khẩy một cái, liếm lên cần cổ thon dài rồi lại mút xuống.

"trả treo phết đấy. Nhưng yên tâm, Hoàng Đức Duy tôi chọn bạn tình chưa bao giờ vì giới tính mà đá người ta đi, tôi là một alpha rất uy tín."

Khi môi anh rê đến gần gáy Quang Anh, một miếng dán tệp màu với màu da cậu ta đập ngay vào mắt. Anh cũng chỉ nghĩ đó là miếng chặn mùi mà omega (?) này dùng để bảo vệ bản thân mình, bởi vậy nên anh mới không thể ngửi thấy pheromone của cậu ta. Dù gì cũng là vũ công ở quán rượu mà, cần thận chút vẫn hơn. Nhưng đời mà, không nghi ngờ có lúc sẽ bất ngờ.

Duy không ngần ngại mà cắn lấy nó giật phăng ra, và ngay trong chớp mắt, anh thấy lưng mình tiếp xúc với mặt nệm, phía trên là Quang Anh đang chống tay hai bên đầu anh cùng đôi con ngươi đang dần chuyển màu xanh dương.

"thưa ngài, đã có ai nói cho ngài biết, có những thứ khi chưa có sự cho phép thì không nên động vào chưa ?"

Đức Duy nhăn mày khó hiểu, và thú thật là anh có hơi sợ. Gì thế này, giọng cậu ta thấp quá, mắt lại còn chuyển màu lạ lùng. Mắt ai lại màu xanh dương chứ ?! Mắt của từng loại giới tính khi không có miếng dán hỗ trợ chặn mùi để ngăn ảnh hưởng của pheromone thì sẽ có các màu khác nhau, omega màu đỏ hồng, beta màu nâu đen, alpha màu tím khói, xanh dương là cái gì vậy kìa... Xanh dương... Xanh.... Xanh ?!?!?!

Quang Anh cười rộ lên, lộ đôi răng nanh khi thấy sắc mặt Duy dần tái đi, biểu cảm lộ rõ sự hốt hoảng.

"hửm, ngài alpha Hoàng?"

"e-enigma..."

Giọng anh run run vì phát hiện vĩ đại nhưng hết sức chậm trễ đến từ bản thân mình, đôi con ngươi giãn to hết cỡ vì sốc, cảm tưởng như mình mới vừa rơi vào một cái bẫy. Đôi mắt xanh dương đó là thứ vũ khí giết người, vì enigma là những cá thể hiếm của hiếm và có uy quyền cùng với sức mạnh được xếp hàng đầu ở cái thế giới này, alpha như anh dù có trội đến đâu thì trong mắt enigma cũng chỉ là hàng cấp thấp.

Enigma che giấu thân phận rất tốt, nếu không nói thì cao nhất cũng chỉ nghĩ họ là alpha, còn lại đa số đều bị cho là beta. Việc khai báo mình là enigma cho cả thế giới biết chẳng có gì oai phong cả. Cấp bậc giới tính càng cao, thiên vị của xã hội lại càng cao, vậy nên dù có giỏi giang đến mức nào cũng đều được cho là do may mắn. Vậy thì có gì mà phải khoe ra chứ, thực lực chẳng phải tốt hơn sao.

Đức Duy xám hồn nhìn Quang Anh, thầm rủa, bảo sao không ngửi được mùi.

Ồ, và anh còn nhận ra rằng, thứ anh vừa giật ra không phải là miếng dán chặn mùi thông thường, nó là loại dành riêng cho kì mẫn cảm.

O wow.

Haha.

Đ*o ổn rồi hahaha. Theo lí thuyết thì những lúc thế này ta nên nở một nụ cười tự tin, sau đó dùng kế sách bậc nhất trong ba mươi sáu kế đó là co giò bỏ chạy nếu không muốn bị dập cho mất tính alpha, nhưng thực tế đã đánh vào đầu anh một cái rõ đau khi anh bắt đầu nhận thấy mùi rượu vang đỏ nồng đậm dần quẩn quanh đầu mũi.

"k-khoan đã, từ từ... A..."

Quang Anh rút cái cà vạt trên cổ của Duy, nhanh như cắt cột lấy cổ tay alpha rồi ghim lại trên đỉnh đầu anh, không cho anh bất cứ cơ hội tẩu thoát nào.

"nếu tôi là enigma, thì ngài có đá tôi ra đường không ?"

Rồi đoán xem nếu có thì bây giờ anh đá cậu ta đi kiểu gì ?

Enigma có khả năng điều khiển dòng mùi hương của mình rất tốt, và Quang Anh đang chứng minh cho anh thấy nó thực sự tốt đến mức nào.

Không chờ cho Duy trả lời câu hỏi của mình, từng dòng pheromone được Quang Anh phát tán ra bao quanh lấy cơ thể anh, cơ hồ anh còn nhìn thấy được chúng vì lượng tiết ra quá nhiều. Chúng thay phiên nhau quấn lên cần cổ, xoa lên tóc anh, chui vào trong khoang mũi, chạy xuống vòm họng, len lỏi qua từng tấc vải áo ôm lấy eo nhỏ, xoắn vòng quanh cẳng chân thon dài, làm cho Duy giây trước còn đang nhìn Quang Anh đăm đăm giờ lại ngửa đầu trân người trợn trắng mắt vì kích thích từ pheromone của người ở trên.

"tôi rất lấy làm tiếc thưa ngài Duy đây, nhưng ngài là người tìm đến tôi trước, và cũng chính ngài là người lột mất miếng dán chặn mùi của tôi. Và ngài biết mà, tôi đang trong kì mẫn cảm, ngay bây giờ tôi không có gì để ngăn lại ham muốn của mình..."

Quang Anh ghé môi vào vành tai đỏ ửng của alpha, nhẹ nhàng phát ra tiếng làm cả người alpha co rúm lại.

"...ngoại trừ ngài, thưa ngài Duy thân mến~."

Cậu ta buông bàn tay đang giữ chặt cổ tay anh ra, và cũng không quá bất ngờ, Đức Duy giờ đây còn chả có sức để bật dậy để bỏ chạy như ý định ban đầu, vì anh đã bị pheromone của enigma ép đến phát tình rồi.

Quang Anh một tay xé phăng hàng cúc áo của chiếc sơ mi đắt tiền mà cậu ta cho là vướng víu trên người của Duy, làm lộ ra thân trên săn chắc được giấu kĩ dưới lớp áo lụa dày.

"đẹp thật."

Quang Anh miết một đường từ dưới hõm eo đến mạn sườn Duy, không ngừng cảm thán như vừa vớ được vàng. Cậu ta thích thú vừa tìm đến hai đầu nhũ hoa đã cương cứng dựng đứng trong không khí xoa nắn nhẹ nhàng, vừa quan sát sắc mặt biến đổi liên tục do kích thích của anh mà lại để lộ cặp răng nanh.

Duy không nhịn được rên khẽ lên một tiếng, qua tai Nguyễn Quang Anh lại như tiếng cổ vũ, cậu ta trực tiếp cúi người ngậm luôn đầu ngực anh vào miệng. Quang Anh hết day cắn rồi lại mút, làm cho Đức Duy sướng đến vô thức ưỡn ngực lên, đẩy sâu nhũ hoa vào trong khoang miệng ấm nóng.

Thuần thục xử lí đầu ngực đỏ ửng cho vị đại gia họ Hoàng, vũ công nhân lúc anh đang ư a rên rỉ vì khoái cảm đưa tay cởi luôn quần ngoài lẫn quần trong của đại gia. Cả người Đức Duy bây giờ phơi bày mọi thứ trước mắt Quang Anh như một bữa ăn đêm ngon lành. Duy không bận tâm lắm về tình trạng của mình, hay có thể nói cách khác là không còn khả năng để bận tâm, vì anh biết, thế đ nào cũng bị tên này chơi cho không còn đứng nổi, giờ chỉ còn cách niệm chú cho cậu ta rũ lòng thương cái dòng chữ "alpha" trên giấy tờ của anh mà thả anh đi.

Pheromone mùi gỗ hoàng đàn của anh cũng bắt đầu phát tán khắp căn phòng, quyện cùng mùi rượu vang đỏ lại cho ra cỗ mùi hương sang trọng mà say mê đến lạ thường.

"ngài xem, đến pheromone của chúng ta cũng hợp nhau như vậy, tội gì không cho nhau một đêm vui vẻ, phải không, ngài alpha ?"

Quang Anh lần mò xuống thân dưới anh, mân mê cặp chân dài của vị alpha tỉ phú, tham lam vuốt lấy vuốt để, còn mạnh tay nhấn rồi nhéo mấy cái lên đùi non nhẵn mịn làm lưu lại những vệt đỏ thẫm đầy ám muội.

"bôi trơn ở đâu ?"

Cậu ta hỏi, tay còn không yên phận siết eo anh.

"ở t-tủ, trên này..."

Đm, may chưa, vẫn còn tình người.

Quang Anh đánh mắt lên đầu giường theo hướng dẫn của Duy, nhanh tay kéo hộc tủ lôi ra lọ bôi trơn. Cậu ta ép hai cẳng chân anh mở lớn ra, di chuyển xuống sâu hơn, xoa xoa cửa huyệt vốn không dành cho việc giao hoan, đổ đầy bôi trơn lên đó, hạ mi mắt nở cười một cái rồi trực tiếp cắm ngón tay vào.

Đức Duy thét lên vì đau đớn, lần đầu tiên có dị vật xâm lấn vào bên trong mình khiến anh thấy hình như trên đầu mọc đầy sao, chúng còn bay vòng vòng nữa chứ.

Một cỗ hương rượu lại được Quang Anh đẩy vào khoang mũi anh, lỗ nhỏ của Duy theo đó cũng tự động giãn ra vài phần.

"ngứa... đau quá... ư..."

Quang Anh vuốt ngược tóc mái anh lên, từ tốn hôn lên trán anh, vươn lưỡi liếm luôn mấy giọt nước trong suốt vương ở khóe mắt người tình, ngọt giọng dỗ dành.

"không sao đâu, đừng lo lắng, tôi sẽ không làm ngài bị thương."

Alpha không có dịch vị, vì cái lỗ này không phải để nuốt cái gậy to lớn nào cả. Đó là anh nghĩ thế, chứ hiện thực thì khi pheromone enigma xông vào mũi, anh đã cảm nhận được bên dưới mình chảy nước. Cậu ta móc sâu, quẩy loạn bên trong tạo nên những tiếp nhóp nhép làm  Duy có cố cách mấy cũng không thể ngăn bản thân rên rỉ đến mức tự mình xấu hổ. Nỗ lực tìm kiếm một hồi, cuối cùng vũ công cũng chạm đến điểm gồ lên bên trong đại gia.

"a... lạ quá... ư đợi, đợi chút..."

Vũ công mạnh tay nhấn lên đó vài cái, rồi cho thêm một ngón tay nữa vào, làm động tác cắt kéo cứ cắm rồi lại rút, kích thích đại gia sướng đến oằn mình, miệng nhỏ rên rỉ sắp lạc cả giọng. Chợt Quang Ang nghiến mạnh lên điểm nhạy cảm, Duy chỉ kịp a lên một tiếng thật lớn rồi bắn ra, vương vãi đầy bụng anh. Cậu ta nhìn đôi con ngươi trợn tròn của anh mà không nhịn nổi hôn lên môi anh một cái chóc.

"ngài alpha nằm dưới cũng thật giỏi."

Quang Anh thoát y cho chính mình, nãy giờ bận "phục vụ" đại gia mà chân dài còn không có thời gian tự cởi đồ. Ngay lúc con quái vật giữa hai chân cậu ta bật ra sừng sững đập vào mắt Đức Duy, tự dưng anh thấy trên đầu mình hình như có một luồng sáng rọi xuống. Ồ, có phải người trên đó xuống chờ anh bị chơi cho nằm tắt thở ra đây xong bế anh đi cho nhanh không ạ ? Chứ to cỡ đó thì đút vào kiểu gì ? Cho chết à cứu với

"Quang Anh nè, tôi thấy như vậy là đủ rồi ấy..." "hửm, mới có mỗi ngài sướng, tôi còn chưa bắn ra lần nào đây. Không sao, không chết được đâu, đừng lo."

Nói rồi, một lượng lớn pheromone hương rượu nữa được phát ra, lần này nhiều lên theo cấp số nhân, đánh vào đại não Duy đến quay cuồng trời đất.

Vũ công Nguyễn đặt cự vật đã cương trướng đến nổi cả gân trước lỗ nhỏ mấp máy, một phát đâm lút cán vào trong, thành công nhận lại một tiếng thét chói tai đến từ vị trí của đại gia họ Hoàng.

"thả lỏng nào, alpha của tôi."

Cậu ta vỗ lên mông anh mấy cái để trấn an, phần mình cứ chậm rãi từ từ rút ra rồi đấy vào, chủ yếu là để anh làm quen với kích thước của mình. Khi thấy đã đủ sẵn sàng, cậu ta rướn người rút dây trói cho anh, nắm lấy hông anh dập mạnh.

Tốc độ ra vào nhanh không khác gì cái máy, đút đại gia căng trướng bụng, sướng đến rên khóc không kiểm soát. Đức Duy muốn nói gì đó, kết quả lại bị Quang Anh nghiến lấy môi, những lời sắp thoát ra theo nước bọt đá sang khoang miệng người ở trên.

Nước mắt anh giàn dụa vì vừa lạ vừa sướng, cả cơ thể xóc nảy theo từng nhịp thúc vào, tóc ma sát với mặt nệm rối xù cả lên. Mùi gỗ hoàng đàn ngày càng đậm, làm cho enigma thêm hưng phấn mà đỡ anh dậy, để cự vật cắm sâu hơn vào lỗ nhỏ hứng tình.

"aha, chậm.. chậm thôi... ư, t-thích quá... ha..."

"nhỉ, nhìn xem cưng bị tôi chơi thành cái dạng gì rồi này, alpha."

Dứt câu, Quang Anh một đường lật người úp sấp anh lại, bế thốc anh dậy, để anh hốt hoảng vươn tay ra sau câu lấy cổ cậu ta, di chuyển đến trước cái gương lớn trong phòng mặc kệ con hàng của mình vẫn cắm sâu bên trong anh.

Đức Duy vừa ngại vừa sợ nhìn cảnh mình dạng chân cho thẳng khác chơi phơi ra trước mắt mà không khỏi lảng tránh ra chỗ khác, trong khi miệng nhỏ vẫn không ngừng rên rỉ.

"nhìn thẳng, alpha."

Một cỗ mùi hương lại xông lên đầu anh, nhưng lần này nó có uy lực áp đảo hơn hẳn mấy lần trước, doạ anh phải ngẩng đầu lên nhìn vào mặt gương sáng loáng. Gương là anh mua về để thử vest, không ngờ lại có ngày nó được sử dụng vào việc đỏ mặt như thế này.

Vũ công Nguyễn rất thích âm nhạc, nhưng giờ có lẽ âm nhạc với cậu ta không còn quá hay nữa, thay vào đó cậu ta yêu thích tiếng rên rỉ của đại gia họ Hoàng hơn.

"sao mọi thứ cưng làm đều dễ thương thế này, alpha của tôi ?"

Cơ thể anh vì lơ lửng trong không trung mà dồn trọng lượng xuống dưới, đẩy gậy thịt cắm sâu hơn vào trong nội bích chật hẹp, nước dâm chảy đến nơi giao hợp bị tốc độ dập kinh người ép cho văng ra tung tóe.

"ư chậm... chậm mà aha..."

"gọi một tiếng chồng ơi, tôi liền chậm lại cho cưng."

Duy không ngần ngại mà làm theo yêu cầu của Quang Anh, chỉ mong cậu ta lưu tình cho anh một chút.

"c-chồng ơi, aha... ư a chồng tha cho anh ưm... sâu quá-A..ức...chậm..mà"

"Cưng nhỏ hơn, xưng em"

"C-chồng ơi...a,ư....chồng tha cho em...aha..chậm lại...ah..."

Nhưng mơ hả, làm đ gì có cái mùa xuân đấy ?

"haha, cưng là alpha chinh chiến nhiều năm, vậy mà không biết quy tắc cơ bản khi làm tình là đừng gọi bất cứ thằng nào là chồng à ? Cưng ngây thơ quá thể đấy, alpha của tôi."

Quang Anh liên tục gọi anh là alpha, cứ như đang nhắc cho anh nhớ rằng anh đang bị cắm bởi c của một enigma. Cậu ta tăng tốc, nhắm vào điểm sướng bên trong anh mà nhấp. Đức Duy bị chơi đến rụng rời, ngửa đầu ra sau vừa rên vừa khóc, tuột tay xém rơi xuống mấy lần, may có sức enigma đủ khỏe để giữ anh lại. Vũ công giã đại gia đến mức đầu anh trống rỗng, gần như quên cả cái dòng chữ "alpha" trên giấy tờ của mình, chỉ biết tựa vào cậu ta mà ư a rên rỉ vang cả căn phòng.

Quang Anh lật Duy bảy bảy bốn chín tư thế, vần vã anh bốn tiếng đồng hồ, xỏ xuyên anh đến sắp bất tỉnh tới nơi mới có dấu hiệu đạt cực khoái. Cậu ta thả đôi chân mỏi nhừ của anh xuống đất, ôm lấy anh áp sát vào người mình, nghiêng đầu, nhe nanh cắn phập lên gáy anh, làm anh hoảng hồn mà thét lên đau đớn, vội vội vàng vàng đưa tay víu lấy bắp tay cậu ta, hai mắt alpha cũng theo đó chuyển màu tím khói.

Vũ công Nguyễn rót đầy pheromone vào tuyến thể đại gia Hoàng, đến khi anh ngất lịm trong vòng tay mình mới thôi. Cậu ta bế anh lại giường, đặt anh nằm xuống rồi mới rút thứ giữa hai chân mình ra, tinh dịch trắng đục theo chuyển động chảy tràn ra ngoài, nhầy nhụa nhớp nháp, trên nền da mông đã bị dập cho sưng tấy ửng đỏ càng trở nên nổi bật.

Quang Anh hài lòng, cười nhẹ một cái rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh.

________________________

Lúc Duy mở mắt đón bình minh đã là chuyện của sáng hôm sau. Tiếng chim hót cùng nắng vàng rọi qua khung cửa số là thứ đánh thức anh. Đầu anh boong boong đau như bị gỗ, anh chống tay xuống giường định ngồi dậy thì tự dưng vô lực trượt tay ngã uỵch xuống giường. Dòng kí ức của đêm hoan ái vừa qua theo cú ngã cũng kéo ùn ùn qua não bộ đại gia Hoàng như một thước phim, làm anh trợn tròn mắt mèo kinh hãi, nhìn xuống bản thân mình xanh xanh có bị ăn mất miếng thịt nào hay không. Dù có ghét đến cách mấy cũng không khỏi cảm thán tên kia đúng là vẫn còn chút tình người, chơi xong vẫn biết đường mà mang anh đi làm sạch và thay đồ mới.

Hoàng Đức Duy cùng cơn đau thắt lưng dữ dội cố gắng gượng dậy xỏ đôi dép bông vào chân, vừa định đứng lên thì cửa phòng bật mở, tên enigma đêm qua vừa chơi anh xém chết đứng ở đó, trên tay là bọc đồ ăn sáng vừa mới mua.

"đừng cử động, tôi giúp em."

Mặc kệ anh nói không cần, tên Quang Anh vẫn phăng phăng đi tới, dùng một tay bế anh lên, mang người ra phòng ăn, đặt nghiêm chỉnh xuống ghế, còn không quên lót sẵn thêm một cái gối mỏng bên dưới.

Đm ngại vì eo ôi.

"tôi còn tưởng anh đi rồi."

Duy lấy hết bình tĩnh mà hỏi, trong khi vết đỏ ở hai bên má đang dần kéo dài đến tận thái dương. Quang Anh đứng đổ đồ ăn sáng ra bát ở gần chạn chén mà không khỏi cười thành tiếng. "tôi không phải người vô trách nhiệm, đánh dấu xong bỏ đi không phải cách làm của tôi, đừng nghĩ xấu cho tôi như thế."

Đức Duy nghe xong bất giác đưa tay ra sau cổ mình, cảm nhận dấu răng hằn rõ trên tuyến thể mà một lần nữa mắt chữ a mồm chữ 0.

Ừ nhỉ, đm nó cắn gáy tôi rồi các bác ơi ?!?!?

Quang Anh mang bát cháo nóng hổi đến đặt trước mặt Duy, phần mình kéo cái ghế đối diện ngồi xuống.

Đại gia nhìn vũ công chằm chằm, hai tay tạm thời vì ngại ngùng mà xịt keo không nhấc lên được. Vũ công nhấc đuôi chân mày, hạ mi mắt cười một cái rõ thiếu đánh.

"tôi làm em mất sức ăn không nổi luôn hả ?"

Đức Duy thiếu điều muốn bê cái ghế bên cạnh ném mẹ vào đầu tên điên đối diện cho xong, ăn với chả nói không việc gì ra việc gì hết á. Mới tối hôm qua còn thấy đẹp mê hồn, giờ cũng đẹp đấy, đẹp cái bà lẹp xẹp đm đau hông quá huhu.

Chợt điện thoại anh rung lên, là bố Hoàng gọi đến. Anh lười biếng để nguyên điện thoại trên bàn, mở loa ngoài để tiện nghe.

"bố gọi con việc gì vậy ạ ?"

Đầu dây bên kia người đàn ông trung niên lộ rõ vẻ hốt hoảng. "con đang ở đâu, mau về nhà bố mẹ đi, có việc gấp."

"con đang ở nhà con thôi ạ, mà chuyện gì làm bố gấp vậy ?"

"chị con có lịch đi xem mắt mà bây giờ không thấy đâu, con về đi hộ chị đi."

Hỏi chấm ??

"ủa nhưng mà con có biết đối tượng là ai đâu mà đi hộ ?"

Đức Duy vừa định mở lòng thấu hiểu cho công sức đi mua bát cháo của Quang Anh, vừa ăn vừa nói chuyện điện thoại thì câu trả lời sau đó của bố Hoàng làm anh thả luôn cái muỗng cháo sắp cho vào miệng.

"con trai út của tập đoàn bất động sản RC, Nguyễn Quang Anh."

Con cún ngố trước mặt bày ra vẻ "bất ngờ không em iu", khoanh tay ngồi dựa ngửa ra lưng ghế, mắt hướng chằm chằm về phía Duy.

"alo, alo, alo ?! Duy con còn đó không ? Con không cần lo đâu thằng bé đó cũng là alpha như con, cứ ra đó nói con là alpha không thể kết giao rồi đi về cũng được rồi bố sẽ xếp lại lịch cho chị con, giúp b..."

Quang Anh chống tay mặt lên bàn, kéo điện thoại anh lại gần, trực tiếp ngắt lời bố Hoàng.

"chào bác ạ, cháu là Quang Anh đây. Duy em ấy đang ở với cháu, bác cứ yên tâm bọn cháu chơi vui lắm ạ."

Quang Anh từ nãy đến giờ trong mắt vẫn chỉ có mình Duy, theo dõi biểu cảm thay đổi trên mặt em mà bị chọc đến vui vẻ.

"hợp đồng của công ty chi nhánh bác gửi, cháu xem qua rồi, lát nữa cháu kí cho bác nhé. Tạm biệt bác ạ."

Nói rồi trực tiếp ngắt máy.

"nhìn gì mà nhìn dữ vậy, tôi biết tôi đẹp trai rồi."

Quang Anh đẩy điện thoại về lại cho chủ nhân của nó, múc một muỗng cháo đút vào miệng con mèo nhỏ đang mắt chữ o mồm chữ o nốt, bóp khép miệng em lại hất đầu bảo em nuốt xuống.

Đức Duy bắt lấy cổ tay Quang Anh, siết nhẹ một vòng kéo về phía mình, cau mày tra hỏi.

Anh vỗ lên đỉnh đầu người đối diện, người nọ cũng hợp tác "ui da" một cái cho anh vui chứ sức của anh với cậu ta cứ như lá rơi vào đầu.

"nghề tay trái của tôi là dancer. Bạn tôi làm ở đó, hôm qua nó cáo ốm nên tôi đi thay một hôm thôi."

Đại gia giận dỗi hất tay vũ công ra, bĩu môi cầm cái muỗng chọc chọc bát cháo.

"tôi tính ra đó tìm omega, tại anh mà tôi bắt nhầm đó."

"vậy cưng thấy enigma thế nào, có thích hơn omega không ?

Đức Duy xù lông cầm cái muỗng giơ lên thật cao, có ý định ném tới con cún xù đối diện mình, khổ nỗi eo anh đau quá, cứ cử động là lại nhói lên. Quang Anh đứng dậy chồm người tới xoa đầu Duy, rẽ phần tóc mái che đi đôi mắt màu tím khói vì vết đánh dấu vẫn còn rõ ràng trên gáy, nhấc đuôi chân mày lên rồi nhẹ giọng nhắc nhở.

"Cưng dám đánh tôi ở đây, tí nữa tôi lại bế cưng vào phòng đánh cưng một trận khác đấy nhé. Cưng nên nhớ, bản hợp đồng bố cưng gửi về tập đoàn của tôi có hai khả năng. Nếu tôi kí, thì nhà cưng sẽ lại phất lên như trước, còn nếu tôi xé nó, ông già cưng sẽ tán gia bại sản. Cưng làm tôi bị thương chả khác nào là đang trực tiếp chôn sống bố cưng, đúng không ?"

Cậu ta miết lên cổ anh, ý cười trên môi dần trở nên đậm màu khẳng định. "nhưng cưng yên tâm, trên tuyến thể của cưng có dấu răng của tôi, tôi sẽ không bỏ rơi cưng, huống hồ bố cưng còn có ý định bán một trong hai chị em nhà cưng cho tập đoàn của tôi để giữ lại cái tập đoàn đang trên bờ vực của ông ấy."

Sắc mặt của Duy biến đổi, từ giận dỗi sang tím tái, vì từng câu cậu ta nói ra đều như vả vào đầu anh từng cái thật đau, tai anh ù đi như có cả đàn ong đang bay loạn xạ quanh đầu.

"vết cắn do enigma để lại trên người alpha không dễ dàng phai đi như việc cưng đánh dấu omega đâu. Mà nếu có phai, tôi sẽ lại làm cho cưng dấu mới, dù gì từ hôm nay cưng cũng không thể sống thiếu tôi được."

"vì đêm qua trong lúc cắn, cưng quá quấy nên tôi đã lỡ răng lỡ hàng biến cưng thành omega rồi."

Đức Duy há hốc mồm trước thông tin anh vừa tiếp nhận. Đm ? Cái dòng "alpha" trên giấy tờ của anh sắp bị sửa thật ấy hả ? Không ý là anh tưởng đ đến mức đấy ?

"Anh đùa tôi đấy à ? Không vui đâu nhé."

Quang Anh miết nhẹ lên đầu mắt của Duy, cười rộ lên.

"để rồi xem. Đôi con ngươi này, một tuần sau có còn màu tím hay đổi màu đỏ, lúc đó cưng sẽ biết."

________________________

Ô, vui chưa, của một sáng sớm vào ba năm sau cũng đau lưng đau eo bước ra khỏi giường, nhưng lần này không có enigma nào đứng ở cửa phòng anh nữa, thay vào đó, cậu ta đang nằm trên giường của anh.

"vợ ui anh đói í, tí mình ăn gì em nhỉ ?"

Quang Anh ôm lấy cái gối ngủ của bé Duy mà hít lấy hít để mùi hoàng đàn, mè nheo hỏi chủ nhân của cái gối.

"Anh ăn từ mười giờ đêm tới bốn giờ sáng chưa no à ? Ăn ăn quần què hại em đ đi làm được đây này con cún con."

"Em thì cần đ gì đi làm, ở nhà anh nuôi."

Nói rồi Quang Anh nhảy ra khỏi giường, chạy tới bế thốc con mèo giận dỗi lên, hôn lên mí mắt bao bọc đôi con ngươi màu đỏ hồng, ôm người ra khỏi phòng.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro