Review: Một Tòa Thành Đang Chờ Anh
Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
Thể loại: Ngôn tình
Độ dài: 67 chương + 1 ngoại truyện + lời cuối sách
Tình trạng: Hoàn thành
Mạch truyện rất chậm rãi, nhẹ nhàng, không có quá cao trào nhưng lại vẫn làm người đọc đi hết cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác, từ chua xót, buồn bã đến ngọt ngào.
Hứa Thấm là một cô gái xinh đẹp, ngoài có chút nhan sắc ra thì cô cũng chẳng cảm thấy bản thân mình có ưu điểm gì. Lầm lì, ít nói, ngại giao tiếp, không hoạt bát, nhút nhát, yếu ớt, so đo suy tính. Vậy mà một Hứa Thấm như thế năm ấy lại đi lạc vào lòng Tống Diệm. Một lần lỡ bước này tưởng ngắn ngủi hóa ra lại thành cả đời.
Xuất thân của Hứa Thấm luôn làm đám bạn ngưỡng mộ lại ghen tị, bỗng một ngọn lửa thiêu rụi đi căn nhà của cô, tình yêu cha mẹ đổ vỡ, Hứa Thấm chìm nổi nơi cô nhị viện cuối cùng cũng được một nhà "quan lớn" đón về nuôi. Tự ti về thân phận, lại mang tâm lý ăn nhờ ở đậu, cô đi nhẹ nói khẽ, ăn chẳng dám ăn, nơm nớp lại lo sợ.
Thật ra Hứa Thấm yếu ớt lại kiêu ngạo, lạnh lùng lại hay mềm lòng, hờ hững lại hay sợ hãi mất đi. Từ nhỏ cô đã cơm đến há miệng, áo đến dơ tay, một khoảng thời gian ngắn mất tất cả nhưng rồi lại có tất cả. Dù vậy, thời gian ngắn ngủi không còn những thứ vật chất ấy, không có hơi ấm gia đình ấy cũng đủ để cô sợ hãi, dù sau này lại đủ đầy nhưng lúc nào cũng nơm nớp. Cô như hoàng yến được nuôi trong lồng son, một lần bước ra khỏi lồng đã bị gió bão dập cho tơi tả, từ đấy chỉ nhìn bên ngoài bằng ánh mắt khát khao lại e dè.
Tống Diệm thì khác, anh thiếu thốn từ tình cảm đến vật chất, anh ồn ào náo nhiệt, anh khinh thường cuộc sống, anh bất cần nhưng lại thiếu cảm giác tồn tại. Một Hứa Thấm yếu ớt chẳng có sức phản kháng lại chạm đến nơi mềm mại nhất của anh, làm anh thấy mình có ích, thấy mình tồn tại.
Mọi người đều nói Tống Diệm không xứng với Hứa Thấm, nói nghề nghiệp của anh không ra sao lại nghèo không xứng với cô, nói gia cảnh của anh chẳng thể so được với cô, nói bản thân Tống Diệm không ra gì. Hứa Thấm lại cảm thấy mình không xứng với anh, công việc của anh nguy hiểm nhưng đáng tự hào, anh kiên cường, anh chính trực, anh có lý tưởng, anh vì mình lại phải trả giá quá nhiều. Chỉ gần Tống Diệm, cô mới thấy mình đang sống, mới thấy hạnh phúc.
Hứa Thấm đứng giữa tương lai được dàn xếp sẵn, không lo lắng buồn phiền và một tương lai mịt mờ có Tống Diệm, giữa gia đình và tình yêu, giữa vật chất và hạnh phúc.
Sau cùng thì cô vẫn chọn để bản thân được sống. Vật chất không thể làm Hứa Thấm sống lại, gia đình hiển hách chẳng thể làm cô thấy hạnh phúc. Tống Diệm - đó mới là nguồn sống của cô.
--------
Cô thấy anh đang cười, mái tóc lòa xòa, tong mắt phản chiếu ánh đèn huỳnh quang sáng lấp lánh như hồ nước dưới gợn nắng lăn tăn, và cũng như ngọn lửa sưởi ấm lòng cô.
Có lẽ trong khoảng khắc đó, anh đã trở nên khác biệt đối với cô. Nếu không, cô sẽ giữ im lặng khi bị anh chặn đường. Thay vào đó, cô cất giấu cho riêng mình một bí mật nho nhỏ. Nếu không, cô sẽ không tinh quái như vậy, không ngừng thăm dò anh, nghiệm chứng anh, khiêu khích anh, chọc giận anh, và khi anh lần lượt đáp trả, cô không thể tin rằng sẽ có ngày mình lại thấy yên bingf và an ổn như vậy.
Có lẽ không phải chỉ tìm kiếm sự che chở nữa mà đã hóa thành “yêu” rồi. Vốn dĩ cô cũng chỉ là một cô bé bình thường, có thể còn là đứa con gái kém cỏi, ích kỷ, hèn yếu, ngang ngược, được yêu chiều mà sinh hư, nhưng lại hy cọng xa vời, mong mỏi sẽ có một người vượt qua muôn vạn nẻo đường đến để yêu cô, gõ cửa tòa thành tĩnh mịch của cô: Tôi có thể bước vào không?
Cô sẽ mở cửa cho anh: Vậy sau này không được bước ra đâu nhé!
Anh nói: Được.
Sau đó, họ mãi mãi ở bên nhau. Đây là đạo lý đơn giản biết mấy. Nhưng khi ấy, cô lại không hiểu rõ lòng mình, nhẫn tâm xua đuổi anh, còn im lặng cõng theo tòa thành của mình chạy trốn suốt mười năm. Có điều, sau đó cô lại phát hiện, tòa thành trong lòng mình từ đó cũng không mở cửa một lần nào nữa.
Cửa ải này chính là mười năm, chỉ chờ người ban đầu lặn lội đường xa, không màng sương gió đuổi theo đến đây, bước vào lần nữa.
Tòa thành của em đang chờ anh. Anh không đến, em sẽ mãi cô đơn. May mà, băng qua màn sương dày đặc, vượt qua cát bụi mịt mù, rốt cuộc anh đã đến, cho câu chuyện của chúng ta một cái kết viên mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro