Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13. Ân Hữu Trọng Báo

Tác giả: Quyết Tuyệt
Độ dài: 118 Chương + 6 Phiên ngoại
Tags: Chủ công, trùng sinh, tình hữu độc chung, báo thù rửa hận
Quỷ súc, độc chiếm, bệnh xà tinh công x nhân thê thụ

Giới thiệu (Red de Ed):

Hàn Trọng Viễn cả đời lên xuống thăng trầm, không ngờ sau khi ôm Mạnh Ân chết đi, lại có thể có cơ hội quay về lần nữa. Lần này, hắn có thù báo thù, có ơn báo ơn!

Mạnh Ân sinh sống cẩn thận từng li, không ngờ Hàn Trọng Viễn mà mình vẫn luôn yêu thầm bỗng nhiên lại bắt đầu quan tâm mình, trân trọng mình, còn nói muốn cùng mình bên nhau trọn đời...

Hàn Trọng Viễn – công, Mạnh Ân – thụ. Công là một tên yandere.

*Mình thếch bạn công trong này lắm, sau khi trùng sinh ngoài bù đắp cho thụ ra thì bạn ấy vẫn quỷ súc, vẫn thần kinh, chứ hông có hoá trung khuyển chân tró suốt ngày vẫy đuôi với vợ nghen~

Ngoài ra thì tên truyện "Ân hữu trọng báo" có thể hiểu là đối với người có ơn thì sẽ báo đáp hết mình, nhưng chữ "ân" trong tên truyện cũng chính là chữ "Ân" trong tên của bạn thụ – Mạnh Ân. Còn chữ "trọng" trong tên truyện lại chính là chữ "Trọng" trong tên bạn công – Hàn Trọng Viễn. Thành ra tên truyện còn có một ý nghĩa khác, là Hàn Trọng Viễn báo đáp Mạnh Ân, đại loại vậy đó. (▰˘◡˘▰)


Giới thiệu của editor cũng rất hàm súc rồi, thôi nhảy vào lảm nhảm luôn ha~

Đọc xong bộ này, cái đầu tiên muốn nói là QUÁ ĐÃ ~~. Hàn Trọng Viễn trùng sinh, ôm Mạnh Ân báo thù rửa hận, đọc mà sướng hết cả người. Kiếp trước hắn chịu vô số khổ đau: bị vợ và anh họ dối lừa hãm hại, bị cha và ông nội ghẻ lạnh, người yêu thương hắn duy nhất là mẹ cũng ra đi. Người hắn yêu nhất, Mạnh Ân, cũng vì cứu hắn mà ra đi ngay trước mắt hắn. Mang theo nỗi đau ai oán đó trùng sinh, hắn sẽ làm tất cả để báo thù và bảo vệ Mạnh Ân.

Cuộc sống sau khi trùng sinh của Hàn Trọng Viễn hạnh phúc đến vô cùng. Có thể báo thù những kẻ có tâm kế với hắn, lại có thể ở bên Mạnh Ân mà yêu thương anh.

Hàn Trọng Viễn là MỘT TÊN ĐIÊN! Chắc chắn là như vậy. Nhưng hắn vô cùng yêu thương mẹ mình và Mạnh Ân. (Đặc biệt là với Mạnh Ân, ngọt ngào sến súa phát sợ :vv) Trả thù cũng rất nhẫn tâm, lại còn hay ăn dấm chua nữa. Cũng có thể thông cảm cho tính cách cực đoan của hắn vì tiền kiếp tan thương lúc trước a...

Tiền Mạt rời đi rồi, trong phòng bệnh hết sức yên tĩnh. Đúng lúc này, bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn nghe thấy hai tiếng: "Hàn tổng..."

Hàn Trọng Viễn gần như mở mắt tức khắc, đời trước Mạnh Ân đã từng gọi hắn như vậy, nhưng đời này thì chưa bao giờ gọi thế hết!

"Mạnh Ân!" Hàn Trọng Viễn lập tức nhìn người bên cạnh, nhưng Mạnh Ân lại không hề cử động.

Cúi người hôn nhẹ lên mặt Mạnh Ân, hắn tưởng như đang cung kính vị thần của mình.



Mạnh Ân nói nhược không đúng cũng không sai. Anh trước ai cũng mềm yếu, dễ bị bắt nạt. Nhưng chỉ cần là vì Hàn Trọng Viễn, anh sẵn sàng làm tất cả, không màng đến tính mạng mình. Hàn Trọng Viễn như thiên sứ của đời anh, cho anh hạnh phúc mà không ai có thể.

Trong hoảng hốt, dường như Mạnh Ân nhớ ra một cảnh tượng khác. Có vẻ đó là một viện điều dưỡng, khắp nơi đều bừng lửa, mà Hàn Trọng Viễn hãy còn ở bên trong.

Đó là người cậu thích, khi tất cả mọi người đương chế giễu và nhục mạ cái tâm tư xấu xí đáng ghê tởm của cậu, thì hắn lại cho cậu một nụ cười. Nhà trường đuổi cậu, bố cậu không cần cậu nữa, mẹ cậu đánh mắng cậu rồi không từ mà biệt...

Một lần đói quá, cậu chỉ có thể lục thùng rác trước cổng trường Tiểu học, tìm bữa sáng mà đám trẻ con chưa ăn hết ra ăn. Cậu chán ghét mọi thứ thuộc về bản thân, chỉ muốn chết quách đi. Nhưng chỉ cần nhớ đến có người từng nói với mình: "Có phải cậu bị người khác hại không? Về sau nhất định phải cẩn thận một chút." – thì lại có niềm tin sống tiếp.

Thậm chí, chỉ cần nghĩ đến chàng trai ngỡ như hoàng tử ấy, cậu không còn cảm thấy ghê tởm vì mình thích đàn ông nữa. Bởi người cậu thích, là một người đàn ông xuất sắc như thế.

Người đàn ông xuất sắc ấy thừa kế một tập đoàn lớn, từ hoàng tử hoá thành quốc vương, nhưng tình cảm của cậu vẫn chẳng hề đổi khác.

Bây giờ, quốc vương của cậu đang trong biển lửa... Cậu làm ướt một cái chăn, hắt nước lên người rồi phi vào trong hoả hoạn, tìm được Hàn Trọng Viễn rơi xuống đất vì cầu cứu, sau đó bọc Hàn Trọng Viễn trong chăn kín mít rồi xông ra ngoài.

Không có chăn bao phủ, lửa cháy khiến mặt cậu rát đau, thậm chí cậu không dám mở mắt, muốn nhìn đường cũng chỉ dám hé một khoảng nhỏ xíu. Nhưng chẳng biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến người trên lưng mình là Hàn Trọng Viễn, bỗng nhiên cậu lại có dũng khí vô tận.

Cậu cõng Hàn Trọng Viễn ra khỏi biển lửa, còn đưa Hàn Trọng Viễn trốn trong nhà mình. Dẫu gương mặt mình bị huỷ hoại, cũng cảm thấy ngọt ngào rất đỗi, thậm chí vui sướng muốn nhảy cẫng lên.

Cậu không dám nói cho Hàn Trọng Viễn biết mình thích hắn, cũng không cảm thấy mình xứng với Hàn Trọng Viễn. Thực ra, chỉ cần được nhìn ngắm Hàn Trọng Viễn, cậu đã cảm thấy rất vui rồi. Chỉ cần được chăm sóc cho Hàn Trọng Viễn...


Điểm cộng: Vô cùng ngọt aaaa~~~ Và mấy màn trả thù của công cũng rất đã

Điểm trừ: H nhạt nhẽo -_- , tính cách của công hơi quá cực đoan với khẩu vị mình.

Tổng kết:
Đọc vô cùng sảng khoái với những màn trả thù và ngọt ngào, rất recommend nha~. Nếu chê H nhạt thì đọc bộ trước mình review nha :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro