Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

;37

trong giáo đường lớn, những cánh cửa sổ được mở ra, ánh nắng chói chang chiếu vào bên trong giáo đường, những cơn gió nhẹ nhàng thổi vào bên trong làm những cánh hoa rãi trên thảm đỏ tung bay ngập tràn không trung.

heeseung ôm jina tiến về phía cửa chính, mà phía sau mọi người cũng vỗ tay chúc phúc không ngừng.

"chị jina."

một cô gái mang cái bụng hơi nhô lên chắn ngang bọn họ, mọi khách mời kinh sợ nhìn cô gái trước mặt, cái này không may mắn, hơn nữa còn là phụ nữ đang mang thai. chuyện gì sắp xảy ra nữa đây?

"minju."

jina vui mừng ôm lấy cô nàng nhưng thấy cái bụng nhô lên của nhỏ nên cô đành tránh né một chút.

sau đó tầm mắt rơi về eunsang phía sau, thấy cậu mỉm cười với cô, cô cũng cười với cậu.

"chị jina, hôm nay chị thật xinh, em chúc chị trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm, bách niên gia lão... cái gì nữa đây?"

suy nghĩ một chút, nhỏ vui vẻ nói. "con cháu đầy đàn."

"cảm ơn em." jina ôn hòa nói.

"đám cưới của anh trai cũng đến trễ, em có phải em anh không?"

heeseung cố không tức giận, giọng lạnh nhạt nhìn eunsang.

"nếu không phải trễ máy bay thì em đã chứng kiến cảnh anh bắt cóc cô dâu đến làm lễ rồi. chậc, chậc, anh vậy mà cũng sợ không lấy được vợ sao? phải bắt trói người ta đến để thành hôn, thật tội nghiệp anh nha."

cậu chua xót nói, tay vỗ vai anh trai an ủi mà heeseung mặt đầy hắc tuyến, cũng không hất tay cậu ra, lạnh nhạt nói.

"hừ, anh còn phải học hỏi em nhiều. làm anh trai như anh còn chưa có một nhóc nào mà em đã có tới hai, tinh lực quả nhiên dư thừa."

hai anh em bắt đầu trừng mắt nhau, sấm sét vang dội khắp trời.

"chị jina, hôn lễ kết thúc rồi chị cũng nên ném hoa đi chứ?"

minju mặt kệ eunsang, cô hưng phấn kéo tay jina nói.

"được rồi. chúng ta ra ngoài ném hoa nào."

jina cũng mặc kệ hai anh em bọn họ, nắm tay minju đi ra cửa chính, geunji cùng hayoung vui vẻ đi theo phía sau, mà các cô gái chưa tìm được một nửa kia của mình cũng líu ríu chạy theo phía sau bốn cô gái.

hai anh em nhà họ lee cũng thôi trừng mắt, chỉ liếc xéo nhau một cái cũng đuổi theo bảo bối của bọn họ.

khi bốn cô nàng ra tới cửa chính, jina nhìn một màn trước mắt thì kinh ngạc, cô ngây người đứng đó.

thì ra bọn họ đang ở hy lạp, cung điện được xây trong một vườn hoa lớn, xung quanh cũng là một dãy hoa mênh mông bất tận, hương hoa cứ bay phất phới trong không trung, ngửi vào không cảm thấy chán ghét mà cực kỳ dễ chịu.

phía trước là một đoạn đường dài màu trắng tinh, hai bên là hai dãy phun nước, cũng có một số vệ sĩ mặc vest trắng trang nghiêm đứng ở đó, hiện tại cô cảm thấy bọn họ giống như không phải đứng ở giáo đường mà đúng hơn là một cung điện giữa một rừng hoa.

lấy lại vẻ ngạc nhiên, cô xoay người nhìn heeseung một bộ dạng anh tuấn tiêu sái đi tới, bên môi là nụ cười yêu thương mị hoặc, đôi mắt chỉ nhìn về phía cô, giống như trông mắt gã chỉ có cô.

trong một tuần, gã có thể trang hoàng hôn lễ lộng lẫy như vậy, còn có áo cưới, hoa oải hương, bánh cưới, khách mời. gã đã làm tất cả vì cô, mà cô chỉ có việc đến đây và chấp nhận.

trái tim cảm thấy ấm áp, ngọt ngào. được nắm tay người mình yêu mà người đó cũng yêu mình đi đến lễ đường, gã còn vì cô mà làm rất nhiều chuyện. cô còn gì phải tiếc nuối đây?

nếu bây giờ có ai hỏi cô có hối hận hay không? cô sẽ không do dự trả lời. dù chết cũng không hối hận, bởi vì cô yêu người đàn ông này, yêu gã lãnh khốc chiếm đoạt trái tim cô, yêu gã bá đạo độc chiếm cô, yêu gã. yêu rất nhiều.

heeseung đi tới trước mặt jina, thấy cô nhìn mình không chớp mắt, khó hiểu ôm lấy eo cô.

"sao vậy?"

"không. chỉ là em có một câu muốn hỏi anh." cô khẽ cười nói.

"là câu gì?" gã vui vẻ hỏi.

"anh có hối hận khi yêu em không?"

cô nhẹ nhàng hỏi, gã sửng sốt nhìn cô, ngay sau đó cười yêu thương.

"anh hối hận. hối hận vì sao không gặp em sớm hơn, để có thể yêu thương em nhiều hơn một chút."

trái tim đập loạn trong lòng cũng dâng lên cổ ngọt ngào khó tả, jina cười quyến rũ, nhón chân lên hôn nhẹ lên môi gã, heeseung ngạc nhìn nhìn cô, chỉ thấy cô nói nhỏ giọng chỉ riêng mình gã nghe.

"heeseung... em không hối hận khi đã yêu anh."

đôi mắt xanh lam trong nháy mắt mở lớn, khóe môi cứng đờ nghe tiếng cô nói yêu gã, có thể nói tâm trạng của gã chỉ có một hương vị ngọt, ngọt đến chết người.

đột ngột lấy lại tình thần, gã vội ôm cô vào lòng, một lần nữa lại hôn lên môi cô, mà jina cũng đáp lại gã rất nồng nhiệt.

mọi người ngây ngẩn nhìn cảnh trước mắt, hai người này muốn hôn đến khi nào đây? không phải nói muốn ném hoa sao?

"jina à, chị ném hoa đi chứ? nếu muốn ân ân ái ái, em khuyên chị đợi tới lúc động phòng làm luôn."

người nói không ai khác là minju, nhỏ chuyên gia làm người ta mất hứng, heeseung buông môi jina ra, mắt đầy sát khí nhìn eunsang.

"em trai, anh nghĩ em dâu rất tịch mịch nên thấy bọn anh ân ân ái ái cảm thấy ngứa ngáy, không bằng bây giờ em và em dâu cũng về ân ân ái ái đi, để em dâu đỡ buồn chán hơn."

eunsang mặt đen thui, vội ôm minju vào lòng, nhăn mặt.

"cảm ơn anh quan tâm, em thừa sức khiến minju thỏa mãn, anh nên lo cho bản thân thì hơn, nhất là chị dâu, chỉ sợ anh lăn qua lăn lại nhiều lần, chị dâu chịu không nổi thú tính của anh. chậc chậc, lỡ tức giận bỏ về nhà mẹ... ây da."

cậu nói tới đó thì dừng lại, mặt nham hiểm nhìn jina mặt đã đỏ ao, cậu gọi cô là chị dâu để chứng mình cậu đối với cô đã là trưởng bối của mình, rất tôn trọng cô, vẫn mong cô được hạnh phúc.

'eunjae, em thành tâm chúc phúc cho chị.'

"hahaha... jina, mau ném hoa đi, nhanh lên nhanh lên."

hayoung hối thúc, hôm nay là lễ cưới, chỉ có không khí hạnh phúc chứ không phải sát khí đằng đằng như vậy đâu.

không khí từ mây đen u ám cũng trở nên bình thường lại, jina cũng bình tĩnh, hôm nay là ngày vui của cô, chỉ có tiếng cười cùng tiếng chúc mừng, cô không muốn có con sâu nào phá hỏng ngày hôm nay đâu.

"được rồi, tớ bắt đầu ném đây nha."

jina xoay người lại, các cô gái bắt đầu nhốn nháo cả lên, hayoung vừa muốn chạy ra thì bị sunoo kéo lại, giọng uy hiếp.

"nếu em còn muốn nháo, anh không ngại nguyên tuần này không đi làm, ở nhà bồi em ngủ đâu."

hayoung ủ rủ đứng yên tại chỗ, cô chỉ là ham vui thôi mà.

geunji cũng muốn tham gia nhưng lại bị sunghoon ôm vào người, giọng dịu dàng nhưng lời nói thì như nghiến răng mà nói.

"joe, nếu em rảnh rỗi có thời gian bắt hoa, vậy không bằng về nhà cùng anh hắc hu hắc hu, sinh thêm vài cục cưng nữa đi."

geunji khóc không ra nước mắt, cô không muốn bị anh lăn qua lăn lại đâu.

minju là hùng hồn nhất, vừa muốn chạy nhưng bị eunsang ôm chặt, hai tay quấn cô y như quấn bánh chưng, cậu gằn giọng.

"em tốt nhất đừng chạy loạn, nghe bác sĩ nói, trong thời gian này vẫn có thể vận động được, em đừng khiến anh ra tay với em tại chỗ này."

minju mặt méo xẹo, cô rất muốn bắt hoa nhưng mà nhưng mà... huhu.

jongseong thấy ai cũng có đôi, chỉ riêng mình hắn cô đơn ở nơi này. lắc đầu thở dài, lẳng lặng rời đi, hắn chỉ đến chúc phúc bọn họ, còn chuyện sau này không liên quan đến hắn nữa rồi.

heeseung thấy jongseong rời đi, đúng lúc chạm mắt gã, hai người nhếch môi cười gật đầu một cái, sau đó jongseong rời đi.

rốt cuộc bó hoa cũng được ném về phía sau, nó quay một vòng trên không trung, mọi người nhìn hướng đi của bó hoa, đến khi nó đáp xuống thì mọi người há miệng kinh ngạc nhìn người bắt được.

jina thấy phía sau im lặng, nhịn không được xoay lại nhìn thì cũng kinh ngạc, mà heeseung tự nhiên ôm lấy eo cô, mày nhíu chặt nhìn người đàn ông đang đi tới.

một thân tây âu xám, ngũ quan tuấn lãng, dáng người thẳng tấp, đôi mắt có chút xếch lên, đôi môi hếch lên mỉm cười, tay cầm bó hoa đi tới trước mặt jina, giọng hơi khàn vang lên.

"frey, anh chúc em trăm năm hạnh phúc."

jihoon nhìn cô, ánh mắt có chút yêu thương nhưng vụt tắt ngay, hôm nay anh đến đây là thật tâm chúc cô hạnh phúc, những chuyện trước kia cũng cho vào dĩ vàng, yêu cô nhưng không được cô đáp lại, anh cũng chỉ còn chúc phúc cho cô, chỉ mong cô mỗi ngày có thể vui vẻ, luôn nở nụ cười là anh đã vui lòng.

"không phải đang giúp jongseong qua bên anh bàn công việc sao? sớm thế đã về rồi." heeseung lên tiếng, mắt không chút tình cảm nhìn jihoon.

gã biết jihoon thích jina còn vì cô ngay cả mạng cũng không cần nhưng cô là của gã, gã tuyệt đối không để người đàn ông nào đến gần cô vì thế mới bảo jihoon qua bên jongseong làm việc nhưng không nghĩ bây giờ anh lại xuất hiện, thật là phiền phức.

"dù bận thế nào nhưng là hôn lễ của freylia nên tôi cũng phải bỏ hết công việc mà về đây. lee tiên sinh, tôi cũng chúc mừng ngài."

"anh nên gọi cô ấy là lee phu nhân." gã lạnh giọng.

freylia, freylia... càng nghe càng thấy bực bội, đáng lẽ ngay từ đầu gã không nên để jihoon bảo vệ jina mới đúng, tự mình gây ra phiền phức có thể trách ai đây?

"jina, cậu mau ném hoa lại đi, mọi người đang chờ đấy nha."

geunji cảm thấy không khí lại xuống âm độ, nên lên tiếng nhắc nhở, jina cười ha hả.

"được, được, tớ ném lại đây. jihoon à, anh đến em rất vui, đợi lát nữa cùng em uống một ly nha. giờ em phải ném hoa cho mấy cô nàng kia rồi."

cô lấy lại bó hoa, cười tươi với jihoon, anh gật đầu nhường chỗ cho cô, và thế là bó hoa lại một lần nữa bay lên, nó xoay vòng vòng rất lâu và rốt cuộc cũng đáp xuống nhưng bó hoa đã bay ra khỏi đám người kia.

"cậu lúc trước là vận động viên cử tạ hả?" mặt hayoung đen thui nhìn jina.

"haha quá tay, quá tay. để tớ bảo người đi nhặt lại..."

vừa muốn kêu một vệ sĩ đi nhặt nhưng giữa một hàng người bỗng tách ra, một cô gái mặc bộ váy liền màu lục, mái tóc dài thẳng tấp ngang lưng, đôi mắt đen láy trong veo, đôi môi mỏng đỏ, dáng người nhỏ nhắn, trong tay cầm bó hoa đi tới.

jihoon vừa thấy cô gái áo lục thì thoáng chấn động, bàn tay to lớn siết chặt nhìn cô gái trẻ đi tới trước mặt jina, vẻ mặt không cảm xúc, đưa lại bó hoa cho jina, sau đó lấy một cái hộp nhỏ đưa cho cô, giọng lạnh nhạt.

"jo tiểu thư, đây là món quà nhỏ của chủ nhân tôi tặng cho cô, chủ nhân chúc cô vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão."

"chủ nhân? chủ nhân của cô là ai?"

jina khó hiểu nói nhưng cũng nhận hộp quà nhỏ, cô gái áo lục chỉ gật đầu không nói hai lời, xoay người rời đi.

"khoan đã, tôi muốn hỏi... "

jina mới nói một nữa thì cô gái áo lục đã đi như bay biến mất mà jihoon cũng chợt tỉnh lại đuổi theo sau. jina khó hiểu nhìn heeseung.

"heeseung, anh biết cô ấy không?"

heeseung cười khẽ. "không phải thù tức là bạn. em mở ra xem bên trong là gì?"

tuy không hiểu vì sao gã nói như vậy nhưng cô cũng gật đầu làm theo, mọi người cũng bắt đầu tò mò về cái hộp nhỏ đó.

khi hộp quà mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền hình mặt trăng, ánh kim cương sáng lấp lánh, jina cười nhẹ.

"thật đẹp. nhưng sao chủ nhân của cô ấy lại tặng em thứ này?"

jina vẫn không giải thích được nhưng heeseung chỉ cười thầm, nhìn về một hướng xa xăm.
...

cung điện nguy nga.

tuy hôn lễ diễn ra rất kỳ quái nhưng rốt cuộc sóng yên biển lạnh. mọi người ai nấy đều vui vẻ chúc mừng đôi trai tài gái sắc, sau đó chào tạm biệt.

sunghoon và geunji vì công việc nên đón máy bay về nước, hayoung vì nhớ sunyeop nên cùng sunoo cáo từ, minju vì muốn tham quan lâu đài nên quyết định cùng eunsang ở lại.

cuối cùng là heeseung và jina, hai người cùng nhau hướng đến đêm động phòng.

trong căn phòng nguy nga tráng lệ, được thiết kế gam màu trắng tinh, phong cách theo kiểu châu âu cổ điển, nơi đây là phòng ngủ chính của cung điện nhưng cách bài trí không cầu kì.

vừa bước vào phòng là có thể thấy toàn cảnh, một bộ bàn ghế trắng ngà, đệm ghế màu vàng nhạt nằm gần cửa sổ sát đất, đối diện nó là cái giường lớn trắng tinh, trên giường có vài cánh hoa oải hương xếp thành hình trái tim.

cánh cửa bị một lức lớn đạp tung ra hai bên, heeseung bế jina đi vào trong mà cô nàng thì xấu hổ đến mức cả khuôn mặt đều dựa vào ngực gã.

đáng lý ra bọn họ phải đến nhà hàng để tiếp đãi khách khứa nhưng heeseung không nói không rằng, trước mặt bao nhiêu người bế cô đi vào trong cung điện, còn quăng thêm một câu.

"hôm nay rất vinh hạnh được các vị đến đây chúc phúc cho chúng tôi, các vị cứ đến nhà hàng trước, vợ của tôi không được khỏe nên không thể tiếp các vị được, nếu có ai cảm thấy bất mãn, có thể trực tiếp lên tiếng."

có ai bất mãn mới lạ. vì thế gã mới hiên ngang bế cô về phòng, mà vụ ném hoa rốt cuộc bị heeseung ném bó hoa cho một tên vệ sĩ bên cạnh.

bên trong phòng, heeseung ôm jina đi tới bên giường lớn, đặt cô nhẹ nhàng lên giường cũng đè lên người cô, jina cả kinh chống hai tay lên ngực gã, hoảng hốt lên tiếng.

"chúng ta còn phải tiếp khách đó anh... anh..."

"mặc kệ bọn họ đi, để họ tự lo được rồi. jina, chúng ta nên làm chuyện chính trước đã."

nói xong, tay gã bắt đầu không an phận sờ soạn lung tung nhưng bị jina bắt được, cô biết gã đã muốn thì khó lòng thoát thân nhưng mà...

"anh... anh đi tắm trước đi." cô bối rối nói.

thấy bộ dáng khẩn trương của cô, gã cũng không đành lòng làm khó dễ cô, chỉ cười nhẹ. "được."

sau đó tiêu sái đi vào phòng tắm, jina có chút bối rối, nói thật giờ phút này cô cảm thấy rất khẩn trương, tuy không phải lần đầu nhưng vì là đêm động phòng nên càng khẩn trương hơn nữa.

đang suy nghĩ lung tung, cánh cửa phòng tắm mở ra, heeseung cả người trần trụi, bên hông quấn một cái khăn, cô giật mình, sao tắm nhanh vậy? làm sao đây? làm sao bây giờ?

thấy gã đã đi tới giường, cô bật dậy cười tươi như hoa nhưng thật ra để che đậy nơi con tim đang đập rất mạnh.

"em em... đi tắm... em đi tắm."

chân chưa chạm xuống gạch thì gã đã nhanh chóng đè lên người cô, nhẹ giọng.

"không cần, anh hiện tại rất thích mùi trên cơ thể của em."

"nhưng mà... nhưng mà người em rất bẩn, toàn mồ hôi để em..."

chưa nói xong thì môi gã đã áp đến má cô, sau đó hôn nhẹ lên môi cô.

"anh vẫn thấy em rất thơm. jina... đêm nay là đêm tân hôn, chúng ta phải trân trọng từng giây từng phút. đừng sợ, tất cả hãy giao hết cho anh."

nói xong, tay gã vuốt ve tóc cô, lại in lên trán cô một nụ hôn, jina cảm nhận nụ hôn đó như dòng điện, chạm vào là thấy tê dại, hơi thở cô có chút gấp gáp, mà khuôn mặt cũng đỏ cả lên.

"nhưng em sợ... sợ đau." lấy đại một cái cớ nói ra với gã.

tuy biết không phải lần đầu tiên nhưng gã nhịn lâu như vậy, không làm chết cô mới là lạ, cô rất sợ.

gã cười ôn nhu. "lần đầu tiên của em cũng đã cho anh rồi, vì sao còn đau? đừng lo, anh nhất định sẽ khiến em vui vẻ."

jina rầu rỉ, gã đã nghĩ sai ý cô rồi, bất mãn nhìn gã.

"em không nhớ gì hết, lần đầu cho anh thì sao? chắc chắn là anh cường bạo em mà ra nhưng lần hai này em không muốn để anh khi dể như vậy đâu."

gã cười trả lời. "lần đầu tiên quả thật anh cường bạo em nhưng lần hai là do em tự dâng, còn lần ba là vì anh rất muốn em, lần bốn là vì..."

"stop." cô che miệng gã lại, mặt đỏ tới mang tai.

"cái tên đại sắc lang này, rốt cuộc anh lăn qua lăn lại em bao nhiêu lần hả?"

heeseung trầm mặt, gã thật sự cũng không thống kê được số liệu.

"jina, không phải đã nói không nhớ đến quá khứ nữa sao? dù anh đã làm rất nhiều lần thì sao? lần một, lần hai, lần ba... em cũng là của anh, vì sao còn chất vấn?"

jina cúi đầu. "vì em... em thấy khẩn trương."

nghe đáp án của cô, gã ngây người, jina quả thật đáng yêu.

"tiểu yêu tinh, anh đã bảo đừng lo lắng, nghe anh, tất cả giao hết cho anh."

"ừm." jina buông lỏng tâm trạng, gật đầu với gã.

nếu đã chấp nhận thì giao hết cho gã, cô không nên xấu hổ làm gì hết.

khóe môi heeseung nâng lên, đột nhiên hạ người xuống, trực tiếp hôn lên môi cô, không có thô bạo mà rất dịu dàng, gã vươn đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô, cùng cô dây dưa thật lâu.

jina cũng nhắm mắt tiếp nhận, hai tay ôm lấy cổ gã, cũng phối hợp đáp trả lại gã, cùng lưỡi quấn quýt triền miên.

trong nháy mắt, cả hai cơ thể nóng bỏng khó chịu, heeseung bắt đầu cởi váy cưới của cô ra, cũng vứt đi cái khăn vướng víu trên người, hai cơ thể trần trụi một lần nữa càng áp sát nhau hơn.

đôi môi gã rời khỏi môi cô, hôn nhẹ lên từng bộ phần trên cơ thể của cô, mỗi nơi đều để lại ấn ký hồng nhạt trên làn da trắng nõn.

"ưm..." vì kích thích, cô rên nhẹ, gã nghe được âm thanh của cô như khiêu khích, bàn tay đang du ngoạn trên thân thể cô di dời xuống nơi ẩm ướt, sau đó nhe nhàng tách hai chân cô ra.

"jina..." gã nỉ non bên tai cô, dùng giọng dịu dàng nói bên tai cô.

"anh yêu em, rất yêu em. jina, anh muốn em, có được không?"

jina nghe gã nỉ non, thanh âm dịu dàng kêu gọi, cô mỉm cười nhẹ nhàng nói.

"được."

nghe thấy cô đã đồng ý, heeseung lập tức đêm vật nam tính nóng bỏng xâm nhập vào nơi ẩm ướt của cô, không mạnh bạo mà rất nhẹ nhàng đi vào bên trong, rất dịu dàng giống như trân trọng bảo bối, dù đã cố nhịn nhưng không muốn làm cô đau, trán gã cũng đổ đầy mồ hôi.

"heeseung." cô cảm nhận mình và gã đã hòa làm một, cảm nhận gã dịu dàng đối với cô, trong thân thể giờ có từng đợt sóng dâng trào mãnh liệt.

nghe tiếng cô gọi làm kích thích giác quan đàn ông, gã đột nhiên nắm chặt eo cô, không ngừng ra vào nhưng cũng không quá mãnh liệt, lần thứ nhất so với lần thứ hai vẫn dịu dàng hơn, khống chế mình không điên cuồng xung động.

cho đến cảm nhận sắp đến cực hạng, gã mới tăng tốc đem mình chôn sâu vào bên trong cô, cuối cùng là tiếng hét của cô vang lên, gã cũng gầm nhẹ đem mầm mống của mình gieo vào trong cơ thể cô.

"ư..." jina, ôm chặt lấy cơ thể gã, cùng gã thật sâu kết hợp, thân thể run rẩy cuối cùng vô lực co quắp lại.

"jina... anh yêu em, mãi chỉ yêu mình em."

"em cũng vậy... cũng rất yêu anh."

jina vô lực đáp, trong lòng tràn đầy cả giác hạnh phúc, trên môi nở nụ cười vui vẻ.

heeseung nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, cũng cười theo, sau đó lại hôn lên môi cô mà jina cũng không né tránh, cũng đáp lại gã, hai người chìm trong hạnh phút ngọt ngào.
...

một năm sau.

trời đã sang xuân, thời tiết cũng ấm áp hẳn lên, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng chói chang rọi xuống khuôn viên rộng lớn.

jina một thân váy xanh ngồi trên bàn đá, khuôn mặt hồng hào, có thể nói cô đã béo ra không ít, cả người lại thông thả dựa vào ghế mà phía sau còn có cái gối để cô dựa lưng cho thoải mái, tay thon nhỏ cầm tách trà sữa nhàn nhã uống, tay còn lại xoa xoa cái bụng to tròn của cô.

cô đã mang thai hơn tám tháng, tuy không biết là trai hay gái nhưng nó là kết tinh tình yêu giữa cô và heeseung nên cô sẽ trân trọng yêu thương nó, việc không biết là trai hay gái phải nói là do heeseung mà ra.

từ ngày biết cô mang thai, gã như biến thành gà mái mẹ, cứ bên tai cô quác quác không ngừng, nào là không được ăn cái này, không được ăn cái nọ, không được đi nhanh, không được ra gió... còn rất nhiều, rất nhiều thứ, dù cô đếm cả ngàn cũng không hết.

đến khi cô gần ngày kiểm tra định kỳ, muốn siêu âm xem là trai hay gái thì gã lại cương quyết phản đối, bảo là trai hay gái cũng được, siêu âm sẽ không tốt cho thai nhi, nên cứ để cô kiểm tra sức khỏe của hai mẹ con thôi.

cô bị gã trói lại bên cạnh y như cái bánh chưng nhưng gã cũng hết mức chiều chuộng cô, yêu thương cô càng nhiều hơn, cũng vì thế nên cái gì gã cũng sợ. cô không nghĩ gã lại thích trẻ con như vậy. nhưng có cần khắc khe như vậy không?

'cộp, cộp, cộp' - tiếng bước chân nhanh chống truyền tới tai, jina toàn thân cứng đờ, vẻ mặt rầu rỉ, lòng than thầm trong bụng. không xong rồi, lại bị bắt quả tang...

xoay lại nhìn người đang đi tới, vẻ mặt bỗng nở nụ cười. "anh đã về."

heeseung một thân âu phục đen, vẻ mặt rất khó coi đi tới trước mặt cô, không nói nhiều đã kéo cô ngồi dậy, để cô ngồi trên đùi mình, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô vào lòng, giọng trách mắng.

"em thật là... không phải anh đã bảo em ở trong phòng nghỉ ngơi không được ra ngoài rồi sao? lại không chịu nghe lời?"

gã nhéo nhẹ má cô. "ngoài này gió lớn, dễ bị cảm lạnh, sẽ không tốt cho sức khỏe của em."

đây không phải lần đầu cô tự ý trái lời gã, mà gã cũng không muốn gây khó dễ cô, chỉ là cô sắp đến ngày sinh, gã chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì không hay, gã sẽ đau lòng chết được.

jina không sợ hãi, môi mỉm cười, tay vuốt ngực gã như muốn đánh tan cái cơn tức đang bùng phát kia, giọng nũng nịu đáng yêu.

"người ta ở trong phòng rất buồn, em chỉ muốn ra đây hít thở không khí trong lành một chút thôi, anh xem em vẫn không có sao mà."

nghe giọng nũng nịu đó, gã chỉ có nước thở dài, một tay ôm cô, một tay đặt ở bụng cô vuốt ve.

"sắp đến ngày sinh rồi, em đừng làm anh lo nữa có được không?"

mấy ngày gần đây, gã vừa tan tầm là chạy về với cô ngay, có thể nói thời gian cô mang thai đối với gã rất khổ sở về mặt tinh thần lẫn thể xác.

về mặt tinh thần, mỗi đêm chân của cô đều bị chuột rút nên gã phải chống mắt ngồi dậy bóp chân cho cô, còn có những đêm cô muốn đi vệ sinh, muốn ăn khuya, gã đêm không ngủ ngon được.

về mặt thể xác, năm tháng rồi gã không có động đến cô, đối với dục vọng bản thân, gã quả thật nhịn không nổi nữa rồi, giờ nhìn thấy cô chỉ muốn ăn cô ngay thôi nhưng mà...

"a..."

jina bỗng kêu đau, heeseung tay chân lúng túng, mặt bối rối hỏi.

"sao vậy? sao vậy? em sắp sinh sao? người đâu."

"không phải. con chỉ đạp em thôi mà, anh dừng căng thẳng như vậy có được không?" cô giải thích nhưng có chút buồn cười nhìn gã.

heeseung nghe vậy, lòng yên tâm lại thở dài một hơi, không biết đây là lần thứ mấy tim gã muốn rớt ra ngoài vì cô rồi đây?

đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, gã nhìn cô có chút do dự hỏi. "em... em biết hôm nay là ngày gì không?"

"ngày gì thế?" cô thành thật trả lời, trong đầu cũng nghĩ ra hàng vạn lý do. kỉ niệm ngày cưới? kỉ niệm quen nhau? thật đã qua hết rồi mà.

"jina." gã dịu dàng gọi tên cô, đôi mắt xanh nhìn thẳng cô.

"anh muốn dẫn em đi tới một nơi, em có muốn đi với anh không?"

cô mỉm cười với gã, không do dự trả lời. "dù là thiên đường hay địa ngục, em cũng sẽ đi theo anh."

gã cười ôn nhu, ôm cô vào lòng. "không phải thiên đường hay địa ngục. anh muốn đưa em tới nơi khiến em hạnh phúc."

ý tứ của gã, jina mù tịt nhưng cô đã nguyện cả đời cùng người đàn ông này ở bên nhau nên gã đi đâu cô sẽ đi theo đó. chết cũng không buông tay.

đôi môi bất giác nở nụ cười hạnh phúc, lòng cũng ấm áp hẳn lên.

bên trong mộ viên.

jina cùng heeseung đi đến một mộ viên lớn, cô nghi hoặc nhìn gã, rất muốn biết gã dẫn cô đi viếng mộ ai nhưng từ lúc lên xe cho đến khi đến nơi, gã trầm mặt không hé môi nửa câu vì thế cô đành im lặng chờ kết quả.

heeseung cầm bó hoa trắng đi thẳng phía trước, tay còn lại ôm hông jina, mắt nhìn hàng loạt mộ bia, trong lòng có chút sầu não, gã thật không biết mình làm đúng hay sai nhưng hôm nay là ngày giỗ của ba người họ nên đành đem jina đến.

hai người từng bước đi đến một bia mộ trắng, lúc này cô mới ngây người nhìn bia mộ trước mắt, rất quen thuộc, lòng chợt đau lòng, có chút chua xót. bia mộ trắng trước mặt không ghi rõ họ tên là ai nhưng có thể nhìn rõ cái cây được khắc lên là một cây sao. là mộ của cha mẹ và em trai cô.

nước mắt không tự chủ chảy xuống, hai chân mềm nhũn sắp ngã nhưng được heeseung đỡ lấy, giọng gã đau lòng vang lên.

"eunjae."

chỉ hai chữ đã khiến cô trợn mắt nhìn gã mà gã chỉ cười cười nhìn cô, giọng dịu dàng nhưng cũng như đang an ủi cô.

"hôm nay là ngày giỗ của ba người họ, em nên tỏ ra là một người con hiếu thảo mới đúng."

"anh..."

lời nói ra chưa dứt, heeseung đặt bó hoa trắng xuống bia mộ, sau đó nắm chặt tay cô, cũng tự mình lên tiếng trước.

"tuy đối với hai người, tôi chỉ có hận cùng căm giận, nhưng vì nhờ có hai người nên tôi mới gặp được eunjae, gặp được người khiến tôi thật sự yêu, thật sự muốn bảo vệ. nên tôi sẽ không hận các người nữa mà phải cảm ơn các người đã tặng cho tôi một hạnh phúc."

gã rất tiết kiệm lời nói, lại nhìn qua cô. "em không có gì muốn nói với họ sao?"

trong nháy mắt cô đã hiểu ý lời gã nói. thì ra gã đã biết, thì ra cái gì gã cũng biết nhưng chỉ là giả vờ cùng cô quên đi mà thôi.

đúng, thật sự cô không hề mất trí nhớ, hay nói đúng hơn lúc cô tỉnh lại thì cũng muốn mình mất hết trí nhớ, quên đi thống khổ, quên đi quá khứ đau lòng nhưng sự thật là cô không thể quên mà còn biết rất rõ... cô đã mất đi đứa con đầu tiên của hai người bọn họ.

những tháng ngày nằm trên giường bệnh, mặc dù không thể mở mắt, không thể cử động nhưng cô vẫn biết heeseung luôn ở bên cạnh cô, chăm sóc cô, không ngừng ra sức an ủi cô, nói lời yêu thương với cô.

cô cũng không phải người không hiểu chuyện, mất đi đứa con, đối với cô là một đả kích lớn nhưng cô hiểu rõ, trời cao luôn có mắt, có nợ đương nhiên phải có trả.

ngày ấy, cha mẹ nuôi đã hại chết cha mẹ heeseung nên đổi lại gã giết chết cả gia đình cô nhưng em trai cô là đứa bé vô tội, nó chỉ mới một tháng tuổi, chưa biết thế giới này là thiện hay ác, chưa cảm nhận được yêu thương đã phải chết đi, quả thật rất đáng thương.

có thể ông trời vì thấy heeseung và cô vẫn còn mắc nợ một mạng nên lấy đứa con của cô, một mạng đền một mạng cũng nên... mặc dù đau lòng thương tâm nhưng cô chấp nhận.

đứa con mất rồi dù cô có thương tâm thì nó cũng không thể sống lại được, còn có heeseung, cô biết gã không khác gì cô, cũng thống khổ cũng bi ai.

vết thương có thể sẽ lành nhưng sẽ để lại sẹo mà cô không muốn vết sẹo đó làm gã nhận thêm bất kỳ sự tổn thương nào hết, vì thế cô nguyện quên đi.

đó là lý do cô nguyện mình mất trí nhớ, quên đi tất cả, bắt đầu lại cuộc sống mới, cô nguyện chịu thống khổ một mình, vì sự thống khổ của cô có thể đổi lấy hạnh phúc của hai người nên cô nguyện ý nhưng thật không ngờ.

hít sâu một hơi, quay đầu về phía bia mộ trắng, giơ nụ cười nhạt.

"ba, mẹ, em trai... thật xin lỗi, lâu như vậy cũng không đến thăm mọi người, con quả thật là đứa con bất hiếu nhưng con thật sự không quên mọi người."

cô nghẹn ngào nói tiếp. "con biết con chỉ là con nuôi, cũng chỉ là con cờ để ba mẹ thao túng nhưng con không hề hận hai người, bởi thời gian sống chung với hai người, dù tình cảm của hai người đối với con là thật hay giả, con cũng rất vui vẻ và hạnh phúc, còn có..."

cô xoay mặt nhìn heeseung, tay nắm chặt gã.

"con bây giờ rất hạnh phúc, rất vui vẻ vì được sống cạnh bên người con yêu thương, hơn nữa còn có cục cưng sắp chào đời, nên con cũng không hận. ba, mẹ, con mong hai người hãy hiểu và trên thiên đường phù hộ cho chúng con, được mãi mãi hạnh phúc ở bên nhau, chúng con thật sẽ hạnh phúc nếu được mọi người chúc phúc cho bọn con."

"bọn họ nhất định sẽ cầu phúc cho chúng ta." gã nhàn nhạt lên tiếng.

"vâng."

cô nhìn gã rồi ôm lấy gã, mỉm cười ừ một tiếng, sau đó như nghĩ lại một chuyện, nhịn không được lên tiếng.

"bắt đầu từ khi nào anh biết em không mất trí nhớ."

"lee eunsang tinh lực dư thừa, bảo cậu ta cưới thêm mấy cô vợ, sinh thêm khoảng chục đứa con, như vậy không lo nhà họ lee thiếu người đốt nhan khói."

"anh nhớ không lầm thì câu này anh chỉ nói với em khi chúng ta bị smith bắt và anh nhớ rất rõ, từ khi em mất trí nhớ, anh cũng không hề nói cho em biết thì phải? còn có..."

gã sát vào tai cô, chạm rãi nói tiếp.

"câu nói em yêu anh. nếu là jo jina mất trí nhớ thì không thể nào từ một cô bé bướng bỉnh đánh chết cũng không chấp nhận gả cho anh lại dễ dàng nói ra như thế. anh nói đúng không, vợ yêu?"

trong nháy mắt, khuôn mặt cô đỏ lên, cái đó không thể trách cô được, cứ tưởng tượng được một người đàn ông mình yêu vì mình chuẩn bị một hôn lễ xa xỉ, còn có trước mặt bao nhiêu người quỳ xuống cầu hôn mình.

dù là tảng băng ngàn năm cũng bị lời gã nói cùng những việc gã làm cho mình, không bị tan chảy mới là lạ, không ngờ cô lại lộ nhiều sơ hở như vậy. nhưng giấy cũng không thể gói được lửa.

thời gian qua cũng chỉ muốn chỉnh gã một chút thôi, ai bảo gã cứ ngang ngược như vậy với cô làm gì.

"nếu đã biết em giả vờ mất trí nhớ, vì sao lại không vạch trần em."

tuy không xác định điều cô nghĩ là đúng nhưng cô cũng tin gã cũng muốn quên đi quá khứ đau lòng kia, cô chỉ là có chút tò mò thôi.

"quá khứ đối với cả anh và em chỉ có đau lòng, thống khổ. nếu em muốn quên, anh sẽ nguyện cùng em quên đi. chỉ cần có em, chỉ cần được yêu em, anh nguyện cùng em quên hết, cùng nhau xây dựng một tương lai thật đẹp, thật hạnh phúc."

một năm trước, khi gã phát hiện ra eunjae rõ ràng không mất trí nhớ, tâm vui vẻ, lòng cũng hưng phấn nhưng giây phút sau đã đau đớn kịch kiệt.

vì sao cô lại đáng ghét như thế, cô nghĩ mình là đấng tối cao sao? tự mình chịu đựng tất cả, làm cho gã chỉ như một tên ngốc bên cạnh cô. đúng là cô gái đáng chết mà.

nhưng nếu cô đã muốn giấu, muốn quên đi tất cả đau khổ của hai người, vậy hãy để gã cùng cô gánh chịu, dù là lên thiên đàng hay xuống địa ngục, gã cũng muốn cùng cô quên gánh lấy.

về phần đứa con đã mất, gã cũng không oán trách, là gã gây nhiều tội nghiệt, ông trời trừng phạt gã như thế cũng đã nương tay, ít nhất đã không lấy đi người con gái gã yêu, gã đã mãn nguyện lắm rồi.

heeseung cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô, muốn thay đổi đề tài nên vẻ mặt trở nên đau lòng nhưng là giả vờ ủy khuất lên tiếng.

"nhưng anh cảm thấy có chút ấm ức, vì sao lúc tỉnh lại đã cho anh một lễ vật đau như vậy, anh có chút ủy khuất."

"tất cả là do ai? nếu anh đối xử với em bình thường một chút, có thể đã tặng cho anh một nụ hôn, ai ngờ anh bá đạo đến mức, chưa gì đã hôn em, thật mất mặt."

cô ra sức chất vấn, nhớ lại ngày đó quả thật rất mất mặt.

"em cứ tưởng tượng, có một món ăn ngày đêm mình muốn ăn ở trước mặt, em thử xem, ăn hay không ăn?" gã cười tà nói.

cô đen mặt nhưng nãy ra một ý, cười giảo hoạt trả lời.

"em không phải khúc xương."

nhưng heeseung như mặt dày, gã nhếch môi cười.

"không nghĩ em thích gặm xương đến vậy? được rồi, khi nào về, anh bảo dì min, một ngày ba bữa đều làm món xương hầm, xương xào chua ngọt, xương nấu canh..."

"em thích xương khi nào? anh đừng xem em là cún được không?" cô tức giận quát, quả thật nói không lại gã rồi.

"đúng, đúng, em không phải cún con mà là tiểu yêu tinh của anh, được chưa?"

"anh... em không phải động vật, anh còn dám kêu em như thế em sẽ, em sẽ... em sẽ thiến anh."

cô hùng hồn nói, mặt tức giận nhìn gã, hai mắt đầy hảo khí nhìn gã như ý nói. – 'không tin có thể thử.'

heeseung nghe cô nói vậy, liền làm ra vẻ khiếp sợ nhìn cô, cả người cũng run rẫy mà giọng cũng run rẫy.

"em... em không cần ác độc như vậy. em thiến rồi vậy không phải nửa đời sau của em sẽ rất khổ sở sao? eunjae, em suy nghĩ kỹ lại đi, em thiến anh thì hàng đêm lấy ai thỏa mãn em đây?!"

"heeseung, anh đừng có vô lại như thế không?"

cô hét lớn, bỗng bụng có chút đau, nên nhíu mày, heeseung thấy vậy lại khẩn trương ôm chặt cô, nhìn mặt cô.

"đừng kích động, đừng kích động. em xảy ra chuyện gì, anh chết cũng không hết tội mất."

"ngốc, không được nhắc đến chữ chết, anh chết rồi, mẹ con em làm sao đây?"

cô cau mày mắng, tay cũng ôm lấy tay gã, đối với từ chết cô rất sợ, gã là người thân duy nhất của cô tuy còn có ba mẹ nuôi nhưng đến cuối cùng người bên cạnh cô cũng chỉ có gã. gã chết, cô sẽ đau lòng, tâm cũng chết theo.

"eunjae, em có biết anh rất vui khi nghe em nói câu này không? nhưng anh sẽ vui hơn nếu em nói... em yêu anh."

cô nhìn gã, tức giận khi nãy đã bay đi mất, hay nói đúng hơn cô chỉ là giận hờn vu vơ mà thôi, khóe miệng nâng lên hạnh phúc, nhỏ giọng nói.

"heeseung... em yêu anh."

heeseung nghe được lời cô nói, khuôn mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc. quá khứ cứ quên đi, tương lai của gã và cô là cùng nắm tay đi con đường chỉ có hạnh phúc và vui vẻ.

"lặp lại lần nữa có được không? anh thật rất muốn nghe."

cô không hề keo kiệt, hôn nhẹ lên môi gã, nhỏ giọng.

"lee heeseung... em yêu anh. ngày cũng yêu anh, đêm cũng yêu anh. từng giờ từng phút từng giây, em cũng chỉ yêu anh. đến chết cũng yêu anh."

trái tim bỗng loạn nhịp, mùi vị ngọt ngào tràn ngập cõi lòng, bất giác lại cúi xuống phủ lên môi cô, hôn thật sâu. sau năm phút, gã kiềm nén dục vọng rời môi cô, đôi mắt mê ly nhìn cô say đắm.

"eunjae, anh yêu em. kiếp này yêu em, kiếp sau cũng sẽ yêu em, nếu có vạn kiếp, anh cũng yêu em."

"ngốc, sau khi chết đi, hai chúng ta đã uống canh mạnh bà thì làm sao nhớ nhau được đây? làm sao yêu nhau được đây?"

cô gõ lên trán gã một cái, buồn cười nói. tên này quả thật đáng yêu.

"vậy không cần uống canh mạnh bà, như thế sẽ không quên nhau, làm một đôi phu thê cô hồn dạ quỷ, mãi mãi cũng không rời nhau."

cô cười haha. "anh đó... ai muốn làm phu thê quỷ với anh chứ?"

"eunjae, nếu thật sự có kiếp sau, em có yêu anh không?"

gã không để ý đến lời cô, chân thành hỏi một câu. cô nghe gã nói chân thành đến thế, ôn nhu đến thế, cũng dịu dàng ngọt ngào lên tiếng.

"nếu kiếp sau có thể gặp lại, em nhất định sẽ yêu anh."

"anh cũng yêu em, eunjae."

nụ hôn lại một lần nữa rơi xuống đôi môi cô, hai đôi môi dán chặt vào nhau, hôn thật sâu đối phương, thể hiện tình yêu có chết không phai của hai người.

dưới ánh nắng ấm áp mùa xuân, trong mộ viên lớn, hai bóng dáng quấn lấy nhau dưới ánh nắng mặt trời chói chang.

bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu đau thương, bao nhiêu khúc mắc cũng được giải tỏa, hai người sẽ cùng nhau nắm tay đi đến hạnh phúc, tuy không biết trên con đường hạnh phúc ấy sẽ lại xảy ra bao nhiêu trắc trở nhưng họ vẫn vui vẻ đối mặt, vui vẻ cùng nhau nắm tay vượt qua.

họ sẽ dùng tình yêu của mình vượt qua thử thách, vượt qua chướng ngại, chỉ cần có thể ở bên nhau, chỉ cần được yêu... họ nguyện cùng nhau vượt qua tất cả.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro