Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Một vài khoảnh khắc

Sau khi thành viên tham gia chương trình đã đầy đủ, Quang Anh và Đức Duy ngỡ ngàng khi thấy cả hai chọn chung bài hát nhóm, lại cùng chung 1 liên quân. Cảm giác hồi hộp lẫn vui mừng tràn ngập trong lòng Quang Anh, nhưng anh cũng không khỏi lo lắng: "Liệu Duy có còn muốn làm việc với mình không?" Anh tự hỏi, nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào nhưng cũng đầy đau thương. Trong khi đó, Đức Duy cảm thấy mâu thuẫn, em vui vì được làm việc cùng Quang Anh, nhưng nỗi lo sợ về mối quan hệ giữa họ khiến em và anh không thể thoải mái.

Vì biết giữa cả hai có sự ăn ý trong âm nhạc, nên cả hai được giao cho nhiệm vụ vô cùng khó nhằn: hoàn thành bài hát liên quân và bài hát nhóm. Khi cả hai gặp nhau để bắt đầu phối lại bài hát, không khí trở nên ngại ngùng. Họ ngồi đối diện nhau, ánh mắt tránh né, và không ai dám mở lời. Quang Anh phá tan sự im lặng: "Chúng ta... bắt đầu từ đâu nhỉ?" Giọng anh có phần run rẩy. Đức Duy đáp lại với sự hồi hộp: "Có lẽ chúng ta nên chọn giai điệu trước, rồi sau đó mới thêm lời." Gật đầu đồng ý, Quang Anh lén nhìn em, cảm thấy nặng nề trong lòng. Anh muốn hỏi Đức Duy về những điều đã xảy ra giữa cả hai, nhưng lại sợ rằng câu hỏi đó sẽ khiến em ngại ngùng và giữ khoảng cách với mình hơn.

"Anh nhớ hồi trước, chúng ta hay cùng nhau làm việc như thế này..." Quang Anh bắt đầu, nhưng lại ngập ngừng. Đức Duy thở hắt khi nhớ về quá khứ: "Ừ, đúng rồi. Mình từng có những lúc rất vui. Nhưng bây giờ... mọi thứ đã khác." Bầu không khí chợt như đứng chững lại, cả không gian im lặng chỉ còn tiếng tích tắc của kim đồng hồ.

Dẹp bỏ quá khứ, cả hai bắt đầu cùng nhau bàn về giai điệu và lời bài hát. Sau khi nghe lại một lượt về bản demo của bài hát, Đức Duy khẽ nghiêng người nhìn sang Quang Anh lúi húi ghi chép những ý tưởng trong đầu anh, cố gắng sắp xếp lại để viết lời bài hát phù hợp với giai điệu. Đức Duy cứ mãi mê nhìn anh mà không biết hai cái đầu đã khẽ chạm vào nhau từ lúc nào. Em cũng ngây ngô mà chỉ vào một số câu trên tờ giấy ghi chép. Trong một khắc, cả hai ngón tay khẽ chạm vào nhau khiến cả hai thoáng chốc dừng lại, ánh mắt lướt qua nhau rồi vội vàng quay đi, cả hai đều đỏ mặt. Cảm giác ngại ngùng làm cho không gian trở nên đầy căng thẳng. Đức Duy ho nhẹ để phá tan bầu không khí, cố gắng tập trung vào bài hát, nhưng những khoảnh khắc ngại ngùng vẫn lặp đi lặp lại.

Khi buổi làm nhạc kết thúc, Quang Anh và Đức Duy bước ra khỏi phòng thu, bầu không khí có phần nhẹ nhõm hơn. Tuy nhiên, khi họ vừa ra đến cửa, những giọt mưa bắt đầu rơi lất phất. Ánh đèn đường phản chiếu qua những giọt nước, tạo nên một khung cảnh mờ ảo.

Quang Anh nhìn lên bầu trời xám xịt và cảm thấy lo lắng. "Hình như trời sắp mưa lớn rồi," anh nói, rồi quay sang Đức Duy: "Em  có muốn mình cùng về không? Anh có thể đưa em về nhà."

Đức Duy ngập ngừng một chút, nhưng rồi gật đầu. "Cảm ơn anh, nhưng... không làm phiền anh chứ?" Giọng anh có phần e dè. Quang Anh mỉm cười, cảm nhận được sự ngại ngùng của em..

"Không phiền chút nào. Mưa lớn thế này, đi một mình không an toàn đâu," Quang Anh đáp, trong lòng cảm thấy vui khi có cơ hội được gần gũi với em hơn. Họ cùng đi ra bãi đỗ xe, tiếng mưa rơi ngày càng to hơn, tạo ra những âm thanh rào rào êm tai.

Khi xe dừng lại trước cổng nhà của Đức Duy, Quang Anh thở phào nhẹ nhõm. "Đến nơi rồi, em về nhà nhé!" anh nói, cảm thấy một chút tiếc nuối khi phải tạm biệt. Đức Duy mở cửa xe và mỉm cười: "Cảm ơn anh nhiều, Quang Anh! Nếu về đến nơi thì... nhắn cho em hay nhé!"

"Mưa lớn thế này, cẩn thận nhé," Quang Anh gật đầu, nhắc nhở, nhìn theo bóng dáng của Duy khi anh bước vào nhà.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, theo thói quen Đức Duy nhoài người lên chiếc giường quen thuộc, vớ tay lấy chiếc điện thoại đặt trên đầu tủ cạnh giường, lòng chất chứa nhiều suy nghĩ. Em dè dặt tìm kiếm tên Quang Anh, soạn tin nhắn cứ chần chừ mãi, 1 lúc sau mới dám gửi.

Khi Quang Anh vừa bước vào nhà, điện thoại của anh rung lên. Nhìn vào màn hình, anh thấy tin nhắn từ Đức Duy:

"Anh về đến nhà an toàn chưa?"

Quang Anh mỉm cười, cảm thấy ấm áp khi đọc tin nhắn. Anh nhanh chóng trả lời:

"Anh vừa về đến nhà."

Một lát sau, Đức Duy nhắn lại:

"Nhớ tắm bằng nước ấm nhé, đừng để bị ốm. Cái thời tiết này dễ cảm lắm!"

Quang Anh không khỏi cười khi đọc tin nhắn. Anh đáp:

"Sẽ tắm ngay! Cảm ơn em vì đã lo cho anh. Em cũng nhớ giữ ấm nhé!"

Quang Anh cảm thấy ấm áp khi nhận được sự quan tâm từ Duy. Những tin nhắn nhỏ bé như thế khiến anh cảm nhận được sự gần gũi và ấm áp giữa cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro