Review 《Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông》
#reviewsách #beishangniliuchenghe
Tác giả : Quách Kính Minh.
Thể loại : Tiểu thuyết hiện đại, học đường, thực tế, u ám, ngược tâm, BE.
Tình trạng : Đã xuất bản năm 2018.
Người viết review : Wukong.0505
🌿
Bạn có suy nghĩ gì về vấn nạn bạo lực học đường ?
Bạn có suy nghĩ như thế nào về việc mỗi người đều có thể tùy ý phán xét về cuộc sống của người khác ?
Bạo lực ngôn ngữ ?
"Thật sự có rất nhiều nguồn suối hắc ám cuồn cuộn không dứt.
Nước suối lạnh buốt mà đen như mực chảy ra, chậm rãi gột rửa nội tâm của tất cả mọi người."
Nếu như Hạ Chí Chưa Tới của tác giả Quách Kính Minh là một áng văn bi thương nhưng ấm áp, đọng lại chút gì đó đầy nuối tiếc của tuổi thanh xuân... thì Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông lại hoàn toàn khác. Sẽ chẳng có một mảy may hi vọng hay tia sáng nào ở xuyên suốt câu chuyện này, chỉ có nước mắt, tổn thương và tuyệt vọng.
Không phải thanh xuân nào cũng tươi đẹp, không phải câu chuyện vườn trường nào cũng ngây ngô, trong sáng. Vậy nên đừng bỏ qua cuốn tiểu thuyết này, bạn hãy mở nó ra bắt đầu tiến đến trang đầu tiên, chậm rãi chìm vào dòng nước lạnh giá mang tên "bi thương" để biết rằng... cô bạn nữ chính Dịch Dao đã có cuộc sống tăm tối và ngột ngạt đến thế nào.
Dịch Dao và người bạn thanh mai trúc mã Tề Minh của cô cùng sống chung ở một con ngõ nhỏ của tầng lớp lao động nghèo. Nơi này, bầu trời luôn bị dây ăng ten chằng chịt cắt ra thành nhiều mảnh tranh tối tranh sáng, quần áo của các hộ gia đình thì phơi phóng đầy trên đầu, hẻm tường ẩm thấp, các loại hòm cùng nồi niêu đều để ở bên ngoài chiếm dụng diện tích đã chẳng mấy rộng rãi ở nơi này. Mỗi sáng họ đều cùng nhau sóng vai đi học, hai đứa trẻ ngây ngô bước ra khỏi con ngõ nhỏ hẹp tăm tối tiến đến nơi tràn ngập ánh sáng.
Cô bạn Dịch Dao có hoàn cảnh không hề may mắn, cha cô có gia đình mới còn mẹ cô là một phụ nữ trung niên độc mồm độc miệng, bà rất hay mắng chửi và đánh đập Dịch Dao. Khi cậu bạn Tề Minh hỏi mẹ Dịch Dao làm gì, cô chỉ bình tĩnh trả lời.
"Cậu hỏi Lâm Hoa Phượng à ? Bà ta là gái điếm, là một người phụ nữ thối nát. Tớ hận bà ta. Nhưng có lúc tớ vẫn rất yêu bà ta." Trong mùa hè năm mười ba tuổi, những chữ này như thủy triều nhấn chìm sinh mệnh trẻ trung.
Quan hệ giữa hai mẹ con Dịch Dao tràn đầy hiểu lầm và xung đột, sự căm hận của Dịch Dao đối với bà vừa trần trụi vừa trực tiếp. Giống như nước triều lạnh lẽo của buổi chạng vạng cứ liên tục dâng lên, đem tất cả nhấn chìm trong biển muối mặn đắng, nồng độ muối cao đến mức không có một loại sinh vật nào sống nổi.
Tề Minh trong mắt Dịch Dao giống như ánh mặt trời nhưng không phải là mặt trời của buổi bình minh rực rỡ hứa hẹn. Mà là hoàng hôn ấm áp đầy bi thương, chậm rãi lặn dần xuống đường chân trời, mang đi tất thảy những gì tốt đẹp nhất. Cậu trai là con nhà người ta, thành tích học tập xuất sắc toàn trường, là lớp trưởng gương mẫu, ai cũng yêu thích và quý mến Tề Minh.
Sự quan tâm của Tề Minh dành cho Dịch Dao rất lặng lẽ thậm chí là có một chút tình cảm nhưng lại mơ hồ đến cả chính cậu cũng không nhận ra. Cậu đau lòng vì Dịch Dao, khó chịu khi bạn trai đưa đón cô, mỗi khi cô bị mẹ mắng chửi viền mắt của cậu cũng đỏ lên, sáng đến trường đem theo sữa nóng cho cô, đạp xe đến đau hết cả chân đi qua tận nửa thành phố để mua cho cô hộp que thử thai... khi cô tuổi trẻ lầm lỡ.
"Trong cuộc đời mỗi cô gái đều có một chàng trai như vậy. Tình cảm không phải là tình yêu, người cũng không phải là bạn trai mình.
Nhưng trong phạm vi gần nhất xung quanh mình, nhất định có vị trí dành cho người đó."
Nhưng không phải là bỏ lỡ, hay nuối tiếc... chỉ là có một số người sự tồn tại của họ đã vượt qua mức người yêu, còn hơn cả tình yêu. Tề Minh chính là kiểu như thế.
Bởi vì bên cạnh Dịch Dao có một chàng trai xuất sắc như vậy cho nên sự đố kỵ từ các bạn học nữ cũng theo đó mà sinh sôi. Sự ghen tỵ lẫn ghét bỏ của họ dành cho cô giống như bụi cây gai không ngừng sinh trưởng, vươn mình lớn mạnh, mà toàn bộ gai nhọn lẫn công kích đều hướng về phía Dịch Dao... đâm cô đến toàn thân đầy máu.
Một mình cô chật vật lội đi trong đống bùn mang tên "đau thương" bốc mùi, đặc quánh mà cậu bạn Tề Minh lại chỉ có thể đứng ở bên ngoài buồn rầu dõi theo từng bước đi đầy gian nan của Dịch Dao.
"Cậu và cô ấy cùng chậm rãi lớn lên, cậu nhìn cô ấy gian nan sinh tồn giữa những kẽ hở.
Cậu chỉ hận không thể mang toàn bộ mọi thứ của mình đến cho cô ấy, đưa cho cô ấy, ném cho cô ấy, dù cô ấy không muốn cũng phải cho cô ấy."
"Trong những ngày không có anh, em phải quý trọng chính mình hơn. Trong những năm tháng không có anh, em phải bảo trọng chính mình hơn."
Đến khi bên cạnh Tề Minh xuất hiện nữ sinh Cố Sâm Tương dịu dàng lại hiểu chuyện, là kiểu người dễ khiến đối phương nảy sinh thiện cảm. Thì khoảng cách giữa Tề Minh và Dịch Dao mỗi lúc một trở nên xa xôi.
"Thực ra tớ cũng biết, tiếng cảm ơn của cậu là cảm ơn tớ đã rời khỏi thế giới của cậu. Để cậu có thể sống mà không còn gánh nặng như hôm nay.
Mặc dù nghe thấy cậu nói như vậy, tớ cảm thấy rất đau lòng, nhưng thấy cậu hạnh phúc như bây giờ, tớ cũng thật sự cảm thấy rất hạnh phúc."
Cố Sâm Tây em trai sinh đôi của Cố Sâm Tương, cậu nam sinh cá biệt nổi loạn trong trường bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống của Dịch Dao mang đến cho cô những niềm vui bất ngờ, những câu "thả thính" đầy ngây ngô, cậu đứng về phía Dịch Dao, bảo vệ cô. Những tưởng Cố Sâm Tây có thể mỉm cười ở cạnh Dịch Dao cho cô một sự bình yên và những vỗ về mà chưa một ai có thể dành cho cô...
Cái chết đột ngột của Cố Sâm Tương xảy ra đánh gãy hết tất cả mọi tốt đẹp, đem sự yên bình nhỏ nhoi của Dịch Dao lần nữa nhấn xuống bùn đen. Mọi người đều cho rằng chính cô đã hại chết Cố Sâm Tương.
Mọi sự giải thích đều trở nên vô nghĩa.
Cố Sâm Tây chỉ lạnh lùng nói với Dịch Dao.
"Cậu ra đầu thú đi."
"Tớ không muốn nhìn thấy cậu nữa, Dịch Dao, cậu ra đầu thú đi."
Bạn nghĩ người đó sẽ đứng về phía mình nhưng thật ra từ bỏ bạn là một trong những điều người đó làm đầu tiên.
Đó là một tâm tình như thế nào ?
Khi bi thương lên đến cực điểm sẽ như một con sông bị đổi dòng chảy ngược, tuôn mãi tuôn mãi đến tận cùng ký ức...
Mùa đông giống như vĩnh viễn sẽ không kết thúc, bầu trời Thượng Hải vẫn luôn u ám, khi mở miệng nói chuyện khói trắng mỏng manh lờn vờn bay ra. Trong một buổi sáng mùa đông như thế... Dịch Dao lựa chọn sự cực đoan nhất để đặt xuống dấu chấm hết cuối cùng cho toàn bộ sự "bi thương" này, khi cô chỉ mới vừa tròn mười tám tuổi.
Toàn bộ bi thương đều không thể diễn tả bằng lời, cảm xúc của mình khi đọc xong cuốn tiểu thuyết này chính là ngột ngạt và buồn bã, mình đã đọc một hơi cuốn này từ xế chiều đến nửa khuya. Nước mắt rơi đẫm mặt, mình thấu cảm và hiểu hoàn cảnh của Dịch Dao, sự đau thương và tiếc nuối về quãng đời ngắn ngủi của cô. Tuổi trẻ đáng lẽ phải đầy hứa hẹn lại tràn ngập sắc màu u ám của bi kịch.
Có những sự nuối tiếc dằn vặt mãi về sau, trong xã hội lem luốc, đau buồn này vẫn hi vọng mỗi người chúng ta đều được đối xử công bằng và ấm áp.
Bài review hơi dài của mình dừng ở đây, lần đầu tiên viết review không tránh khỏi sai sót và câu từ hơi ngắc ngữ, hi hi. 🌿
(hình ảnh thuộc sở hữu của Wukong.0505)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro