Review
https://sefrasy.wordpress.com/ao-dai-ha-bac/
Đau quá TT^TT Dù đã biết trước Hiên sẽ chết, nhưng tôi không nghĩ Hiên lại chết thảm như thế này. Tôi mong cái chết của hiên sẽ đẹp hơn, chết trong tay Trung Chính cũng được, nhưng chết ở 1 nơi nắng rọi gió lay, chết ở nơi có thể cảm thấy được sự thanh thản trước khi chết.
Nhưng Hiên chết đau quá, xấu xí quá TT^TT Hiên chết dưới sự lãnh cảm của Trung Chính, dưới 1 hình phạt mà Hiên không hề muốn nghĩ tới, chết để rồi bị quên lãng.
Cái khoảnh khắc Hiên nhìn bàn tay mình đẫm máu của chính mình rồi ngẩn người ra, tim tôi như lỡ mất 1 nhịp. Hiên thê thảm quá. Tới cuối cùng rồi cái mình mong đợi nhất lai quay đi, để lại Hiên còn chưa kịp định thần. Cố gắng khắc ghi hình ảnh của mình vào lòng người chồng hoàng đế, cuối cùng cũng chỉ nhận lại sự phũ phàng, sự lạnh lùng vô cảm.
Trung Chính vẫn nhớ tới Hiên, nhưng nhớ đến Hiên như là 1 kẻ tạo nghiệt, nhớ rồi để quên, quên rồi lại bỗng nhớ, quên đi Hiên tươi mát như lá sen xanh mướt mùa hạ, nhớ Hiên xảo quyệt, mưu mô, tự mình đẩy mình vào chốn bùn lầy nhơ nhớp máu tanh, tự mình đánh mất đi sự ngây thơ, u buồn, cùng tâm hồn thanh tĩnh ngày nào.
Cái chết của Hiên có mẹ, có bún thang, có mứt và có tà áo dài, như 1 đoạn băng quay lại những kí ức đẹp, đẹp mà buồn, đẹp mà đau đớn, mà thấm thía.
Rồi rút cục Hiên vẫn chỉ là 1 cậu trai 17 tuổi mà thôi, chết trong tuổi trăng tròn, chết khi mình vẫn còn là 1 đứa trẻ, một đứa trẻ đầy tội nghiệt. Hiên đã biết chết đau như thế nào, Hiên chết trong biển lửa, Hiên chết với tà áo dài nhuốm máu đỏ. Hiên biết tạo nghiệt sẽ bị quả báo rồi. Sự ích kỉ của Hiên cuối cũng cũng phải trả giá bởi "sự đen tối, ngu dốt đến trong sáng" của mình. Hiên "chết để rồi lại sống", sống trong Trung Chính, sống trong Thụy Kha.
Hiên 17 tuổi đẹp như trăng rằm, Hiên 17 tuổi tội ác chất đầy. Hiên thông minh, hiểu lòng người, nhưng lại ngu dốt và không hiểu được lòng mình. Hiên đáng ghét, nhưng cũng đáng thương lắm. :'( Yêu Hiên :'(
Với tôi, Hiên vẫn luôn là một thiếu niên trong sáng, u buồn, thông minh, nhìn thấu lòng người, là một đứa con hiếu thảo, là một đứa trẻ nặng tình nghĩa, và là 1 người có số phận vô cùng đáng thương, tội nghiệt.
Postcript: Đây là 1 trong những truyện để lại dấu ấn đậm nét nhất trong lòng tôi. Truyện buồn lắm, nhưng sau khi đọc xong, tôi lại thấy có gì đó thanh thản lạ, không tiếc nuối chút nào. Thanh thản vì hi vọng bạn Hiên mới sẽ được sống những ngày tháng yên bình hơn, không hậu cung, không tranh sủng. Cái gia đình nhỏ của Cảnh (Phan Bình), Thụy Kha và 1 bạn Hiên bé bé xinh xinh mới ra đời hạnh phúc, bình yên, thay cả phần của Hiên, một Hiên mong muốn sự yên bình như khi ở với mẹ, với Kha, một Hiên mong muốn được nhớ đến, khắc sâu vào tâm cốt như một người đặc biệt, để Hiên không bao giờ chìm vào lãng quên nữa.
-----------------------------------------------------
Fin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro