Em Là Của Anh (H)
Đức Duy cố gắng cựa quậy, nhưng mảnh vải đã thắt chặt tứ chi em lại.
Em gắng sức cạ cạ hai cổ tay vào nhau mong tháo được nút trói, nhưng chỉ nhận lại cảm giác khó chịu mà ra sức uốn éo ở trên giường. Hai cổ tay đỏ đến rớm máu vì giãy giụa, các đầu ngón tay bị ép chặt mà sưng bầm cả.
Đôi mắt Đức Duy bị bịt kín bởi chiếc cà vạt đen, miệng nhỏ bị đeo khóa nên chữ mất chữ không, nó làm cho em chẳng nói được gì.
Cánh cửa phòng bật mở, để lộ bóng dáng một người đàn ông cao lớn. Hắn tiến đến, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cục bông đang uốn éo ấy. Hắn nhẹ nhàng cởi khóa miệng cho em, miệng em há hốc vì sợ hãi.
"Ai...ai thế...hah.." Giọng em khẽ run vì những động chạm nhạy cảm từ đối phương.
"Em bé ngoan nào, nằm yên. Hoặc không tao sẽ phế đi tay chân của em đấy."
Câu hăm dọa làm tim Đức Duy thót một nhịp, miệng lập tức trở nên bủn rủn phát ra những âm không tròn tiếng.
"Các...các người đ-định làm gì tôi...?"
Tông giọng trầm lạnh ấy cất lên hai tiếng ngắn ngủi. "Làm tình."
"Làm...k-khoan"
"?!? HẢ??!!"
"K-KHÔNG!! THẢ TÔI RA!!!! Ah-"
Quang Anh khóa chặt hai tay em trên đỉnh đầu, một tay hắn đẩy gáy em lên, áp chặt môi mình vào môi em. Đức Duy mím chặt môi, dường như không muốn để chiếc lưỡi ranh mãnh kia chạm vào mình. Quang Anh bực bội, thô bạo nghiến chặt vào hai cánh hoa đào ngọt ướt.
"Ah...a- ưhm!!!"
Hai cánh hoa mềm bật lên sắc đỏ rực rỡ của máu tươi. Dòng huyết hồng rỉ ra từ vết cắn, chầm chậm lăn dọc theo bờ má phiếm hồng rồi trượt xuống bả vai gầy guộc. Hương tanh nồng lan tỏa trong không khí, xộc thẳng vào mũi như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang cảm giác, Đức Duy không chịu được cơn đau buốt trên môi mà bất giác mở miệng ra khẽ rên nhẹ.
"Ưm...hức....b-bỏ r-ra...aahưm..."
Chỉ chờ có thế, Quang Anh chớp lấy thời cơ luồn lưỡi sang khoang miệng nhỏ ở đối diện, điên cuồng gặm nhấm đôi môi mọng nước. Hắn đưa lưỡi xảo quyệt của mình tiến sâu vào khoang miệng ấm nóng, chơi trò chơi vờn bắt với chiếc lưỡi rụt rè đang cố trốn đi.
"Ưm...ưmmmm...."
Nụ hôn ngày càng sâu hơn, căn phòng chỉ còn tiếng rên khe khẽ của mèo con trước sự cuồng bạo ấy.
Quang Anh tham lam vơ vét hết sạch những mật ngọt bên trong bằng tuyệt kỹ vô cùng điêu luyện. Đức Duy mất đi khả năng phản kháng, chỉ có thể nằm yên và chịu đựng. Hai đầu lưỡi ấm nóng cứ thế quấn quýt lấy nhau, tiếng chóp chép đầy ái muội vang vọng khắp căn phòng.
1 phút
2 phút
...
13 phút
Em bị hôn cho mụ mị đầu óc, bức bối không thở được đành vung tay đánh đập vào bờ vai lớn của người bên trên. Hắn dứt khỏi đôi môi sưng tấy một cách đầy nuối tiếc, không quên kéo ra một sợi chỉ bạc lấp lánh.
Đức Duy thở hổn hển, từng hơi gấp gáp như muốn giành giật chút dưỡng khí ít ỏi còn sót lại. Nỗi sợ hãi bên trong dâng lên đến đỉnh điểm khiến những giọt lệ nóng hổi tràn khỏi khóe mắt, thấm ướt một mảng cà vạt đang che kín đôi ngươi run rẩy.
"Ah...ha hực... Đồ điên!!! Thả tôi ra!!...hức...."
Đức Duy cố gắng la thật lớn lên để kêu cứu. Nhưng sẽ chẳng có bàn tay nào với ra mà giúp được em đâu, vì những lời khẩn cầu ấy vốn dĩ đã chẳng thắng nổi bức tường cách âm vững chắc của phòng Quang Anh.
Quang Anh ngắm nhìn miệng nhỏ nhuốm máu, liền trườn lên liếm chút huyết lệ ngọt ngào vương trên khóe môi hồng.
Đức Duy uất hận, hận vì không thể chết ngay bây giờ, toàn bộ những gì sạch sẽ em có đã bị cướp sạch.
"Ha...hức...con mẹ, thằng chó chết..!!!"
"Thằng chó này đụ em."
"K-KHÔNGGGG!!"
Quang Anh một tay xé nát bươm chiếc áo mỏng. Một cơ thể trắng trẻo tựa như em bé hiện ra trần trụi giữa cái lạnh của căn phòng điều hòa mười sáu độ. Đức Duy cố với lên lấy lại áo nhưng tay chân bị khóa chặt, thoáng chốc tất cả bị lột sạch, cơ thể không một mảnh vải che thân.
Sao phải che lại nhỉ, hắn thắc mắc đấy? Nhìn hai khuỷu tay ửng hồng cùng hai đầu ti đang run lên từng cơn, hắn đã nứng lại càng thêm nứng. Quang Anh thỏa mãn cười thành tiếng điên dại, ánh mắt nhìn em như một kẻ bị bệnh tâm thần.
"Quần áo...ah, trả lại áo đây, khốn nạn!"
"Để tao cho em xem thằng khốn nạn này chơi em thế nào!"
Em lấy tay che đi cơ thể của mình nhưng bất thành. Tên lớn hơn đã nằm đè xuống người em để liếm láp, mút mạnh vài chỗ trên cổ rồi để lại một dấu hickey to lớn nổi bần bật, đỏ chét.
Thức hương thơm ngọt trên người Đức Duy bị Quang Anh đưa mũi hít hà, khắp nơi không quên để lại những dấu hôn yêu thương rải vụn vặt từ hõm cổ xuống bờ ngực trắng nõn.
Tay Quang Anh cũng chẳng yên vị, hai đầu ti đỏ ửng bị bàn tay hắn gẩy đi gẩy lại rồi xoa nắn mãi thôi. Từng cú chạm của hắn đều vô cùng thô lỗ và tàn bạo, như muốn dứt hẳn chúng khỏi cơ thể em để cầm lên cho riêng mình mút. Căng tròn lại mềm mềm, khiến Quang Anh không ngăn được cơn ham muốn đang đạt tới tột đỉnh ở trong người mà cúi xuống bú lấy bú để, miệng lưỡi không ngừng tận hưởng dòng sữa dịu ngọt đang tiết trào ra trên hai nhũ hoa nhỏ hồng.
"Sữa em ngọt thật đấy, tao thích."
"Ức...cút...cút ra!"
Đức Duy quằn quại trong đau đớn, khổ sở òa lên khóc. Tiếng thút thít từ con người nhỏ bé ấy ngày một rõ hơn, nhưng Quang Anh vẫn không một chút thương xót, thậm chí còn mạnh tay hơn.
Mãi tới khi nhận thấy em cứ quằn quại vì khó chịu, hắn nhẹ nhàng cởi khóa tay chân cho em, chiếc quần nhỏ phía dưới cũng biến mất tăm, sẵn sàng cho công cuộc làm tình.
"Không, không được...chỗ đó không thể..."
Dẫu rõ ràng cơn hoảng loạn trong em đã dâng tràn, ánh mắt trốn tránh và giọng nói run rẩy đều tố cáo điều đó, nhưng hắn giả điếc, phớt lờ mọi lời khẩn cầu.
"Ahh...hahh...đừng...đừng nhìn..hah.."
"Lồn sắp bị đụ nát bươm rồi, sợ cái gì?"
Hắn lướt qua từng đường cong hoàn hảo để check map, đưa mắt nhìn tất cả ngóc ngách trên cơ thể, trông thực sự rất khiêu gợi! Hai mươi tư năm sống trên đời, lần đầu tiên hắn bắt gặp một thân hình đẹp mê hồn thế này – quả thực là một tuyệt tác hoàn mỹ. Nó xứng đáng được cất giấu đi, trưng lên chỉ cho một mình mắt hắn chiêm ngưỡng.
Bàn tay Quang Anh dừng lại phía dưới vùng ba múp rụp mọng nước đang lấp ló ẩn hiện, muốn test độ đàn hồi nên hắn không chần chừ vả một phát chát thật lớn.
"Arhhh!!!! Hức...đau..ahahhh"
"Câm ngay! Dành sức lát còn rên."
Vừa xoa nắn cặp đào hồng vừa thăm dò lỗ nhỏ hồng hào, Quang Anh cúi đầu xuống đưa lưỡi mút mát một chút, vị tê tê ở đầu lưỡi làm hắn cảm thấy thích thú. Quang Anh nhẹ nhàng dùng hai ngón tay tách mở hang động, mắt quan sát âm đạo vừa không ngừng khép mở, vừa rỉ ra thêm ít nước dâm.
"Mới hôn thôi mà ướt thế này rồi à?"
Hắn không chần chừ mà đưa hai ngón tay tiến sâu vào lỗ nhỏ, tạo kích thích mạnh làm nó rỉ thêm nước. Hắn tha hồ khuấy đảo bên trong, hai ngón tay lại càng thêm ướt át.
"Đừng...đừng làm vậy...làm ơn...hức."
Đức Duy bị người lạ giở trò đồi bại, bản thân thật sự cảm thấy tuyệt vọng mà khóc nấc lên. Toàn thân ngứa ngáy, miệng xinh liên tục van xin người bên trên mình.
"Đau...đau quá..."
"Tôi không muốn...tôi không muốn bị đối xử thế này...huhu"
Tường thịt ấm nóng níu chặt lấy hai ngón tay của Quang Anh, quyết bám chặt không buông mặc dù chủ nhân của cái lỗ đấy thì không muốn vậy.
"Nằm yên, để tao giúp bé nới lỏng."
Nhấp mãi bằng tay cũng chán, hắn rút hai ngón tay của mình ra, đưa miệng để mút hết sạch đống nhớt trên đó. Nước dâm đi theo tay hắn cũng từ trong chảy ra róc rách xung quanh cái lỗ hồng be bé, lấp la lấp lánh trông đáng yêu chưa kìa!
Cúi xuống thấy đũng quần đang căng phồng lên lại còn ướt một mảng lớn, Quang Anh biết thằng em của mình cương cứng lắm rồi. Hắn đem cậu nhỏ của mình cạ cạ vào cửa lỗ hậu, em cảm nhận được sự to lớn của dương vật mà hoảng hốt, van xin hắn đừng cho vào.
"Làm...làm ơn...đừng cho vào..."
"Chỗ ấy...rách...sẽ rách mất..."
Không cần bôi trơn vì đã có nước từ âm đạo làm ẩm ướt, ngay lập tức Quang Anh đâm thẳng con hàng vào cái lỗ nhỏ đang rỉ nước kia.
Đức Duy bất ngờ bị đâm, cơn đau bên dưới truyền lên thẳng tận đại óc mà hét một tiếng chói tai, sau đó cố tiết chế lại âm lượng của mình.
"Đau...đau đau quá...chết tiệt...ưm"
"Bé ngoan, lỗ này của bé rất nghe lời, làm sao có thể hư được chứ? Thả lỏng ra nào."
Đức Duy cảm thấy cái lỗ của mình quá chật để thứ quá cỡ ngoan cố này đi vào, đành ra sức cong lưng ưỡn người, chân banh hình chữ M ra rộng hết có thể. Nhìn em bẹo hình bẹo dạng chật vật uốn éo đủ kiểu, sinh lực của Quang Anh như được tăng gấp bội. Hắn đâm càng lúc càng mạnh, dùng hết sức bình sinh gắn chặt con cu vào trong.
"Hah~ ưm....đau quá...hức..."
"Tao tiến sâu hơn đây."
Từng tấc thịt ấm nóng từ từ siết chặt lấy dương vật với kích cỡ không hề nhỏ của hắn đang thúc liên tục bên trong. Một cây gậy dài cùng hai quả bóng tròn chà xát lên xuống với tốc độ nhanh khủng khiếp vào vách thịt khiến Đức Duy mềm nhũn cả người, gò mà đỏ bừng vì nóng, trộn cùng nước mắt sinh lý là mồ hôi vì phải vận động mệt nhọc.
Quá đau, thật sự đã quá sức con người có thể chịu đựng nổi. Đức Duy mất kiểm soát mà òa khóc, đang cố lấy lòng hắn bằng những giọt nước mắt, nhưng đâu biết bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng này chỉ khiến người ta muốn bắt nạt hơn.
"Làm ơn, thả tôi ra đi mà...làm ơn...."
"Chà, em bé với bộ dạng như này là muốn quyến rũ tao đó sao? Dâm đãng."
Từng tiếng kêu nỉ non của em vang lên thành từng nhịp, hòa cùng tiếng "bạch bạch bạch" theo từng cú nhấp mạnh mẽ vào điểm nhô, khiến ai nghe xong cũng không khỏi đỏ mặt.
Quang Anh dần dần gia tăng tốc độ ra vào, con cặc kéo ra đến cửa lỗ hậu rồi lại đâm lút cán vào tít trong. Lỗ nhỏ cứ thế rung lắc, dâm dịch bắn tung tóe theo từng cú thúc. Em gào thét, hai tay ôm lấy bụng, dương vật kia đã quá lớn, mỗi lần rút ra là kéo theo thịt non hết ra ngoài, đau đớn đến cùng cực như muốn chết đi sống lại.
Hì hục cả bốn tiếng đồng hồ nhưng cơn hứng tình trong Quang Anh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Hắn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì, hơn nữa còn hăng hái ra vào dồn dập hơn.
Lặp đi lặp lại việc thúc mãi, Quang Anh mới chịu phun ra toàn bộ chất lỏng sinh dục, nhiều tới mức tràn cả ra ngoài mép đùi nõn nà. Hắn muốn lấp đầy cái hố đấy bằng tinh trùng của hắn, một mình hắn thôi, đến mức nó không chứa nổi mà trào ra thì mới thỏa mãn được hắn.
Một cảnh xuân tuyệt đẹp hiển diện ra, với dòng tinh dịch trắng đục ngầu hòa cùng chút máu đỏ tươi trào từ lỗ huyệt khiến hắn không khỏi mê mẩn mà cúi xuống liếm hết dòng sữa chua ấm nóng ngọt ngào đó.
Đến lúc hắn chạm tới nơi mẫn cảm bên trong, em đau đớn phát khóc, tiếng la hét như muốn xé toạc tâm can. Khoang sinh sản, không thể, Đức Duy không thể để người kia vào sâu bên trong.
"Hức...rút...rút ra...mau. Sẽ mang thai mất."
"Bé con, bé không thích mang trong mình đứa con của tao sao? Bé chỉ cần nằm yên ở đó, kẹp chặt đàn con này và cho tao chơi nát thôi."
Quang Anh tiến tới nâng lên khuôn mặt đang ầng ậc nước mắt, nói làm sao nhỉ, cái vẻ đáng thương tội nghiệp này khiến hắn không cầm lòng được mà thúc mạnh thêm một cú nữa.
"Biến thái! Cút...cút mau! Tôi báo công an đấy!"
"Yên nào bé con, để xem sau khi mang thai xong thì bé còn cái gan để báo công an nữa không? Thằng này đếch sợ!"
Quang Anh ra sức phá banh cái điểm G nhỏ xinh đến mức muốn rách ra mặc cho miệng trên vẫn gào khóc điên loạn. Em la hét không được thì ra sức cào cấu vào bờ lưng hắn, đến chừng ba mươi phút sau cạn kiệt sức lực mà gục xuống thì hắn mới nương tay tha cho.
"Sướng không!?"
Đức Duy nhất quyết không rên những tiếng rên dâm dục của mình, không để đối phương có thể đạt được ý muốn. Điều này khiến Quang Anh không mấy hài lòng vì thứ hắn cần nghe chính là những thanh âm ngọt ngào khi nãy.
"Trả lời tao!!"
"Nhanh!!!"
"Không nghe lời? Để tao dạy mày thế nào là biết điều!"
Quang Anh thẳng tay rút vội con cặc của mình khỏi hậu huyệt, mặc kệ đàn con trào ra ướt đẫm một mảng ga giường. Hắn đem con cặc lớn của mình đến bên miệng em, con cu gân guốc cương lên tát nhẹ vào má. Quang Anh nắm mạnh lấy tóc em, cắm chặt dương vật vào cuống họng. Con cu quá cỡ không vừa miệng khiến em bị sặc, rất khó để nuốt nước bọt, em cố đẩy ra nhưng bị bàn tay lớn kia cắm lại chặt hơn.
"Rên hoặc tao bắn!"
"Ah..um... kh-không được!!!"
Nhận được câu trả lời không như ý muốn, Quang Anh bắn ra một tràng tinh trùng nhớt nhèm nhẹp vào miệng, tới nỗi chất lỏng màu trắng đục tràn ra hai khóe môi. Em há hốc mồm, muốn quay đầu sang chỗ khác để nhổ hết chỗ dịch nhầy nhưng bị hắn bóp chặt miệng, ép nuốt hết đống sữa chua ấy xuống bụng.
"Hưm...ah..."
"Chịu rên chưa?"
Thấy cái đầu nhỏ vẫn ngoan cố lắc ngoe nguẩy, hắn bắn tiếp một lượt nữa.
"Gọi chủ nhân!"
"..."
"Câm à!"
"Chủ...chủ nhân..."
Điên thật rồi! Chất giọng quyến rũ ngọt ngào như mía mật ấy thốt lên hai tiếng "chủ nhân" cũng đủ khiến cho Quang Anh thành thằng đĩ nứng. Tiếng nỉ non nghe tuy chỉ nhẹ nhàng như rót mật vào tai nhưng lại như một liều thuốc kích dục mạnh mẽ đối với hắn.
Quang Anh ra lệnh cho em phải bú lấy côn thịt to lớn của mình. Đức Duy biết mình phải ngoan ngoãn nghe lời, liền dùng khoang miệng ấm nóng nuốt trọn lấy dương vật, đầu lưỡi đảo đi đảo lại hết bú rồi liếm. Thân cây gậy dài tới mức chỉ có một nửa vừa được vòm họng của em, những vết răng dán chặt trên thân nó trông thật kích thích.
Quang Anh chìm đắm trong cơn khoái lạc mãnh liệt, cảm giác thăng hoa như cuốn hắn vượt qua mọi giới hạn, niềm sung sướng chạm tới chín tầng mây, mắt nhằm nghiền lại tận hưởng giây phút tuyệt vời cùng thằng em phía dưới.
"Hửm...? Bú cặc cũng giỏi quá nhỉ?"
Hắn bắn một lần nữa, tràn ra trên mép môi, trên má, lăn thành dòng xuống xương quai xanh,. Em nhanh chóng dùng lưỡi nhỏ liếm hết không chừa giọt nào. Nhìn em lúc này như một con vật tội nghiệp bị chủ nhân ruồng bỏ, nói thẳng là đê tiện và đĩ đằn đến khốn cùng.
Cuộc mây mưa của hai người kéo dài chục tiếng đồng hồ, xuyên đêm dài tối mịt tới tận tờ mờ sáng hôm sau.
Người em chi chít vết hôn vết cắn, nơi đâu cũng đầy dấu hickey hòa lẫn với màu đỏ của máu. Bắp đùi trắng mịn giờ đây đã in hằn năm ngón tay của hắn, lỗ nhỏ cũng không thể khép được lại, toàn bộ tinh dịch hắn phóng vào bị trào ra hết, thấm đẫm vào chăn giường.
Hắn nhìn vào "tuyệt tác" mà mình vừa phá hoại, nở một nụ cười mãn nguyện, như thể chính nó là của mình, riêng một mình hắn sở hữu mà thôi.
Lúc này, em đã kiệt sức, nhưng vẫn gắng gượng thốt lên câu hỏi mà từ lâu em vẫn luôn thắc mắc.
"Rốt cuộc... anh là ai?"
Hắn tiến lại gần, hơi thở ấm áp phả vào tai em, thì thầm một cách lạnh lùng:
"Nguyễn Quang Anh."
Lúc vừa nghe được câu trả lời cũng là lúc em thiếp đi, chìm vào giấc ngủ miên man không hồi kết.
Hắn để em xụi lơ trong căn phòng nồng nặc mùi tinh dịch một mình rồi bỏ đi, không quên khóa chặt cánh cửa lại. Em mèo nhỏ chính thức bị hắn nhốt trên lầu cao nhất của dinh thự, nơi mà chẳng ai biết tới trừ chính người chủ của căn nhà này.
__________________________
ê t viết H có hay k v
k hay đừng oánh t/g nhé
hỏi thật có thấy nứng ko
để tôi biết tôi viết hay hoặc tém lại
mng cmt đc k ạaaaaaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro