ảnh
warning: chưa beta, motip không mới, hư cấu không liên quan tới thực tế.
1
Bức ảnh đầu tiên đã nhuốm chút dấu vết tháng năm, khi chụp là giữa hạ, dưới trời xanh mây trắng, hai thiếu niên cười đầy hồn nhiên vô tư.
Một thiếu niên nhìn qua điềm đạm hơn một chút, nụ cười tươi sáng, mặc một chiếc sơ mi trắng, quần bò xanh mài bạc, đang làm bộ kéo kéo thiếu niên bên cạnh, người bị kéo hơi cúi người xuống để tránh, nụ cười trên mặt mang theo vài phần bướng bỉnh.
Đó là một bức ảnh được chụp trộm.
Có thể nhìn ra, mặc dù đã chụp được nhiều năm rồi, nhưng bức ảnh vẫn được giữ gìn rất cẩn thận.
Thiếu niên điềm đạm kia, tên Quang Anh, còn cậu bé cười tinh nghịch kia, là Đức Duy.
Khi ấy vừa mới thi cuối kì xong, cả lũ rủ nhau đi chơi núi.
Quang Anh và Đức Duy cùng phòng kí túc, lại là bạn tốt, trước khi lên núi, Quang Anh kéo Đức Duy, muốn chụp một bức ảnh làm kỉ niệm, chẳng hiểu vì sao Đức Duy lại cười rồi đòi tránh.
Giữa bụi cỏ bên cạnh, có một cái hố nhỏ, không nhìn kĩ, sẽ không phát hiện ra.
Mà bạn học Đức Duy, chính xác lọt xuống, bị trẹo chân không chệch chút nào.
Nụ cười tinh nghịch kia còn chưa kịp thu về, đã hóa thành một tiếng “Á ôi” vô cùng đau đớn.
Quang Anh lo lắng gần chết, vội vã đưa Đức Duy đến bệnh viện, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng là được.
Nhà Đức Duy xa cả tỉ cây số, không muốn về nhà rồi bị mẹ mắng, thế là lấy cớ trường học có việc, chuẩn bị phải ở lại kí túc xá lâu lâu. Quang Anh không đồng ý, bế Đức Duy ra khỏi kí túc xá, nhét vào taxi, đóng gói mà về nhà mình nuôi.
Sau chuyện ấy, Quang Anh mới nghĩ đến việc mắng Đức Duy, Có chụp cái ảnh thôi cậu trốn làm cái khỉ gì? Giờ thì tốt chưa, tàn phế một nửa nhá ~
Đức Duy bày ra vẻ mặt không hối hận, quay mặt trả lời dứt khoát, ông đây thích thế.
Quang Anh tức đến trừng cả mắt, nhét múi quýt vào miệng Đức Duy.
Đức Duy há miệng ăn ngay, ăn xong lại há miệng chờ, không chút khách sáo.
Nửa tháng sau, chân Đức Duy tốt hơn một chút rồi, đặt vé máy bay, định về nhà. Quang Anh lưu luyến không rời, đưa Đức Duy lên máy bay, về đến nhà, nhìn phòng khách trống rỗng, mới phát hiện ra lần này Đức Duy đi, cũng mang luôn toàn bộ ba hồn bảy vía của mình đi luôn, không lưu lại chút nào rồi.
2
Bức ảnh thứ hai chụp cũng không được nét lắm, chụp bằng di động, khi rửa ra, bất ngờ mang theo một nét đẹp mông lung.
Ảnh chụp khuôn mặt Đức Duy lúc ngủ gục xuống bàn trong phòng tự học.
Đó là khi sự kiện chân Đức Duy bị thương đã xảy ra được hơn bốn tháng, là thời gian mà Quang Anh nhớ nhất.
Ngày nào cũng bên nhau, cùng ăn cùng ở, cùng đi học, cùng tan học.
Nhưng nhìn được lại chạm không được.
Quang Anh biết mình không thích con trai, nhưng lại ôm tâm tư với Đức Duy. Hắn thậm chí còn lén tìm mấy bộ phim kiểu này, nghe những âm thanh lả lướt phát ra từ máy tính, không đến một phút đồng hồ, Quang Anh đã xóa sạch sẽ đống phim mà mình vất vả down mất mấy tiếng đồng hồ.
Nhìn hình ảnh hai người con trai cầm cái đó của nhau, thay nhau làm blow-job, cảm giác của Quang Anh chỉ có hai chữ: Buồn nôn.
Vậy mà khi hắn đổi toàn bộ hình ảnh kia thành khuôn mặt của Đức Duy, Quang Anh chỉ cảm thấy bụng dưới mình căng lên, toàn thân khô nóng khó chịu, vội chạy vào WC, ham muốn trên người mới xem như tạm thời bình tĩnh lại, nhưng những ý nghĩ lung tung trong đầu, dù hắn có tìm mọi cách, vẫn không thể ngăn được…
Quang Anh biết, là một thằng con trai, lại lén đi mua một cái di động chụp ảnh không có tiếng động, sau đó thừa dịp một nam sinh khác đang ngủ, lén chụp ảnh người ta, là chuyện bỉ ổi như thế nào.
Nhưng vào lúc ấy, nếu không phải làm những chuyện bỉ ổi với bức ảnh kia, hắn sợ mình sẽ không kiềm chế được mà trói người thật đến làm chuyện bỉ ổi…
3
Bức ảnh thứ ba chụp một cô gái, khuôn mặt tròn tròn, nụ cười rất ngọt ngào.
Bức ảnh không lớn, chỉ bằng lòng bàn tay.
Đây không chỉ là lần đầu tiên Quang Anh có bạn gái, mà còn là lần đầu tiên hắn hẹn hò từ khi quen biết Đức Duy đến nay, cũng là nữ sinh duy nhất.
Hắn đem tất cả những dục niệm liên tục không ngừng của mình đổ lỗi cho chứng cuồng loạn thời kì trưởng thành, sau đó đi tìm một người bạn gái.
Khi bắt đầu, chỉ đi dạo cùng nhau, nói chuyện, ăn cơm, cảm giác còn có thể.
Khi mới nắm tay, bàn tay trong tay mình nhỏ nhắn, cũng thấy không tệ lắm.
Nhưng trong nháy mắt khi Quang Anh chạm vào đôi môi mềm mại của cô gái kia, hình ảnh trong đầu, lại là khuôn mặt tươi cười của Đức Duy mà mình đã lâu không gặp.
Quang Anh chạy trốn.
Hắn chia tay với cô gái kia rồi, nói Rất xin lỗi, nhưng vẫn giữ lại bức ảnh của cô gái ấy, đặt trong ví, như nhắc nhở mình, đừng làm chuyện thấp hèn như vậy nữa.
Rất con mẹ nó không phải đàn ông.
4
Bức ảnh thứ tư là Đức Duy ép Quang Anh nhận lấy, là bức ảnh chụp một mình cậu.
Khi ấy hai người đã không nói chuyện với nhau được một thời gian rồi.
Quang Anh nhất thời không nghĩ ra, đến tột cùng là vì quan hệ của hai người trở nên nhạt nhẽo, hắn mới sốt lên đi tìm bạn gái, hay là vì hắn tìm bạn gái, mà quan hệ của hai người mới bắt đầu lạnh nhạt.
Tóm lại, quãng thời gian ấy, hai người gần như là hai kẻ xa lạ.
Mãi đến một ngày, ở trong phòng ngủ, Quang Anh không cẩn thận đánh rơi ví tiền, ví bị mở ra, vừa lúc Đức Duy đi ngang qua, thuận tay nhặt lên giúp hắn, vậy là cậu thấy được bức ảnh cô gái ở trong đó.
Đức Duy cầm ví tiền, không nói câu nào, sắc mặt không tốt lắm.
Đầu óc Quang Anh rối tung lên, lời nói ra miệng, Chia tay rồi, giữ lại làm kỉ niệm.
Đức Duy vẫn không nói gì, chạy đến bàn học của mình lục lọi, tìm được một bức ảnh, trực tiếp nhét vào trong ví tiền của Quang Anh cậu vẫn cầm trên tay, sau đó giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng đi ra khỏi phòng.
Quang Anh nhìn bức ảnh nửa ngày mới giật mình, não nóng lên đuổi theo, nhưng Đức Duy không biết đã đi đâu mất rồi,
Nhưng sau hôm ấy, quan hệ hai người, không hiểu sao lại thân thiết hơn.
5
Bức ảnh thứ năm chụp rất đẹp, lướt qua đám cổ động viên, tiêu điểm của tầm mắt chính là tư thế ném bóng vào rổ đầy mạnh mẽ của Quang Anh, còn Đức Duy đang nhìn Quang Anh cũng bị chụp luôn, khóe môi của Quang Anh mang theo nụ cười của người chiến thắng, nếu nhìn cẩn thận, sẽ phát hiện ra ánh mắt của hắn, đang nhìn về một hướng nào đó trong đám người, giống như đang tìm cái gì.
Cả đời này, Quang Anh cũng sẽ không bao giờ quên trận bóng rổ ấy.
Đó là trận đấu đối kháng dành cho năm hai đại học, trong bức ảnh ấy, nhìn hắn oai phong vô cùng, nhưng chưa đầy năm phút đồng hồ sau đó, hắn bị một cầu thủ đội bạn cố ý đụng vào khiến chân bị thương.
Hắn còn nhớ rõ, Đức Duy là người đầu tiên xông vào sân, cũng không quên được sau khi Đức Duy kiểm tra vết thương của hắn xong, tiến lên nổi điên với người đụng phải hắn, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một Đức Duy tức giận như thế.
Đau đớn từ chân truyền đến với niềm vui sướng từ sâu trong nội tâm hòa vào nhau, hắn biết khuôn mặt cười vặn vẹo của hắn lúc ấy, nhất định là nhìn ngu đến cực điểm.
Đức Duy chăm sóc Quang Anh đủ hai tháng.
Hắn nói với Đức Duy, cậu thật là tốt với tớ.
Đức Duy liếc nhìn hắn một cái, nói tớ trả nợ cậu, sau này không ai nợ ai nữa.
Quang Anh căng thẳng, ôm lấy cánh tay Đức Duy, ai cần cậu trả cái này chứ, muốn trả thì cậu phải trả trái tim cho tớ.
Ấy vậy mà Đức Duy lại không giãy ra, kinh ngạc nhìn Quang Anh, mặt đỏ lên.
Sau hôm đó, hai người bắt đầu lén lén lút lút bên nhau.
Cho nên nói, dù thế nào, Quang Anh cũng không bao giờ quên trận bóng rổ ấy.
6
Nhân vật chính của bức ảnh thứ sáu, là hai bàn tay đan vào nhau làm thành hình trái tim, nhìn có chút khác người, nhưng mỗi khi Quang Anh nhớ lại sự rung động khi đầu ngón tay không kiêng nể gì dưới ánh nắng mặt tới chạm vào mình, trong lòng chỉ thấy ấm áp lan tràn.
Đó là lần đầu tiên hai người đi du lịch ở ngoài, là một nơi rất xa, xa đến nỗi họ không cần quan tâm đến ánh mắt của bất kì ai, có thể vô tư mà thân mật nô đùa cùng nhau.
Đó là chuyến du lịch khá hoàn mỹ, nếu không có khúc nhạc đệm nho nhỏ xảy ra sau đó.
7
Bức ảnh thứ bảy là một bức ảnh nét căng, trong ảnh là bóng hai nam sinh, mười ngón tay đan lấy nhau, tuy không nhìn được nét mặt, nhưng từ tư thế tinh tế ấy, ai cũng có thể cảm nhận được sự hạnh phúc cùng thỏa mãn tỏa ra từ hai người.
Đầu đề của bức ảnh, một hạnh phúc khác lạ.
Khi Quang Anh nhìn thấy bức ảnh này, nó cùng các bức ảnh khác, đã được đăng lại không biết bao nhiêu lần.
Nhìn bức ảnh cùng những câu chữ kèm theo, Quang Anh còn nhớ rõ độ ấm nơi ngón tay Đức Duy, lạnh như thế nào.
Hắn biết người chụp ảnh cũng không có ác ý, nhưng lúc ấy, hắn thật sự rất muốn bắt được người nhiều chuyện ấy, đánh cho một trận đến hiểu ra mới thôi.
Bọn họ đã phải trốn chạy đến một nơi xa như thế, mới dám hưởng thụ chút hạnh phúc nhỏ nhoi kia, tại sao lại biến thành tạo hóa trêu người như vậy chứ?
Khoảng thời gian ấy, hai người phải trải qua những ngày tháng trong sợ hãi, sợ nhất là nhận được điện thoại của cha mẹ, của người thân, sợ không biết phải trả lời họ như thế nào, cũng không biết phải đối diện với những chất vấn như thế nào.
Nhưng cuối cùng, không có chuyện gì xảy ra.
Ngay cả đi trong sân trường, cũng không nhận được ánh mắt khác thường nào.
Quang Anh nhìn từng đoàn người bận rộn trên đường, rốt cuộc cũng hiểu được một đạo lí, đối với người khác mà nói, đó chẳng qua chỉ là một bức ảnh đẹp, sẽ không có ai vì một tấm ảnh không quan trọng mà lãng phí ánh mắt một giây.
Thế là trưa một ngày, khi hai người trên đường từ phòng tự học trở về, Quang Anh nhân lúc Đức Duy không để ý, cầm lấy tay cậu, khẽ đặt vào tay mình, trên đường người đến người đi, nắm thật chặt.
Hắn nói với cậu, sớm muộn gì cũng đến, cậu muốn giấu diếm cả đời sao?
Đức Duy không lên tiếng.
Ngày đó hiệu quả việc tự học của hai người cơ bản bằng không.
8
Bức ảnh thứ tám nhìn không đẹp cho lắm, mặt mũi hai người bầm dập, nhìn thì là đang cười, vậy mà so với khóc còn khó coi hơn.
Quang Anh còn nhớ rõ nụ cười méo mó ấy, khiến cho đau đớn trên mặt như muốn xé ra.
Dù phòng bên cạnh chỉ lén nói chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng những câu nói khó nghe, vẫn rơi vào tai hai người.
Quang Anh xông lên đánh người, Đức Duy chạy ra can, càng nói càng nặng, cuối cùng tình huống không khống chế được nữa.
Đám bạn trong kí túc có lẽ cũng cảm thấy khó chịu với quan hệ kiểu này, không khí rất gượng gạo, nhưng thấy hai người đấu tám người, tất cả lại vô giúp một tay, dù sao cũng là người một nhà, không thể để cho người ngoài bắt nạt được.
Một phòng kí túc xá bé tí teo phải chứa nhiều người như vậy, tình hình nhất thời vô cùng hỗn loạn, nói là đánh đến mệt, không bằng nói là thiếu không khí để thở.
Cả đám chạy sang phòng khác tìm không khí trong lành.
Sau chuyện đó, Quang Anh cùng Đức Duy càng thêm quang minh chính đại hơn.
Mỗi khi nhìn thấy bức ảnh này, Quang Anh đều nghĩ, yêu ai thì kệ chứ, ông đây sống đời của ông đây, liên quan cái rắm gì đến mấy đứa tụi bay.
9
Bức ảnh thứ chính chụp rất nhiều người, là ảnh tốt nghiệp của khoa.
Quang Anh và Đức Duy vốn đứng cạnh nhau, thợ chụp ảnh khi sắp hàng lại tách ra, giữa hai người có thêm một người, trong nhánh mắt đèn flash sáng lên, Quang Anh nhanh như chớp nắm lấy tay Đức Duy từ sau lưng người bạn kia.
Vì bí mật nho nhỏ ấy, bức ảnh này, có thêm vết tích mờ ám.
10
Đây là lần đầu tiên Quang Anh đi công tác, cũng là sinh nhật của hắn, bao năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn chỉ có một mình, bỗng mất hết hứng thú, tối đến cũng lười ra ngoài ăn, ăn tối luôn ở khách sạn.
Tiếng chuông di động quen thuộc vang lên, điện thoại vừa thông, Quang Anh cầm điện thoại than thân trách phận đầy tội nghiệp với Đức Duy, cậu vừa an ủi hắn, vừa nói sinh nhật vui vẻ. Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Quang Anh giữ máy đi mở cửa, lại suýt chút nữa bị ánh đèn lóe sáng ở đối diện làm hoa mắt.
Đức Duy cầm máy ảnh, mỉm cười đứng ngoài cửa, chun mũi nhìn ảnh trong máy, nói, vẻ mặt của anh thật sự là một chút cũng không vui vẻ.
Quang Anh từ kinh ngạc đổi thành kinh hỉ, một tay kéo Đức Duy vào, trực tiếp đẩy xuống giường, bàn tay không chút khách khí trêu đùa bộ vị mẫn cảm của người bên dưới, vừa gầm lên, đến đây, cưng làm anh vui, để anh học tập chút.
Đức Duy cười lớn, thừa dịp Quang Anh không chuẩn bị, cướp lại máy ảnh, tách tách tách chụp liên tiếp, một đoạn phim đầy hạnh phúc cứ như vậy được ống kính máy ảnh ghi lại, vì đoạn thời gian đẹp đẽ này, lưu lại như những chứng cứ chân thật nhất…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro