Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Tình yêu trong bóng tối

Thời gian trôi qua, Quang Anh dần quen với cuộc sống trong gia đình của Đức Duy. Cậu không còn là cậu bé gầy gò, yếu ớt ngày nào. Những buổi huấn luyện khắc nghiệt từ tổ chức đã biến cậu thành một sát thủ lạnh lùng và điềm tĩnh, luôn ở trong bóng tối để bảo vệ Đức Duy.

Dù được gọi là cận vệ, nhưng thực chất Quang Anh chẳng khác nào một công cụ trong mắt những người trong nhà Đức Duy. Cậu chỉ tồn tại để phục tùng mệnh lệnh, để thực hiện những nhiệm vụ mà ngay cả những người làm lâu năm trong tổ chức cũng không dám nhận.

Tuy nhiên, dù cuộc sống đầy khắc nghiệt, Quang Anh luôn giữ trong lòng một hình bóng – Đức Duy.

---

Buổi chiều hôm ấy, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả khu vườn sau biệt thự. Đức Duy, giờ đã 18 tuổi, đứng dựa vào cây anh đào nở hoa rực rỡ. Cậu đã trở thành một thiếu niên trưởng thành với gương mặt sắc sảo và đôi mắt sáng ngời.

Quang Anh đứng lặng phía xa, tay nắm chặt thanh kiếm vẫn còn dính bụi từ buổi huấn luyện ban sáng. Dù đã quen với việc bảo vệ Đức Duy từ bóng tối, nhưng hôm nay cậu không thể không dõi theo cậu ấy lâu hơn bình thường.

"Quang Anh, lại đây."

Giọng nói của Đức Duy vang lên, kéo Quang Anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu nhanh chóng bước tới, cúi người cung kính.

"Cậu gọi tôi?"

Đức Duy nhướng mày, đôi mắt hiện lên chút bực dọc.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Đừng nói chuyện với tôi như thể cậu là người làm vậy. Chúng ta là bạn."

Quang Anh khẽ nhíu mày. "Bạn" – một từ mà cậu không dám nghĩ tới. Đối với cậu, Đức Duy giống như mặt trời, sáng chói và xa vời. Làm sao một người như cậu, vốn chỉ là cái bóng, lại có thể đứng ngang hàng với cậu ấy?

"Tôi chỉ là cận vệ của cậu." Quang Anh đáp, ánh mắt cụp xuống.

Đức Duy thở dài, bước tới gần cậu.

"Cậu lúc nào cũng như thế, lúc nào cũng xa cách. Tôi không thích như vậy."

Quang Anh khựng lại khi bàn tay Đức Duy đặt lên vai mình. Đó là lần đầu tiên cậu cảm nhận rõ ràng sự gần gũi giữa hai người. Tim cậu đập mạnh, nhưng cậu cố giữ khuôn mặt bình thản.

"Tôi ở đây để bảo vệ cậu. Không phải để kết bạn." Quang Anh trả lời, giọng nói đều đều nhưng lại có chút run rẩy mà chính cậu cũng không nhận ra.

Đức Duy nhìn thẳng vào mắt Quang Anh, ánh mắt chứa đựng điều gì đó mà Quang Anh không dám diễn giải. Sau một lúc, cậu cười nhạt.

"Cậu đúng là cứng đầu. Nhưng tôi không ép cậu."

Đức Duy quay lưng đi, nhưng trong giây phút ấy, Quang Anh đã nhận ra một điều.

Cậu không thể ngăn mình yêu Đức Duy.

---

Đêm hôm đó, Quang Anh nằm trên giường trong căn phòng nhỏ của mình. Ánh trăng len lỏi qua ô cửa sổ, soi sáng gương mặt trầm lặng của cậu. Cậu không thể ngủ, vì trong đầu luôn hiện lên hình ảnh của Đức Duy – đôi mắt sáng ngời, nụ cười có chút bướng bỉnh, và cái cách mà cậu ấy luôn bước tới phá vỡ khoảng cách giữa họ.

Quang Anh thở dài, lòng đầy mâu thuẫn. Cậu biết rõ, tình cảm này là sai. Đức Duy là người thừa kế của một gia đình quyền lực, còn cậu chỉ là một kẻ được nuôi dưỡng để phục vụ cậu ấy. Thân phận khác biệt như vực thẳm, dù chỉ nghĩ tới việc vượt qua cũng đã là điều không tưởng.

Cậu đưa tay lên che mắt, tự ép mình không được suy nghĩ nữa. "Chỉ cần cậu ấy bình an là đủ rồi," cậu thầm nghĩ. Dù cậu có phải hy sinh tất cả, cậu cũng không do dự.

---

Sáng hôm sau, Quang Anh đã sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ như thường lệ. Nhưng khi bước xuống sân, cậu thấy Đức Duy đang chờ sẵn ở cổng cùng một vài người bạn. Thành An và Pháp Kiều, hai người bạn thân thiết nhất của Đức Duy, đứng cạnh cậu ấy, trò chuyện rôm rả.

"Quang Anh, cậu đi cùng tôi hôm nay." Đức Duy quay sang ra lệnh, nhưng giọng nói mang theo chút hứng khởi lạ thường.

Quang Anh gật đầu, lặng lẽ bước theo.

---

Chiếc xe dừng lại trước một câu lạc bộ cao cấp, nơi Đức Duy thường lui tới. Không giống như Quang Anh, người luôn ẩn mình trong bóng tối, Đức Duy dường như sinh ra để thuộc về những nơi náo nhiệt và hào nhoáng.

Bên trong câu lạc bộ, âm nhạc sôi động vang lên, ánh sáng nhấp nháy đủ màu sắc. Đức Duy bước vào như thể cậu ấy là tâm điểm của cả thế giới, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Quang Anh đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát và giữ vai trò bảo vệ.

Một lúc sau, Pháp Kiều tiến lại gần Quang Anh, ánh mắt tò mò.

"Này, cậu ở bên cạnh Duy đã bao lâu rồi?"

Quang Anh nhìn cậu ấy, không trả lời ngay.

"10 năm."

Pháp Kiều bật cười, vẻ mặt đầy ý trêu chọc.

"10 năm? Cậu đúng là tận tụy thật đấy. Nhưng này, tôi thắc mắc một điều..."

Quang Anh khẽ cau mày. "Điều gì?"

Pháp Kiều ghé sát lại, hạ giọng.

"Cậu có bao giờ nghĩ Duy thật sự quan tâm đến cậu không? Ý tôi là... hơn cả vai trò cận vệ ấy?"

Câu hỏi khiến Quang Anh khựng lại. Cậu không trả lời, nhưng ánh mắt lướt nhanh về phía Đức Duy, người đang mỉm cười trò chuyện cùng Thành An. Một tia hy vọng nhỏ bé lóe lên trong lòng cậu, nhưng ngay lập tức, cậu dập tắt nó.

"Không có chuyện đó." Quang Anh đáp, giọng nói lạnh lùng.

Pháp Kiều nhún vai, cười nhẹ. "Cậu chắc chứ? Đôi khi, những thứ hiển nhiên lại là điều chúng ta không dám đối diện."

---

Khi bữa tiệc kết thúc, Đức Duy hơi chếnh choáng vì rượu. Cậu ngồi ở ghế sau xe, đầu nghiêng sang một bên. Quang Anh lái xe, ánh mắt chăm chú nhìn đường, nhưng tâm trí không ngừng dao động.

Đức Duy bất chợt cất tiếng, giọng nói hơi lẫn men say:

"Quang Anh, cậu có bao giờ nghĩ... chúng ta sẽ thế này mãi không?"

Quang Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ siết chặt tay lái.

"Tôi không thích cậu xa cách như thế," Đức Duy tiếp tục, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn. "Cậu lúc nào cũng như cái bóng, nhưng tôi biết... nếu không có cậu, tôi chẳng là gì cả."

Quang Anh dừng xe trước cổng biệt thự, quay đầu nhìn Đức Duy. Ánh mắt cậu thoáng chút bất ngờ khi nghe những lời ấy, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, biểu cảm của cậu đã trở lại bình thản.

"Cậu uống nhiều rồi, mau vào nghỉ ngơi đi." Quang Anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng cố tình né tránh cảm xúc trong lòng.

Đức Duy khẽ bật cười, dù nụ cười có chút chua chát. Cậu mở cửa xe, bước ra, nhưng trước khi đi hẳn, cậu dừng lại và quay đầu nói:

"Quang Anh, cậu thật ngốc. Tôi không say đâu."

Nói xong, Đức Duy bước đi, để lại Quang Anh ngồi lặng trong xe.

---

Đêm đó, Quang Anh không tài nào ngủ được. Cậu ngồi bên mép giường, đôi mắt vô định nhìn ra cửa sổ. Những lời nói của Đức Duy cứ văng vẳng trong đầu cậu.

"Tôi không thích cậu xa cách như thế."
"Tôi biết... nếu không có cậu, tôi chẳng là gì cả."

Quang Anh đưa tay lên che mặt, cố gắng ép mình không nghĩ đến những điều vô nghĩa. Nhưng cậu không thể phủ nhận rằng lòng mình đã dao động.

Cậu biết Đức Duy có thể nói những lời ấy vì cậu ấy không hiểu được ranh giới giữa họ. Đối với Đức Duy, họ có thể là bạn, nhưng với Quang Anh, tình cảm ấy đã vượt xa giới hạn từ lâu.

Cậu cười nhạt với chính mình.
"Mày nghĩ mình là ai, Quang Anh? Cậu ấy là mặt trời, còn mày chỉ là cái bóng. Cái bóng mãi mãi không thể chạm tới ánh sáng."

---

Sáng hôm sau, Quang Anh vẫn như thường lệ xuất hiện đúng giờ trước cửa phòng Đức Duy, sẵn sàng đợi cậu ấy dậy. Nhưng khi cánh cửa mở ra, Đức Duy không nói gì mà chỉ nhìn thẳng vào Quang Anh.

"Hôm nay cậu đi đâu với tôi không?" Đức Duy hỏi, giọng có vẻ nghiêm túc hơn bình thường.

Quang Anh khẽ gật đầu. "Cậu muốn tôi theo, thì tôi đi."

"Tốt." Đức Duy bước qua Quang Anh, đi xuống cầu thang. Nhưng trước khi rời đi, cậu khẽ liếc nhìn Quang Anh, ánh mắt chứa đựng một điều gì đó không thể đoán được.

---

Ngày hôm đó, Đức Duy đưa Quang Anh đến một địa điểm xa lạ – một ngọn đồi nhỏ nằm ngoài thành phố, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh từ trên cao.

"Cậu nghĩ sao về nơi này?" Đức Duy bất chợt hỏi.

Quang Anh nhìn xung quanh, đôi mắt lạnh lùng như mọi khi. "Yên tĩnh."

Đức Duy bật cười. "Cậu lúc nào cũng chỉ nói một từ, không thêm, không bớt. Nhưng tôi thích sự yên tĩnh này."

Cậu ngồi xuống bãi cỏ, nhìn xa xăm về phía chân trời. Sau một lúc im lặng, Đức Duy lên tiếng:

"Cậu có biết vì sao tôi luôn muốn cậu ở cạnh không?"

Quang Anh hơi khựng lại, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. "Vì tôi là cận vệ của cậu."

Đức Duy lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ. "Không. Vì cậu là người duy nhất tôi tin tưởng. Người duy nhất khiến tôi cảm thấy an toàn."

Quang Anh không trả lời. Lời nói của Đức Duy như một nhát dao xuyên qua tâm trí cậu, vừa ấm áp vừa đau đớn.

"Cậu có nghĩ tôi ích kỷ không?" Đức Duy quay sang hỏi, đôi mắt ánh lên sự chân thành hiếm thấy. "Tôi luôn giữ cậu bên cạnh, nhưng tôi lại không hiểu được cảm xúc của cậu."

Quang Anh cúi đầu, cố nén đi sự xao động trong lòng. Cậu biết nếu cậu trả lời thật lòng, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi. Nhưng cậu không thể để điều đó xảy ra.

"Cậu không ích kỷ," Quang Anh nói khẽ. "Cậu chỉ không hiểu rằng, tôi luôn sẵn sàng vì cậu."

Đức Duy ngạc nhiên nhìn cậu, định hỏi thêm điều gì đó, nhưng ánh mắt kiên định của Quang Anh khiến cậu ngừng lại.

"Cậu là một bí ẩn, Quang Anh." Đức Duy khẽ cười, rồi quay đầu nhìn về phía chân trời.

Quang Anh lặng lẽ đứng đó, trái tim nặng nề. Cậu biết rằng, dù có thế nào, cậu vẫn chỉ có thể yêu Đức Duy trong bóng tối, mãi mãi không thể bước ra ánh sáng.

---

Hết chap 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro