Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Ngỏ


Ngày biểu diễn đã đến, không khí trong trường quay thật sôi động. Đức Duy ngồi ở một góc, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Những âm thanh xung quanh như ù đi trong đầu em, chỉ còn lại sự hồi hộp

Quang Anh, sau khi hoàn tất phần chuẩn bị, bắt đầu tìm kiếm Đức Duy. Anh cảm nhận được sự căng thẳng của Duy mình và muốn đến an ủi. Sau một hồi quan sát, cuối cùng anh cũng tìm thấy Duy, ngồi co mình lại như muốn thu hẹp lại mọi sự chú ý.

"Duy!" Quang Anh gọi nhẹ nhàng, tiến lại gần và ngồi xuống bên cạnh. "Sao lại ngồi một mình thế này?"

Đức Duy ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn đầy lo âu. "Em... em thấy hồi hộp quá. Không biết có làm tốt không." em thỏ thẻ.

Quang Anh nhẹ nhàng nắm tay Duy, truyền cho anh chút sức mạnh. "Đừng lo, mình đã tập luyện rất nhiều. Cứ thoải mái, hãy biểu diễn hết mình. Anh tin em sẽ làm tốt."

Cảm nhận được sự ấm áp từ cái nắm tay và sự ủng hộ chân thành của Quang Anh, Đức Duy dần bình tĩnh lại. Duy gật đầu, nở một nụ cười nhẹ. "Cảm ơn anh, Quang Anh!"

Khi phần biểu diễn bắt đầu, cả nhóm bước ra sân khấu với sự tự tin. Những giây phút hồi hộp nhanh chóng biến thành sự phấn khởi khi họ đắm mình vào niềm đam mê của mình. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, và khán giả nhiệt tình cổ vũ.

Sau công diễn kết thúc, Trấn Thành, người dẫn chương trình, bước vào hậu trường với nụ cười tươi. "Chúc mừng mấy đứa, Tối nay lại quán anh he, mình ăn mừng, coi như anh em gắn kết vui vẻ 1 bữa, anh mời!"

Trong sự hân hoan, mọi người bắt đầu di chuyển ra xe. Không biết là vô tình hay cố ý mà Quang Anh và Đức Duy vô tình được xếp ngồi cạnh nhau trên bàn ăn. Khi ngồi xuống, cả hai đều cảm thấy ngại ngùng.

Nhiều lần, ánh mắt của họ chạm nhau, nhưng mỗi lần đều nhanh chóng quay đi, như thể sợ rằng sự tiếp xúc ấy sẽ làm lộ ra những cảm xúc vẫn còn ẩn giấu. Bữa ăn tiếp tục trong sự im lặng, nhưng mỗi người đều cảm nhận được những suy tư riêng của mình, trong khi xung quanh là những tiếng cười và trò chuyện vui vẻ của bạn bè.

———————————————————————————————

Sau bữa ăn, Quang Anh ngỏ ý đưa em về với lý do em về một mình sẽ nguy hiểm. Quang Anh và Đức Duy cùng nhau rời khỏi quán. Không khí ngoài trời trở nên mát mẻ, Quang Anh lái xe chầm chậm, cố gắng tìm lời để mở đầu câu chuyện.

"Duy," Quang Anh bắt đầu, giọng anh có chút gấp gáp: "Hôm nay, em làm tốt lắm."

Đức Duy mỉm cười, nhưng sự ngượng ngùng vẫn hiện hữu. "Cảm ơn anh! Chúng ta đều làm tốt mà.."

Quang Anh hít sâu một hơi, cảm giác như đây là thời điểm thích hợp. "Thực ra, có một điều anh muốn nói với em..."

Tim Duy đập nhanh hơn, anh cảm thấy hồi hộp. "Gì thế?"

"Anh biết rằng giữa chúng ta đã có những biến cố trong quá khứ, nhưng... " Quang Anh nói, ánh mắt dũng cảm. "Anh muốn theo đuổi em một lần nữa."

Đức Duy ngạc nhiên, không biết phải phản ứng thế nào. "Anh... anh nói thật sao?"

"Ừ, anh thật sự muốn thử lại. Anh nghĩ rằng chúng ta có thể bắt đầu từ đầu, anh muốn có thể lo lắng cho Duy, cùng nắm tay Duy về nhà mỗi buổi tối, có thể nấu cho Duy ăn những món ngon anh học được, và cả... là người đầu tiên có thể nhìn thấy Duy vào mỗi sáng, chúc ngủ ngon Duy vào mỗi tối..." Quang Anh thổ lộ, giọng anh chân thành.

Duy cảm thấy lòng mình rối bời. Đức Duy nhớ về những ngày tháng hạnh phúc nhưng cũng không quên những lý do khiến họ chia tay. "Nhưng... em không chắc lắm. Chúng ta đã... "

"Anh hiểu, nhưng anh tin rằng chúng ta đã trưởng thành hơn và có thể vượt qua mọi thứ. Anh muốn làm cho em hạnh phúc, và anh sẽ nỗ lực để chứng minh điều đó." Quang Anh đáp, ánh mắt anh tràn đầy quyết tâm.

Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí anh đang đấu tranh giữa những cảm xúc. "Em cần thời gian để suy nghĩ," em nói khẽ.

Quang Anh gật đầu, không ép buộc. "Anh sẽ đợi. Em chưa chấp nhận cũng không sao, hãy cho anh một cơ hội để được theo đuổi em. Duy, hãy nhớ rằng anh luôn ở đây vì em."

Khi xe dừng lại trước cửa nhà Duy, không khí giữa họ trở nên nặng nề, nhưng cũng đầy hy vọng. Đức Duy cảm thấy một sự ấm áp từ những lời nói của Quang Anh, và trong lòng em dần nhen nhóm một niềm tin mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro