Bán
Hơn có 1 con giáp thôi không sao đâu ạ!!
Em Duy ngoan xinh yêu,mềm mềm như bông,ai nhìn cũng muốn nựng
Anh Quang Anh giang hồ đại ka
------------------------------------
Hôm nay ba của Duy lại bị người ta đến đòi nợ,đây cũng chẳng phải lần đầu tiên người ta đến,nhưng lần này bên đó đến tận 4 5 tên cao to quậy nhà em.
"Rồi ông có chả tiền không ông già?mượn mấy trăm triệu cờ bạc,bao gái xong giờ đéo chả?"tên đang nói có vẻ là đàn anh của mấy người phía sau
"Anh cho tôi cỡ...6 ngày được không anh?chứ giờ tôi khó khăn quá,tại con đi.ế.m đó nó lừa tôi,mà anh ơi.Anh thông cảm cho tôi với"
"Thông cảm cho ông á hả?"gã đàn ông to lớn tỏ vẻ cợt nhã,nắm đầu hắn kéo mạnh ra đằng sau."Thông cảm cho ông rồi ai thông cảm cho tụi này?Anh Quang Anh mà biết,là chặt mẹ tay chân tụi tao khỏi cho kiếm cơm đó ông già"
'Cạch'
5 ánh mắt nhìn vế phía cảnh cửa vừa được mở ra,một cậu bé bước vào trên người mặc một bộ đồ cũ,không hề phù hợp với gương mặt xinh xắn của mình,với vẻ mặt đầy mệt mỏi sau đó chuyển qua bất ngờ,hoang mang nhìn xung quanh căn nhà cũ
"Anh ơi...anh hay anh lấy con trai tôi đi,đem nó đi bán,rồi xoá nợ cho tôi được không?Con trai tôi nó giỏi lắm cái gì cũng biết làm hết đó anh,chắn chắn sẽ bán được giá lắm!"
"B...ba?Ba đòi bán con hả ba?"
"Đị.t mẹ nó,tụi mày thấy không?Cái thằng già không nên nết,khốn nạn.Con mình mà cũng đòi bán"
gã nói cười với mấy tên đàn em rồi quay ra nhìn Đức Duy với gương mặt vẫn đang đầy vẻ hoang mang và ngơ ngác
"Em trai,anh thấy cưng cũng được đó.Hay là cưng phục vụ bọn anh một đêm đi,rồi anh đây sẽ rũ lòng tốt xoá nợ cho ông già em nhé,chịu không."
"Mấy a...anh đi ra khỏi đây ngay,tôi không biết mấy anh là ai hết.Mấy anh mà dám đụng vào tôi là tôi báo công an đó"
"Báo đi,báo đi,báo nhanh lên em!Anh thách cưng đó.Em nghĩ tụi anh đây sợ đám c.hó cảnh đó lắm hở em?Haha sao mà ngây thơ vậy cưng,đại ca bọn anh mua mẹ cái đồn cảnh sát đó cũng được em ạ!"
Sau đó mấy gã đó càng lúc càng tiếng gần lại em với ý định dồn em vào tường thì một tiếng 'rầm'vang lên,một chàng trai tóc trắng,mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây bước vào trên môi là điếu xì gà đang sì sụp khói
"Đòi được chưa?"
"Dạ thưa đại ca thằng già này bảo nó không có tiền"
"Thằng già không có tiền,rồi cả lũ tụi mày đi hi.ếp một thằng nhóc à?Nó đáng tuổi con tụi bay đó,lũ ngu"
trong khi nói miệng vẫn ngậm điếu xì gà hất hất gương mặt điễn trai về phía 4 người kia.Đức Duy dù có khờ vẫn biết người được gọi là đại ca kia đang bênh mình,người bảo vệ mình khỏi đám người xấu này chắc chắn là người tốt!Em cũng không muốn ở với ba nữa...ba tồi với ác lắm ba đánh mẹ đến ch.ết chỉ vì mẹ không chịu đưa tiền,ba còn đánh Duy nữa...Duy đau
Suy nghĩ xong em liền chạy vụt lại núp sau lưng người con trai tóc trắng kia,thân hình nhỏ nhắn,cùng việc đã quen bị ba đuổi đánh từ tấm bé,đã giúp em dễ dàng tẩu thoát nhanh như một cơn gió khiến đám kia không kịp trở tay.
Người con trai ấy cảm nhận có một cục bông nhỏ đang núp sau mình thì liền quay người lại,liền đụng ngay vào ánh mắt của đứa nhỏ.Một đôi mắt thật sự rất đẹp,to tròn sáng long lanh,mang đầy vẻ ngây thơ!Không như anh,nhìn vào chỉ toàn tăm tối,ờ phải rồi nhỉ ngây thơ thì mới tưởng hắn là người tốt chứ,từ lúc chạm vào ánh mắt của đứa nhỏ này anh nghĩ anh đã chúng tiếng sét ai tình rồi?
Vứt bỏ mớ suy nghĩ ra sau đầu,đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc của em ân cần như một cách xoa dịu,an ủi đứa nó đang sợ hãi này.
"Ngoan không phải sợ,có anh ở đây không ai dám làm hại bé đâu"nói rồi quay ra nhìn đám đàn em của mình với ánh mắt khác xa lúc nãy
"Tụi mày cắt cụt hết cho tao,để khỏi đi chơi bời gì nữa,làm khổ đời.Xong rồi tụi mày cũng lấy đồ rồi biến đi luôn đi"
"Anh...Quang Anh"
"Tao không muốn nhắc lại lần thứ hai"
"..."
----------------
Không gian yên lặng bao trùm lên toàn bộ chiếc porscher,trong xe là một em bé mềm mại đang ngoan ngoãn nhìn ra cửa sổ ngồi đợi,bên cạnh chủ nhân của chiếc xe đang xem tài liệu gì mà chi chít chữ không à em bé khum có biết.
Em chăm chú nhìn ra cửa sổ nơi có những căn nhà cao tưởng đâu chạm trời đầy xa hoa mà loá hết cả mắt,đây là lần đầu em được đặt chân vào khu quận 1 này.
"Lần đầu tới à?"
"À...dạ vâng,đó giờ em không ở nhà thì sẽ ở trường,không ở trường thì ở quán làm thêm để kiếm tiền,chưa bao giờ em đến đây hết á!Cái nhọn nhọn cao cao đó là landmark hả anh?"
"Ừ đó là Landmark"
Lại một khoảng không yên lặng như tờ,Đức Duy cất tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt này
"Anh ơi...anh định đưa em đi đâu dạ?"
"Đi qua Trung Quốc hoặc Campuchia để bán nội tạng"
"Anh nói xạo,anh là người tốt mà,sao bán em được"
"Sao bé biết anh là người tốt"
"Tại anh bênh em,bảo vệ môi em khỏi mấy tên xấu xa đó"
"Hừ"
"Tên gì?"
"Dạ?"
"Anh hỏi em tên gì?"
"Dạ em tên Hoàng Đức Duy năm nay em 14 tuổi"
"14 tuổi vậy mà dám kêu tôi là anh"
"Dạ?chứ anh bao nhiêu,nhìn anh đẹp trai quá trời,em cũng muốn giống anh ý."em vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt Quang Anh
'Bộp'
Ủa tiếng gì vậy?Tiếng tim Nguyễn Quang Anh rơi chứ gì nữa
"Hừ,em á hả thì chỉ dễ thương thôi,đẹp trai khó lắm.Xinh trai được không?"
"Ai mà dùng từ xinh với con trai bao giờ...mà anh trả lời câu hỏi của em đi.Anh bao nhiêu tuổi?"
"Nguyễn Quang Anh 26 tuổi"
"Xì,anh Quang Anh chỉ hơn Duy có 12t thôi à,Duy vẫn sẽ gọi anh là anh"
"Tuỳ em"
"Mà anh Quang Anh ơi,anh chở Duy đi đâu vậy"
"Về nhà"
"Nhà?em còn nhà đâu mà về"
"Nhà anh"
"Em được vào nhà anh hả!Thế em là phụ giúp việc cũng được á,cái gì em cũng biết,ăn cũng ít nữa"
"Ai bảo em về làm người hầu?"
"Hử?...thế em là bảo vệ cũng được ạ,em chịu cực giỏi lắm á.Nên anh cho em ở lại nha anh"
"Không!Em ở lại nhà để là vợ anh"
"Vợ?"
----------------
đối với Nguyễn Quang Anh,nhà là nơi có người đợi mình trở về.Nhà là nơi có người thương mình và người mình thương.Nhà là nơi sưởi ấm con tim và tiếc thay, anh không có nhà. 'nhà'ấy như một cái khách sạn, vào để ăn và ngủ.
Mỗi lần về nhà anh lại nhớ những
khung cảnh của ba và mẹ anh cãi nhau chỉ với lý do không muốn nuôi anh.
nhưng giờ thì khác rồi, nhà của anh có em - có người anh thương,người anh thương có một đôi mắt đẹp, gương mặt đẹp, tóc đẹp, cơ thể ngon hơn nữa em dễ thương, em tốt bụng, em lo lắng cho anh, em tin tưởng anh.
"Anh Quang Anh ơi,anh ngủ với em được không?"
cánh cửa được mở ra, theo sau ấy là một cậu bé mặc bộ đồ pijama ngôi sao màu hồng trên tay là một chú gấu bông cừu đang dụi dụi đôi mắt của mình.
Giọng nhõng nhẽo mè nheo đánh thức Quang anh khỏi suy nghĩ nãy giờ Đức Duy đã ở nhà Quang Anh được hai năm,em muời sáu hắn hai tám.
Nghĩ lại thấy thời gian trôi thật nhanh, kể từ hôm ấy Quang Anh đã đem em về nhà mình mà chăm sóc từng chút một. không cho em đụng đến cả đôi đũa, anh là người đút cho em ăn, dậy học cho em, gì anh cũng làm cho em chỉ mỗi tắm cho em là anh chưa được làm thôi.
"e..em ngại, anh đi ra đi!"
kèm với việc chăm sóc như thế, Đức Duy không có một người bạn nào ngoài Minh Su, em họ của Nguyễn Quang Anh hay đến chơi với em. Quang Anh đã giam cầm em. nhưng em thích sự giam cầm ấy. quay trở về thực tại, em bé vẫn đang đứng trước cửa đưa đôi mắt long lanh về phía Quang Anh đang ngồi ở bàn làm việc.
"đi ngủ thôi!" bước tới gần xoa mái tóc rối của em rồi bế em lên bước về căn phòng ngủ của hai người.
đặt em xuống chiếc giường mềm mại, mình nằm kế bên không quên nhướng người hôn lên trán em một cái.
"Bé ngủ ngoan"
"anh Quang Anh nhủ nhon.." nói rồi em chìm vào giấc mộng trong vòng tay của Quang Anh
đối với Nguyễn Quang Anh thế này là đủ.chỉ cần em là đủ.
----------------
nằm trong lòng Quang Anh , Đức Duy mở dần đôi mắt mình ra nhìn người đang ôm mình rồi cười mỉm một cái.Nguyễn Quang anh , cuối cùng cũng là của em mà thôi anh đối với em là một người tuyệt vời. ở đâu cũng tuyệt, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài không chỗ nào là có khuyết điểm. và đó là lý do một cậu nhóc mười bốn tuổi thầm thương trộm nhớ đại ca xã hội đen từ lần đầu thấy anh. đối với em, Quang Anh là tất cả.
những con ả xung quanh anh em sẽ không từ thủ đoạn mà tiêu diệt. em thích sự giam cầm của Quang Anh, và em cũng sẽ trói tim anh lại đặt kế con tim của em, mãi mãi không rời xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro