Chương 3: Cái chạm liên kết
Sau khi Quang Anh bất tỉnh, căn phòng trở lại với vẻ im lặng đáng sợ. Duy ngồi thẫn thờ, hơi thở nặng nề. Cậu đã biết mình sắp phải đối mặt với điều gì - một cuộc chiến dài hơi với ác quỷ, nhưng đồng thời, cậu cũng biết mình còn phải đối mặt với bản thân, với nỗi sợ đang lớn dần trong tâm trí.
Tối đến, Duy ngồi một mình bên bàn ăn, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt mệt mỏi của cậu. Cậu đưa miếng bánh mì lên môi nhưng không thấy chút vị nào. Trong đầu Duy, bao nhiêu suy nghĩ lẫn lộn ùa về - cuộc chiến với ác ma, sự bất lực trước việc cứu Quang Anh, và nỗi sợ rằng chính mình cũng sẽ bị thao túng.
Bỗng, âm thanh kéo ghế vang lên ở đầu bàn bên kia. Duy giật mình, đôi mắt tròn xoe khi nhìn thấy Quang Anh - không phải là kẻ điên dại lúc sáng, mà là một người đàn ông lịch lãm trong bộ vest đen chỉnh tề. Cậu khó tin vào mắt mình, Quang Anh trông hoàn toàn bình thường, không hề giống người vừa bị quỷ ám.
Ánh mắt của Quang Anh gặp ánh mắt Duy, và anh ta khẽ gật đầu chào, như thể cả hai chỉ là những người quen cũ vừa gặp lại. Duy vẫn chưa nói gì, chỉ im lặng nhìn, cố gắng nắm bắt xem chuyện gì đang diễn ra. Quang Anh tiến về phía bàn ăn, ngồi xuống ghế ở đầu bàn bên kia, cách khá xa cậu.
"Xin lỗi vì đã làm cậu sợ." Giọng nói của Quang Anh trầm ấm, đầy sự điềm tĩnh và dễ chịu, hoàn toàn trái ngược với sự điên loạn lúc sáng. "Và... về vết thương trên má cậu..." Quang Anh đưa mắt nhìn vào vết xước trên mặt Duy, giọng nói đầy vẻ quan tâm. "Tôi không nhớ mình đã làm điều đó. Thành thật xin lỗi."
Duy chớp mắt, không biết phải phản ứng thế nào, vết thương này có từ lúc "Quang Anh" kia nổi điên lên rồi phá giường để tấn công cậu, một trong những mảnh gỗ đã bắn mạnh đến mức tạo nên vết thương trên má Duy.
Cậu không ngờ rằng kẻ trước mặt lại tỏ ra bình thường đến vậy. Cảm giác lo lắng cậu đã dồn nén suốt cả ngày giờ bắt đầu tan biến. Vết thương trên má cậu không quá nặng, nhưng lời nói của Quang Anh làm nó đột nhiên có vẻ quan trọng hơn.
"Không sao..." Duy khẽ đáp, nhưng ánh mắt cậu vẫn không thể rời khỏi Quang Anh. Cậu tự hỏi: "Đây có thật là anh ấy không? Hay chỉ là trò lừa của ác quỷ?"
"Anh mặc vest à?" Duy bất giác hỏi, ánh mắt lướt qua bộ đồ lịch lãm. Cậu thắc mắc, sao một người bị quỷ ám lại mặc vest như thế này?
"Tôi vẫn phải xử lý một số công việc," Quang Anh cười nhạt, giọng nói vẫn nhẹ nhàng. "Không thể vì một chút vấn đề sức khỏe mà bỏ qua được."
Duy cảm thấy có chút gì đó lạ lẫm. Cậu ồ lên một tiếng, nụ cười gượng gạo. Hồi nhỏ, mỗi khi không khỏe, cậu luôn nghĩ ra hàng loạt lý do để xin nghỉ học. Bây giờ, dù có trưởng thành hơn, Duy vẫn luôn ưu tiên cho sức khỏe bản thân trước những việc khác. Nhưng người đàn ông này... lại là trường hợp hoàn toàn khác. Anh ta bị quỷ ám, nhưng vẫn lo chuyện công việc.
"Gia tộc anh đâu? Họ không biết chuyện này sao?" Duy tự hỏi trong đầu. "Còn nếu đang bàn công việc mà Quang Anh bất ngờ phát điên lên và giết luôn đối tác thì sao?" Nghĩ đến đó, Duy khẽ rùng mình.
Cậu nhìn xuống bát súp, đôi mắt vẫn giấu sau lớp kính râm. Tuy trông có vẻ điềm tĩnh nhưng trong lòng Duy là một mớ hỗn độn. Cậu không biết phải tin vào điều gì nữa. Mọi thứ dường như quá phức tạp.
Bất ngờ, Quang Anh nhẹ nhàng nói: "Cậu có vẻ mệt mỏi." Anh ta nhìn thẳng vào Duy, ánh mắt có chút quan tâm. "Sao cậu không bỏ kính ra? Đến giờ tôi vẫn chưa thực sự thấy mặt cậu."
Duy khựng lại. Cậu có thể cảm nhận sự quan sát chặt chẽ từ Quang Anh, như thể anh ta đang cố đọc suy nghĩ của cậu. "Tôi... không muốn ai biết mình đang nghĩ gì," Duy đáp thẳng thừng. "Cũng không muốn ai tiếp cận tôi quá gần."
Bỗng nhiên, Quang Anh đứng dậy, bước chầm chậm về phía Duy. Cậu căng thẳng nhìn theo từng cử chỉ của anh ta. Khi chỉ còn cách một chiếc ghế, Quang Anh dừng lại rồi ngồi xuống. Khoảng cách không xa, không gần - vừa đủ để khiến Duy cảm thấy bất an.
"Cậu đến đây để cứu tôi, đúng không?" Quang Anh nghiêng người, đôi mắt sâu thẳm vẫn không rời Duy. "Vậy... nếu tôi muốn tiếp cận cậu, cậu có đồng ý không?"
Duy ngẩng lên, trong lòng cậu bỗng nhiên dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Anh ta đang thử cậu sao? Nhưng rồi Quang Anh tiếp tục nói, giọng nhẹ nhàng như rót vào tai: "Chẳng phải cậu cần tôi tin tưởng cậu để có thể cứu tôi sao?"
Duy ngồi bất động, tâm trí cậu như lạc vào mê cung. Cảm giác hồi hộp trong lòng cậu càng lúc càng dâng cao, nhưng Duy vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài điềm tĩnh.
"Cậu không cần phải lo lắng. Tôi chỉ muốn hiểu rõ hơn về cậu," Quang Anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng như gió xuân. "Cậu đang làm gì cho tôi, tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ việc tạo ra lòng tin."
Duy nuốt khan, cảm thấy một sự mâu thuẫn trong chính mình. Cậu cần phải giữ khoảng cách, nhưng bên trong lại trỗi dậy một cảm giác muốn mở lòng với Quang Anh - một người mà cậu tin rằng không phải là ác quỷ, ít nhất là chưa hoàn toàn.
"Được thôi," Duy cẩn trọng đáp. "Nhưng trước tiên, tôi cần biết rõ tình hình của anh. Những điều gì đã xảy ra với anh, và những gì anh biết về con quỷ đang chiếm giữ mình." Giọng nói của cậu chắc chắn, như thể một phần nào đó trong cậu đang tự thuyết phục rằng đây là bước đi đúng đắn.
Quang Anh gật đầu, nhưng sự kiêu hãnh vẫn in dấu trên gương mặt. "Tôi không thể nhớ tất cả," anh ta thở dài, "Nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó lạ lùng. Những lúc tỉnh táo, tôi cảm nhận được sự hiện diện của một thế lực khác trong cơ thể mình, và không thể kiểm soát nó. Nó có sức mạnh khủng khiếp, Duy ạ. Tôi không muốn làm hại ai, nhưng..." Quang Anh dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu thoáng qua một nỗi sợ hãi sâu thẳm.
"Nhưng anh đã làm tổn thương tôi," Duy nhắc nhở, ý chỉ vết thương trên má mình. Cậu không thể quên được khoảnh khắc anh ta nổi điên, gã quỷ đã khiến cậu sợ hãi đến mức nào dù rằng cậu đã phải đối mặt với rất nhiều con quỷ xảo quyệt trước đây.
"Đó không phải tôi," Quang Anh nói, giọng điệu chân thành, nhưng Duy có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lòng. "Tôi không muốn cậu phải sợ hãi. Tôi nghĩ mình... cần sự giúp đỡ của cậu." Một chút nghi ngờ xuất hiện trong lòng Duy. Phải chăng anh ta đang cố lừa dối cậu?
"Vậy anh đã nghĩ gì về cách tôi có thể giúp anh?" Duy hỏi, lòng đầy lo lắng. Cậu muốn tìm ra sự thật, nhưng lại không biết liệu có thể tin tưởng được điều gì từ Quang Anh hay không.
"Tôi không chắc," Quang Anh thừa nhận, ánh mắt chuyển thành màu sáng hơn. "Nhưng có thể bắt đầu bằng việc cậu phải hiểu rõ hơn về tôi. Chỉ khi chúng ta tin tưởng lẫn nhau, cậu mới có thể thực sự giúp tôi thoát khỏi gã quỷ này."
"Tin tưởng?" Duy cười khẩy, nhưng trong lòng lại bị cuốn hút bởi ý tưởng đó. "Làm thế nào tôi có thể tin tưởng một người từng khiến tôi sợ hãi?"
Quang Anh nghiêm mặt, không dễ dàng bỏ qua. "Vậy cậu có tin tôi không? Nếu không, tôi sẽ chẳng thể giúp cậu hiểu về con quỷ này. Đằng nào, cậu vẫn sẽ phải đối mặt với nó."
Ánh mắt Quang Anh như một vũng nước sâu, Duy cảm nhận được một cơn gió lạnh lẽo thoáng qua. Cậu không biết phải làm gì, nhưng cậu cũng hiểu rằng chính mình đã bước vào một cuộc chiến tâm lý, nơi mọi thứ đều có thể bị bẻ cong.
"Một khi tôi đã tin tưởng anh, anh sẽ không làm tôi tổn thương nữa chứ?" Duy hỏi, giọng nói trở nên nghiêm túc. Cậu cần phải giữ vững lập trường của mình.
"Cậu không cần phải lo lắng. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra." Quang Anh khẳng định, nhưng Duy biết rằng những lời này chỉ là lời hứa không thể đảm bảo. Chỉ cần một khoảnh khắc yếu lòng, mọi thứ có thể thay đổi.
Nhưng sự tự tin trong ánh mắt Quang Anh đã khiến cậu không thể không bị cuốn hút. Duy lại một lần nữa cảm thấy những cơn sóng cảm xúc dâng trào. Trong thâm tâm, cậu biết mình phải cẩn trọng, nhưng đồng thời, một phần của cậu cũng muốn tìm hiểu người đàn ông trước mặt, người mà cậu không thể xác định rốt cuộc là ai.
"Vậy chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?" Duy hỏi, giọng nói lộ vẻ yếu ớt. Cậu đã sẵn sàng cho một cuộc chiến không thể đoán trước.
Quang Anh mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa điều gì đó bí ẩn. "Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá. Đầu tiên, hãy để tôi kể cho cậu nghe về những gì tôi nhớ... và những gì tôi cảm nhận."
Từng từ trong câu chuyện của Quang Anh dần dần kéo Duy vào một thế giới đầy bí ẩn. Thế nhưng, cậu vẫn luôn giữ cho mình một khoảng cách an toàn, và những nghi ngờ trong lòng không bao giờ hoàn toàn biến mất.
Quang Anh bắt đầu câu chuyện của mình một cách chậm rãi, như thể anh đang gợi lại những ký ức xa xăm. "Tôi không biết chính xác mình đã bị ám ảnh từ khi nào," anh ta nói, đôi mắt nhìn xa xăm. "Tôi chỉ nhớ những cảm giác kỳ lạ bắt đầu xuất hiện sau một chuyến đi xa. Khi tôi trở về, mọi thứ dường như không còn như trước."
"Chuyến đi nào?" Duy hỏi, nhấn mạnh để kích thích Quang Anh nói thêm.
"Tôi đã đi đến một ngôi làng nhỏ, nơi có những truyền thuyết về ma quỷ. Có người nói rằng nơi đó chứa đựng những điều huyền bí, những sức mạnh mà chúng ta không thể hiểu nổi. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là những câu chuyện dân gian... cho đến khi tôi gặp một người phụ nữ kỳ lạ." Quang Anh dừng lại, gương mặt trầm tư, như thể đang cố nhớ lại từng chi tiết.
"Người phụ nữ đó có điều gì đặc biệt?" Duy thúc giục, trong lòng hồi hộp với những gì sắp được nghe.
"Cô ấy nói với tôi về một sức mạnh cổ xưa, một thực thể mà nếu không cẩn thận, nó sẽ chiếm lấy cuộc sống của tôi. Tôi đã nghe và chỉ nghĩ đó là một lời cảnh báo mơ hồ. Nhưng sau đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Những đêm mất ngủ, những giấc mơ ác mộng khiến tôi không thể phân biệt đâu là thực và đâu là mơ."
Duy lắng nghe, cảm giác như từng từ của Quang Anh đều có sức hút kỳ lạ. "Vậy chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?"
"Tôi bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của một thế lực bên trong mình," Quang Anh tiếp tục, giọng nói giờ đây trầm lắng và dường như đầy nỗi đau. "Nó làm cho tôi hành động theo cách mà tôi không thể kiểm soát. Có những lúc tôi cảm thấy mình mất đi ý thức, và khi tỉnh lại, tôi thấy mọi thứ xung quanh mình đã biến đổi."
Duy gật đầu, mải miết tưởng tượng ra từng hình ảnh mà Quang Anh đang miêu tả. "Vậy có những ai bị ảnh hưởng bởi nó không?"
"Có. Những người xung quanh tôi bắt đầu nhận ra sự khác thường. Họ lo lắng và sợ hãi. Đặc biệt là gia đình tôi. Họ không hiểu điều gì đang xảy ra với tôi. Càng cố gắng trốn tránh, tôi càng bị lôi cuốn vào nó." Quang Anh dừng lại, hít một hơi thật sâu. "Tôi đã khiến họ đau khổ, và cảm giác đó làm tôi cảm thấy tồi tệ hơn bao giờ hết."
Duy cảm thấy lòng mình thắt lại. "Nhưng sao anh vẫn tiếp tục làm việc? Tại sao không nói cho gia đình anh biết sự thật?"
"Tôi không muốn họ lo lắng hơn nữa," Quang Anh trả lời, ánh mắt hiện rõ sự kiên quyết nhưng cũng ẩn chứa nỗi cô đơn. "Tôi đã nghĩ rằng nếu mình tiếp tục sống như bình thường, có thể tôi sẽ tìm ra cách để kiểm soát nó. Nhưng rồi, sự thật ngày càng rõ ràng: nó không dễ dàng như vậy."
Đức Duy khó nói nên lời cảm xúc của bản thân lúc này, thật ra cậu muốn nói cho Quang Anh biết rằng dù cho anh có nói sự thật với gia đình đi chăng nữa thì họ cũng chẳng quan tâm. Có lẽ mối liên kết với gia đình Quang Anh vốn đã rất mờ nhạt, đã vậy chuyện này xảy ra với anh càng khiến anh và mọi người thêm xa cách.
"Và giờ thì sao?" Duy hỏi, trái tim đập nhanh. "Anh nghĩ mình còn có cơ hội để thoát khỏi nó không?"
Quang Anh nhìn Duy, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhưng cũng có chút bất lực. "Tôi hy vọng có thể tìm ra cách để giải thoát mình, nhưng tôi cần cậu giúp đỡ. Cậu có khả năng hiểu những điều huyền bí, có thể cậu sẽ tìm thấy cách giúp tôi chống lại gã quỷ này."
Một khoảng lặng kéo dài, và Duy cảm nhận được tấm lòng chân thành từ Quang Anh. Nhưng bên trong cậu vẫn trỗi dậy những hoài nghi. Liệu những lời này có thật lòng hay chỉ là một phần trong kế hoạch của gã quỷ đang thao túng tâm trí anh ta?
"Tôi không biết liệu mình có đủ sức mạnh để giúp anh không," Duy thận trọng nói. "Nhưng tôi sẽ cố gắng tìm hiểu, tìm kiếm những thông tin có thể giúp giải quyết vấn đề này."
"Cảm ơn cậu, Duy," Quang Anh mỉm cười, nụ cười ấm áp như mùa hè. "Tôi sẽ không làm cậu thất vọng."
Trong không khí nặng nề, cảm xúc mâu thuẫn giữa họ bắt đầu thấu hiểu hơn. Duy biết rằng bản thân đã bước vào một hành trình nguy hiểm, nhưng cũng là một hành trình đầy hy vọng, nơi hai con người cùng nhau đối mặt với sự thật.
Quang Anh chạm tay lên vai Duy, một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. Cảm giác của Duy như bị cuốn vào một sợi dây vô hình, kết nối giữa hai người. Ánh mắt Quang Anh trìu mến, mang theo sự ấm áp nhưng cũng có chút bí ẩn. "Cậu cứ tiếp tục ăn đi," hắn nói, giọng điệu tràn đầy sự quan tâm.
Rồi Quang Anh nhìn đồng hồ đeo tay, khuôn mặt anh thoáng chút lo lắng. "Giờ tôi phải đi làm rồi. Hy vọng sáng mai mình vẫn còn đủ tỉnh táo để có thể tiếp tục trò chuyện cùng cậu. Ban đêm, quá ngắn ngủi để chúng ta có thể tâm sự."
Duy gật đầu, cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Lần đầu tiên kể từ khi gặp Quang Anh, cậu cảm thấy một cảm giác thoải mái lạ thường. Bát súp trước mặt cũng trở nên ngon miệng hơn, như thể hương vị được tăng thêm bởi không khí ấm áp và sự kết nối kỳ diệu giữa họ.
Quang Anh đứng dậy, nhẹ nhàng rời khỏi bếp, nhưng Duy không hề hay biết rằng trên môi hắn là nụ cười đầy gian xảo. Đằng sau vẻ ngoài lịch lãm và thân thiện đó, con quỷ vẫn đang âm thầm theo dõi mọi cử chỉ của Duy, cảm nhận được từng cảm xúc nhỏ nhất của cậu.
"Thật thú vị khi xem cậu dần dần mở lòng," hắn thầm nghĩ, trong lòng tràn ngập sự hài lòng. Hắn biết rằng mình đã thành công trong việc tạo dựng niềm tin với Duy, và điều đó sẽ giúp hắn dễ dàng hơn trong việc thao túng cậu.
Khi Quang Anh khuất sau cánh cửa, Duy vẫn ngồi đó, đầu óc rối bời với những suy nghĩ đan xen. Cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, như thể Duy đã biết Quang Anh từ lâu, nhưng cũng không thể phủ nhận những nghi ngờ đang len lỏi trong tâm trí. Tại sao một người bị quỷ ám lại có thể duy trì cuộc sống bình thường như vậy? Liệu Quang Anh có thực sự muốn được cứu hay chỉ đang đóng một vai trò trong vở kịch của riêng mình?
Bát súp còn lại dần nguội lạnh, nhưng Duy không thể nào nuốt nổi thêm. Cậu cảm thấy mình đang đứng giữa một ranh giới mỏng manh giữa sự thật và dối trá, và trong lòng cậu, một cảm giác bất an đang dâng lên. Mọi chuyện có thể không đơn giản như vẻ bề ngoài của Quang Anh, và cậu cần phải thật cẩn thận trong từng bước đi tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro