Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

08

Nói là cho năm phút nhưng chưa tới ba phút Quang Anh đã có mặt ở cửa lớp Đức Duy rồi, giờ ăn trưa nên học sinh đi thang máy xuống căn tin nhiều, phòng sinh hoạt hội học sinh lại trên tầng của toà khác vậy mà không biết năng lực siêu nhiên nào đưa Quang Anh tới đây khi chưa đầy ba phút, hoặc là nói ai đó lúc nhắn cho Đức Duy đã bỏ họp rồi từ từ đi qua chỗ em rồi.

- Nhanh thế, bay tới à?

Quang Anh đi nhanh nên có hơi mệt, anh chống hai tay lên đùi thở dốc, lấy lại được hơi thở mới ngẩng mặt lên, mắt cong lấp lánh môi cười xinh yêu nhìn Đức Duy.

- Tớ đâu thể cho chủ tịch đợi lâu được.

Hoàng Đức Duy bị ghẹo, đỏ mặt ngại ngùng, không trả lời mà quay đầu đi trước về phía thang máy để xuống căn tin trường, Quang Anh vội vàng đuổi theo, sánh vai đi cùng em.

- Cậu định ăn gì thế, tớ có nhờ Đăng giữ chỗ cho rồi nên đi từ từ thôi không gấp.

- Ngồi chung bàn với bọn nó à? Có xé xác tớ ra không đấy?

Đức Duy thừa biết là mấy đứa bạn của Quang Anh cưng thằng công tử bột này đến mức nào, kiểu sẽ không hài lòng với những đứa khác không phải bọn nó vây xung quang Nguyễn Quang Anh. Và ừ thì Đức Duy biết thừa nhìn cục bột di động đang đi cạnh mình xinh ngoan yêu như nào nhưng không nghĩ ra lý do bọn kia phải mê như đổ điếu được, ngay cả mấy thằng bạn của em có sáu phần là muốn ghẹo em nên mới trêu việc tụi nó thích Quang Anh nhưng cũng có bốn phần là thấy con người ta dễ thương nên muốn theo đuổi thật.

Đức Duy lơ đễnh nhìn xuống tay Quang Anh khi cả hai đứa đang đứng trong thang máy đợi xuống tầng, mấy ngón tay của cục bột này múp múp trắng trắng, đầu ngón thì hồng hào tròn vo trông đáng yêu khiếp, trong một phút nào đó não Đức Duy ra tín hiệu kêu em hãy cầm tay anh thử đi, chắc chắn là mềm với ấm lắm cho coi.

Em hít thở thật sâu, lắc lắc đầu nguầy nguậy để xua đi ý nghĩ đó trong đầu, làm em sợ phát khiếp với chính bản thân khi có suy nghĩ muốn nắm tay một thằng con trai như Quang Anh. Ừ thì trong nhóm bạn đứa nào cũng mê trai nhất là Nguyễn Thanh Pháp hay có tên khác là Pháp Kiều, không biết Phạm Anh Quân như nào chứ mấy đứa khác đều thích con trai, Đức Duy nghĩ mình là đứa khác nhất, chẳng biết thích trai hay gái nhưng em cảm thấy nguy hiểm sắp đến với mình rồi, tự dưng muốn nắm tay người ta mà còn là con trai thì kỳ cục muốn chết đấy.

- Bị gì thế, cậu nhứt đầu hả?

Hai đứa ra khỏi thang máy, Quang Anh dừng lại bước chân kéo tay em, anh lo lắng nhíu chặt cả mày nâng cằm em lên hỏi han. Đức Duy đột nhiên không biết tại sao lại thấy ngượng mỗi khi bị người nào đó trêu, và xấu hổ khi người nào đó đụng chạm mình, mặt em thoáng chóc bừng lên màu lựu đỏ, càng làm Quang Anh sốt sắng hơn vì nghĩ em bệnh mất rồi.

- Sốt à? Hay không khoẻ ở đâu? Mặt đỏ cả lên hết này, hay tớ đưa đi phòng y tế nhá?

- Không, cậu bỏ tay ra coi! Có bị gì đâu, chắc trời nóng quá nên tớ thấy nóng trong người ấy.

Đức Duy tìm lý do bao biện cho chính bản thân mình, thật ra trong lời nói có chút vấn đề vì trong trường đâu đâu cũng gắn máy lạnh bật hết công suất ấy thì nóng thế nào được. Nhưng Quang Anh nghe thế cũng chỉ gật đầu tin tưởng lời nói dối mà không hỏi thêm gì, chỉ là lúc Đức Duy vẫn còn ngại không dám nhìn anh thì dưới đáy mắt của Quang Anh xẹt qua ý cười nhàn nhạt, không bắt bài em.

- Thế lát uống thêm sâm bí đao để hạ nhiệt, nay căn tin có ấy.

- Ừ ừ.

Đức Duy gật đầu cho có lệ, đẩy lưng Quang Anh đi về phía trước, qua khúc cua nữa là tới được căn tin trường rồi.

Bọn bạn thân của em chẳng thấy một móng nào, vừa ra giờ nghỉ trưa đã chạy đi mất hút không thấy bóng dáng, trong nhà ăn đông đúc học sinh thế mà không hề có cảnh chen lấn xô đẩy ồn ào, bạn em không thấy chứ bạn của Quang Anh đông đủ ngồi một đống ở dãy bàn dài, bên cạnh Đỗ Hải Đăng chừa lại khoảng trống đủ cho em với cục bột bên cạnh ngồi chung cùng nhau.

Vừa được Quang Anh kéo vạt áo đi tới đã có sáu đôi mắt như Diều Hâu nhìn chằm chặp vào mình với những tia lửa điện, cái đứa thích gặm đầu mèo Nguyễn Thái Sơn là người không hài lòng nhất, biểu cảm nhăn nhó khó chịu đã biết là chẳng thích gì em đi ăn cùng Quang Anh rồi.

Đức Duy âm thầm giơ ngón giữa trong lòng, cái kiểu simp như này chắc vợ tương lai hoặc có thể là chồng tương lai của Nguyễn Quang Anh khó sống với hội này rồi.

- Chạy một đường từ toà B sang toà dạy học chỉ để đón thằng cu này hả?

- Thằng cu nào, tên người ta là Đức Duy.

Trần Minh Hiếu thờ ơ ờ một tiếng, hắn còn gì lạ với Hoàng Đức Duy quậy như quỷ là nghịch tử của ông thầy Giám thị đâu chứ, là cái đứa luôn kè kè bên cạnh Lê Quang Hùng, rủ rê đi ăn đi chơi, trông cái bản mặt phát ghét ứ chịu được!

Hắn cũng chẳng biết bản thân bị sao mà không thích Đức Duy tới vậy, cuối cùng lại quy mọi chuyện cho Lê Quang Hùng, tại có khi không ưa một đứa thì là không ưa cả nhóm hoặc là ghen không chừng.

- Quý hoá quá, được ngồi cùng các bạn 11A chuyên Toán.

- Mày cũng sắp làm thành viên lớp bọn tao đấy, quý hoá gì đâu.

Quang Anh trừng mắt nhìn Lê Thượng Long, khẽ bấm điện thoại nhắc nhở trong nhóm thân thiện với bạn bè không được khịa kháy Hoàng Đức Duy, thấy cả sáu người ngoan ngoãn đồng ý cũng yên tâm.

- Duy ăn gì tớ đi lấy cho, ngồi đợi đi.

- Gì cũng được.

Nếu là bình thường chắc Đức Duy không chịu cho Nguyễn Quang Anh lấy cơm giùm mình đâu nhưng nay khác, mấy ông cố nội ngồi xung quanh quá ngứa mắt rất không thích mà Quang Anh đã chủ động như vậy rồi thì mắc gì không đồng ý, miễn là mấy người nào đó khó chịu.

- Thôi Quang Anh ngồi xuống đi, anh đi lấy cho.

Nguyễn Trường Sinh nói, đứng lên nhấn người Quang Anh ngồi xuống ghế rồi đi lấy giùm cho ngoan xinh yêu. Đức Duy biết cái ông anh này, thật ra cũng không quen mặt cho lắm vì Trường Sinh học khối 12 khác toà nhà dạy học của khối 11, còn nghe nói đáng lẽ đã lên Đại học lâu rồi nhưng vì Quang Anh mà hồi xưa học trễ một năm, với lại nhiều lần đi chung với Bùi Anh Tú, hồi đó yêu nhau ấy mà.

Quang Anh ngồi cạnh em lau đũa lau thìa cho cả hai đứa, sắp gọn lên chỗ gác dụng cụ ăn trên bàn chỗ em, mắt nãy giờ vẫn luôn chú ý tới Đức Duy không rời mắt, Đỗ Hải Đăng nhìn cặp gà bông này nãy giờ cũng thấy dễ thương, có hơi vui vẻ nhìn động tác lóng ngóng của bạn bé nhà mình, thì trước giờ cả nhóm chăm sóc Quang Anh thôi còn Quang Anh không lo mấy cái lặt vặt như này nên chưa quen là phải, vậy mà giờ làm hết cho Hoàng Đức Duy. Tâm trạng cứ như người cha già thấy con trai trưởng thành rồi ấy.

Đức Duy đang trả lời tin nhắn trong nhóm của mấy khứa kia, hai đứa tên Hùng đã lôi nhau đi chụp choẹt các thứ để có ảnh mới đăng lên mạng xã hội sẵn tiện quay vlog gì đấy luôn, Anh Tú đẹp trai nhất khối đang trên phòng tin học luyện thi gì rồi, bốn đứa còn lại lân la đi lớp khác chơi, có mỗi em ở đây ăn cơm dưới bảy đôi mắt nhìn chằm chằm mình bao gồm Nguyễn Quang Anh kế bên.

- Ăn đi nhìn gì tớ?

- Cậu mới ăn đi ấy, đồ ăn đem ra nãy giờ rồi.

- Ờ...

- Ăn đi!

Quang Anh thúc giục em, thế nhưng Hoàng Đức Duy hình như thuộc hệ người có lỗ tai cây nghe không lọt được một chữ, vẫn cắm mắt vào điện thoại nhắn tin lướt lướt.

- Đức Duy không ăn à?

-...

- Hoàng Đức Duy ăn nhanh lên, lát vào học đấy.

Quang Anh đặt tay lên màn hình điện thoại Đức Duy, nhẹ lấy đi điện thoại cậu đút vào túi quần mình, mày nhíu lại khó chịu trong khi đó nói chuyện với Đức Duy giọng cũng trở nên nghiêm khắc hơn.

- Ăn đi, tớ nói hơi nhiều rồi đấy, tớ nói một lần thôi, tớ nói ba lần rồi.

Đột nhiên Hoàng Đức Duy rén ngang, ngoan như chim cút động đũa nhét đầy đồ ăn vào miệng nhai, đây không phải do em sợ Quang Anh đâu ấy nhé.

Đức Duy khẽ liếc nhìn Quang Anh ngồi sát bên mình, mọi ngày hay trêu em nhưng giọng lúc nào cũng nhẹ nhàng hết, chưa thấy anh nói chuyện nghiêm như vậy bao giờ cả.

- Sao cậu gia trưởng thế?

- Ngoan mà ăn đi Hoàng Đức Duy.

——-
bộ này chắc text ít đấyyy, có nhiều cái dễ thương muốn viết, cái cảnh toi từng spoil hun má trước cửa nhà ấy tới tận hai đứa nó lên lớp 12 cơ =)))) eo ôi cũng lâu đếi khỏi lớp 12 :))) cổ cho hun rồi

trông chờ vào nc18 thì hẳn là extra 🥴
ý là để toi ấp thêm con abo nhá, nma Đức Duy trong plot abo chưa đủ 18 tuổi 🤡 toi lo cho warning quá, ý là tam quan truyện thì méo liên quan gì tam quan của toi rồi 🤷‍♀️ nhưng mà warning qh với trẻ vị thành niên thì cái gì đấy rất sợ bị tế 🥲🥲 cíuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro