; thương em cho đến tro tàn [uyenumepjm]
tác phẩm: thương em cho đến tro tàn | vmin
tác giả: uyenumepjm
reviewer: tad.
một chiếc review lowercase, hy vọng cậu hài lòng.
_
"thương em cho đến tro tàn" là một tác phẩm đi sâu vào diễn biến nội tâm của nhân vật chính với cách xưng ngôi thứ nhất "tôi". phải nói đây là một câu truyện đầy sóng gió và man mác buồn, với một tai nạn ở đoạn đầu và một sự chia ly ở đoạn kết. taehyung vốn là một cô nhi, anh mất cha mẹ sau một vụ tai nạn giao thông ngay ngày chào đời, nhưng sau đó vì may mắn mà anh lại được gia đình của jimin nhận nuôi và chăm sóc. anh thương jimin lắm, và jimin cũng vậy. cả hai đều ở bên nhau suốt thời thơ ấu, những kỷ niệm cả hai để lại đã khiến mình xúc động rất nhiều. cho đến khi, jimin bị bạn học bắt nạt vì có một người anh khiếm thị như taehyung, cậu lên cơn đau tim ngay trong đêm và từ đó, chuỗi bi thương bao phủ lên gia đình anh.
đây là một tác phẩm có văn phong tốt, cách tác giả dẫn dắt mạch truyện rất mượt mà và mang lại cho người đọc nhiều cảm xúc. tớ thích cách cậu lồng ghép những hình ảnh ngọt ngào và đau khổ đan xen nhau, sự tương phản giữa quá khứ và hiện thực đẩy cảm xúc người đọc lên cao trào. nếu nói mở đầu là một viên kẹo sô cô la ngọt ngào, thì đọc đến cuối, tớ chỉ thấy miệng mình đắng ngắt. tớ thực sự thương cho kết cục của hai bạn trẻ, cả hai đều quá đỗi trong sáng và ngây thơ, họ trao cho nhau những gì tốt đẹp nhất ở cái tuổi ngây ngô chưa bước vào đời. đối với jimin, taehyung là người anh, người bạn chăm sóc vỗ về. còn đối với taehyung, jimin là em, là bảo bối, là tâm can của anh, anh không nỡ để em chịu bất cứ điều gì đau khổ. anh chỉ muốn em ở bên anh, mãi mãi. rất rất nhiều lần anh tự trách bản thân mình vô dụng vì không thể bảo vệ em, mang lại cho em nhiều phiền phức bởi chính cái khiếm khuyết trên cơ thể của mình.
khi đọc những dòng tâm trạng đó, tớ lại thấy xót xa, không chỉ cho nhân vật trong câu truyện này, mà còn cả những người khuyết tật ngoài kia nữa, họ được sinh ra với không một tội lỗi nào, vậy mà họ phải chịu đựng những sự bất tiện trong sinh hoạt và những đau khổ về mặt tâm lí, mà đáng lẽ họ không nên có. tác phẩm này thật sự khiến tớ có thêm sự cảm thông với những người khuyết tật, bởi vì tất cả mọi người đều từng là một đứa trẻ, và một đứa trẻ thì xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp nhất, chứ không phải là sự dằn vặt từ sau trong tâm hồn, như một taehyung mà tớ thấy trong truyện.
bên cạnh những mặt tích cực, thì trong tác phẩm của cậu vẫn mắc khá nhiều sạn, làm cho tác phẩm trở nên phi lí ở đâu đó. tớ sẽ điểm sơ qua một số cái:
1, cậu đang xây dựng một câu truyện với bối cảnh ở hàn quốc, nhưng đôi khi tớ vẫn thấy cách dùng từ của cậu hơi hướng "trung văn". chẳng hạn như những câu dưới đây. cậu dùng "tiểu nam nhi" thay vì "một bé trai" và thêm chữ "a" ở cuối câu hỏi.
2. cậu sử dụng một số từ ngữ chưa chính xác về mặt chuyên môn, làm người đọc có những hình dung lệch đi so với hướng mà cậu muốn truyền tải. cậu dùng từ "ghép mắt" trong đoạn văn dưới, và tớ tự hỏi, thế nào là ghép mắt? là kiểu thay hai con mắt người này bằng hai mắt của người kia như truyện cổ trang á hả? tớ có tra trên google, ở những người khiếm thị thì có thể có cơ hội nhìn lại được nhờ "ghép giác mạc". đây là link bài báo: https://zingnews.vn/co-hoi-nhin-thay-cho-nguoi-mu-post501686.html
hoặc có thể nhờ gien trị liệu (mù bẩm sinh): https://www.google.com.vn/amp/s/m.thanhnien.vn/suc-khoe/nguoi-bi-mu-bam-sinh-co-the-nhin-thay-nho-gien-tri-lieu-944767.amp
tuy nhiên, tớ không phải người ở trong ngành nên tớ không quá rõ, mong cậu xem xét lại điểm này.
3. ở nhân vật taehyung, là một người khiếm thị, đôi lúc cậu vẫn chưa thật sự thể hiện rõ điều đó. tức là sao, tức là đôi lúc câu vẫn cho taehyung "thấy" như thường, taehyung thấy đôi mắt jimin đỏ hoe lên vì khóc, hay đôi má của em ửng đỏ vì bị nhéo,...
4. lại là một vấn đề về chuyên môn, ở chi tiết này, taehyung đã bị kích thích về mặt tinh thần bởi chính bác sĩ tâm lí của mình. bà ấy bảo cậu hãy thôi nói chuyện với jimin trong trí tưởng tượng của mình đi, và "jimin đã chết rồi". tớ không nghĩ có bác sĩ tâm lí nào lại dám nói ra những điều đó trước mặt bệnh nhân đang bị tổn thương nặng nề về mặt tâm lí của mình như vậy.
5. ở đoạn này, nhân vật "tôi" đã dùng từ "hai tháng trước", cái này hoàn toàn không chính xác ở thời điểm nói, thực chất lúc đó đã là mười mấy năm về sau rồi, taehyung đã lớn và đã có công việc của riêng mình. lỗi dùng từ này khiến đoạn văn mất đi sự liên kết giữa các câu văn và phi logic.
tổng kết, đây là một tác phẩm ổn, tớ muốn dành cho cậu một lời khen thiệt lòng vì cậu đã làm rất tốt ở tác phẩm đầu tay này. không một lỗi chính tả, cậu cân nhắc rất tốt giữa việc thêm thắt các chi tiết trong truyện, mặc dù đây đã là plot rất phổ biến thậm chí là "nhàm" với tớ nhưng cách câu dẫn dắt mạch truyện vẫn khiến tớ muốn dành thời gian ra để đọc và hiểu về nhân vật "tôi".
cảm ơn cậu vì đã lựa chọn tin tưởng ở tớ, hãy tiếp tục phát huy ở những tác phẩm sau, và nhớ giữ sức khoẻ nha, @uyenumepjm !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro