[7] Rực rỡ vì một người
Tên truyện: Rực rỡ vì một người.
Tác giả: JenJen.
Thể loại: lãng mạn.
Độ dài: 4 chương.
Tình trạng: chưa hoàn.
Reviewer:
Chào bạn,
Đầu tiên, nhìn chung thì tác phẩm của bạn đều có khuyết điểm về nội dung lẫn hình thức văn phạm. Tuy mỗi chương đều được viết dài, chăm chút nhưng theo mình còn rất nhiều lỗ hổng. Bạn yêu cầu chú ý ở cách hành văn, mình sẽ nói tổng thể rồi nhấn mạnh ở điểm bạn yêu cầu.
Tiếp theo,
Ưu điểm:
Miêu tả nội dung và cảm xúc nhân vật ổn.
Xây dựng nhân vật ổn.
Có cốt truyện.
Khuyết điểm:
Lỗi văn phạm như lỗi type, dùng văn nói, dùng số và lạm dụng dấu câu.
Dùng tiếng anh không cần thiết xen kẽ quá nhiều ("type", "video", "deadline", "mad mad").
Miêu tả đôi lúc có quá dài dòng, thiếu điểm nhấn.
Chọn bối cảnh không hợp với giọng văn, nhân vật và tình tiết.
Chưa có tình tiết nổi bật.
Mô tuýp không mới mẻ.
Lời khuyên:
Trước hết mình muốn nói rằng, mình cảm thấy bạn miêu tả rất ổn, cốt truyện cũng có, bạn cũng biết hướng đi của tác phẩm, chỉ là cách triển khai chưa đúng lắm. Sau đây mình sẽ góp ý có chút thẳng thắn, mong bạn thông cảm và có thể tiếp nhận lời góp ý của mình mà tiến bộ hơn nhé.
Điểm đầu tiên mình muốn nói là văn phạm, thật sự mình cảm thấy mình gặp rất nhiều lỗi văn phạm của bạn. Lỗi này làm cho đoạn văn của bạn dù được viết dài hay viết chăm chút đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không khiến độc giả chú tâm vào đọc được. Bạn gặp kha khá lỗi như là type, lỗi này mình mạn phép được bỏ qua, lỗi mà mình muốn nói là dùng văn nói, đặc biệt là tiếng anh trong khi viết của bạn, "mad mad" hay bạn lạm dụng từ "trời ơi", các câu cú bạn hay kết bằng các từ "gì", "nữa", "chứ". Tuy đúng là bạn muốn tạo sự thoải mái hay cảm xúc cho câu văn, hình thành nên tính cách của nhân vật nhưng đọc các câu văn mình cảm thấy nó rất thô sơ, không được liền mạch. Và bên cạnh đó mình gặp rất nhiều vấn đề với việc bạn lạm dụng dấu câu, đặc biệt là dấu chấm than hay còn gọi là dấu chấm cảm. Chấm cảm thường được dùng để nhấn mạnh, tạo cảm xúc cho câu đó, trong trường hợp bất ngờ, than vãn. Tuy nhiên, lưu ý là để nhấn mạnh, chứ không phải để dùng thường xuyên trong một đoạn văn của bạn. Trong một đoạn, bạn chấm cảm rất nhiều, mình xin lỗi nhưng mình phải dùng từ là bạn chấm một cách vô tội vạ. Mình cũng đã nghĩ đến lý do bạn chấm như vậy, có lẽ cách viết dùng văn nói khá thoải mái của bạn đã khiến bạn nghĩ những câu có "tông" lên một chút là phải chấm than. Mình ví dụ một câu bạn không cần thiết đến chấm than, "Ngồi một chỗ khá lâu rồi, cũng nên hoạt động gân cốt một chút chứ!", câu này không cần nhấn mạnh, cũng không có yếu tố ngạc nhiên, hay bất ngờ, không cần phải chấm than. Và câu này cũng gặp vấn đề văn nói mình nói ở trên của bạn, là kết bằng từ "chứ". Mình khuyên bạn nên sàng lọc lại các câu văn, chấm than như vậy gọi là lạm dụng và phản lại tác dụng, không làm cho câu văn bạn có thêm cảm xúc mà làm cho đoạn của bị ngắt quãng, câu chữ không được mượt mà.
Và nếu thật sự bạn muốn viết theo lối viết thoải mái như này thì bạn nên chọn cho mình ngôi kể một. Dựa trên lối kể của một nhân vật thì có thể viết thoải mái như này, vì đó là lời kể của nhân vật có thể dựa trên tính cách nhân vật mà tạo một chút cảm xúc như "trời ơi".
Bên cạnh đó mình cũng gặp kha khá vấn đề trong cách bạn viết đoạn, đúng là đoạn được viết dài, chăm chút, tả rất đầy đủ. Nhưng cái đầy đủ đó lại làm cho tác phẩm bạn thiếu đi điểm nhấn, đọc nguyên một chương đầu chỉ là cảnh nhân vật chính loay hoay trong phòng, cho đến chương ba mới gặp được nhân vật nam chính, mới có tình tiết đẩy trào. Mình cảm thấy cách bạn tả có chút dài dòng, chưa tìm được điểm chính, điểm nhấn mình cần tập trung. Và cách đoạn dài dài như vậy, và lời thoại được lồng trong đoạn dài như vậy, cơ bản theo mình là rất khó theo dõi. Bạn có thể lâu lâu cho một lời thoại xuống dòng để cho cơ bản một chương của bạn nhìn thoáng hơn, không bị bí bách, đồ sộ trong những đoạn đoạn chữ thật dài.
Điểm kế tiếp mình muốn nói là giọng văn của bạn. Giọng văn và lối dùng từ của bạn là theo văn Trung, nhưng bạn lấy bối cảnh Sài Gòn (tức là Việt Nam) và mình cũng không thấy được nét Việt nào khác trong tác phẩm ngoài bối cảnh. Tên nhân vật là Lưu Ngọc Chi, nó là một cái tên theo mình không thuần Việt một chút nào. Và cách miêu tả và chọn từ đều rất theo văn Trung. Tuy bạn đã cố gò cho mình cái giọng văn thoải mái, tự nhiên của thuần Việt nhưng mình vẫn không cảm được qua các chương.
Về phần nội dung là điểm mình ít thứ để nói nhất vì cho đến bây giờ, mình cảm thấy nội dung chưa đến đâu cả. Như đã nói trên, chương một vẫn đang tả xung quanh nhân vật chính, tính cách cuộc sống và kết chương không có gì thu hút cho người đọc cho chương kế tiếp và chương thứ tư cũng chỉ là tiến triển nho so với bốn chương bạn viết. Mình chưa tìm được điểm nhấn trong lối truyện, và mình đã nhắc đến mô-tuýp không mới nên bạn phải có điểm nhấn, tình tiết riêng của mình mới lôi kéo được độc giả.
Cuối cùng, mình muốn nói rằng bạn viết miêu tả rất được nhưng còn quá dài dòng và gặp phải nhiều lỗi văn phạm và nếu bạn muốn tiến bộ hơn thì trước hết phải khắc phục các lỗi văn phạm này. Mình xin lỗi nếu mình có gay gắt với bạn, mình mong bạn có thể tiếp nhận ý kiến của mình. Cảm ơn bạn đã đặt hàng ở Rovenmid Team.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro