Review Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ
Thể loại: HE, sạch, sủng, ngược tâm, nửa đại học, nửa xã hội
Nam chính: Tiêu Tử Uyên - Chính trị gia
Nữ chính: Tuỳ Ức - Bác sĩ
Lưu ý: Có spoil nội dung
Sau khi đọc "Hạnh phúc nhỏ của anh", ta bắt đầu tìm đọc hệ liêt của tác giả Đông Bôn Tây Cố và hôm nay ta bắt đầu review quyển đầu tiên "Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ" (thật ra ta đọc "Quân tử có cửu tư" đầu tiên cơ, sau này ta đọc lại sẽ review sau). Lúc mới thấy tên truyện, ta cảm thấy nó cứ teen teen thế nào ý, nên cứ nghĩ truyện sẽ ngọt ngào lắm đây. Ai ngờ bị hố một cái rõ to luôn. Tiêu Tử Uyên sủng Tuỳ Ức đó, thả thính chị mãi thôi. Nhưng chị Tuỳ Ức lại có một nút thắt quá chặt trong lòng, thành ra anh cứ tiến một bước, chị lại lùi một bước, mãi giữ cho mình một khoảng cách an toàn.
Tuỳ Ức thật ra là đại tiểu thư của Tuỳ gia, một tập đoàn tài chính lớn ở Giang Nam, nhưng lại trọng nam khinh nữ. Vì những mâu thuẫn nội bộ này, ba mẹ chị đã phải ly hôn và chị quyết định theo mẹ về quê ngoại sinh sống. Quá khứ này đã để lại vết thương lòng quá lớn cho chị cũng như tạo nên chướng ngại cho chị khi đối mặt với tình yêu. Ba chị yêu mẹ chị không? Đương nhiên là có. Nhưng tình yêu của ông không thể thắng được những định kiến, những thử thách từ thực tế. Tình yêu có trải qua tôi luyện mới có thể bền vững dài lâu. Giống như tình yêu của Tiêu Tử Uyên và Tuỳ Ức vậy, sao bao khó khăn, cách trở, tình yêu của anh chị ngày càng vững bền, ngày càng thăng hoa, cuối cùng đạt được viên mãn.
Vậy nên, lúc đầu, Tuỳ Ức sợ, chị không dám đến gần Tiêu Tử Uyên, chị sợ chị sẽ đánh mất lý trí của mình. Anh tiến lên, thì chị lùi lại. Dù cho anh biết bao lần thả thính, biết bao lần tỏ tình, chị đều tránh nặng tìm nhẹ, uyển chuyển né đi. Chị sợ Tiêu Tử Uyên sẽ trở thành Tuỳ Cảnh Nghêu thứ 2, chị sợ chị lại bước đi trên con đường "vạn kiếp bất phục" của mẹ. Nếu không có sự kiên định của Tiêu Tử Uyên, có lẽ Tuỳ Ức sẽ không bao giờ bước ra khỏi vỏ ốc của mình. Chị xinh đẹp, thông minh, tài năng như vậy nhưng lại nguyện giấu đi ánh sáng, mãi ẩn mình trong bóng tối. Ta thật sự rất vui mừng khi chị Tuỳ Ức gặp được một người như anh Tiêu Tử Uyên. Chị xứng đáng được hạnh phúc yêu thương, xứng đáng được toả sáng, xứng đáng nhận được sự ngưỡng mộ của người đời.
Tiêu Tử Uyên, con nhà nòi trong làng chính khách, con đường anh đi đã được định sẵn từ mới lọt lòng, liệu rằng anh có thể đối mặt được với áp lực, có thể xử lý được những thử thách, liệu rằng anh có yếu đuối như Tuỳ Cảnh Nghêu hay không? Hiển nhiên là không rồi. Hào quang nam chính toả sáng nơi nơi làm sao có thể để điều ấy xảy ra chứ. :))))))
Mn có thắc mắc anh Tiêu "đổ" chị A Ức lúc nào không? Chính là từ 14 năm trước, khi anh nhìn thấy tờ giấy báo danh ấy, khi anh cất giữ tờ giấy báo danh ấy suốt 14 năm, anh đã "rung động" rồi. Thì ra duyên phận của anh chị lại sâu đến như vậy, nên khi gặp lại chị ở trường đại học, anh mừng quýnh lên và liền ngay lập tức triển khai kế hoạch rước bà xã về rồi. Anh tốn không ít công sức, tốn không ít thời gian, từng chút từng chút một kéo gần khoảng cách của anh chị lại, kéo chị ra khỏi vỏ ốc kia, giúp chị dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình. Sau bao "máu và nước mắt", cuối cùng anh cũng thành công. "Tình yêu đẹp là bởi vì đã trải qua thử thách của hiện thực, chỉ cần vẫn còn thích, đến lúc ổn định chín chắn rồi lại cầm tay nhau, thế vẫn chưa muộn. Nếu trễ vài năm mà chúng ta có thể mạnh mẽ, trưởng thành hơn một chút, để sự thử thách này đơn giản đi mấy phần, để chúng ta có thể cùng nhau bước tiếp, vậy thì anh không ngại kéo dài thời gian thêm." Ta phải công nhận Tiêu Tử Uyên sinh ra chính là để làm chính khách. Anh biết co biết dãn, biết nhu biết cương, biết lùi biết tiến, thật là một con người đáng sợ. Nhưng dù anh có trở thành con người như thế nào đi chăng nữa, anh vẫn mãi chỉ là một Tiêu Tử Uyên trước mặt Tuỳ Ức thôi. Trên đời này, chỉ có một Tuỳ Ức độc nhất vô nhị, chính là tâm can bảo bối của Tiêu Tử Uyên a. Mà ta nói không phải chứ 2 anh chị "yêu nghiệt" như vậy thôi cứ dính với nhau đi, đừng đi ra ngoài làm hại chúng sanh. Anh thì thâm trầm, mưu kế; chị thì lại là "ác quỷ đội lốt thiên thần" a. Đúng là không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hoá. :))))))))))
Câu nói ta thích nhất trong truyện này chính là: "Không quên tình cảm ban đầu, mới có được chung thuỷ." Mấy ai đủ mạnh mẽ, kiên định để vượt qua được sự thử thách của thời gian và cám dỗ. Chỉ có không quên tình cảm ban đầu, không quên vì sao chúng ta lại ở bên nhau, mới có thể đánh bại tất cả, hạnh phúc bền lâu.
Đây là một bộ truyện rất hay, đủ ngôn tình, nhưng cũng đủ thực tế. Truyện mang lại cho độc giả một cái nhìn toàn cảnh hơn về tình yêu. Tình yêu không chỉ có màu hồng, nó còn có màu đen, màu xám và nhiều sắc màu khác nữa. Tình yêu không chỉ là việc của hai người, nó còn liên quan đến gia đình và các yếu tố xã hội. Yêu nhau nhưng có đến được với nhau không thì lại là một quãng đường rất dài. Chia cắt không có nghĩa là kết thúc. Chia cắt đôi khi lại chính là sự bắt đầu cho "bên nhau trọn đời." Ta nhiệt liệt, nhiệt liệt đề cử bộ này luôn ấy ạ. <3 <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro