Gương vỡ lại lành, cưới trước yêu sau, thanh xuân vườn trường, thanh mai trúc mã
1. Ai hiểu được lòng em (thanh mai trúc mã, gương vỡ lại lành, HE) - Lục Xu
"Tình là mê luyến, nếu gặp được chân tình thì sẽ là thiên đường.
Tình là bi ai, nếu không gặp đúng người thì đau đến xương tuỷ."
"Có rất nhiều chuyện có thể giữ ở trong tim nhưng không thể nói ra. Mà đã là là chuyện không thể nói ra thì vĩnh viễn sẽ không quên được."
"Tình yêu giống 1 thứ gia vị của món ăn, có thì rất ngon, nhưng không có thì vẫn có thể nuốt được.
Cuộc sống, nếu chỉ có tình yêu mới thật sự đáng thương."
"Ước mơ của cô là tìm được 1 người đàn ông trong mắt anh ta chỉ có mình cô. Không cần làm nhiều chuyện cảm động, 1 mối tình phức tạp, càng đơn giản càng tốt."
"Người phụ nữ thông minh hay không, xinh đẹp hay không đều không quan trọng. Quan trọng chính là người mà cô ấy yêu có coi cô ấy là duy nhất hay không."
"Tôi có thể buông tay để cô ấy đi tìm hạnh phúc. nhưng không thể buông tay để cô ấy chịu khổ."
"Làm người phải biết tự giác.
Cuộc sống bên ngoài có bao nhiêu cám dỗ, bao nhiêu cạm bẫy, then chốt vẫn là ở bản thân mình."
"Em thà tin rằng toàn bộ thế giới không ai tốt chứ không bao giờ nghĩ mình có vấn đề."
"Cuộc sống bi thương nhất chính là điều này: bạn còn nhớ kĩ nhưng người ta thì đã quên."
"Quá trình của một bông hoa cũng giống như đời người vậy.
Chậm rãi hình thành nụ hoa, chậm rãi nở, rồi chậm rãi héo tàn.
Đời người trăm thiên canh biến, cũng vẫn theo quy luật ấy."
"Không muốn về nhà, không có nghĩa là không trở về nhà. Nếu nơi đó đã gọi là nhà thì có nghĩa là cần phải về."
"Cuộc sống bi thương nhất chính là ở điều này, bạn còn nhớ kỹ, nhưng người ta thì đã quên."
"Khi còn bé luôn khát vọng có thể lớn nhanh lên một chút, trưởng thành rồi lại mong muốn có thể bé lại không phải lo nghĩ chuyện gì. Nhưng điều thứ nhất có thể thực hiện, điều thứ hai thì hoàn toàn không."
"Anh từng đọc được trên mạng một câu thế này, nếu như giữa chúng ta cách nhau một trăm bước chân, chỉ cần em bước về phía anh một bước, anh tình nguyện bước chín mươi chín bước còn lại. Con người ta không ngại cố gắng, nhưng cần nhất vẫn là đối phương đáp lại."
"Em sẽ không chờ đợi một người, nếu có một ngày hắn khiến em chết tâm, em sẽ tìm kiếm người khác thay thế. Em không phải người si tình, cũng sẽ không biểu diễn vai si tình. Tại sao người ta lại phải làm khổ chính mình? Những gì em làm, em sẽ chịu trách nhiệm, Vĩnh viễn sẽ không để bản thân mình làm tổn thương người khác. Nếu một ngày nào đó em tổn thương, nếu biết trước không có kết quả, em sẽ lựa chọn rời xa, em chính là như thế."
2. Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu (thành xuân vườn trường, gương vỡ lại lành, HE) - Lục Xu
"Tôi mong muốn tình yêu của mình từ đầu tới cuối đều do tôi làm chủ, không chịu tác động nào từ người khác.
Nếu như chúng tôi yêu nhau mà ngay cả chia tay cũng do người khác quyết định thì tôi chẳng trách được ai hết, chỉ có thể trách bản thân quá nhu nhược, khiến cho tình yêu cũng trở nên mong manh."
"Mỗi người đều có cách sống riêng của mình, vốn dĩ không nên đặt quá nhiều yêu cầu ở người khác, nếu đã đem tất cả tình cảm của bản thân đặt vào người khác, thì phải xác định có khả năng tất cả sẽ sụp đổ. Tình yêu cũng vậy."
"Không cầu kiếp sau gặp lại,
Chỉ mong đời này kết duyên.
Thế gian duy nhất 1 chuyện,
Nguyện nắm tay em đến cùng."
"Khiến em khó chịu nhất không phải là sự ấm áp của anh dần dần biến mất khi chúng ta còn trẻ, mà là lời hứa chúng ta trao cho nhau, nhiều năm về sau lại chẳng ai thực hiện được. "Bên nhau trọn đời", nói thì ngọt ngào, để rồi cuối cùng chỉ còn lại thương đau.
Chính những lời hứa hẹn không thành ấy mới là liều thước độc trong tình yêu."
"Yêu thì ngọt ngào, thất tình thì đắng cay. Có người thắc mắc, vì sao tình yêu lại vô duyên vô cớ mất đi, vì sao nói chia tay là chia tay ngay được? Thế nhưng chẳng ai hỏi: vì sao lúc đầu 2 người lại yêu nhau? Nếu có thể trả lời được câu sau thì cũng sẽ trả lời được câu trước. Tôi thà tin là vô duyên vô cớ, chứ cũng không chịu tin là vid chán, vì ghét mà cuối cùng chia tay."
"Hai người yêu nhau 1 thời gian dài sẽ nảy sinh chán nản lẫn mệt mỏi, lúc ấy nếu xuất hiện 1 kẻ thứ 3, người đàn ông rất dễ thay lòng đổi dạ."
"Tình yêu sẽ dạy cho người ta 1 mình trưởng thành. Cuộc sống sẽ dậy cho 1 mình sinh tồn."
"Thật ra, chúng ta không xấu xa, chỉ là bị tình yêu làm cho mê muội, chỉ thấy nỗi đau của mình, nhưng lại không trông thấy vết thương của người khác."
"Kết thúc của 1 tình yêu, nếu không là vĩnh viễn bên nhau, thì cũng sẽ là đường ai nấy đi."
"Bài học mà thời gian dạy cho chúng tacó thể không phải là sự dối trá, mà chỉ là cách đưa tâm trạng đang lộ rõràng trên mặt cất vào sâu trong đáy lòng mà thôi."
"Cho dù có 1 ngày tớ và Tiểu Bối chia tay, trở thành những người xa lạ, tớ cũng không chọn người cô ấy ghét làm người yêu. Vì tớ không muốn khiến cô ấy sau khi chia tay vẫn còn điều canh cánh trong lòng..."
"Trong lòng em, khuyết điểm duy nhất của anh chính là: anh không cần em."
"Nếu tôi đã thích hoa hồng, tường vi dẫu đẹp có gì liên quan?"
"Hạnh phúc giống như những bông hoa, mỗi người thích 1 màu sắc khác nhau nhưng chỉ khi bông hoa ấy nở trong tim, nó mới trở thành bông hoa đẹp nhất. Em không cần thiên trường địa cửu, cũng không cần lấy lại những gì em đã từng có... Em chỉ mong người phụ nữ bên cạnh anh là em, đó là đoá hoa nở rộ trong lòng em rồi..."
"Khi yêu, người ta luôn nghĩ tình yêu là một thứ vạn năng, có khó khăn gì cũng không sợ, nhưng không ai biết rằng, chỉ một vấp ngã nhỏ trong cuộc sống cũng đủ khiến bản thân mãi mãi không gượng dậy được."
"Đáy lòng mỗi người tựa hồ đều có một nỗi đau riêng, cho dù là người thân nhất cũng không muốn chia sẻ."
"Nếu có một ngày chúng ta không còn yêu nhau nữa, xin anh hãy làm như chúng ta chưa từng quen biết, dù trên đường có lướt qua nhau cũng xin đừng quay đầu nhìn lại. Em sợ nghe những câu hỏi thăm ấy lại càng cảm thấy xa lạ. Thật sự gặp lại không bằng cứ thế nhớ nhung."
"Tình yêu sẽ dạy cho người ta một mình trưởng thành, cuộc sống sẽ dạy cho người ta biết một mình sinh tồn."
"Thực sự là cô không muốn, không muốn quên anh."
"Cũng như cuộc sống của cô sẽ không bao giờ xuất hiện một người có thể đại diện cho cả tuổi thanh xuân của cô, không bao giờ nữa."
"Kết thúc của một tình yêu, nếu không là vĩnh viễn bên nhau, thì cũng sẽ là đường ai nấy đi."
"Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu anh ấy, đó là sự tự tôn duy nhất tôi giữ lại cho mình."
3. Nếu không là tình yêu (gương vỡ lại lành, HE) - Diệp Lạc Vô Tâm
"Em biết không, người phụ nữ tôi muốn từ đầu tới cuối, chỉ có mình em."
"Cho dù yêu anh đến mức nào, tôi cũng không thể là nữ phụ trong câu chuyện tình yêu của người khác."
"Có lẽ tình yêu không có tương lai, mới có thể khiến con người ta chìm đắm, không thể thoát khỏi.
Đây có lẽ là bản tính của con người, những thứ không có được mới là đẹp nhất."
"Tôi mãi mãi không thể hiểu, trái tim người đó được làm bằng gì mà có thể cứng rắn, băng giá đến vậy, khiến tôi không thể đoạt được, cũng không có cách nào từ bỏ."
"Tình yêu không thể cưỡng cầu, nếu anh không yêu em, em sẽ để anh đi."
"Thượng Đế ban tặng ngoại hình xinh đẹp cho phụ nữ là để đàn ông yêu phụ nữ. ThượngĐế ban tặng đầu óc ngu xuẩn cho phụ nữ là để phụ nữ có thể yêu đàn ông..."
"Có những tình yêu, lúc yêu thì rầm rầm rộ rộ, gắn bó keo sơn, nhưng đến lúc hạ màn, trong lòng chẳng lưu lại vết tích, cùng lắm trở thành câu chuyện cười của buổi trà dư tửu hậu.
Có những tình yêu, lúc yêu thì hết sức nhẹ nhàng, tĩnh lặng như nước, nhưng sau khi chia tay sẽ trở nỗi đau không thế xoá nhoà, dù không chạm vào cũng cảm thấy nhói buốt trong lòng."
4. Không thể quên em (thành xuân vườn trường, gương vỡ lại lành, năm chính mất trí nhớ, HE) - Hoa Thanh Thần
"Thuở ban đầu, thượng đế tạo ra vạn vật, xương rồng là thứ mềm yếu nhất thế gian. Dưới những cái gai bao bọc mạnh mẽ, là những giọt lệ màu xanh yếu mềm. Ngôn ngữ của xương rồng, là sự kiên cường cô độc."
"Nếu không thể quên được anh ấy thì đừng quên.
Lãng quên thật sự không cần phải cố gắng."
"Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một ngàn bước, chỉ cần em bước một bược đầu tiên, anh sẽ bước chín trăm chín mươi chín bước còn lại về phía em."
5. Em chỉ tiếc không thể bên anh đến già (thanh xuân vườn trường, SE) - Đường Phù Dao
"Thanh xuân như giấc mộng. Chờ tỉnh giấc, chúng ta đã trưởng thành."
6. Hoá ra anh vẫn ở đây (thành xuân vườn trường, gương vỡ lại lành, HE) - Tân Di Ổ
"Khi còn trẻ, chúng mình đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn. Ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây."
"Ai trong tim chẳng có 1 toà thương thành."
"Yêu đương 1 thời, giờ hoá thành tro bụi."
"Trên thế giới này đâu có điều luật nào qui định rằng, anh yêu 1 người, người ấy bắt buộc phải yêu lại anh?"
"Tôi cứ ngỡ rằng, cậu chưa biết cách yêu người khác, hoá ra chỉ là cậu không biết cách yêu tôi."
"Đúng vậy, mong sao anh chẳng thể có hạnh phúc, như vậy anh mới có thể mãi mãi nhớ đến em."
"Cũng phải, người ta phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc."
"Từ lâu tôi đã biết mình không thể có được cô ấy, nhưng tôi vẫn không muốn buông cô ấy ra, không muốn..."
7. Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang (thanh mai trúc mã, HE) - Ức Cẩm
"Có đôi khi, niềm hạnh phúc ào tới quá đột ngột, sẽ khiến cho người ta có cảm giác không thật, khiến người ta thật sự sợ hãi, chỉ cần xoay người 1 cái là hạnh phúc sẽ biến mất."
"Anh muốn hứa cho em không chỉ là hiện tại, mà còn là cả 1 tương lai hạnh phúc."
8. Cùng nhau viết câu chuyện của chúng ta (thanh xuân vườn trường, gương vỡ lại lành, HE) - Mộc Tử Miêu Miêu
"Có những lúc, tình cảm cũng chẳng dày hơn trang giấy là bao."
"- Cuối cùng em vẫn hận anh.
- Đúng vậy, tôi hận anh! Tôi không cần sự thương hại của anh, tôi nhận không nổi! Ngài viện trưởng Phạm ạ!"
"Em không sợ xuống địa ngục... Chỉ sợ địa ngục không có anh."
9. Oan gia tương phùng (thanh mai trúc mã, HE) - Tiêu Dao Hồng Trần
"Mọi người đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, vậy anh chỉ đành bắt em chôn cùng với anh thôi."
"Thế giới này đúng là đã thay đổi rồi, phụ nữ không những phải tranh đàn ông với phụ nữ, mà còn phải tranh đàn ông với đàn ông nữa."
"Anh lấy em, là vì muốn cưng chiều em, không phải là để bắt em thay đổi.''
10. Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (cưới trước yêu sau, HE) - Thượng Quan Miểu Miểu
11. Bên nhau trọn đời (thanh xuân vườn trường, gương vỡ lại lành, HE) - Cố Mạn
"Có bao nhiêu cuộc tình trong cuộc đời, nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long."
"Thế giới rộng lớn như vậy, nhưng không nơi nào không có Dĩ Thâm.''
"Giờ đây, cuối cùng tôi cũng đã biết yêu, chỉ tiếc rằng em xa, đã mất hình trong biển người mênh mông."
"Thực ra chờ đợi và thời gian chẳng liên quan gì đến nhau, nó tự nảy sinh còn anh thì không thể cưỡng lại.''
"Có những loài hoa không tên, lặng lẽ ra hoa, lặng lẽ tàn."
"Nếu ba năm sau cô nhất định sẽ là bạn gái của tôi, vậy sao tôi lại không sớm sử dụng quyền lợi của mình?"
"Triệu Mặc Sênh, cô chạy chậm thế này, sao lúc trước lại đuổi kịp tôi nhỉ".
"Anh ngẩng đầu nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên khuôn mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng. Anh thậm chí không kịp từ chối
Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, nhưng tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh."
"Sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện thì tất cả những người khác đều là tạm bợ. Anh không muốn tạm bợ".
"Tôi thua rồi, bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn thua em. Thua thảm hại. Tôi không say, mà tôi điên".
"Mặc Sênh, anh rất tỉnh. Xưa nay vẫn vậy".
"Bây giờ em có muốn quay về bên anh không? Anh không có ý định lãng phí thời gian vào vấn đề này, cũng chẳng có hứng để quen lại từ đầu với một cô gái khác và lại rơi vào một mối tình nữa. Thế nên anh thấy chỉ có em là thích hợp nhất..."
"Anh cứ nghĩ rằng sự dịu dàng của anh có thể đem đến cho em cả thế giới này. Anh hoàn toàn có thể lấp đầy mọi chỗ trống trong trái tim em và anh có thể chuyên tâm ở bên cạnh em mỗi ngày để bù đắp cho những sai lầm trong quá khứ. Có lẽ anh đã quá ngây thơ khi cho rằng chúng ta có thể trở về như ngày xưa. Thế giới của anh một lần nữa lại tan vỡ chỉ trong phút chốc. Triệu Mặc Sênh, hãy nói cho anh biết làm thế nào anh mới có thể hết yêu em."
"Còn bảy năm nay, anh đã đếm bao nhiêu lần 999. Không phải không nghĩ đến bỏ cuộc, chỉ là không có cách nào đếm đến 1000".
"Đau là cảm giác trống rỗng hãi hùng khi tỉnh giấc nhớ ra em đã đi xa, không còn nhìn thấy nụ cười trẻ con của em. Là sự thất thần vô cớ khi làm bất cứ việc gì. Là nỗi cô đơn trống hoác sau những cuộc vui ồn ào mỗi lần ăn mừng thắng lợi vụ án".
"Bình thản bởi vì đã quyết định, quyết định là sẽ chờ".
"Đối với một số người thời gian chỉ làm vết thương thêm rỉ máu, như đối với Dĩ Thâm. Thì ra những năm đó, sự bình thản của Dĩ Thâm chỉ là bề ngoài, có một loại vết thương nó xâm nhập vào xương tủy và hoành hành ở nơi không ai nhìn thấy".
"Dĩ Thâm, em rất nhớ anh. Em nhớ anh. Anh biết không? Em từng đứng một mình trên con phố xa lạ ở một đất nước xa lạ, những con người với màu da khác lạ lướt qua trước mắt, ngay một dáng người giống anh cũng không nhìn thấy. Bây giờ cuối cùng đã có thể nói với anh, em rất nhớ anh".
"Chuyện tình yêu cũng giống như uống nước, nóng lạnh thế nào chỉ có người trong cuộc biết".
"Đó là một buổi chiều ánh nắng vẫn rực rỡ như trước kia, trên con đường râm mát thoang thoảng mùi hương cây cỏ, trên vỉa hè phản chiếu ba chiếc bóng đổ dài... Thời tiết đẹp như vậy, thích hợp để ra ngoài, thích hợp để chụp trộm, thích hợp... Bên Nhau Trọn Đời".
"Tôi đã nói rồi, chỉ cần gặp lại Triệu Mặc Sênh, bất kì nguyên tắc nào của Hà Dĩ Thâm đều thay đổi."
12. Yêu em từ cái nhìn đầu tiên võng du, thanh xuân vườn trường, HE) - Cố Mạn
"Không trùng hợp. Anh đang đợi em".
"Thế chúng ta không phải là kiểu quan hệ đó từ khi nào vậy?"
"Lần đầu anh ở cạnh con gái, thường xuyên không biết phải làm gì, nhưng ít nhất thì những chuyện người khác làm, anh cũng phải làm được".
"Không có gì, chỉ cảm thấy em vừa đến là thời tiết ở đây trở nên đẹp hơn".
"Thật ngại quá, ngoài sắc đẹp của phu nhân, anh không chấp nhận bất kỳ khoản hối lộ nào khác".
"Nếu biết có một ngày anh yêu em như thế, anh nhất sẽ định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên".
13. Huyền của Ôn Noãn (thanh xuân vườn trường, gương vỡ lại lành, HE) - An Ninh
"Em biết không, nếu em không quay trở lại, cả đời này anh không thể quay về như cũ."
"Cho dù là ngàn mũi kim đâm vào... cũng không bằng 1 phân vạn nỗi đau trong lòng anh sau khi... em bỏ đi."
"Trái tim anh là nơi cho dù đi đến tận cùng thế giới, em cũng muốn quay về."
"Cho dù sông cạn đá mòn, cho dù lam điền ngọc noãn, anh vĩnh viễn vẫn là Huyền của cô.''
14. Chờ em lớn nhé được không? (thanh mai trúc mã, HE) - Diệp Lạc Vô Tâm
"Có lẽ chẳng nên cưỡng cầu, có lẽ không nên vương vẫn, nhưng lại chẳng muốn buông tay. Biết rằng mình chẳng nên nhung nhớ, biết rằng không nên chờ đợi, nhưng lại chẳng muốn ra đi."
"Khi yêu 1 người, tuổi tác không quan trọng, quan trọng là yêu người đó bao nhiêu.''
"Nỗi lòng của thiếu nữ, lúc nào cũng lơ lửng, thay đổi nhanh hơn cả gió."
"Yêu, chính là việc muốn ở cùng một chỗ với một người, dù là một giây cũng không nguyện chia lìa!"
"Năm em 7 tuổi, anh đã hứa rằng sẽ lấy em.
Năm em 10 tuổi, vì em mà anh buộc phải chia tay với người anh yêu mến.
Năm em 14 tuổi, anh đính hôn với em nhưng vẫn còn vấn vương một bóng hình bên Anh quốc.
Có phải em quá ích kỷ không, ích kỷ làm xiềng xích cuốn lấy chân anh, khiến anh không có được thế giới riêng của mình...
Vậy thì em sẽ buông tay... em sẽ trưởng thành... Và anh phải hạnh phúc nhé."
15. Yêu không lối thoát (cưới trước yêu sau, HE) - Lam Bạch Sắc
"Anh yêu em, yêu đến mức không có lý do, không có nguyên tắc, yêu đến mức từ bỏ cả sự tự tôn của mình."
16. Ai là của ai (thanh xuân vườn trường, HE) - Tiên Chanh
17. Chưa từng hẹn ước - Lục Xu
18. Tuổi xuân của em, toà thành của anh (thanh xuân vườn trường, HE) - Hồng Cửu
19. Em đừng mong chúng ta là người dưng - Duy Hoà Tống Tử
20. Xu xu đừng khóc 1 (thanh xuân vườn trường, OE) - Hồng Sakura
21. 365 ngày hôn nhân (cưới trước yêu sau, HE) - Guai Wu
22. Lung linh như nước (thanh xuân vườn trường, HE) - Hàm Hàm
23. Cớ sao mãi yêu em (thanh xuân vườn trường, HE) - Tâm Văn
24. Ai sẽ theo em đến cuối cuộc đời ( cưới trước yêu sau, HE) - Lục Xu
25. Mỹ Mãn đệ nhất Thiên Hạ (gương vỡ lại lành, HE) - An Tư Nguyên
26. Chỉ là chuyện thường tình - Tâm Văn
"Thế giới này rộng lớn là thế, đi đến cùng trời cuối đất cũng không gặp được anh.
Nhưng thế giới này cũng thật nhỏ bé, gặp ai cũng thấy gống anh."
27. Nở rộ - Sói Xám Mọc Cánh
28. Mẹ độc thân tuổi 18 (gương vỡ lại lành, HE) - Cơ Thuỷ Linh
29. Mong ước lâu bền (gương vỡ lại lành, HE) - Trúc Âm
30. Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi (thanh xuân vườn trường, GE) - Cửu Bả Đao
"Không giống như bài thi, tất cả các vấn đề phức tạp khó khăn đều có được một lời giải đáp. Trong cuộc sống thực sự, có những chuyện vĩnh viễn cũng không có đáp án." Tình cảm cũng vậy, cũng chẳng có lý do để thích, chỉ đơn giản là thích mà thôi. Cũng chẳng có những lý do cho sự rụt rè ngượng ngùng của tuổi trẻ, để mà không nói ra, để rồi tuột mất."
"... Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột ấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm ngây ngô. Thế rồi tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi..."
"Người ngồi trước, người ngồi sau...
Áo sơ mi của bạn nam bắt đầu xuất hiện vết mực xanh...
Quay đầu lại...
Nụ cười của cô gái khiến cho bạn nam nhớ nhung rất nhiều năm...
Dây dưa cả một đời..."
"Cảm ơn vì đã thích tớ...
Tớ cũng thích tớ năm xưa đã thích cậu..."
"Tân hôn vui vẻ, tuổi thanh xuân của tôi"
"Tôi sai rồi.
Thì ra, khi thật lòng thích
một cô gái nào đó, khi cô ấy được yêu thương, bạn sẽ thật lòng
chúc phúc cho cô ấy, chúc cô ấy được
mãi mãi hạnh phúc."
"..... Đồ ngốcccccccc
Ngốc nên mới theo đuổi cậu lâu như thế..."
"Điều tàn khốc nhất của trưởng thành... đó là...con gái mãi mãi trưởng thành hơn con trai cùng tuổi.
Sự trưởng thành của con gái không đứa con trai nào có thể chống đỡ được."
31. Ấm áp nhất là lúc tuyết rơi (thanh xuân vườn trường, HE) - Lam Ninh
32. Tôi là tất cả của tên ấy (thanh xuân vườn trường, HE) - Lâm Ngân Hỷ
33. Duyên tới là anh (thanh xuân vườn trường, nữ chính trọng sinh, HE) - Đào Ảnh Xước Xước
34. Em cười hay không đều khuynh thành (thanh xuân vườn trường, HE) - Trương Oản Quân
35. Năm tháng vội vã (thanh xuân vườn trường, OE) - Cửu Dạ Hồi
"Có những người, bạn không có cách nào quên được. Có những việc, bạn không thể nào quên được. Có những tình bạn sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Thông thường, khi kí ức càng rõ nét thì càng tàn nhẫn. Chúng ta đã từng tưởng rằng, sau này trưởng thành sẽ được ở bên nhau. Thực ra, trưởng thành có nghĩa là chia ly."
"Ai cũng có tuổi trẻ và những câu chuyện tuổi trẻ của riêng mình, trong mỗi câu chuyện ấy đều có những hồi ức đẹp kèm theo cả sự nuối tiếc mãi in dấu lại nơi đáy tim."
"Con đường trưởng thành sẽ luôn có sự rời xa nhau theo cách này hay cách khác. Khi đó chúng tôi luôn tin rằng rời xa nhau vì ngày mai gặp lại vì vậy mới nói hẹn gặp lại. Thật ra thế giới này quá rộng lớn, ban đầu những người nói mãi mãi không xa nhau. Một lần xa nhau rồi có thể sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Rồi hai bên đều phải quên đi. Tạm biệt thực ra không phải là từ biệt mà là một lời hứa."
"Nắng ngoài cửa sổ khá chói mắt, không biết trong sân trường yên tĩnh đang ẩn giấu bao nhiêu tình cảm yêu mến chân thật, giản dị, chỉ tiếc rằng họ không hiểu được rằng hồi đó mọi cái còn quá sớm, năm tháng trôi qua, những tình cảm dù gắn bó đến đâu cũng sẽ trôi mất, yêu đơn phương có thể nâng đỡ mọi ước mơ của tuổi thanh xuân, nhưng lại không thể ngăn chặn hiện thực mong manh khi đã trở thành người lớn."
"Năm 16 tuổi bạn đang làm gì?
Bạn còn nhớ được hết tên các bạn học thời đó hay không?
Có người bạn quý mến không?
Đến giờ bạn còn liên lạc với người đó không?
Các bạn có ở cùng một thành phố hay không?
Bạn đã từng yêu rất mãnh liệt?
Và, cũng từng chia tay rất vội vàng?
Là vì quá trẻ cho nên yêu thích quá ngắn ngủi?
Hay là do không hiểu nên đã vô tình làm tổn thương nhau?
Bàn tay nắm lúc đầu bây giờ nắm chặt tay ai?
Thỉnh thoảng bạn có chạnh lòng nhớ lại hay không?
Có bao giờ lén lút thề thốt điều gì không?
Lời hứa ấy đã thực hiện được chưa?
Hay là... đã quên hẳn rồi?"
"Chúng tôi không thể quay về với ngày xưa nữa, sau khi xa nhau, chúng tôi đều sẽ phải tiếp tục có cuộc sống riêng của mình, và trong đó có lẽ sẽ không còn ai xuất hiện nữa. Nhưng điều này không có nghĩa rằng đã quên, tôi nghĩ chúng tôi đều lưu giữ hình ảnh của nhau trong trái tim mình, vì đó là dấu ấn tuổi xuân của chúng tôi, là những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời."
"Thời trẻ, tình yêu và tình bạn luôn gắn bó mật thiết với nhau, đạt được và mất đi cũng thường nằm trong ranh giới của sự tình cờ. Có lẽ do tuổi còn quá trẻ, nên không thể thấy được việc gì là phải trái đúng sai.
Sau khi lớn lên, ít nhiều chúng ta đều đang ngụy trang, không tùy tiện bộc lộ niềm vui, nỗi buồn của mình, tất cả đều như vậy."
"Mỗi người đều có thanh xuân, mỗi thanh xuân đều có câu chuyện, mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc, mỗi nuối tiếc đều có hồi ức đẹp đẽ vô tận."
"Chúng em đều tưởng rằng sau khi trưởng thành là có thể mãi mãi được đồng hành với nhau, và thế là cố gắng trưởng thành, bất chấp mọi hậu quả, tuy nhiên khi đã đến độ tuổi phải nói lời tạm biệt với tuổi trẻ, mới chợt phát hiện ra rằng, hóa ra trưởng thành chỉ khiến chúng em phải xa nhau."
36. Nghe nói anh yêu em (cưới trước yêu sau, HE) - Thuấn Gian Khuynh Thành
37. Mười năm thương nhớ (thanh mai trúc mã) - Thư Hải Thương Sinh
"Vì kể cả có vất vả như thế nào đi chăng nữa, cũng không sức mạnh nào có thể ngăn cản được chúng mình yêu nhau."
38. Mối lương duyên trời đánh (thanh xuân vườn trường, sau khi ra trường, HE) - Hoa Thanh Thần
39. Mãi nhớ - Mặc Bảo Phi Bảo
40. Từng đóa bọt sóng (thanh xuân vườn trường, HE) - Tửu Tiểu Thất
41. Giá lại có một người như em (cưới trước yêu sau, HE) - Lâm Phỉ Nhiên
42. Thời niên thiếu của anh và em (thanh xuân, xã hội tiêu cực, GE) - Cửu Nguyệt Hi
43. Từng niên thiếu (thanh xuân vườn trường, HE) - Cửu Dạ Hồi
44. Muốn nói yêu em - Chiết Hoả Nhất Hạ
45. Pháo hoa - Lục Xu
46. Bùi Sơ Ảnh (gương vỡ lại lành, HE) - Lục Xu
47. Ông xã là phúc hắc đại nhân (thanh xuân vườn trường, HE) - Khuyển Thần Khuyển Khuyển
48. Nợ em một đời hạnh phúc (gương vỡ lại lành, GE) - Phỉ Ngã Tư Tồn
49. Về bên anh (gương vỡ lại lành, HE) - Tĩnh Hoà
50. Sự dịu đang của anh dành cả cho em - Lam Chi Noãn
51. Thời niên thiếu không thể quay lại ấy (thanh xuân vườn trường, OE) - Đồng Hoa
"Chị em: chính là hôm nay ầm ĩ, ngày mai lại cười, gần thì thấy phiền, xa thì thấy nhớ, không gặp thì thắc thỏm lo âu, khi gặp lại chán ghét, bản thân có thể bắt nạt, nhưng người khác thì không thể bắt nạt."
"Mối tình đầu, là, một đóa hoa tên tình đậu chỉ nở rộ trong khoảnh khắc, không sớm một bước, cũng không chậm một bước, mà cậu ấy luôn ở nơi đó.
Tình đậu, là, bông hoa trắng noãn thuần khiết trong cuộc đời, cả cuộc đời chỉ nở một lần, khi nở thì thơm, khi tàn thì chua sót, nhưng không có kết quả."
"Thời gian là khoảnh khắc, rất ngắn ngủi, vì vậy, tình yêu và sự ấm áp, luôn hết sức vội vàng, chưa kịp quý trọng, đảo mắt đã qua đời.
Thời gian lại là vĩnh hằng, dài dòng, vì thế, tình yêu và sự ấm áp, luôn khắc sâu trong đáy lòng, suốt đời suốt kiếp, không thể quên."
"Tôi có thể đóng cuốn nhật kí lại
Nhưng không thể đóng cửa trái tim mình
Tôi có thể đóng cửa trái tim mình
Nhưng không thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn
Tôi có thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn
Nhưng lại không đóng được ánh mắt luôn dõi theo cậu.
Nhiều năm sau
Tôi có thể
Thanh thản như mây gió
Mỉm cười và bắt tay cậu nhẹ nhàng nói lời từ biệt
Nhưng từ còn chưa ra khỏi miệng
Cậu vĩnh viễn sẽ không biết
Nó bị khóa sâu dưới đáy của con sông thời gian."
"Tối nay mưa phùn bay lất phất ngoài cửa sổ ở dưới ánh đèn nhẹ nhàng mở ra cuốn sổ ghi chép về bạn học cho rằng vĩnh sẽ không quên khuôn mặt ấy nhưng nó cũng mờ đi rồi cho rằng đã sớm vứt bỏ tờ giấy kia nhưng lại kẹp nó vào trang sách
Tối nay mưa phùn bay lất phất ngoài cửa sổ cũng giống như năm đó chúng ta vẫy tay từ biệt mưa bụi đầy trời hát một bài hát năm đó chúng ta nghe không hiểu vội vàng rất vội vàng."
"Hồi nhỏ biết rất nhiều ngạn ngữ, chờ sau khi lớn lên, mới hiểu được đó chỉ là lời nói dối đẹp đẽ mà thôi, ví dụ như: một phần cày cấy một phần thu hoạch.
Câu ngạn ngữ này nói lên bác nông dân chỉ vất vả lo biến đổi lượng, lại quên lo lắng đến thời tiết tốt xấu ra sao, giá cả hàng hóa thăng trầm thế nào, trên thực tế, thu hoạch là một một hàm số nhiều biến, không phải hàm số một biến.
Tôi thích dùng định nghĩa chặt chẽ của toán học: cày cấy là điều kiện cần cho thu hoạch, nhưng không phải điều kiện đủ. Tức là: muốn thu hoạch được, thì phải có cày cấy, nhưng cày cấy lại không nhất định có thể suy luận ra thu hoạch."
"Tình bạn của những người phụ nữ hay nữ sinh cũng đều rất phức tạp.
Tình bạn của con trai có thể ví như chơi đá bóng, những giới hạn và quy tắc họ đều hiểu rõ trong lòng, hợp tác và cạnh tranh rõ ràng, tranh đấu hò hét, mồ hôi hòa quyện; tình bạn của con gái có thể ví như nấu thức ăn, không có hình thái, không có quy củ, chua cay mặn ngọt, đều có thể có trong món ăn, có thể chế biến phức tạp cũng có thể chế biến qua loa, nhưng không ai biết bên trong kết quả đó thật sự chứa những gì."
"Trái tim của thiếu niên non nớt mềm mại
Vì vậy tổn thương và ấm áp
Đều khắc ghi sâu đậm
Đến giây phút cuối cùng
Giao hòa cùng thời gian
Trở thành tính cách của chúng ta."
"Tôi ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt khiêu khích ngắm nhìn thế giới xung quanh, nhìn như thật quật cường thật kiên cường, nhưng thực ra trong lòng lại đang cất giấu sợ hãi và mê man.
Những người lớn ạ, chúng con có thể hiểu được khát vọng của mọi người muốn vun đắp cho chúng con ngày một ưu tú hơn, nhưng xin mọi người hãy hiểu: chẳng phải lưỡi dao sắc bén rét lạnh có thể khắc ra được một bức tượng đẹp đẽ, mà là một đôi mắt biết nhìn, biết thưởng thức cái đẹp, một trái tim tràn ngập tình yêu thương, một vòng tay ấm áp mới khắc nên được bức tượng đẹp đẽ nhất."
"Trưởng thành, giống như tham gia một cuộc thi chạy. Nhìn thấy người ta chạy nhanh hơn mình thì mình cũng không chắc sẽ sốt ruột bi thương, chỉ đến khi mình càng ngày càng cách xa người dẫn đầu, mới có thể sốt ruột bi thương. Có lẽ tôi sẽ không nhớ rõ người chạy phía sau tôi là ai, nhưng tôi vĩnh viễn nhớ rõ người chạy phía trước tôi.
Thời gian như ngọn lửa cháy mãnh liệt rốt cuộc cũng rèn luyện nên sự trưởng thành.
Trên ngã tư đường, có lẽ các bạn sẽ vẫy vẫy tay, có lẽ ngay cả một cái vẫy tay các bạn cũng không làm, cứ như vậy đều tự bước đi về những hướng khác nhau, bạn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng trận đấu rốt cuộc cũng chấm dứt, nhưng bạn lại không biết rằng mình đã bắt đầu đứng trên một con đường khác, một trận đấu mới lại bắt đầu rồi.
Bạn băn khoăn sao nó không chấm dứt đi? Khi nào mới có thể nghỉ ngơi?
Vĩnh viễn không chấm dứt đâu! Đó là sinh mệnh!"
"Vết thương đau đớn nhất thế gian chính là vết thương không đổ máu, không có thuốc hay, cũng không thể chữa khỏi, cho dù bình phục, cũng như ánh trăng trên mặt nước, nhìn thì thật tròn vẹn, yên bình, nhưng mỗi khi gió thổi qua, nó sẽ dễ dàng lộ ra vết rách, âm thầm đau đớn."
"Có người rất thích những vì sao, giơ tay lên trời muốn hái chúng xuống, nỗ lực lâu ngày, nhưng vẫn không thể hái được. Người ta cười rằng: đúng là không biết lượng sức.
Anh ta đáp: giơ tay hái sao, dù không hái được, nhưng lại được ngắm cảnh đẹp, tay cũng không bị bẩn."
"Trái tim của cô gái giống như bông hoa, sẽ vì người trong lòng mà nở rộ, cũng sẽ vì người trong lòng mà héo rũ.
Có những người dù nở tươi hay héo tàn thì vẫn như bông hoa hồng trước ánh mặt trời, dù nở hay tàn cũng đều lừng lẫy khắp chốn, trở thành truyền kỳ được người người ghi nhớ và truyền tụng; có những người dù nở tươi hay héo tàn thì cũng như bông bách hợp mọc giữa núi rừng, dù nở hay tàn cũng không ai hay biết, trở thành bí mật bị thời gian vùi lấp."
"Trong truyền thuyết, nếu cá chép muốn hóa rồng, thì phải rút đi toàn bộ vẩy cá trên người mình, chặt đứt vây cá, mới có thể hóa thành rồng; trong truyền thuyết, con chim phải tự đốt cháy mình, trải qua cơn đau thiêu đốt của ngọn lửa, mới có thể hóa thành phượng hoàng. Chẳng lẽ thanh xuân tất yếu phải trải qua ngu muội đau khổ, mới có thể đạt được sự khôn ngoan trưởng thành?"
"Thời niên thiếu, vì chưa từng bị tổn thương, nên không biết thế nào là nhân từ, vì chưa từng sợ hãi, nên không biết thế nào là thoái nhượng, chúng ta luôn tùy hứng, không quan tâm hay thương hại người khác.
Cho đến một ngày, chúng ta bị tổn thương, hiểu rằng phải trải qua đau đớn và sợ hãi, mới có thể hiểu rõ nhân từ và thoái nhượng.
Nhưng khi ấy, tuổi xuân vô tư không biết kềm chế cũng dần dần bay mất, cách chúng ta ngày một xa hơn.
Chúng ta trưởng thành, nhưng trong lồng ngực là một trái tim, đã bị tổn thương."
"Thời niên thiếu, chúng ta thích nói về lý tưởng, thích lập nên những kế hoạch, cho rằng chỉ cần bản thân mình đủ thông minh, đủ nỗ lực, là có thể thực hiện được, nhưng chúng ta lại không biết không gian quanh ta chính là đường kẻ dọc, thời gian của ta chính là đường kẻ ngang, chúng tạo nên vận mệnh, mà chúng ta chỉ là một quân cờ nho nhỏ trên bàn cờ vận mệnh ấy, chỉ cần bàn cờ kia rung nhè nhẹ thôi, chúng ta cũng sẽ bị lệch quỹ đạo kế hoạch."
"Ở cổ đại, khi thiếu nữ đủ mười bốn tuổi, người cha sẽ làm lễ cài tóc cho con gái, với ý nghĩa là con gái đã trưởng thành; ở phương Tây, trong hôn lễ của con gái, người cha sẽ nắm tay con mình, dắt con đi hết đoạn đường cuối cùng của thời thiếu nữ.
Cha, là người đàn ông quan trọng đầu tiên trong cuộc đời con gái."
"Hâm mộ là một chuyện rất huyền diệu, nếu tình cảm đó cứ tiếp tục nhen nhóm về phía trước, nó có thể biến thành khâm phục, coi người ấy là tấm gương sáng; nếu tình cảm đó lùi dần về phía sau, nó có thể biến thành ghen ghét, coi người ấy là kẻ địch, tuy nhiên, không có ai là một thiên thần hoàn hảo, cũng không có ai hoàn toàn là ác quỷ, chính vì vậy, hâm mộ biến thành đố kỵ, thành ghen ghét, làm cho người ta giãy giụa giữa phía trước và phía sau."
"Em là em, độc nhất vô nhị, không cần so sánh với bất kì ai khác."
52. Mandarin của tôi (thanh mai trúc mã, HE) - Mặc Bảo Phi Bảo
53. Ai gửi cánh thư vào trong mây (thanh xuân vườn trường, HE SE tùy cảm nhận) - Ảnh Chiếu
Review:
Lục Tây Dương - Trác Ưu (SE)
Thương Thang - Trác Ưu (HE)
Thích tình yêu của anh nam chính nhưng cũng thích cách thể hiện của anh nam phụ
Có lẽ chính vì biết cách thể hiện biết thời cơ nên cuối cùng nữ chính cũng đi về phía người mà cô ấy biết luôn yêu thương và chờ đợi mình
Đối với nhiều người họ sẽ cho là SE nhưng đối với tôi đó là kết HE cho cả 2, nữ chính đến với người cần có cô ấy, nam chính yêu nữ chính nhưng cô ấy ko bao giờ có thể biết được tình cảm của anh, nhiều người sẽ thấy thương cho 1 LTD yêu đơn phương mãi mãi cũng ko thể nói ra nhưng đây chính là điều mà anh mong muốn, gửi tình yêu của mình vào những lá thư kbh gửi đi được và TƯ của anh luôn vui vẻ hạnh phúc bên chồng cô ấy
54. Hào môn thiên giới tiền thê (gương vỡ lại lành, HE)
55. Gần như vậy, xa đến thế (cưới trước yêu sau, gương vỡ lại lành, HE) - Tình Không Lam Hề
56. Ánh sao ban ngày (cưới trước yêu sau, gương vỡ lại lành, HE) - Mộc Phạn
57. Điều tuyệt vời nhất của chúng ta (thanh xuân vườn trường, HE) - Bát Nguyệt Trường An
"Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thể thắng được thanh xuân."
"Có thể người ngồi bên cạnh các em sẽ là kho báu mà các em phải trân trọng suốt đời."
"Tôi không cho rằng là tôi sai, trời xanh chứng giám tôi không có chọc giận gì cậu. Có điều tôi sẽ miễn cưỡng nói lời xin lỗi, đừng có khóc nữa!"
"Dư Hoài, cậu có biết không? Thật ra mình vẫn luôn thích ngồi cùng một bàn với cậu."
"Sau này tớ mới hiểu, cậu ấy thích tớ đối tốt với cậu ấy, thế nhưng cậu ấy không hề thích tớ."
"Cuộc sống của chúng ta có rất nhiều điều tốt đẹp đều không đợi cậu chuẩn bị tốt mới xuất hiện đâu."
"Mình cảm thấy thích một người chính là phải trả giá. Cho dù người đó làm gì, chỉ cần cậu có thể làm gì đó cho người đó thì cậu sẽ cảm thấy vui vẻ."
"Hình như thích một người chính là như vậy. Không biết cậu ấy đã làm gì mà tự dưng cảm thấy rất tủi thân."
"Mình có hỏi nhiều chuyện, biết nhiều quá khứ không nên biết, có điều là chỉ muốn hiểu rõ một sự thật rất đơn giản. Mình biết tại sao mình lại muốn ngồi bên cạnh cậu. Nhưng cậu có biết không?"
"Thứ tình cảm như tình yêu giống như phản ứng hóa học vậy. Hai người ở bên nhau thì sẽ phát sinh phản ứng. Nếu không xảy ra phản ứng thì đặt bên nhau cũng chẳng có tác dụng gì cả."
"Trong lòng không có chướng ngại gì mới gọi là tự do."
"Nhiều lần tôi tự hỏi tại sao tôi lại thích cậu. Đáp án chính là tôi thích cậu, không có nguyên nhân."
"Tôi bây giờ mang theo sự cảm động đối với người thích tôi và nhịp đập trái tim đối với người tôi thích, để bắt đầu tuổi 17 của mình."
"Năm tháng giống như một tên trộm lặng lẽ. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ bước đến trước một cách cửa phù thủy đầy băng tuyết. Trên cánh cửa đó viết: Tốt Nghiệp, Làm Việc, Kết Hôn, Sinh Con, Già Đi và Chết và tôi mở một cánh cửa bỗng lại nhìn thấy cậu."
"Nhưng mà, dũng cảm tiến lên một bước để tình cảm của mình có một kết luận rõ ràng. Hay là chờ đợi, chờ một ngày nó có được một kết cục, đây có lẽ là một câu hỏi của vận mệnh, không có lời giải đáp."
"Dám động vào người của thiếu gia đây, xem ra người đó chán sống rồi."
"Thầy từng nói hiện tại là thời khắc đẹp đẽ nhất của các em nhưng trên đường đời sau này, người mà em quan tâm có thể bước tiếp cùng em hay không, không phải dựa vào tình cảm một hai ngày mà là em có xứng với bạn ấy hay không. Lựa chọn cái chính xác, cái có giá trị. Đừng vì sự ương bướng của mình mà phải hối hận. Đừng vì những cái bản thân không với tới mà bỏ lỡ người mình quan tâm."
58. Đều tại vầng trăng gây họa (thanh mai trúc mã, HE) - 11 Giờ Phải Ngủ
59. 99 ngày làm cô dâu (cưới trước yêu sau, HE) - Ân Tầm
60. Thầm yêu (thanh xuân vườn trường, HE) - Quất Sinh Hoài Nam
61. Anh có thích nước Mỹ không? (Thanh xuân vườn trường, HE) - Tân Di Ổ
"Ai yêu trước, người ấy sẽ thua".
"Anh đối xử với cô không bằng cô đối xử với anh, đó cũng có thể là do tình yêu anh dành cho cô không nhiều như cô dành cho anh, nhưng xét cho cùng tình yêu không phải là buôn bán, làm sao có thể đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối, nếu nhất thiết pải có một người yêu nhiều hơn, thì đó là cô cũng chẳng sao. Nếu cô bỏ ra mười phần, anh chỉ đáp lại năm phần, thế thì cô cho anh hai mươi phần, không phải anh sẽ trả cô mười phần đó sao?"
"Chính cô là người quyết định yêu, không ai ép cô, thế nên chỉ cần dồn mọi tâm huyết để yêu, không phải lúc ở bên anh cô cũng thấy vui đó sao? Tuổi xuân có hạn, điều này không sai, nhưng cô càng không thể phí hoài tuổi xuân trong sự do dự và chờ đợi. Vì cô không biết vài năm nữa, cô có còn được trẻ trung đáng yêu như bây giờ hay không, có còn can đảm bất chấp tất cả như hiện tại hay không? Vậy thì tạo sao không tranh thủ hiện tại, tranh thủ lúc cô vẫn còn đang có những cái cần có để yêu hết mình?"
"Hiện thực chính là những điều tàn nhẫn như vậy đấy, nó luôn luôn hủy diệt niềm tin của bạn trong lúc bạn không hề hay biết, hủy diệt những lời hứa mà bạn tưởng rằng bạn có thể thực hiện. Trưởng thành là gì? Khi một đưa trẻ biết kim cương đẹp hơn hạt pha lê xinh xắn thì đứa trẻ này đã trưởng thành, Trần Hiếu Chính hiểu được điều này sớm hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác.
Cô gái mà anh yêu trong sáng ngây thơ, cô yêu tất cả những điều tràn đầy thú vị, không biết buồn khổ là gì, cô là Ngọc diện Tiểu Phi Long quả quyết dũng cảm, người đàn ông của cô, phải đem lại cho cô một bầu trời bao la. Còn anh, anh chỉ có một mái hiên tồi tàn. Dĩ nhiên, chỉ cần anh muốn, anh tin là cô sẽ mãi mãi ở bên anh, không hối hận, nhưng khi vị ngọt của tình yêu nhạt phai, trước những trăn trở, lo toan trong cuộc sống, liệu có vì anh mà cô biến thành một người phụ nữ tiều tụy và thực dụng hay không? Anh khẽ rùng mình, nếu có một ngày như thế, anh sẽ căm hận chính bản thân mình –một điều đáng sợ hơn là khi ngày đó đến, anh sẽ căm hận cô.
Những lời mẹ nói đều rất tàn nhẫn, nhưng bà nói đúng, sự lựa chọn của anh chính là giữa bản thân anh và Trịnh Vi. Anh nhìn bàn tay mình đang chầm chậm dỡ ngôi nhà ra thành từng mảnh vụn – thực ra sự lựa chọn đã ở trong lòng anh từ lâu."
"Vi Vi, đến một ngày nào đó em sẽ hiểu, con người ai cũng phải yêu mình trước. Anh không thể yêu em với hai bàn tay trắng".
"Xét cho cùng, tất cả các cô gái đều là quả vải, tươi ngon chẳng được mấy ngày, đừng lấy tuổi xuân có hạn của mình để chờ đợi tương lai vẫn còn đang là ẩn số của đàn ông, không đợi được đâu, cuối cùng thiệt thòi vẫn chỉ là mình thôi."
"...Con gái là gì cũng không quan trọng, chỉ sợ gặp phải hoàng tử hành tây trong truyền thuyết thôi. Cậu muốn nhìn thấy trái tim chàng, chỉ còn cách là bóc hết lớp áo này đến lớp áo khác, chảy nước mắt; cuối cùng cậu mới biết rằng, hóa ra hành tây không hề có trái tim".
"Hoàng tử hành tây không có trái tim... nhưng nếu không thử, không rơi lệ, làm sao biết nó không có trái tim?"
"Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên."
"Đã đến nước này, Trịnh Vi, chỉ mong có một chút tự tôn, phủi tay mà bỏ đi, không giữ được tình yêu, ít nhất phải giữ được lòng tự trọng.
"Nhưng giây phút này đây Trịnh Vi tự nói với mình, nếu ta không cứu vãn được tình yêu của ta, lòng tự trọng có thể khiến ta không đau khổ ư?"
"Biết làm thế nào, sau buổi chia tay với anh ở sân vận động, ngủ một giấc dậy, cô cảm thấy trời như sập xuống. Nhưng mở cửa sổ ra, sau cơn mưa bầu trời rực rỡ làm sao, dòng người đi qua cửa sổ bận rộn, mỗi người mỗi vẻ, hoặc buồn, hoặc Trái Đất này không thể vì sự đau khổ của một người mà thay đổi quy luật tự nhiên của nó, trong giấc mơ cô tuyệt vọng đến mức không tin rằng sẽ còn ánh mặt trời. Nhưng hôm sau mặt trời vẫn lên như thường, cuộc sống vẫn tiếp tục với dòng chảy của mình."
"Tớ không khóc, tớ sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua".
"Tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù đã từng bốc cháy hay không, chúng ta đều biến thành cát bụi."
"Tình cảm không phải là cái vòi nước, nói mở là mở, nói đóng là đóng. Cô đã sống hết mình cho mối tình đó mà không giữ lại điều gì. Nhưng anh đã ra đi bất ngờ trong lúc cô hạnh phúc nhất, giữa chừng không có cãi nhau, không có chiến tranh lạnh, không cho cô cơ hội dừng lại, để nhiệt tình vơi bớt, giống như một bài hát, hát đến đoạn hay nhất, bất ngờ phải dừng lại.
Không sai, cô yêu Trần Hiếu Chính, trước kia yêu, hiện tại vẫn yêu. Nhưng anh nói đúng, con người phải biết yêu mình trước, có phần đắng, nếm một lần là đủ rồi."
"Giống như một ca khúc, dừng giữa khoảnh khắc du dương nhất, có lẽ lại là điều tốt, nhưng họ đã quá tham lam, cố chấp, tưởng rằng có thể hát tiếp, hát rồi mới biết giai điệu sau này tồi tệ biết bao."
"... Có lúc, cô thầm hỏi, tại sao chúng ta không thể lựa chọn ký ức cho mình, ghi nhớ niềm vui, quên đi nỗi buồn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Dù thế nào đi nữa cô vẫn yêu anh, chính vì yêu, mới có thể vì một phần ngọt ngào mà quên đi chín phần đắng cay."
" Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời của mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác."
"Một thời chúng ta tưởng rằng mình có thể chết vì tình yêu, thực ra tình yêu không thể làm con người ta chết, nó chỉ có thể châm một mũi kim vào chỗ đau nhất, rồi chúng ta muốn khóc mà không thể có nước mắt, chúng ta trằn trọc trăn trở, chúng ta trở nên lão luyện, chúng ta trở nên rắn rỏi. Anh không phải là gió, em cũng không phải là cát, dù quấn quýt thế nào cũng không thể đến được chân trời, lau khô nước mắt, sáng mai chúng ta đều phải đi làm."
"Giống như trái tim của chúng ta, một thời rộn ràng trong ngực, nóng bỏng đến mức không lúc nào yên, sốt sắng muốn đi tìm người chia sẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nó sẽ lạnh giá, lạnh giá đến mức chúng ta phải khép chặt mình, rụt rè cảnh giác, chỉ sợ không giữ được hơi ấm mong manh còn sót lại."
"Vết thương nhìn thấy bằng mắt, sớm muộn gì cũng lành."
"Trong kẽ hở của thời gian và hiện thực, tuổi xuân cũng như sắc đẹp, mỏng manh như trang giấy bị gió hong khô."
"...Có bao nhiêu tình yêu để có thể chịu đựng những cái buông tay hết lần này đến lần khác...."
" 'Tại sao em cứ phải mở mắt? '
'Em muốn ghi nhớ ánh trăng đêm nay'.
Đúng vậy, trăng hôm đó rất sáng, bầu trời không một ánh sao, ánh trăng nhuốm mây thành ánh hoàng hôn.
Đó là ánh trăng rạng ngời nhất trong cuộc đời của cô."
[...]
Nhưng, tất cả chỉ tại ánh trăng sáng quá, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô nhớ đến sân bóng rổ tĩnh mịch trong trường đại học những năm về trước, cô cũng ngẩng đầu như thế này trong vòng tay của anh, đêm đó, trăng cũng sáng như đêm nay. Cô đã từng nói, đó là ánh trăng sáng nhất trong cuộc đời cô, nhưng sau này cô mới biết, ánh trăng dù sáng, nhưng vẫn lạnh lẽo."
"Thế gian này có ai mãi mãi chờ đợi bạn? Không có. Trịnh Vi hiểu điều đó, nhưng cô vẫn không thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó rất lâu, ánh mắt của Khai Dương vẫn làm cô đau đớn, một thời họ đã từng là bạn tốt của nhau, hóa ra sự xa cách giữa con người với con người bao giờ cũng vững bền hơn sự thấu hiểu."
"Rất nhiều người, khi đã đi lướt qua nhau, sẽ trở thành người xa lạ"
"Đàn ông khi đã nhìn thấy hoa hồng rồi thì các hoa khác đều là cỏ dại."
"Tình yêu của Hà Lục Nha tựa con suối nhỏ, róc rách đêm ngày, cuối cùng suối chảy về sông, và những mối tình với những sóng nước mênh mông lại không bền vững như nó. Nguyễn Nguyễn nói đúng, từ trước đến nay, sự hy sinh của con người trong tình yêu không tỷ lệ thuận với niềm hạnh phúc mà họ giành được, người càng muốn yêu lại càng không được yêu."
"'Câu hỏi cuối cùng – anh yêu em không?'
Đây là câu hỏi ngu xuẩn nhất thế gian, cũng là câu hỏi mà phụ nữ trên toàn thế giới thích tra hỏi nhất. Đàn ông thường chê phụ nữ lãng nhách, thực ra phụ nữ cũng biết câu hỏi này là ngốc nghếch, nhưng họ vẫn muốn đi tìm đáp án hết lần này đến lần khác. Vì sao? Bởi vì mỗi người một suy nghĩ, bởi vì phụ nữ rất quan tâm, bởi vì họ không tìm thấy đủ cảm giác an toàn mà trái tim khác đem lại cho họ. Mặc dù câu trả lời mà người đàn ông đưa ra phần lớn đều hư vô, nhưng họ cần khoảnh khắc an ủi đó."
"Trong cuộc đời có thể chúng ta gặp rất nhiều người, có lúc là người đi cùng một đoạn đường, mãi cho đến khi chũng ta gặp được người mà chúng ta thực sự muốn cùng chung sống suốt đời, mới giao toàn bộ chặng đường còn lại cho người đó, cùng nhau đi hết cuộc đời".
"Cuộc đời dài như vậy, ngày nào chưa đi đến điểm cuối thì anh chưa thế biết ai là người đi cùng anh đến hết cuộc đời. Có lúc anh gặp một người, tưởng cô ấy chính là người đó, quay đầu nhìn lại, thực ra cô ấy cũng chỉ là người đem lại cho anh những cái mà anh cần trong một quãng đường mà thôi."
"Đối với đàn ông, sự nghiệp rất quan trọng, nhưng trong trái tim bọn anh có một số cái cũng cần được giữ gìn cẩn thận. Anh đã từng nói, anh không phải là con người toàn vẹn, nhưng chắc chắn cũng không phải là người hèn hạ đến mức lợi dụng tình cảm của phụ nữ để đạt được mục đích của mình. Vi Vi, bảy năm trước anh thấy ra đi là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng vẫn cảm thấy hối hận, và sự hối hận này ngày càng rõ nét mỗi khi nhìn thấy em hoặc được nghe thấy tin tức của em. Anh mong muốn người sẽ sống cùng với anh suốt đời là em, nếu đây không phải là tình yêu thì anh không biết tình yêu là gì. Anh không dám nói những lời như có thể sống chết vì em, nhưng chỉ cần anh ở bên em, anh sẽ cố gắng bằng mọi khả năng của mình, sẽ làm cho em hạnh phúc, bảo vệ em thật chu toàn".
" 'Không biết đã bao giờ em kể cho anh câu chuyện này chưa, hồi nhỏ em có một con búp bê, con búp bê đó em giành từ tay người chị họ, trong đống đồ chơi, em thích nhất nó, buổi tối không được ôm nó em không chịu đi ngủ, cho dù nó xấu nó cũ em đều không quan tâm. Sau đó, em làm mất con búp bê, em khóc đòi mãi, khóc khản cả cổ, những vẫn không tìm thấy nó. Bố mẹ em đã mua cho em rất nhiều đồ chơi, hồi đó em tưởng rằng, nếu không tìm được con búp bê đó, thì em sẽ mãi mãi không thể vui, và cũng sẽ không thể thích được các đồ chơi khác. Một tháng, hai tháng, một năm, hai năm, em không thể quên nó, mãi cho đến khi đi học cấp một, một hôm nhà em tổng vệ sinh, em mới tìm được nó trong góc bếp cũ, lúc đó không ngờ em phát hiện ra rằng, đối với em nó đã không quan trọng nữa, có lẽ trong quá trình đi tìm nó, em đã hết tuổi cần đồ chơi rồi'.
Trịnh Vi cảm thấy Trần Hiếu Chính từ từ lùi xa ra hơn, hóa ra lại có ngày này, anh đã sẵn sàng từ bỏ tất cả, mới phát hiện ra rằng, Trịnh Vi không hào hứng với cái 'tất cả' của anh."
"Cô ngẩng đầu trong vòng tay mừng đến phát cuồng của Lâm Tĩnh, nhìn thấy mảnh trăng lưỡi liềm đó qua nước mắt mờ nhòe, trăng chỉ có một đêm tròn, còn lại đêm nào cũng khuyết, huống chi là con người? Thôi thì cả cuộc đời, không có được người mình yêu nhất, nhưng cô có được Lâm Tĩnh, không phải không có tình yêu, có gì đáng phải buồn?"
"Có lẽ tuổi xuân của mỗi cô gái đều đã từng gặp Trần Hiếu Chính của mình, sau đó mới tìm thấy Lâm Tĩnh; nhưng mỗi người đàn ông đều đã một thời là Trần Hiếu Chính, khi họ đã trưởng thành chín chắn, họ sẽ biến thành Lâm Tĩnh."
"Bất giác Trịnh Vi cảm thấy vô cùng thanh thản, cô tha thứ cho người đàn ông đã từng phụ bạc cô đó, cũng tha thứ cho tình yêu vô cớ của mình thuở nào. Cô đã từng vun tưới những năm tháng thanh xuân đẹp nhất của đời mình lên người đàn ông đó, dành trọn nụ cười và nước mắt, để tình yêu đâm chồi nảy lộc, cho dù cuối cùng không đơm hoa kết trái, nhưng điều này có gì quan trọng, kể cả không có Trần Hiếu Chính, tuổi xuân của Trịnh Vi cũng sẽ không bất hủ đời đời. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa – những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.
Trịnh Vi nghĩ, dù sao cô cũng hạnh phúc hơn Trần Hiếu Chính, dù là quá khứ hay hiện tại. Bởi cô đã yêu hết lòng, khóc hết mình, trong cuộc tình này, cô không còn nợ điều gì, tình yêu của cô đã trọn vẹn. Chính vì Trần Hiếu Chính dành cho Tiểu Phi Long một tình yêu không bình lặng, mới khiến sau này Trịnh Vi học được cách tận hưởng hương vị ngọt ngào trong hạnh phúc bình dị."
"...Anh rất tò mò, với một người con gái mà nói, cùng là chờ đợi một người đàn ông, một kẻ bất lực và một người đàn ông thành công, đều khiến cô ấy phải chờ đợi, một người thì chỉ có ba năm, còn người kia là chờ đợi cả đời. Giữa hai người này có điểm khác biệt sao?"
"Đương nhiên có khác biệt. Chuyện này vốn không liên quan đến việc một người đàn ông có thành công hay không. Em đợi anh ấy cả đời, nhưng em biết mình là một phần của anh ấy, còn với kẻ bất lực mà nói, em đợi anh ấy ba năm rồi sẽ lại đợi tiếp ba năm nữa, vĩnh viễn chỉ là sai số có thể sửa chữa trên bản vẽ kế hoạch của anh ta mà thôi."
62. Sẽ có thiên thần thay anh yêu em (thanh xuân vườn trường, HE) - Minh Hiểu Khê
63. Con dâu nhà giàu (cưới trước yêu sau, HE) - Thập Tam Xuân
64. Năm tháng là đóa lưỡng sinh hoa (gương vỡ lại lành, nữ chính mất trí nhớ, HE) - Đường Thất Công Tử
65. Này, buông cô ấy ra! (thanh mai trúc mã, HE) - Ức Cẩm
66. Đẹp trai là số 1 (thanh mai trúc mã, HE) - Lục Mang Tinh)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro