Chap 3: Bóng Tối Của Lòng Tin
Thời gian cứ trôi qua như thế, và Quang Anh cũng dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Đức Duy. Mỗi ngày, cậu đều xuất hiện đúng giờ, giữ vững vai trò bảo vệ, âm thầm lặng lẽ theo sau cậu ấy như một cái bóng. Dù vậy, có những khoảnh khắc cậu không thể tránh khỏi cảm giác rằng tình cảm của mình dành cho Đức Duy đang càng lúc càng trở nên khó kiểm soát.
---
Một buổi tối, khi cả gia đình Đức Duy tụ tập tại biệt thự, không khí trở nên căng thẳng. Cha của Đức Duy, ông Hoàng ...., ngồi ở ghế chủ tịch, mặt lạnh tanh, trong khi mẹ cậu, bà Trần...., luôn giữ vẻ nghiêm khắc.
"Duy," ông Hoàng lên tiếng, giọng đầy áp lực. "Ngày mai con phải tham gia buổi họp mặt với các đối tác lớn. Chúng ta cần thiết lập các mối quan hệ mạnh mẽ hơn nữa."
Đức Duy chỉ khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt cậu lại lướt qua Quang Anh một cách không thể giấu diếm.
"Con không muốn." Đức Duy nói, giọng điềm đạm nhưng sắc bén. "Con không muốn chỉ sống để duy trì mối quan hệ."
"Con không có lựa chọn," ông Hoàng lạnh lùng đáp. "Nếu con muốn dẫn dắt tổ chức này, con phải tuân theo các nguyên tắc."
Quang Anh đứng im lặng ở góc phòng, lắng nghe cuộc trò chuyện. Cậu biết rằng Đức Duy, dù có mạnh mẽ thế nào, cũng không thể thoát khỏi áp lực từ gia đình. Điều này khiến cậu càng thêm đau lòng. Cậu chỉ có thể âm thầm đứng phía sau, bảo vệ cậu ấy khỏi mọi thứ mà chính Đức Duy không thể từ chối.
---
Đêm đó, khi mọi người đã về phòng nghỉ ngơi, Quang Anh đứng ngoài hành lang, vẫn giữ vai trò giám sát. Nhưng rồi, một giọng nói vang lên, phá vỡ sự im lặng.
"Cậu luôn ở đây, đúng không?"
Quang Anh quay lại, thấy Đức Duy đang bước ra từ phòng khách, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
"Cậu có thể nghỉ ngơi." Quang Anh nói, nhưng giọng nói không giấu được sự lo lắng.
Đức Duy khẽ cười, đôi mắt cậu mệt mỏi nhưng vẫn giữ được sự kiêu ngạo.
"Nghỉ ngơi sao? Tôi còn đâu thời gian để nghỉ ngơi."
Quang Anh im lặng, nhìn vào đôi mắt của Đức Duy. Một phần trong cậu muốn đến gần, muốn đưa tay ra để an ủi, nhưng lý trí lại ngăn cản. Cậu biết, nếu làm vậy, mọi thứ sẽ không còn giống như trước nữa.
"Tôi không thể làm gì cho cậu, đúng không?" Quang Anh thốt lên, đôi mắt trầm xuống.
Đức Duy nhìn cậu, ánh mắt không còn lạnh lùng mà có chút gì đó khổ sở. Cậu tiến lại gần Quang Anh, dừng lại trước mặt cậu.
"Cậu có thể làm nhiều hơn thế," Đức Duy nói, giọng cậu nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua. "Nhưng cậu không chịu. Cậu luôn giữ khoảng cách."
Quang Anh không thể nào chịu đựng được cái nhìn ấy. Cậu quay đầu đi, cố giấu đi cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Nhưng khi Đức Duy bước tới gần hơn, cậu không thể không lùi lại.
"Cậu không hiểu đâu." Quang Anh lắc đầu, giọng nói khàn đặc. "Cậu không biết rằng tôi chỉ muốn làm tất cả vì cậu, nhưng tôi không thể..."
Đức Duy im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn cậu. Một lúc lâu sau, cậu bước lại gần, đặt tay lên vai Quang Anh.
"Tôi hiểu. Nhưng đừng đóng chặt trái tim mình như vậy. Tôi không phải là kẻ xa lạ với cậu đâu."
Những lời này như một mũi tên đâm thẳng vào trái tim Quang Anh. Cậu không thể thốt ra lời nào, chỉ cảm thấy toàn thân như bức bối. Cảm giác như mọi thứ trong cậu sắp vỡ vụn.
"Tôi sẽ luôn ở đây." Đức Duy nói, giọng cậu dịu lại. "Cậu cũng vậy, phải không?"
Quang Anh ngước lên, ánh mắt đầy mâu thuẫn. Dù lời nói của Đức Duy mang chút an ủi, nhưng cậu không thể chắc chắn rằng mình có thể tiếp tục chịu đựng mãi sự hy sinh này.
---
Ngày hôm sau, Quang Anh được giao nhiệm vụ bảo vệ Đức Duy trong một cuộc họp quan trọng. Cậu đứng lặng lẽ, không thể không chú ý đến từng cử động của Đức Duy. Mỗi khi cậu ấy nói chuyện, ánh mắt cậu ấy lại lướt qua Quang Anh, nhưng luôn mang theo một sự xa cách mà cậu không thể hiểu.
Quang Anh bắt đầu tự hỏi liệu Đức Duy có thực sự biết cậu là ai, hay cậu chỉ là một phần của cái bóng mà cậu ấy không thể nhìn thấy rõ.
Cảm giác bất an đó không rời xa Quang Anh trong suốt cuộc họp. Cậu biết, dù có bảo vệ Đức Duy đến mức nào, vẫn có một điều mà cậu không thể kiểm soát: tình cảm của mình.
---
Hết Chap 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro