
Chủ Tịch, Anh Say Rồi!
Chào Nguyễn Tổng, ngài mới tới ạ!"
Vị đối tác người Singapore đứng dậy, cúi chào một cách cung kính. Là người đã làm ăn lâu năm trên thương trường, ông ta biết rõ Nguyễn Quang Anh – vị chủ tịch của Flash Group – là một người khó đoán và không dễ thuyết phục. Nhưng tối nay, ông ta phải cố gắng hết sức, bởi hợp đồng này có thể thay đổi toàn bộ cục diện kinh doanh của công ty ông.
Quang Anh bước vào với dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc. Không đáp lại lời chào, hắn chỉ im lặng ngồi xuống ghế đối diện đối tác, động tác nhẹ nhàng nhưng toát lên uy quyền tuyệt đối.
Không khí trong phòng dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc. Đối tác, dù đã chuẩn bị tinh thần trước, vẫn không giấu được vẻ căng thẳng khi đối diện với sự thờ ơ đầy áp lực từ người đàn ông này.
Đức Duy theo ngay sau sếp, tay cầm một tập tài liệu dày. Em lặng lẽ đứng phía sau chiếc ghế Quang Anh ngồi, ánh mắt dõi theo từng hành động của sếp để sẵn sàng đưa ra tài liệu bất cứ lúc nào.
Quang Anh khẽ liếc nhìn về phía Đức Duy, ánh mắt ra hiệu. Em nhanh chóng đặt một tập tài liệu lên bàn, động tác gọn gàng và chính xác, không hề gây ra tiếng động.
Vị đối tác cố nở một nụ cười, bắt đầu đưa ra lời giới thiệu đầu tiên. Nhưng trong thâm tâm, ông ta biết rõ: trước mặt người đàn ông này, mọi lời nói hoa mỹ hay khéo léo đều không đủ, chỉ có giá trị thực tế mới có thể lay động được vị chủ tịch quyền lực ấy.
"Công ty ông có gì để mong muốn hợp tác với tôi?"
Nguyễn Quang Anh chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng mang sức nặng khiến cả căn phòng như chìm vào im lặng.
"Chủ tịch, mong ngài hãy xem xét đi mà!" Vị đối tác vội vã lên tiếng, giọng nói khẩn khoản. Ông cúi người nhẹ, cố gắng dùng thái độ nhún nhường để giảm bớt áp lực. "Công ty chúng tôi đã đầu tư rất nhiều vào dự án này, và tôi tin rằng nếu hợp tác với Flash Group, cả hai bên đều có lợi."
"Xem xét thái độ đã."
"Vâng ạ, mời ngài dùng bữa ạ!" Vị giám đốc của công ty nhỏ kia cười cười, kính cẩn mời Quang Anh.
__________________________
Đức Duy vừa lau sạch vệt sốt màu cam bị dây lên chiếc áo sơ mi trắng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm vì xử lý kịp trước khi bị Quang Anh để ý. Em vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, còn chưa kịp định thần thì bất ngờ, vị giám đốc đối tác từ đâu xuất hiện ngay trước mặt.
Chưa kịp phản ứng, một tay gã đã nắm lấy tay em, đẩy nhẹ em vào lại bên trong. Tay còn lại nhanh chóng đóng sập cửa nhà vệ sinh, tạo nên một tiếng rầm vang vọng.
"Thưa anh, phiền anh tránh đường cho tôi đi," Đức Duy cố giữ giọng bình tĩnh dù trong lòng bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.
Gã giám đốc nở một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt nhìn em như thể đã có toan tính từ trước. Gã bước thêm một bước, khiến khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại. Một tay của gã chống lên tường, tay còn lại nới lỏng cà vạt, dáng vẻ vừa tự mãn vừa áp bức.
"Này cậu trai, tôi nhắm cậu rồi," gã lên tiếng, giọng điệu pha chút đùa cợt.
"Anh nói gì tôi không hiểu! Tôi có việc phải đi, làm ơn..." Đức Duy cố né tránh ánh mắt của gã, giọng em run nhẹ nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự nhất có thể.
Gã giám đốc cười khẽ, ánh mắt lướt qua em từ đầu đến chân như đang đánh giá. "Về công ty tôi đi, tôi sẽ trả lương cao gấp đôi. Đồng ý chứ?"
Đức Duy đứng sững, không tin vào tai mình. Em hoàn toàn không ngờ rằng giữa lúc đang làm việc, lại phải đối mặt với một lời đề nghị vừa đường đột vừa phi lý đến mức khó hiểu như thế này.
"Xin lỗi, tôi nghĩ anh nhầm rồi. Tôi đang làm việc tại Flash Group và không có ý định thay đổi công việc," Đức Duy đáp, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ dù tim đang đập loạn xạ.
Gã giám đốc nghiêng đầu, nụ cười vẫn không tắt trên môi. "Cậu nghĩ kỹ đi. Tôi không phải loại người thích bị từ chối."
Không khí trong phòng như bị bóp nghẹt. Đức Duy cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng em biết rõ rằng không thể lùi bước. "Xin phép anh, tôi cần trở lại công việc. Mong anh hiểu cho."
"Không hiểu!"
Gã cứ thế ép chặt em vào tường, ngăn cho em chạy thoát.
Tay em quơ loạn xạ trong không gian chật hẹp, cố gắng tìm một điểm tựa để đẩy gã ra xa. Chân em đá liên tục vào gã, nhưng đối phương mạnh hơn, chỉ nhếch môi cười, ánh mắt tràn đầy sự thách thức.
Không thể làm gì khác, Đức Duy hét lên một tiếng thật lớn: "Cứu!"
Tiếng hét vang vọng khắp hành lang nhà hang, xé toang bầu không khí yên tĩnh. Gã giám đốc giật mình, tay nhanh chóng bịt lấy miệng em, ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn. "Im ngay!" Gã gằn giọng, đôi mắt đảo nhanh quanh căn phòng như sợ bị phát hiện.
Nhưng gã không biết rằng tiếng hét ấy đã đủ lớn để lọt vào tai Nguyễn Quang Anh.
_____________________
Rầm!
Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở mạnh đến mức va vào tường, phát ra tiếng động chói tai. Nguyễn Quang Anh đứng ngay giữa cửa, đôi mắt sắc lạnh nhìn qua khung cảnh trước mặt.
Hai con người trong phòng đồng loạt quay đầu lại, vẻ mặt bất ngờ đến mức ngây dại. Một người là đối tác mà hắn sắp ký hợp đồng – vị giám đốc kia với ánh mắt lộ rõ sự bối rối và sợ hãi.
Người còn lại là Hoàng Đức Duy – thư ký thân cận của hắn, người mà hắn luôn tin tưởng. Em đứng ép sát vào tường, khuôn mặt tái nhợt và hơi thở gấp gáp. Tay áo sơ mi trắng nhàu nhĩ, vệt đỏ nhạt của vết sốt vừa bị lau vẫn còn lờ mờ hiện lên. Đôi mắt em ngước lên nhìn hắn, xen lẫn sự hoảng sợ và... một chút hy vọng.
Quang Anh bước vào, từng bước chậm rãi nhưng uy quyền tỏa ra rõ rệt. Hắn không cần lên tiếng, chỉ một ánh nhìn lạnh lẽo cũng đủ để vị giám đốc kia lùi lại một bước, lắp bắp không nói nên lời.
"Ông đang làm gì ở đây?" Giọng nói của Quang Anh vang lên, trầm thấp nhưng đầy nguy hiểm ẩn sâu bên trong.
Không khí trong phòng như đông cứng lại. Gã giám đốc nuốt khan, cố giữ bình tĩnh. "Tôi... tôi chỉ đang nói chuyện với cậu thư ký của ngài thôi," gã biện minh, nhưng ánh mắt lảng tránh đã tố cáo tất cả.
Quang Anh không đáp, ánh mắt sắc bén lướt qua Đức Duy. Thấy em vẫn ổn, hắn quay lại nhìn gã đối tác, đôi mắt ánh lên sự khinh miệt. "Nói chuyện kiểu gì mà khiến thư ký của tôi sợ đến mức này?"
Quang Anh tiến thêm một bước, đôi mắt sắc lạnh giờ đây cháy rực như hai ngọn lửa. Không để đối phương kịp lên tiếng biện minh, hắn vung tay tóm lấy cổ áo gã giám đốc, kéo mạnh về phía mình.
"Ông nghĩ ông đang làm gì?" Hắn gằn giọng, từng từ như một nhát dao sắc lẹm đâm thẳng vào tâm trí kẻ đối diện.
Gã giám đốc lắp bắp, tay cố gỡ lấy bàn tay cứng như thép của Quang Anh khỏi cổ áo mình. "Nguyễn Tổng, tôi... tôi chỉ đùa thôi mà!"
"Đùa?" Quang Anh nhếch mép, nụ cười đầy sự khinh miệt. "Ông nghĩ động vào người của tôi là chuyện để đùa sao?"
Không chờ thêm một lời giải thích nào, Quang Anh đấm thẳng vào mặt gã. Nắm đấm của hắn mạnh mẽ và dứt khoát, khiến gã ngã lùi về phía bồn rửa tay, va mạnh vào cạnh đá cẩm thạch. Máu từ trán gã rỉ ra, chảy xuống gò má, thấm lên vạt áo vest trên người.
Gã giám đốc cố đứng dậy, tay giữ lấy vết bầm đang dần xuất hiện trên má. Nhưng chưa kịp ổn định, hắn đã bị Quang Anh túm lấy cổ áo lần nữa, ép sát vào tường.
"Nghe cho rõ đây," Quang Anh gằn từng chữ, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can đối phương. "Nếu ông còn dám động vào nhân viên của tôi thêm một lần nữa, đừng trách tôi không nể mặt. Flash Group không cần hợp đồng với những kẻ như ông."
Gã giám đốc giờ đây hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo ban đầu. Gương mặt méo mó vì đau đớn và sợ hãi, ông ta chỉ biết gật đầu lia lịa, không dám thốt lên một lời.
Quang Anh buông tay, để gã trượt xuống sàn nhà như một con búp bê rách nát. Hắn liếc nhìn gã một lần cuối, giọng nói lạnh như băng: "Cút ngay"
Gã giám đốc lảo đảo đứng dậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng vệ sinh, không dám ngoảnh đầu lại.
Xong xuôi, hắn đưa mắt nhìn qua em. Một Đức Duy đứng sợ sệt sau khi chứng kiến cảnh tàn bạo, nước mắt hơi ứa ra, tay còn nắm chặt vạt áo trắng. Quang Anh không nói không rằng rời đi, Đức Duy biết ý liền đi ngay theo sếp.
_____________________________
Đức Duy dìu người sếp say rượu lên tầng hai mươi ba của khách sạn. Vừa vào tới phòng, em thả sếp lên giường, còn mình ngồi ngay cạnh thở dốc. Kéo cả một tảng đá không phải là dễ dàng đâu nhé!
Em định đứng lên đi thay áo, thì một lực mạnh kéo tay em lại. Em mất đà mà ngã xuống giường. Nguyễn Quang Anh nửa tỉnh nửa mơ kéo em lại, lật em xuống dưới, người mình đè lên thân em.
Đức Duy hoảng hốt khi cơ thể bị kìm chặt bởi sức nặng của Nguyễn Quang Anh. Mùi rượu từ người sếp nồng nặc, đôi mắt hắn lờ đờ nhưng vẫn ánh lên vẻ áp bức lạ thường.
"Sếp... sếp bỏ em ra..." Giọng em yếu ớt vang lên, hơi thở còn chưa kịp ổn định sau khi vất vả đưa hắn lên phòng. Nhưng lời nói của em chỉ như gió thoảng qua tai hắn.
"Cái loại con trai bẩn thỉu như mày không có quyền lên tiếng..." Giọng Quang Anh trầm thấp nhưng đầy sự khinh miệt, những từ ngữ cay nghiệt như mũi dao sắc bén cứa vào lòng em.
"!?"
Đức Duy mở to mắt, không tin vào những lời mà người sếp đang thốt ra. Em chưa kịp phản ứng thì Quang Anh cúi xuống, đôi mắt mơ màng đầy giận dữ khóa chặt ánh nhìn của em.
"Đi tới đâu là quyến rũ đàn ông tới đó, đúng là loại trăng hoa."
Tim Đức Duy như bị bóp nghẹt. Những lời này không chỉ là sự xúc phạm, mà còn khiến em cảm thấy bị hiểu lầm một cách nghiêm trọng. Đôi mắt em rưng rưng, nhưng em vẫn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để đẩy Quang Anh ra.
"Sếp, anh đang nói gì vậy? Tôi... tôi không phải loại người như thế!" Em cất giọng, run rẩy.
"Ngậm miệng lại...dơ dáy hèn hạ, chỉ đáng để liếm chân cho tao."
Quang Anh vừa thốt ra những lời cuối cùng, giọng nói nặng nề vì cơn say, rồi cơ thể hắn đổ sập xuống giường, chìm vào giấc ngủ sâu. Không gian bỗng chốc im lặng, chỉ còn tiếng thở đều đặn của hắn vang lên đều đều trong căn phòng rộng lớn.
Nhưng Đức Duy thì không thể nào yên bình như thế.
Ngồi ở mép giường, nước mắt em bắt đầu tuôn rơi, từng giọt nóng hổi lăn dài trên gò má. Những lời hắn nói khi nãy cứ vang vọng mãi trong đầu em như một bản nhạc chói tai không dứt.
"Dơ dáy, chỉ đáng để liếm chân cho tao..."
Từng chữ như một lưỡi dao sắc bén cắt sâu vào lòng tự trọng của em. Em đưa tay lên bịt miệng, cố gắng kìm nén tiếng nấc, nhưng không thể nào kiểm soát được cảm xúc đang trào dâng. Đôi vai em run lên bần bật, nước mắt rơi không ngừng.
Em cảm thấy bị xúc phạm, bị chà đạp đến mức không thể tin nổi. Nguyễn Quang Anh giờ đây đã biến thành một con người khác. Say rượu thì sao chứ? Lời nói lúc say chẳng phải vẫn là thật lòng hay sao?
Cứ tưởng mối quan hệ giữa hai người đã tốt lên nhưng không, hắn vẫn giữ những suy nghĩ không tốt về em.
Đức Duy đứng lặng đi một lúc lâu, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Em muốn hét lên, muốn chất vấn, muốn quay sang người đàn ông đang nằm kia và hỏi hắn: Tôi đã làm gì sai mà anh lại nói những lời như vậy?
Nhưng em không làm được. Đầu óc trống rỗng, đôi chân nặng như đeo đá, không thể nhấc lên nổi.
Phải mất một lúc lâu, em mới hít thật sâu, cố nuốt trọn cơn tủi thân vào lòng. Lau vội dòng nước mắt, em quay lưng bước ra khỏi phòng, từng bước nặng nề nhưng dứt khoát.
Em biết rằng, đêm nay, em không muốn ở lại căn phòng này thêm một giây nào nữa. Và từ nay, mối quan hệ giữa em và Nguyễn Quang Anh có lẽ sẽ không bao giờ còn như cũ.
Ngay trong đêm đó, Đức Duy bay trở về Việt Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro