[Lề #1] Đơn phương_Sakai Haruko
Tên tác phẩm : Đơn phương
Tác giả : SakaiHaruko
Thể loại : Oneshot
Chào cậu, tớ gửi phần review tớ đã hứa ở topic test của tớ nhé. Mong cậu sẽ ưng và cho tớ xin lỗi nếu những lời dưới đây quá gắt hay có phần không hợp ý cậu, nếu có gì hãy để lại cmt ở phía dưới nhé.
Trước nhất, cậu có đã có sự tiến bộ vượt bậc
Khác với bài review trước, tớ xin dành lời khen từ tận đáy cõi lòng già cỗi này cho tác phẩm " Đơn phương ". Từ văn phong cho tới mạch truyện, cách xử lí tình huống, mọi thứ đã được cậu cải thiện đến mức khiến tớ cực kì bất ngờ. Tớ vừa mới đọc xong vài tiếng trước, và không thể chờ đến ngày mai mới ngồi viết review. Oneshot này đem lại cho tớ một cảm xúc hoàn toàn khác biệt so với "Buông bỏ" - một truyện của cậu mà tớ đánh giá không cao về nhiều mặt.
Đầu tiên, vẫn là phải nói lại, tớ vẫn tìm thấy lỗi type của cậu, ngoài ra có cả lỗi chính tả và nhiều chỗ dấu câu đặt lủng củng. Cậu cần phải đặc biệt lưu ý mặt hình thức, vì nó sẽ là bộ mặt của đứa con tinh thần của cậu trước cả khi người ta để ý đến những cái gì khác. Thực ra tớ đã beta tác phẩm này đến hai lần, và số lỗi không phải nhiều, tuy nhiên lại quá cơ bản, dễ nhận thấy.
" Đơn phương " được viết theo ngôi thứ nhất, qua điểm nhìn của nhiều nhân vật khác nhau, tớ thấy được nhiều khía cạnh khác nhau của mỗi nhân vật, thấy được tính cách và lối suy nghĩ của họ, nhưng thứ tình cảm của họ lại chưa được cậu đào sâu như tớ mong đợi. Cảm thì có cảm, nhưng chưa thấu. Văn phong của cậu trong tác phẩm này vẫn còn khá cứng, trong khi lời kể của cả bốn nhân vật đều thiên về tình cảm cá nhân, nên lại càng cần sự mềm mại, uyển chuyển.
Một áng văn nhẹ nhàng, ngọt thấu tâm can
Tớ phải nói thẳng là tớ có thể review dễ với rất nhiều thể loại, trừ sắc và thanh xuân vườn trường, tình cảm lãng mạn. Tớ đã đọc thể loại ấy quá nhiều, đọc đến mòn cả não, đọc đến nhờn cả với thứ tình cảm ngọt quắn quéo mà người khác hay nói. Thế nhưng khi tớ đọc oneshot "Đơn phương", lạ thay, tim tớ đã tan chảy trước một loạt xúc cảm khác nhau của những con người ấy. Mạch truyện cứ đi một cách chậm rãi, cuốn tớ vào dòng suy nghĩ của Uyên, của Duy, của Linh và cả Nam. Mỗi người mỗi khác, nhưng đều rất chân thực, rất giản dị, rất đỗi tự nhiên, đó thật sự là một điểm cộng tuyệt vời. Không biết có phải do tớ đã từng đơn phương và thất bại nên mới cảm rõ đến thế hay không, nhưng tớ đã thật sự rung động trước cách cậu xây dựng tình cảm của hai nhân vật chính, đồng thời ghen tị với cái kết viên mãn mà họ có được. Từng chi tiết cứ nhẹ nhàng trôi qua tâm trí tớ, để rồi đọng lại một dư âm mãnh liệt về một mối tình đẹp, nhưng vất vả với quá nhiều hiểu lầm và những quãng thời gian họ vô tình bỏ lỡ.
Nhân vật trong tác phẩm lần này tớ đánh giá rất cao
Tuy nhiên, có thể cốt truyện của cậu làm tớ cực kì hài lòng, thế nhưng giống như " Buông bỏ ", nhân vật vẫn còn để lại mâu thuẫn và sự bứt rứt trong tớ. Tớ có thể mường tượng ra tính cách của Uyên, thế nhưng tại sao cô ấy yêu Duy, nhưng khi Duy quyết định ra đi, cô lại chẳng nói một lời níu giữ ? Có thể là cô sẵn sàng bỏ anh thật đấy, vì biết anh có người thương rồi, nhưng chẳng nhẽ cô không có chút tự thương lấy bản thân, khi để người mình yêu ra đi mà chịu đau khổ về mình. So với tính cách tớ thấy được ở nửa đầu câu chuyện, thì cách ứng xử ở nửa sau của Quyên là không được hợp lí cho lắm ( hoặc có thể là tớ hiểu lầm gì đó ).
Về phần Duy, con trai đúng là thế. Có những thứ dễ khiến họ chơi vơi lạc lối và có những thói quen khó bỏ. Tớ thấy nhân vật này rất ổn, tuy rằng hơi nhu nhược khi mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ và nhận ra tình cảm của mình. Linh thì tớ không có quá nhiều thứ để nói đến, chỉ biết rằng Linh giống tớ, suy nghĩ sâu xa và coi trọng sự nghiệp, coi trọng tương lai. Tớ thấy ấm lòng với cách cô ấy đối xử với Duy, và hết lòng mong Duy suy nghĩ lại trước khi anh bỏ lỡ một thứ tình cảm đẹp đẽ, mặc dù nụ hôn ấy, tớ thấy nó không đáng đến thế, nên thâm tâm tớ mong cô gái ấy kiếm được một người đàn ông trưởng thành, để chăm lo cho cái tôi mạnh mẽ của cô.
Cuối cùng là Nam, một nhân vật tớ không thể không nói. Tớ thấy hiểu cảm giác của cậu ấy, sự đau đớn đến tột cùng khi là người đến trước, nhưng vẫn thua cuộc, nên tớ đặc biệt yêu thích đoạn tự sự của Nam, nó khiến tớ đọc đi đọc lại đến mấy lần. Nam yêu Uyên bằng thứ tình cảm chân thành đến khó tin, chờ đợi và ở bên một cách thầm lặng, bất chấp việc biết Uyên đang yêu người khác, yêu đến quỵ lụy tâm can. Tớ buồn khi cậu ấy dành hết tình cảm của mình cho nữ chính mặc kệ mọi thứ, buồn với bó hoa chẳng thể trao tay người, và buồn khi chợt nhận thức ra được Nam chỉ là nam phụ trong câu truyện tình của Duy và Uyên. Cảm ơn cậu đã xây dựng nên một nhân vật đẹp đẽ đến thế, phải nói thật, với tớ, mọi nam phụ đều là người xứng đáng hưởng những điều tốt đẹp.
Kết lại bài review này, tớ gửi đến cậu lời cảm ơn chân thành nhất, vì đã viết nên một câu chuyện khiến tớ cực kì rạo rực, một áng văn thấm đượm tình yêu của những người trẻ, nồng nhiệt và tinh tế. Và tớ xin khẳng định rằng, đây là oneshot romance hay nhất tớ từng đọc từ trước đến giờ. Mong rằng tớ có thể tiếp tục thưởng thức những tác phẩm còn tuyệt vời hơn của cậu trong tương lai.
W/ lots of love _ Kenji
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro