03
Sau khi gã bỏ đi thì cậu nhân lúc không ai để cố gắn gượng dậy, đi về phía nhà hoang ngay cạnh bến cảng. Lúc nãy cậu có liếc thấy bên Bảo Khang có vẻ đã an toàn, anh được đàn em của mình đưa đi nên bản thân cậu cũng nhẹ nhõm phần nào.
Lê bước chân mình từng bước vì khi cậu chạy vết thương sẽ nhói và chảy máu nhiều hơn. Bản thân phải gồng lại ngăn cảng pheromone tràng ra ngoài làm cậu có chút kiệt sức, cảm thấy bản thân mình không ổn định ngồi nghỉ bất giác cậu cảm giác phía sau có người đuổi theo nên bắt buộc phải chạy.
Được một lúc thì cậu bị một lực kéo mạnh vào chỗ hẻm tối. Cậu bất ngờ nhưng không la lên vì biết bên ngoài vẫn có người không nên bức dây động rừng. Vả lại cậu có linh cảm người kéo mình không phải người xấu.
Sau một lúc lâu quan sát thì kẻ truy sát cậu cũng đã rời đi, cậu thả lỏng quay ra sau lúc này mới thấy rõ người đã kéo mình vào đây. Một người đàn ông thực sự thanh tú và lần đầu tiên Đức Duy cảm thấy mình bị áp đảo bởi khí tức người đó tỏa ra. Sau một hồi lâu đối mắt hắn không nhịn được mà lên tiếng.
"Sao đấy chảy nhiều máu quá rồi ngu luôn à."
Đức Duy nghe vậy thì tức giận trước giờ chưa ai dám nói cậu ngu đấy. Cậu trừng mắt phóng pheromone để đe dọa hắn.
"Anh đi đường tưởng giúp tôi được một chuyện mà nói năng xằng bậy như vậy. Tôi mà không bị thương là tôi cho anh đi gặp diêm vương rồi."
Hắn nghe cậu nói như vậy thì cười thầm, thế này cũng quá đanh đá rồi nhưng mà hắn lại thấy dễ thương.
"Ồ vẫn mạnh miệng chán. Vậy em cứ ở đây đi, tôi đi đây."
Cậu như mất đi cộng rơm cứu mạng chườm người nắm chân hắn lại. Vai cậu chảy máu thế này nếu như còn đi nữa động vết thương thế nào cũng mất máu mà chết.
"Ê này, sau anh thấy chết mà không cứu có còn là con người không vậy!"
Hắn nhếch mép không quay lại nhìn cậu nhưng vẫn trả lời.
"Cứu em rồi em cho tôi đi gặp diêm vương à?"
Lúc này cậu ấp úng, trước giờ chưa ai dám phản bác lời nói của cậu như vậy kể cả ba mẹ cậu. Cậu không cam tâm, quyết định buông tay ra khỏi chân hắn. Hoàng Đức Duy này sẽ không bao giờ cầu xin ai kể cả khi có chết.
Quang Anh không cảm nhận vật nặng ở chân nữa nên quay lại thì thấy cậu một tay chặn vết thương tay kia thì bó gối ngồi co ro một góc. Hắn lắc đầu bắt lực, nhóc này đúng là kêu ngạo đến lúc sắp chết cũng không chịu mở miệng ra cầu xin. Đành bước tới bế cậu lên, cậu bị hắn ôm thì có chút bất ngờ tay không bị thương theo quán tính vòng qua cổ hắn, do hắn lúc xóc cậu lên có hơi mạnh tay nên vết thương cậu nhói lên khuôn mặt nhăn nhúm vì đau hắn thấy vậy phóng một chút pheromone để xoa dịu lại vết thương cho cậu.
Đi vào lối mòn mà lúc nãy hắn đã đi qua đến cạnh chiếc cano đã đậu sẵn lái đi đến ngôi biệt thự ven biển của mình. Khi đến nơi do mất quá nhiều máu nên cậu đã ngất đi. Hắn bế cậu trong vòng tay một mạch đi lên lầu đặt cậu xuống giường sau đó đi lấy dụng cụ cứu thương.
Do là con của dòng dõi lớn nên những việc sơ cứu và gắp đạn ra khỏi người là việc cơ bản mà hắn phải học lấy. Khi công tác chuẩn bị đã xong hắn cởi áo cậu ra bơm thuốc tê vào người cậu sau đó lau máu xung quanh vết thương dùng dụng cụ để gắp viên đạn ra khỏi vai cậu, xong hắn thần thục mà khâu lại vết thương.
Dẹp đi hòm thuốc hắn đi vào nhà vệ sinh nhún ướt một chiếc khăn để lau mình cho cậu. Khi lau đến vùng cổ thì thấy có vết đỏ hắn tưởng là máu hóa ra lại là son môi.
"Mẹ nó đến nước này mà còn chơi gái được à."
Cũng tại gã hắn mà giờ hắn phải mất công như vầy. Chỉ biết thở dài rồi tiếp tục công việc. Hắn cởi hết quần áo trên người cậu ra lau hết một lượt không khỏi tấm tắc.
'Cậu ta có thật sự là alpha trội không vậy da còn láng mịn trắng sáng hơn cả omega.'
Quang Anh không vội mặt đồ cho cậu mà ngắm nghía thêm một hồi. Lúc nãy hắn bế cậu nên bây giờ người hắn cũng dính máu, lười biến đứng lên đi vào nhà tắm. Khi hắn tắm xong lên giường cũng đã hơn 3 giờ sáng. Hắn mệt mỏi ngã lưng xuống giường bên cạnh cậu bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
________
Khi mặt trời đã lên cao hai người trên giường vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc. Cậu do đêm qua không cự mình được nên có chút mỏi mà nhúc nhích, hắn kế bên cũng bị hành động của cậu làm cho tỉnh giấc.
"Có để cho tôi ngủ không thì bảo."
Cậu giật mình khi biết có người bên cạnh, hốt hoảng ngồi dậy mà không để ý vết thương của bản thân đau nhói.
"Anh là ai sao lại ở đây?"
Hắn bực mình ngồi dậy, vò vò tóc nhìn cậu.
"Em chảy máu nhiều nên bị ngu à, hôm qua tôi cứu em xong bây giờ em hỏi tôi là ai à?"
Cậu nghe đến đây thì cảm thấy quen quen thì ra là tên đêm quá cậu tưởng hắn ta đã bỏ cậu lại rồi cơ chứ. Nhớ ra chuyện gì đó cậu liền nhìn xuống xem bản thân mình có đang mặc quần áo không thì phát hiện bản thân đã được thay đồ mới. Vừa mới thấy may mắn vì trên người vẫn có vải che thì cậu suy nghĩ lại bản thân cậu như vậy không thể tự thay đồ được liền liếc mắt quá hắn.
"Tối qua anh thay đồ cho tôi?"
Hắn nhướng mày gật đầu. Cậu thấy câu trả lời của hắn như vậy liền nổi điên mà đi tới đánh hắn túi bụi miệng xinh không ngừng buôn lời chửi rủa.
"Khốn kiếp anh biến thái à, đã vậy còn ngủ chung giường với tôi nữa đồ chó chết tôi đánh chết anh."
Hắn bắt lực sáng sớm đã nổi điên thế này rồi.
"Mẹ nó cậu có thôi ngay hay không, tôi cứu cậu cậu không biết ơn thì cũng đừng có nổi điên lên như vậy."
Hắn nói xong bỏ đi vào nhà vệ sinh để lại cậu tức tối trên giường gào thét.
"Này đứng lại, anh dám nói chuyện với tôi thế á đợi tôi khỏi thương rồi tôi sẽ cho anh đi gặp diêm vương."
Cậu bực bội mà quăng gối về phía nhà vệ sinh.
Sau khi hắn đã vệ sinh xong bước ra thì thấy cậu ném cái gối còn lại về phía hắn, may là thân thủ nhanh nhẹn nên né được.
"Cậu đừng có được nước lấn tới tôi không ngại cậu bị thương mà đè cậu ra làm đâu."
Cậu nghe lời đe dọa của hắn thì cảm thấy rất buồn cười cỡ hắn cũng muốn đè cậu á.
"Cỡ anh mà cũng đòi đè tôi ra á. Không biết tự lượng sức mình."
Lời cậu nói ra như muốn thách thức hắn, bản tính thích chứng minh mình của người đàn ông trỗi dậy. Hắn dứt khoát đi tới giường đè cậu xuống giam cậu trong lòng ngực phóng một lượng lớn pheromone của mình làm tay chân cậu mềm nhũn không tài nào phản kháng. Được đà hắn nhắn ngay môi của cậu không ngừng liếm mút tạo ra tiếng kêu khiến người ta đỏ mặt. Khi bị hắn ép bức cậu vô lực phản kháng nên phải nương theo hắn.
"Ưm....a ha......b-buông...."
Được một lúc lâu cậu dần hết dưỡng khí lấy hết sức đẩy hắn ra, không ngừng hít lấy không khí.
Nhìn cậu lúc này rất kiều diễm đôi mắt có phần đê mê khuôn mặt đỏ bừng khiến hắn một lần nữa cuối xuống gậm nhấm đôi môi cậu.
"Đồ...ưm ha.....khốn."
Cậu bất lực gặn từng chữ, vũng gãy thoát khỏi người hắn. Nhưng hắn này để tâm tất cả sự phản kháng của cậu bây giờ càng làm hắn thêm muốn cậu mà thôi. Lợi dụng sơ hở khi cậu cố mở miệng để mắng hắn, hắn liền dùng chiếc lưỡi của mình khấy đảo khoang miệng và chơi đùa với lưỡi của cậu, khiến nước miếng nuốt không kịp mà rơi xuống cổ. Dứt khỏi nụ hôn hắn không quên cắn vào vành môi của cậu một cái làm nó bật máu vị tanh mồng của vì thế loan tỏa khắp khoang miệng cậu.
Lúc này mắt Đức Duy bắt đầu đỏ lên hai hàng lệ cứ thế lăn dài trên má.
"Đồ khốn anh đúng thật là chó."
Lần đầu trong cuộc đời cậu bị người khác đè ra hôn như vậy, cậu thấy bản thân mình bị xúc phạm. Chết tiệt hắn ghét nhất là thấy người khác khóc đó. Hắn không thấy vui trong lòng nhưng cũng phải đành gắn gượng ôm cậu vào lòng phóng pheromone xoa dịu cho cậu bình tĩnh lại. Sao khi cậu không còn thút thít nữa hắn đỡ má cậu ngẩn lên nhìn hắn nhưng lúc này mắt cậu đã nhắm nghiền.
"Phiền thật đấy lại ngủ."
Không phải vì hắn còn nhiệm vụ phải làm thì không đời nào hắn làm những chuyện như vầy.
________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro